Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 32: Chương thứ ba mươi hai


Đọc truyện Sư Sĩ Truyền Thuyết – Chương 32: Chương thứ ba mươi hai

Trong phòng điều khiển chính đã lộn tùng phèo hết cả lên, trên đất đầy những mảnh vỡ, mảnh thiết bị, có thể thấy Mục đâm tàu vũ trụ mạnh cỡ nào!

Sau khi thật sự hiểu rõ Diệp Trùng không hề có hứng thú với tính mạng của thiếu gia, Số 2 bắt đầu trở nên hợp tác hơn, tất cả đều là người gặp nạn, nếu như không đồng lòng, hợp sức, tỉ lệ sống sót càng nhỏ nhoi hơn. Khi đứng trước thực lực mạnh mẽ của Diệp Trùng, đối diện với khí thế của Diệp Trùng, Số 2 không thể cúi thấp đầu.

Thiếu gia từ sau khi nhìn thấy Mục vừa rồi, tinh thần vẫn luôn ngơ ngẩn, miệng chốc chốc lại lầm bầm vài câu. Số 2 cũng hết cách, thiếu gia cái gì cũng tốt, đối đãi người khác vô cùng thân thiết, không hề kiêu căng, nhưng chỉ cần bước chân vào lĩnh vực nghiên cứu của hắn, hắn sẽ lâm vào trạng thái cực khoái. Thiếu gia đối với việc trong gia tộc không hề quan tâm, nhưng chỉ có hứng thú duy nhất với nghiên cứu quang giáp, hơn nữa trên phương diện này cũng tỏ ra tài năng kinh người. Lý tưởng của thiếu gia là kỹ sư quang giáp, nhưng đại tiểu thư cực lực phản đối! Thiếu gia là người kế thừa chính thức của gia tộc, nhưng lại không màng thế sự, chỉ là một lòng theo đuổi nghiên cứu của mình, việc trong gia tộc mấy năm nay vẫn là đại tiểu thư khổ cực chèo chống.

Lần đi ra ngoài này cũng là thiếu gia lén đại tiểu thư mà đi, muốn rời xa cuộc sống làm hắn chán ngán đó, không ngờ trên đường lại gặp sự cố, còn đụng phải một cao thủ lợi hại, trong lòng Số 2 hối hận vô cùng, sớm biết thì nhất định ngăn cản thiếu gia đi ra ngoài!

Số 2 cố gắng rũ bỏ những suy nghĩ đối với hiện tại vô bổ mà ngược lại còn giảm bớt sĩ khí của mình này.

Diệp Trùng không biết gì về tàu vũ trụ, việc này vẫn phải nhờ chuyên gia.


Diệp Trùng hỏi: “Bây giờ chúng ta cần làm cái gì?”

Số 2 loay hoay một hồi với các thiết bị, quay người nhìn Diệp Trùng: “Tình huống của chúng ta bây giờ vô cùng gay go, hệ thống động cơ của tàu vũ trụ đã hoàn toàn tê liệt, thân tàu bị tổn thương nghiêm trọng, nhiều nơi bị nứt gãy, hơn nữa chết người nhất là máy tín hiệu xung mạch đã bị hư, chúng ta không thể sử dụng tín hiệu cầu cứu để liên hệ với với các tàu vũ trụ khác để tìm sự giúp đỡ! Vị trí bây giờ của chúng ta cách thành phố Tả Ngọc (NV: 左砡, trong đó chữ 砡 hình như là chữ cổ của TQ, tìm không thấy âm Hán Việt, xài tạm âm Ngọc vậy, tìm không ra nghĩa của chữ này) khoảng 118000 km, nếu như bay bình thường chỉ cần 8 ngày, nhưng đáng tiếc là thuyền cứu sinh được chuẩn bị trên tàu vũ trụ này đã bị hư hỏng. Nếu không chúng ta có thể lái thuyền cứu sinh đi thẳng tới thành phố Tả Ngọc! Hơn nữa, rất không may là…” Số 2 ngừng một chút, thấy 2 người đều đang chú ý lắng nghe, từ từ nói: “Phạm vi tuần tra của đội tuần tra thành phố Tả Ngọc chỉ trong trong vòng 5 ngày đi đường tính từ trung tâm thành phố Tả Ngọc. Cũng chính là nói, hy vọng duy nhất của chúng ta là may mắn có tàu vũ trụ đi ngang phát hiện ra chúng ta.” Trình bày của Số 2 không nhanh không chậm, mạch lạc, rõ ràng! Nhất thời làm cho Diệp Trùng nhìn người phụ nữ “thực lực kém cỏi” này với cặp mắt khác, nàng ta cũng không hẳn là vô dụng.

Thiếu niên lúc này cũng tỉnh lại, vội vàng bắt đầu kiểm tra phòng điều khiển chính, không hổ là thiên tài cơ giới, chẳng bao lâu sau, hắn đã bắt đầu tiến hành việc sửa chữa, đôi tay linh hoạt như là nhà ảo thuật, các loại linh kiện nhảy múa trên tay hắn, nhịp điệu rất độc đáo, Số 2 ở bên cạnh, sắc mặt say mê nhìn thiếu gia.

Diệp Trùng cũng không khỏi có chút kinh ngạc, không ngờ tên yếu ớt không chịu nổi gió này vậy mà lại là thiên tài cơ giới, bản thân Diệp Trùng về mặt này cũng có thể coi là một nửa chuyên gia, nhưng so với thiếu niên trước mắt, Diệp Trùng tự thấy mình còn thua xa.

Xem ra “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên” a, lời mấy lão gia gia đó quả nhiên là không sai, Diệp Trùng thầm nghĩ trong lòng.


Thật ra hắn không nghĩ tới, hắn tới “Cực quang” học tập mới hơn 1 năm, nhưng người ta từ nhỏ đã bắt đầu gầy dựng, các loại điều kiện vật chất, cái nào hành tinh rác cũng không thể so được, cho nên giỏi hơn Diệp Trùng cũng là hợp lẽ, đương nhiên thôi, huống chi bản thân gia tộc của thiếu niên có quan hệ vô cùng mật thiết với quang giáp.

Diệp Trùng tỉ mỉ quan sát thiếu niên sửa chữa, không ngừng so sánh với kiến thức của mình, trong nhất thời thu hoạch rất lớn. Bất tri bất giác, Diệp Trùng khách khí với 2 người không ít.

Đáng tiếc, hư tổn của tàu vũ trụ quả thật là quá nghiêm trọng, hệ thống động lực hoàn toàn không có hy vọng sửa chữa, cũng còn may là hệ thống cung cấp ô-xy và sưởi ấm tuy rằng không sửa được hoàn toàn, nhưng bảo đảm nhu cầu cơ bản của 3 người không có vấn đề gì, thức ăn và nước trên tàu cũng rất đầy đủ, điều duy nhất 3 người có thể làm chính là chờ đợi.

Ba người không khỏi nói chuyện với nhau, nhưng 2 bên đều biết điều không hỏi nội tình của nhau, tên thiếu niên là Cố Thiếu Trạch, mà tên thị nữ của hắn cũng khá là kỳ quái, là Số 2! Nhưng Diệp Trùng đối với vấn đề này không hề tò mò. Diệp Trùng rất lịch sự giới thiệu sơ bản thân.


Cùng nói chuyện với Cố Thiếu Trạch không nghi ngờ gì làm người ta rất thích thú, hai bên cùng có chung đề tài, càng nói càng hứng thú, mà Số 2 mỉm cười nhìn 2 người, nhưng tuyệt đại đa số thời gian, ánh mắt đều dừng trên mặt của Cố Thiếu Trạch.

Lúc này đây, Diệp Trùng khâm phục Cố Thiếu Trạch đến sát đất, học thức của Cố Thiếu Trạch vượt xa tuổi tác của hắn, ước chừng không hề kém cạnh khi so với những lão gia gia trong “Cực quang” đó, thậm chí có một số mặt, hắn e rằng đã đi tới điểm tận cùng.

Nhưng không biết rằng Cố Thiếu Trạch đối với Diệp Trùng cũng nhìn với ánh mắt khác, không ngờ kẻ vốn bị cho rằng chỉ là một kẻ võ phu này vậy mà trên phương diện máy móc quang giáp lại có trình độ thâm hậu như vậy, hơn nữa ánh mắt rất độc đáo, thường thường trong câu nói đều đánh đúng vào chỗ quan trọng, hơn nữa độ sâu của nền tảng lý luận cũng không thua kém.

Nhưng, nếu như hắn biết kinh nghiệm thực tiễn của Diệp Trùng là con số 0, không biết sẽ có cảm tưởng gì!

Hai người càng nói càng hợp ý, không khỏi sinh ra cảm giác “anh hùng trọng anh hùng”. Cố Thiếu Trạch bình thường tuy rằng khiêm tốn, nhưng trong xương cốt vẫn có chút kiêu ngạo, khó gặp được một người vừa mắt, thế nào lại không sinh ra hảo cảm? Còn Diệp Trùng, dù sao cũng là lần đầu tiên được giao lưu với một người chênh lệch tuổi tác không bao nhiêu với mình, hơn nữa thực lực của đối phương còn làm Diệp Trùng tôn kính, tự nhiên sẽ sinh ra hảo cảm.

Số 2 nhẹ nhàng ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn hai bên càng nói càng sôi nổi, ai có thể ngờ được mấy mươi phút trước hai bên vẫn còn là đối đầu sống chết chứ?


—————————-

Một thương đội do hơn 30 tàu vận chuyển tạo thành đang ổn định đi trong vũ trụ.

Ông chủ Kinh Mạc đang ngồi trên ghế chỉ huy của phòng điều khiển chính, sắc mặt trầm tư, trước mặt vẫn còn 8, 9 ngày thì có thể tới được thành phố Tả Ngọc rồi, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kết quả lần này tuyệt đối vô cùng phong phú, hơn nữa còn có thể thu được không ít huy chương cống hiến, nói không chừng tư cách thương mại của mình lại có thể tăng thêm một cấp, vậy thì mình có thể mua bán quang giáp rồi, những thương gia có tư cách mua bán quang giáp hiện nay vô cùng ít ỏi, lợi nhuận trong đó không phải mấy thứ hàng hóa này có thể so sánh được.

Hàng hóa này từ thiên hà Thiên La tới thiên hà Farr đi mất ròng rã 5 tháng trời, trên đường mấy lần đụng độ hải tặc vũ trục, cũng may sư sĩ đoàn minh thuê thực lực hùng hậu mới bảo đảm được an toàn. Nghĩ lại bản thân lúc đầu không ngại bỏ ra bộn tiền thuê một sư sĩ đoàn vô cùng nổi tiếng bảo vệ, may mà mình anh minh, nếu không hàng hóa này đừng nghĩ tới nữa, chỉ sợ ngay cả mạng cũng không giữ được.

Vẫn còn mười ngày cuối cùng! Mười ngày này ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nha! Kinh Mạc nhắm mắt, trong lòng thầm cầu khấn.

Đột nhiên, một loạt còi cảnh báo cắt ngang lời cầu khấn của Kinh Mạc, Kinh Mạc mở bừng mắt, trong lòng không khỏi khẩn trương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.