Đọc truyện Sư Sĩ Truyền Thuyết – Chương 35: Chương thứ ba mươi lăm
– Đại ca, anh nói bọn chúng có lầm hay không? Một tráng hán mặt mày dữ tợn ồm ồm hỏi.
– Cái này ai mà biết? Một chân của lão đại một mắt gác lên tay ghế, nhắm mắt, sung sướng rít một hơi xì gà, vẻ mặt ngây ngất, đây đúng là đồ tốt, hoàn toàn sinh trưởng trong tự nhiên, lại trải qua sự gia công của bậc thầy, không phải là thứ mà ở tiệm nào với mấy trăm kim cương (DG: chắc thời đại này kim cương rẻ lắm) có thể mua được.
– Lão đại, e rằng sự việc có biến! Một tên gầy như que củi vòng tay đứng bên cạnh lão đại 1 mắt, cặp mắt gian xảo không ngừng láo liên, rõ ràng là tên quân sư hại người.
– Tại sao nói vậy? Lão đại 1 mắt lười biếng nằm ườn như cũ.
Quân sự que củi thấp giọng nói: “Lão đại, người nghĩ đi, tên chỉ điểm nằm vùng đã 6 ngày không gởi tin tức gì rồi, e rằng dữ nhiều lành ít. Lại nói chúng ta đã đợi nhiều ngày như vậy, nếu bình thường, bọn họ phải sớm tới rồi.”
– Ừ! Lão đại 1 mắt gật đầu đồng ý nói: “Ngươi nói đúng! Vậy ngươi xem phải làm sao? Chẳng lẽ nhận tiền tạm ứng rồi trả lại sao?” Lão đại 1 mắt vẻ mặt đau đớn.
Quân sư que củi xảo trá cười nói: “Hì hì, lão đại, cái này không cần lo, tên đó làm sao dám tiết lộ chuyện này ra ngoài? Hắn còn sợ chuyện này bị người khác biết hơn chúng ta nữa, việc này nếu tiết lộ ra ngoài, chúng ta chẳng qua chỉ mất chút danh dự, còn tên đó, chính là thân bại danh liệt! Tiền này đã nuốt rồi thì đừng hòng nghĩ tới chuyện chúng ta nhả ra!”
Lão đại 1 mắt cười ha hả, vỗ vỗ vai quân sư que củi: “Không sai, không sai, vẫn là tiểu tử ngươi nhanh trí! Vậy bây giờ không phải hết chuyện của chúng ta rồi sao?”
Tráng hán vội vàng nói: “Lão đại, tay không trở về không may mắn nha, tới lúc đó mấy anh em lại kêu ca nữa!”
Lão đại 1 mắt sờ cằm, trầm tư nói: “Nói cũng đúng, tay không trở về đối với sĩ khí có chút ảnh hưởng!” Chính lúc này đây, một tên tiểu lâu la thở hổn hển chạy vào, vẻ mặt kích động nói: “Lão đại, phía trước có một con dê mập, hơn nữa còn là một con dê mập thật to!”
Lão đại 1 mắt ngửa mặt cười: “Ha ha, xem ra may mắn tới, muốn cản cũng cản không được a, nói với các anh em, chuẩn bị cho tốt!”
———————————-
Ba người Diệp Trùng ngồi trong phòng.
Cố Thiếu Trạch chăm chú nhìn ra cửa, mặt ủ mày ê nói: “Giờ làm sao đây? Bọn họ sẽ không giam lỏng chúng ta chứ? Làm sao mà lại phái người giữ cửa? Chúng ta lại không phải là phạm nhân?”
Số 2 thấy thiếu gia buồn rầu, trong lòng đau xót, liền an ủi: “Thiếu gia không cần lo lắng, bọn họ làm vậy chỉ là do có chút nghi ngờ với thân phận của chúng ta, trong tình huống không chắc chắn, bọn họ không dám làm gì chúng ta đâu!”
Diệp Trùng cũng lười để ý tới 2 người, một mình nhắm mắt, duy trì thể lực, trong hoàn cảnh lạ lẫm, cảnh giác của Diệp Trùng chưa từng buông lỏng tí nào, thân thể ở trong một trạng thái vô cùng vi diệu, bất cứ lúc nào cũng có thể cho kẻ địch một kích trí mạng.
Đối với 2 người canh trước cửa, Diệp Trùng cũng chẳng có ý gì, hắn không cho rằng 2 người đó có thể tạo ra uy hiếp hoăc hạn chế gì với mình.
Diệp Trùng vẫn một mực có chút kỳ quái, người mà mình gặp thân thể dường như đều rất yếu ớt, kỳ quái, thân thể yếu ớt như vậy, chỉ e rằng một chấn động hơi mạnh một tí cũng sẽ bị tứ phân ngũ liệt! Chẳng lẽ bọn họ không biết thân thể mới là cơ bản của mọi thứ hay sao? Thật là làm cho người khác nghĩ không thông!
Cố Thiếu Trạch nhìn Diệp Trùng, hắn rất khâm phục sự thản nhiên của Diệp Trùng, nhưng cũng có chút kỳ quái, thật muốn biết hắn lúc trước làm cái gì!
Hai sư sĩ cao cấp đứng canh trước cửa, lời dặn đi dặn lại của đoàn trưởng vang vọng bên tai, hai người đối với đoàn trưởng luôn luôn tin phục, tuy rằng cho rằng dùng 2 sư sĩ cao cấp canh giữ 3 tên nhóc tì thật là có chút dùng dao mổ bò giết gà, nhưng đối với mệnh lệnh vẫn cẩn thận hoàn thành.
Đột nhiên, máy liên lạc trong tai đột nhiên truyền tới mấy mệnh lệnh, sắc mặt hai người đồng thời kịch biến, bốn mắt nhìn nhau, một trong hai người mở cửa, nghiêm túc nói với 3 người: “Các vị, vui lòng không nên tùy ý ra khỏi gian phòng này, nêu không, an toàn của các vị, sẽ không thể có được sự bảo đảm!”
Số 2 vội vã hỏi: “Hai vị, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Người còn lại lưỡng lự hồi lâu mới nói: “Chúng ta bị hải tặc vũ trụ tấn công! Dường như là hải tặc Hồng Kỳ Ưng!”
– Hồng Kỳ Ưng! Cố Thiếu Trạch và Số 2 không khỏi cùng thất thanh la lên, sắc mặt trong nháy mắt biến thành trắng bệch không chút máu.
Phản ứng của hai người đối diện đã sớm được hai người đoán trước, một sư sĩ cao cấp nói: “Chúng tôi phải đi chiến đấu, các vị xin yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tận hết sức lực, chiến đấu hết mình!” Câu cuối tỏ ra rất quyết liệt, mơ hồ có ý “chiến đấu tới giọt máu cuối cùng” (NV: không thành công thì thành nhân: ý là nếu không thắng thì hy sinh), làm người khác kính nể.
– Chúng tôi đi đây! Các vị cẩn thận! Hai người vẻ mặt cuống quít chạy ra ngoài, chỉ còn 3 người còn ở trong phòng.
– Hồng Kỳ Ưng? Làm sao có thể?” Số 2 ngơ ngẩn lẩm bẩm, sắc mặt đầy tuyệt vọng. Cố Thiếu Trạch cũng tinh thần hoảng hốt, rối loạn trong lòng. Chỉ có Diệp Trùng vẫn dáng vẻ thoải mái như cũ.
– Hồng Kỳ Ưng là cái gì? Thấy hai người kinh hoảng như vậy, Diệp Trùng tò mò hỏi.
Hai người nhìn Diệp Trùng như nhìn một tên ngốc: “Ngươi thật sự là con người ư? Vậy mà ngay cả Hồng Kỳ Ưng cũng không biết?”
– Rất lợi hại à? Diệp Trùng hỏi.
– Trời ơi, bây giờ mà vẫn có người hỏi môt câu làm người khác không thể chịu nổi như vậy!” Dáng vẻ Cố Thiếu Trạch như sắp ngất đến nơi, lại thêm sắc mặt hắn trắng bệch, thật sự không khác biệt gì với bệnh thiếu máu trầm trọng.
Số 2 miễn cưỡng giải thích: “Hồng Kỳ Ưng là đoàn hải tặc có thực lực vô cùng mạnh mẽ, không biết có phải là thực lực mạnh nhất không, nhưng không nghi ngờ gì, bọn chúng là đoàn hải tặc nổi tiếng nhất. Hơn nữa, bọn chúng so với đoàn hải tặc khác cũng tàn bạo hơn, phàm là bị bọn chúng bắt, gần như không ai sống sót.”
Diệp Trùng nghiêng đầu nghĩ môt lát, hỏi: “Nói như vậy, bọn chúng nhất định sẽ đánh vào con tàu này của chúng ta?”
Số 2 gật đầu: “Không nghi ngờ gì!”
Diệp Trùng đứng bật dậy, làm hai người giật mình.
Cố Thiếu Trạch hoảng hốt nói: “Ngươi làm gì? Ngươi ngàn vạn lần đừng làm bậy đó! Bọn chúng giết người không chớp mắt đó!” Đột nhiên, Cố Thiếu Trạch ngẩn người, nhớ rằng người trước mặt mình cũng là một tên giết người không chớp mắt.
– Ta cần quang giáp! Các ngươi biết có thể tìm thấy ở đâu không? Diệp Trùng lạnh nhạt hỏi.
Số 2 cảm thấy người trước mắt này thật là làm người khác nhìn không thấu, trước sức mạnh khó bì như vậy, vẫn có thể trấn định như vậy, chiến ý tràn trề như vậy, có lẽ là điếc không sợ súng!
– Trong kho ở tầng dưới cùng, thường sẽ có vài quang giáp dự bị, để phòng hờ quang giáp của sư sĩ tạm thời bị hư hỏng không thể sửa chữa mà mất đi sức chiến đấu, mà thương đội có nhiều sư sĩ như bọn họ thế này nhất định sẽ có mấy cái quang giáp dự bị. Số 2 tuy rằng không hề cho rằng sự vùng vẫy như vậy sẽ có tác dụng gì, nhưng trong lòng vẫn có chút ảo tưởng, nếu như hắn thật sự có thể thành công, vậy thì thiếu gia có thể được cứu rồi.
– Kho đi thế nào? Nghe nói có quang giáp, trong mắt Diệp Trùng đột nhiên phát ra ánh sáng nóng rực.
Cửa kho đóng chặt, mở cánh cửa này cần có mật mã.
Đã không có thời gian để đi tìm người hỏi mật mã, Diệp Trùng hít sâu một hơi, đột nhiên, ngực giống như ống bễ cấp tốc phồng lên, cơ bắp toàn thân giống như thổi vào một hơi lửa, nóng rực như lửa. Diệp Trùng hạ thấp eo đứng tấn, khuỷu tay, nắm tay, cánh tay từ từ kéo ra sau, cả người giống như một cái tuyệt thế thần cung đang từ từ kéo ra, tích lũy từng chút, từng chút tất cả sức mạnh.
Hít một hơi tới tận cùng, hơi nóng toàn thân đã làm cho Diệp Trùng cảm thấy nóng rực khó chịu, cây trường cung này cũng bị kéo đến mức cao nhất.
Không chần chừ thêm nữa, Diệp Trùng quát to một tiếng, đất bằng nổi sóng, tay phải như một cơn lốc cuồng bạo, kèm theo tiếng rít trầm thấp do ma sát với không khí, mạnh mẽ đập vào chính giữa cánh cửa lớn của nhà kho.