Đọc truyện Sự Quyến Rũ Của Sói – Chương 68: Lang Cửu đeo nhẫn lên rồi…
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Lực Lang Cửu đạp cửa ra rất mạnh, trước tiên cửa đập vào tường xoảng một tiếng, sơn tường lả tả bong tróc, tiếp đó lại bắn về khung cửa, nhốt cậu bên ngoài.
Từ Bắc nhìn Thẩm Đồ một cái, chạy tới mở cửa ra.
Lang Cửu mặt xám ngoét đứng ngoài cửa, mãi một lúc mới sải bước vào, khóa mục tiêu trên mặt Thẩm Đồ, nhìn đến mức Thẩm Đồ dựa dựa ra sau: “Đừng nhìn tôi như vậy, dù tôi không bị thương cũng không phải đối thủ của cậu…”
“Chú vừa nói gì.” Lang Cửu nén giọng, trong giọng trầm thấp lộ ra tức giận.
“Cậu nên biết tôi đang nói gì,” Thẩm Đồ ngẩng đầu nhìn Lang Cửu đang cúi đầu nhìn y bằng khí thế tuyệt đối, cười cười, “Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cậu có thể đảm bảo Từ Bắc sẽ không bị thương không? Cho dù cậu có nhẫn rồi, bây giờ nhiều lắm là ngang tay với Cố Hàng, không chắc đánh lại gã, dù sao gã đã được huấn luyện từ khi có ký ức, trước đây cậu chỉ là con sói con…”
“Câm miệng!” tay Lang Cửu ấn xuống chiếc bàn bên cạnh Thẩm Đồ, lúc này trên bàn đột nhiên phát ra tiếng gỗ nứt vỡ.
Từ Bắc quay đầu lại nhìn, móng vuốt của Lang Cửu đã hoàn toàn vươn ra, có hai móng trực tiếp cắm xuyên mặt bàn.
“Tổ tông ơi,” Từ Bắc nhào tới gỡ tay cậu ra, “Mày làm gì vậy, có gì cứ nói là được, mày bắt chước mèo làm gì!”
Lang Cửu chậm chạp buông tay, thu móng vuốt lại, nhưng sắc mặt vẫn không được tốt lắm.
Thực ra cậu biết lời Thẩm Đồ nói là sự thật, cậu từng gặp Cố Hàng, thực lực của Cố Hàng không phải thứ cậu có thể dễ dàng vượt qua, nếu Từ Bắc ở bên cạnh, thật sự có thể không lo được cho hắn.
Hơn nữa trước đây cậu đã từng có suy nghĩ như vậy, sở dĩ Từ Bắc dấn thân vào nguy hiểm, đều là vì cậu, nếu không phải vì cậu, Từ Bắc bây giờ sẽ ở Định Xuyên sống tiêu diêu tự tại.
Chỉ là, lời như vậy để Thầm Đồ nói ra, cậu lại không khống chế được lửa giận, Từ Bắc đi hay ở, không thể do người khác quyết định.
“Phế vật con, cậu chỉ trút giận lên tôi như vậy cũng vô ích,” trên mặt Thẩm Đồ đeo nụ cười, lại lấy chiếc hộp cất nhẫn ra, đưa đến trước mặt Lang Cửu, “Vốn dĩ để cơ thể và nhẫn tương thích cần không ít thời gian, có điều trước đó chắc Giang Việt đã cho cậu một thứ rồi nhỉ… thứ đó có thể khiến cậu thích ứng sớm hơn.”
“Hạt châu nhỏ đó?” Từ Bắc lập tức nhận ra, sau đó lại vỗ đùi, “Đệt mợ, hạt châu bỏ ở nhà rồi, Giang Việt còn nói không được làm mất nữa! Nếu làm mất có ảnh hưởng gì Giang Việt không?”
“Không sao, bây giờ không dùng được nữa, thứ đó người khác cũng không biết dùng để làm gì,” Thẩm Đồ nhìn nhìn Giang Việt, “Đó là đồ chơi của cậu ta, rảnh rỗi tôi đi lấy về là được.”
Lang Cửu cầm hộp nhỏ kia lên lắc lắc, trong hộp không có tiếng động, cậu nhìn Thẩm Đồ: “Rỗng.”
“Phế vật, tôi có thể đem theo thứ leng keng lốc cốc đi dọc đường sao,” ngón tay Thẩm Đồ gõ gõ lên hộp, “Đây là thứ Giang Việt gần như dùng tính mạng để đổi lấy, chuẩn bị một chút rồi đeo lên đi.”
“Từ Bắc phải tính sao?” Lang Cửu bỏ hộp vào túi, lại quay lại vấn đề cậu quan tâm.
“Thế này đi, đại khái cậu cần một tuần để hoàn toàn thích ứng với nhẫn,” Thẩm Đồ thở dài, nếu không phải Lang Cửu cam tâm tình nguyện, phỏng chừng không ai có cách đưa Từ Bắc về Định Xuyên, “Đến lúc đó tự cậu quyết định… tôi nói trước nhé, nếu thời gian thích ứng Từ Bắc vì cậu mà xảy ra chuyện, thì đừng tính nợ lên đầu tôi.”
“Đợi đã,” Từ Bắc nghe ra có chút ẩn ý khác trong câu nói, hắn khua khua tay cắt lời Thẩm Đồ, “Ý anh là thời gian này sẽ có bất trắc? Là ý này sao? Sao tôi nghe thấy ớn thế, không phải anh nói nhẫn dùng để nâng cao năng lực của nó sao? Sao tôi nghe như còn có khả năng tự hại mình vậy…”
“Không phải tự hại mình, là hại người khác,” Thẩm Đồ cười cười, “Đợi Giang Việt tỉnh lại đi, chúng ta cần một thợ săn.”
Ban Đại Đồng rất ít khi đến trại chó mới, bình thường đều là một mình Lâm Duệ ở lại đây, có lúc gã cũng không hiểu, người sống cùng sói nhiều năm như Lâm Duệ, thì có hứng thú gì với một bầy chó chiến bình thường.
Rất nhiều lúc y trông có vẻ đang ngẩn người, cả ngày ngồi trong nhà không nhúc nhích, nhưng nếu có người đến gần, y lại sẽ có phản ứng đầu tiên.
Rốt cuộc có đang ngẩn người không, rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Ban Đại Đồng ngồi trong căn nhà ở trại chó, ngồi trên chiếc ghế Lâm Duệ thường ngồi.
Sau lưng gã là một bồn tắm, trong đó chứa đầy nước thuốc màu nâu sẫm, tỏa ra mùi hương kỳ lạ nhàn nhạt.
Trong nước thuốc có một người, cả người ngoại trừ phần mặt thì đều ngâm trong nước thuốc.
Qua tối nay, Ban Đại Đồng sẽ dẫn y rời khỏi đây, đi đâu, không biết, có tỉnh lại nữa không, không biết, thực ra đến việc Lâm Duệ hiện giờ rốt cuộc còn sống hay đã chết gã cũng không thể xác định.
Không có nhịp tim, không có hô hấp.
“Lão đại,” có thủ hạ nhỏ giọng gọi một tiếng ngoài cửa, “Xe đã chuẩn bị xong, nửa đêm hay ngày mai?”
“Con mẹ nó không phải nói ngày mai sao! Con mẹ nó còn hỏi!” Ban Đại Đồng bật dậy đạp lên cửa, thủ hạ đang hỏi không dám lên tiếng nữa, lon ton chuồn thẳng.
Ban Đại Đồng chưa hả giận, lại đạp thêm một cái vào cửa, dừng lại thêm một lúc, mới từ từ hạ chân xuống, xoay người đi đến bên bồn tắm: “Em không tỉnh lại con mẹ nó cũng tốt, đáng tiếc mẹ nó tôi còn chưa đủ biến thái, hay là dứt khoát biến em thành tiêu bản đặt trong phòng ngủ đi.”
Đợi Giang Việt tỉnh lại là một quá trình rất khốn khổ, mấy ngày liền mấy người cứ rúc trong khách sạn, người của Thẩm Đồ có đến một lần, bọn họ không ngăn được Tiết Nhã, nhưng Tiết Nhã rõ ràng cũng không tìm được tung tích của Lang Cửu.
Hiện tại Lang Cửu không thể rời khỏi đây, người bình thường sẽ không phát giác, rất nhiều người của Thẩm Đồ đã bao vây xung quanh khách sạn này, nếu Cố Hàng muốn xông vào, cũng không phải không thể, nhưng động tĩnh chắc chắn rất lớn, bọn họ có đủ cơ hội để chạy thoát hoặc… ứng chiến.
Cố Hàng rõ ràng không muốn mạo hiểm như vậy, Thẩm Đồ lúc này không phải đối thủ của gã, nhưng trước đây gã từng nếm đòn của Thẩm Đồ, vẫn không chắc chắn người này có còn ẩn giấu thực lực gì không.
Trong quá trình đợi Thẩm Đồ từng ra ngoài một chuyến, không biết dùng cách gì đã tránh được giám sát của Cố Hàng và mấy thợ săn, lấy hạt châu màu đen của Giang Việt về.
“Cứ phải đi lấy lúc này sao, không thể đợi gió lặng bớt rồi đi sao?” Từ Bắc có hơi khó hiểu, nếu đã nói thứ này bây giờ đã không dùng được nữa, người khác lại không biết tác dụng của hạt châu này, tại sao nhất định phải ra ngoài lúc nguy hiểm như vậy.
“Lúc tỉnh lại để cậu ta nhìn thấy, hình như thứ này cậu ta đã mang theo từ nhỏ,” Thẩm Đồ cười cười, “Giống như dĩa ăn của cún con vậy, không nhìn thấy sẽ rất không quen.”
Mấy ngày nay Lang Cửu vẫn luôn ở dạng sói, cậu không muốn nói chuyện, vì thế trước sau đều dùng hình dạng quả cầu lông nằm bên chân Từ Bắc, cằm cứ nhất định gác lên chân Từ Bắc. Tay Từ Bắc vẫn luôn gãi tới cãi lui trên quả cầu lông, nếu dừng lại, sói con sẽ dùng đầu cọ hắn, nhất định muốn hắn tiếp tục gãi, nó mới chịu yên tĩnh nhắm mắt lại.
Đầu Từ Bắc vẫn luôn không ngừng nghỉ, chuyển động như gió, ban đầu là suy đoán Giang Việt cần bao nhiêu nữa mới có thể tỉnh lại, còn có thể tỉnh lại không, sau đó lại bắt đầu nghĩ, sau khi đeo nhẫn lên rốt cuộc sẽ xuất hiện tình trạng thế nào.
Cuối cùng hắn bắt đầu cân nhắc rốt cuộc mình có nên rời khỏi đây trở về Định Xuyên không. Điểm tiếp nhập của hắn không giống Lang Cửu, hắn không cần ai bảo vệ mình, điều duy nhất hắn lo lắng là một con người bình thường yếu đuối như hắn, sẽ làm vướng chân Lang Cửu và Thẩm Đồ.
Lúc Giang Việt tỉnh lại, sói con phát hiện đầu tiên, nó nhảy khỏi người Từ Bắc, trực tiếp phóng lên giường, nhẹ nhàng ngửi mặt Giang Việt, phát ra giọng mũi trầm trầm.
Từ Bắc nhảy lên theo, nhìn gương mặt trắng bệch và đôi mắt đang chậm rãi mở ra của Giang Việt, tỉnh rồi! Đệt mợ, cuối cùng vẫn tỉnh rồi!
“Giang Việt.” Thẩm Đồ ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, “Nói câu nghe.”
“… đói quá,” nửa ngày Giang Việt mới mở miệng nói ra được một câu, “Tôi nói… thêm mấy ngày nữa tôi còn không tỉnh sẽ đói chết luôn.”
“Đệt, tôi đã nói có cần lấy ít đường glucose(1) tới không mà,” Từ Bắc nhìn cậu ta, giọng cậu ta nói chuyện nghe có vẻ rất suy yếu, có điều giọng điệu vẫn như cũ, cũng yên tâm, “Mấy ngày không cơm nước, lúc tỉnh dậy biến thành xác khô luôn!”
Lúc này Thẩm Đồ đứng dậy, bước tới mò túi Giang Việt lấy ra một chai nhỏ, từ trong đổ ra một viên thuốc nhét vào miệng Giang Việt, lại đặt hạt châu nhỏ kia vào tay Giang Việt: “Cậu chỉ có 24 giờ hồi phục, Lang Cửu phải dùng nhẫn rồi, không đợi được nữa.”
“Chú hai,” Giang Việt ra sức cười cười, rất vất vả nâng tay lên gãi gãi cằm sói con, “Thực ra chú là Diêm Vương chuyển thế đúng không.”
Giang Việt nói thì nói vậy, nhưng từ lúc cậu ta tỉnh lại đến khi có thể ăn uống, hơn nữa ăn liền hai hộp cơm ngỗng quay tổng cộng chỉ có bốn giờ, sau đó cậu ta dùng một tiếng tắm rửa, lúc ra ngoài trên mặt đã có sắc hồng, cũng không biết là hồi phục nhanh hay bị hơi nóng hung nữa.
“Tuổi trẻ tốt thật.” Thẩm Đồ cười cảm thán một câu.
“Ừ, chú hai cảm nhận được cảm giác sức sống bừng bừng thế này chắc cũng cách đây mười năm rồi nhỉ,” Giang Việt vận động cánh tay một chút.
“Mẹ nó cậu đúng là biết móc họng.” Từ Bắc vui vẻ.
“Anh Cửu, mấy ngày không gặp lại thay đổi rồi sao?” Giang Việt đi đến bên cạnh Lang Cửu đang mặc quần so so, “Tuổi trẻ tốt thật, chính là độ tuổi tốt đẹp cơ thể phát triển…”
“Trông cậu khỏe khoắn thế, hay là bây giờ luôn đi, cách hai con phố có một trung tâm vận động lâu năm đã bỏ hoang.” Thẩm Đồ đứng dậy bắt đầu mặc áo khoác.
Trung tâm vận động lâu năm này không lớn, chỉ là nhà trệt, trên tường xunh quanh đều dùng sơn trắng viết chữ dỡ bỏ, bên trong nhà trệt ngăn ra mấy gian nhỏ, nhưng vách ngăn đều đã sụp gần hết, bên ngoài là một thảm xanh, lúc này đã đầy cỏ dại khô vàng.
Nơi này vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát của người của Thẩm Đồ, căn bản là an toàn.
“Các anh cứ luôn biết tìm mấy nơi quái quỷ thế này.” Từ Bắc rúc trong góc tường, xung quanh đều đã dỡ bỏ gần hết, gió bấc như tiếng khóc quét qua đây nghe đứt từng đoạn ruột.
“Giang Việt.” Thẩm Đồ tìm một ụ xi măng trong đống cỏ ngồi xuống.
“Ừ.” móc câu nhỏ màu bạc mang theo sợi dây bạc mảnh từ cửa tay áo Giang Việt trượt ra một đoạn ngắn, mấy giây sau đã biến thành màu đen.
Từ Bắc cảm thấy cảnh tượng này rất khó hiểu, thứ đó bằng bạc, sau khi gặp không khí bị oxy hóa sao, nhưng nếu là bạc sẽ tương đối không chắc chắn, sao có thể cầm làm vũ khí… hắn muốn móc điện thoại ra chụp lại, lại cảm thấy trong tình huống thế này hắn giơ điện thoại lên thì ngu lắm, vì thế vẫn duy trì tư thế ôm cánh tay dựa vào góc tường bất động.
“Đeo vào đâu?” Lang Cửu đứng trong gió lạnh cầm hộp nhỏ chuẩn bị mở ra.
“… vào ngón tay.” Thẩm Đồ xòe ngón tay ra lắc lắc với cậu.
“Ngón nào?”
“Tùy.”
“Tùy là ngón nào?”
“Đệt mợ,” Từ Bắc mất kiên nhẫn, “Ngón áp út.”
“Hay là anh qua đó đeo giúp cậu ta đi.” Thẩm Đồ bật cười.
“Ngón áp út là ngón nào?” Lang Cửu lại quay đầu nhìn Giang Việt, đây là thói quen của cậu, Giang Việt là thầy của cậu, hơn nữa chưa dạy cậu ngón nào là ngón áp út.
“Ngón này,” Giang Việt nhéo nhéo ngón áp út của mình, ngẫm nghĩ lại bổ sung, “Đeo lên ngón này, Từ Bắc sẽ là của cậu.”
“Ừm.”
“Đệt mợ!” Từ Bắc ở một bên mắng một câu.
Lang Cửu mở hộp ra, lấy ra bên trong một chiếc nhẫn tỏa ra ánh đen nhàn nhạt, như vậy xem ra rất đơn giản, Từ Bắc nhìn lướt qua, có hơi thất vọng, chiếc nhẫn này cảm giác như một vòng tròn, trừ màu sắc có hơi lạ, cực kỳ bình thường, vứt ra đất phỏng chừng hắn cũng sẽ không khom lưng xuống nhặt.
Lang Cửu không có động tác dư thừa nào, tiện tay vứt hộp đi, cầm lấy nhẫn đeo lên ngón áp út của mình.
Giây phút cậu đeo nhẫn lên, Thẩm Đồ và Giang Việt đều không lên tiếng, chỉ trầm mặc nhìn Lang Cửu. Từ Bắc cảm nhận được không khí khẩn trương của hai người, thậm chí hắn nhìn thấy lưng Giang Việt thẳng đơ.
Nhưng Lang Cửu chỉ cúi đầu nhìn tay mình, xem ra không có gì khác với bình thường.
Như vậy khác biệt rất lớn so với tưởng tượng của Từ Bắc, trong tưởng tượng của hắn, nhẫn này ngầu và đặc biệt như vậy, sau khi Lang Cửu đeo lên hẳn sẽ là thế này – chân trời xẹt qua mấy luồng sáng, tiếp đó truyền đến một tiếng vang lớn, Lang Cửu ngẩng đầu cười lớn, có lẽ sẽ tỏa ra hào quang, hoặc là mây khói bừng bừng, tóm lại đất trời biến sắc, khuynh đảo chúng sinh…
Nhưng hiện tại hoàn toàn không phải như thế, đừng nói trời đất biến sắc, gió bấc lúc này cũng ngừng, xung quanh đều yên tĩnh.
Thần kinh căng thẳng của Từ Bắc vì biến hóa bình thản, không, là hoàn toàn không có biến hóa của Lang Cửu mà thả lỏng, hắn đang định mở miệng hỏi xem thế đã xong rồi sao, Lang Cửu lúc này lại chầm chậm ngẩng đầu lên.
Từ Bắc nhìn cậu một cái, liền sững sờ, hơi há miệng, lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
Trên mặt của Lang Cửu không có biểu cảm gì, nhưng hai mắt lại đã có màu máu, Từ Bắc từng nhìn thấy đôi mắt như vậy, lúc Lang Cửu phẫn nộ hoặc cực kỳ hưng phấn đều sẽ xuất hiện.
Điều khiến Từ Bắc cảm thấy như đột nhiên ngâm trong hầm băng chính là mái tóc của Lang Cửu, mái tóc của cậu bắt đầu chậm rãi rút màu, trong mấy giây ngắn ngủi đã biến thành màu trắng bạc.
Mái tóc mang quầng sáng màu bạc quỷ dị này cùng đôi mắt màu đỏ của Lang Cửu, khiến Từ Bắc liền cảm thấy toàn thân đều cứng đờ.
“Chuyện gì thế này…” Từ Bắc nhìn Lang Cửu ánh mắt đã có phần rời rạc, trong lòng rất lo lắng, nhịn không được hỏi Thẩm Đồ một câu.
“Đừng lên tiếng!” Thẩm Đồ nén giọng cắn lời hắn.
Từ Bắc ngậm miệng, nhưng tầm nhìn của Lang Cửu đột nhiên có tiêu cự, đậu trên người hắn.
Đây là ánh mắt Từ Bắc rất xa lạ, trước giờ Lang Cửu chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, lạnh nhạt mà tràn đầy sát khí.
Trong lòng Thẩm Đồ trầm xuống, bật dậy khỏi tảng đá: “Giang Việt!”
Giang Việt không trả lời, chỉ là lập tức vung dây bạc trong tay về phía Lang Cửu.
Cùng lúc Thẩm Đồ nhảy lên, Lang Cửu cũng lao thẳng về phía Từ Bắc, nhấc tay lên, móng vuốt đã vươn ra, Giang Việt lập tức phán đoán được mục tiêu của móng vuốt là cổ họng Từ Bắc.
Tác giả: Ừm! Tiểu Cửu đeo nhẫn lên rồi!
Có điều, sao hình như có hơi không ổn…
Hồ Hồ, Từ Bắc, tôi có lỗi với hai người, ahahahahahaha!
Chú thích:
(1) Đường glucose: Đường đơn, thường có trong nho và các loại trái cây, là dạng cơ thể dễ hấp thu nhất trong các loại đường (nếu là đường đôi trong mía hay đường đa trong tinh bột thì cơ thể phải phân giải thành đường đơn mới hấp thu được). Nên thích hợp để bổ sung năng lượng nhanh chóng cho người mới ốm dậy
Cái này ai học hóa hữu cơ thì bị hành dài dài