Đọc truyện Sự Quyến Rũ Của Sói – Chương 53: Chúng ta là người yêu sao…
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -Dịch nhanh quá họa sĩ minh họa không kịp rồi =)))))
Ra Giêng, Từ Bắc giở giở lịch, hơi thở năm mới dần dần phai nhạt đi, cuối cùng hắn cũng thở phào.
Trải nghiệm năm mới quá lớn, tuy nói trước giờ Từ Bắc đón Tết đều có một mình, nhưng mùi Tết nồng nặc ở thành phố phương Bắc vẫn khiến hắn thở không nổi, mãi đến ra Giêng, lúc này mới hơi dừng lại.
Từ Lĩnh đã bắt đầu chính thức thực tập, có lúc Từ Bắc sẽ gọi điện cho anh, thái độ của anh vẫn lạnh nhạt như trước nay, nhưng lại không giống trước đây, không đợi Từ Bắc nói hết đã cúp máy nữa.
Đối với Từ Bắc mà nói, như vậy đã đủ rồi.
Chỉ là Từ Bắc vẫn luôn không có cơ hội gặp bạn gái đẹp như thiên tiên của anh, điều này khiến Từ Bắc có phần tiếc nuối, nhưng nghĩ lại không gặp cũng có chỗ tốt của không gặp, quen thuộc rồi ngược lại có vài chuyện không thể nào giải thích. Từ Lĩnh là cậu bé ưu tú, bạn gái của anh không nên gặp người anh không ra gì như hắn, tốt nhất cũng mãi mãi đừng gặp cái nhà hỗn loạn đó.
Từ Bắc mở mấy cánh cửa sổ trong nhà đổi gió, gió lạnh ùa vào phòng, hắn nhanh chóng nhảy tránh khỏi cửa sổ.
Lang Cửu từ trong phòng ngủ chạy ra, rất hưởng thụ nhào tới bên cửa sổ, từ trong xương tủy cậu thích loại cảm giác gió lạnh buốt đến có phần thấu xương thấm vào quần áo lướt qua làn da.
“Tao có dự cảm,” Từ Bắc mặc áo khoác, châm điếu thuốc, “Đến mùa hè mày sẽ phát điên.”
“Rất nóng sao?” Lang Cửu ngồi xuống sô pha sáp lại Từ Bắc, “Nóng cỡ nào?”
“Giống như sau khi mày chui trong bộ đồ gấu Winnie chạy mấy trăm mét quanh công viên giải trí vậy,” Từ Bắc cố tình dọa cậu, thấy Lang Cửu nhíu mày hắn đặc biệt có cảm giác thành tựu, “Mày biết không, như ngồi trên lửa vậy, nướng toàn thân đầy dầu, bla bla…”
“Vậy không mặc quần áo nữa.” Lang Cửu có chút chống đối khó hiểu với mùa hè, nghe Từ Bắc nói như vậy, có chút lửa vô danh bùng lên, cậu cởi áo ngủ ra ném lên chân Từ Bắc.
“Ai da,” Từ Bắc kẹp thuốc vui vẻ, thằng bé này quá dễ dụ, hắn nằm xuống sô pha, dùng chân đạp đạp chân Lang Cửu, “Mày xem cái tính của mày, ghẹo mày thôi, không đáng sợ như vậy, nhà mình có máy điều hòa, còn có thể ra sông bơi, nhiều lắm…”
“Bơi?” Lang Cửu hứng chí, tay chống lưng tựa sô pha áp về phía Từ Bắc, “Muốn bơi.”
“Mày biết bơi sao, con sói nhép,” Từ Bắc nhấc tay vỗ vỗ gương mặt nghiêm túc của cậu, “Không sợ nước sao? Phải ha… ngày nào cũng tắm, không sợ nước thật…”
“Tôi không phải con sói nhép!” Lang Cửu có chút cáu gắt, đến Giang Việt cũng nói cậu tiến bộ rất nhanh, “như có thần nhập” gì đó, tuy cậu không hiểu từ này nghĩa là gì, nhưng biết đây là lời khen, nhưng Từ Bắc vẫn luôn thỉnh thoảng cười nhạo cậu, cậu nắm cằm Từ Bắc, “Bố là người nhép.”
“Đệt!” Từ Bắc hất tay cậu ra, thằng nhóc này rất thích nắm cằm, mỗi lần không vui sẽ dùng sức rất lớn nắm cằm hắn, “Học cách mắng người à, sành sỏi rồi à nhóc con?”
“Bố mắng tôi trước.”
“Con sói nhép không phải mắng mày được chưa, mẹ nó đây là biệt danh…”
“Vậy tại sao người nhép là mắng người.”
“Mày…” Từ Bắc dụi tắt thuốc, từ sau khi Lang Cửu nói chuyện càng lúc càng rành rọt, bắt nạt cậu trở nên rất khó khăn, vừa không cẩn thận sẽ có thể dây đến chính mình.
“Nhép là mắng người.”
“Được được được, vậy nói thế với mày đi,” Từ Bắc ngồi dậy, Lang Cửu trước sau luôn có phần không vui việc mình có nửa thời gian là sói, Từ Bắc luôn cảm thấy loại tâm thái này không tốt lắm, “Có lúc mày là sói, đây là vấn đề không thể lảng tránh, mày cũng không thể cả ngày 24 giờ đều là sói, đến Thẩm Đồ cũng không thể, mày hiểu không.”
“Ừm.” Lang Cửu rũ mi mắt, trong giọng vẫn có thể nghe ra vẻ ấm ức.
“Sói cũng không phải thứ gì không tốt, trước giờ tao chưa hề vì mày là sói mà nói mày cái gì mà, mày làm gì cứ phải tự mình chống đối mình,” Từ Bắc muốn xoa xoa đầu cậu, cuối cùng vẫn là vỗ vỗ vai cậu, “Tao bảo này, là sói sẽ là sói ngầu, là người sẽ là người ngầu, thế không phải xong sao.”
Thẩm Đồ đã rất lâu không thấy nhiều máu như vậy, y hít thở có phần khó khăn, lỗ chân lông toàn thân đều thu nhỏ lại, đồng tử rụt thành một đường mảnh.
Máu đầy mặt đất, mùi máu tươi đậm đặc tràn ngập trong gian phòng không lớn, y thậm chí cảm giác có phần xốn mắt.
Bốn thi thể nằm ngang trong vũng máu trên đất, dù đã bị người ta chặt chém đến hoàn toàn biến dạng, nhưng Thẩm Đồ vẫn có thể nhận ra bọn họ, bọn họ là bốn kẻ phản bội lánh nạn ở nơi này.
“Chuyện gì vậy!” cổ họng Thẩm Đồ hơi nghẹn, y trở tay tóm lấy một tên cao to đứng bên cạnh mình, khớp ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.
“Chúng tôi cũng không biết, buổi sáng qua đây đã thế này rồi,” tên cao to bị Thẩm Đồ một tay tóm lấy lại không thể động đậy, trong mắt Thẩm Đồ lóe lên tia lạnh, phẫn nộ toát ra khiến gã cảm thấy Thẩm Đồ rất có khả năng sẽ trực tiếp bóp chết mình, “Trước đó chúng tôi thật sự không phát hiện bất cứ thứ gì khác thường.”
Thẩm Đồ nhìn gã nửa ngày, chầm chậm buông tay, ngồi xổm xuống bên mấy thi thể.
Thi thể bị thứ gì đó sắc nhọn cắt đến da bong thịt tróc, trên đầu lâu lộ ra ngoài cũng có vết cắt sâu hoắm, bọn họ đều bị người ta đùa giỡn như mèo vờn chuột đã đời, cuối cùng mới bị một nhát đâm xuyên tim.
Tay Thẩm Đồ đang run lên, bởi vì phẫn nộ cực độ, tàn nhẫn vũ nhục đối thủ thực lực thấp hơn mình, cách làm như vậy y không thể dung thứ.
Vĩnh viễn đừng xem đối thủ đau khổ kêu khóc là thú vui.
Vĩnh viễn đừng tốn gấp mười thời gian để giết chết một kẻ địch không bằng cậu làm vinh quang.
Đây là bài học đầu tiên Lâm Duệ dạy cho y.
“Chi bằng đổi chỗ khác đi,” tên cao to khom lưng, dùng thảm đắp lên mấy thi thể, “Tôi sẽ kêu người xử lý ổn thỏa mấy cái này…”
“Không cần đổi, mục đích của gã không phải nơi này,” Thẩm Đồ đặt bàn tay thấm máu dưới mũi ngửi ngửi, “Tôi biết là ai, tôi sẽ đi tìm gã.”
Thẩm Đồ biết hung thủ là ai, chỉ có điều khi đó y chỉ cảm thấy trên người kẻ này sát khí rất nặng, cũng có thể nhìn ra gã rất thù hận kẻ phản bội, nhưng không ngờ gã lại khoa trương đến đây dùng cách thức giết người thị uy như vậy.
Quan trọng nhất là, gã đã vào đây, nơi mà Thẩm Đồ tự nhận là an toàn nhất, nơi có thể giấu người vào lánh nạn.
Cố Hàng nhẹ nhàng nhảy qua một khoảng nhà trệt thấp bé, tốc độ rất nhanh, gần như không phát ra tiếng động nào.
Cái chốn An Hà này chỗ có thể giấu người rất nhiều, gã ngoan ngoan ngoãn ngoãn trốn trong nội thành hai tháng, không có bất kỳ ai phát giác.
Nhưng lão đại chỉ bảo gã trốn, lại không hạ chỉ thị tiếp theo.
Gã không nhịn được nữa, gã ghét loại cuộc sống ẩn nấp này, gã cần chiến đấu, cần giết chóc, cần trông thấy kẻ phản bội rên rỉ xin tha dưới vuốt sắc của gã…
Gã cần chứng minh bản thân, gã sống sót từ trong những huấn luyện như địa ngục đó, chịu đựng đau đớn không thể chịu đựng nhất, không phải để cuối cùng trốn ở An Hà như một âm hồn.
Nhưng bây giờ sự thật chứng minh, gã đã xem nhẹ Thẩm Đồ.
Lần trích máu cánh tay khiến gã hiểu vì sao lão đại không cho gã manh động, hiểu vì sao lúc mình một mình đi tìm sói tuyết Bệ Nhã lại nổi cơn tam bành như núi lửa phung trào với gã.
Lúc Thẩm Đồ tìm được gã thậm chỉ không thèm ẩn giấu hơi thở của mình, lúc gã vừa phát giác Thẩm Đồ đến thì đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nhưng vẫn là ngay lúc vừa giao thủ đã bị thương.
Nhưng không biết vì sao, Thẩm Đồ vào lúc vốn dĩ có thể đánh gã trọng thương lại đột nhiên thu tay, cho gã một cơ hội thoát thân.
“Mày còn sống…”
Lời của Thẩm Đồ vang vọng bên tai gã, gã không hiểu ý nghĩa câu này, cũng không muốn tìm hiểu, gã căm hận mình không thể không chật vật chạy trốn sau khi Thẩm Đồ hạ thủ lưu tình.
Thẩm Đồ, tao sẽ khiến mày hối hận hôm nay đã thả tao đi.
Kẻ phản bội đều nên giết sạch!
Thẩm Đồ nhìn Cố Hàng biến mất trên mái nhà, mãi đến khi trong không khí đã không còn mùi của gã.
Mũi dao màu đen ở ngón tay y từ từ thu lại.
Y thả Cố Hàng đi, dù lửa giận trong lòng y giống như giếng phun khó mà kiềm chế, hận không thể trực tiếp xé gã thành mảnh vụn. Nhưng vẫn là luôn có những chuyện ngoài dự liệu xảy ra, ai cũng không thể dự đoán, chẳng hạn chiếc nhẫn trên ngón giữa tay trái gã.
Thẩm Đồ hiểu rõ, thả Cố Hàng đi là chuyện mạo hiểm, thằng bé này hiện giờ còn khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến, khống chế năng lực bản thân chưa đủ thành thục, nhưng Thẩm Đồ đã cảm giác được lực sát thương kinh người của gã, không cần bao lâu nữa, gã sẽ là kẻ địch đáng sợ nhất của sói tuyết.
Thẩm Đồ có đôi chút bất an mơ hồ, sói tuyết được Từ Bắc nuôi lớn như con chó, bây giờ mỗi ngày đọc sách viết chữ, còn ra dáng ra vẻ đi làm công, cậu căn bản không thể là đối thủ của Cố Hàng…
Thẩm Đồ có chút hối hận ban đầu mềm lòng không đưa sói tuyết đi.
Một tên phế vật nuôi ra một tên phế vật khác, Thẩm Đồ nhíu nhíu mày.
“Thằng phế vật này, con mẹ nó ai bảo mày dùng khăn chùi chén đi chùi kính, mẹ nó toàn là váng dầu mày thấy không…” Từ Bắc đứng trên bàn lau đèn, nhìn Lang Cửu cầm giẻ lau chén rất hăng hái lau cửa kính, có chút muốn khóc không ra nước mắt.
Công việc người bong bóng của Lang Cửu đã làm xong, công việc tiếp theo còn chưa có tin tức, hôm nay không cần học bài, cho nên Từ Bắc quyết định hai người cùng nhau dọn dẹp nhà cửa.
“Hết khăn rồi.” Lang Cửu nhìn nhìn khăn rửa chén trên tay.
“Trong nhà tắm không phải có cái khăn bông lau mặt cũ sao, dùng cái đó lau,” Từ Bắc chỉ huy cậu, tùy tiện thu dọn một chút đã mồ hôi đầy mình, máy sưởi của tiểu khu hôm nay ban ngày lại đốt quá như vậy, “Lau xong cửa sổ thì lau nhà.”
“Ừm!” Lang Cửu chưa từng làm lao động nội trợ, hết sức nhiệt tình.
Nói đúng hơn, từ lúc Từ Bắc chuyển vào chưa hề thu dọn căn hộ, rất nhiều nơi đều đóng bụi, lần trước lúc Từ Lĩnh tới đây quẹt một đường trên tủ ti vi, để lại một dấu rõ ràng, sau đó cảm thán một câu: “Từ Bắc, em thật bội phục anh có thể sống cuộc sống thối nát đến mức này.”
“Bạn học Hồ Hồ, mày cảm thấy thu dọn nhà cửa vui lắm sao?” Từ Bắc nhìn Lang Cửu đang vùi đầu lau tủ.
“Ừm.” Lang Cửu đầu cũng không ngẩng lên đáp một câu.
“Thế sau này ngày nào mày cũng dọn dẹp một lần được không?”
“Được.”
“Ngoan quá,” Từ Bắc hài lòng nhảy xuống bàn, ngã ra sô pha, cầm lấy điếu thuốc ngậm lên, “Không uổng công thương mày.”
Lang Cửu thích nghe nhất chính là lời khen của Từ Bắc, cậu rất nhanh nhẹn lau xong tủ, chạy đến cầm hộp quẹt giúp Từ Bắc châm thuốc, ngồi xổm bên cạnh hắn: “Buổi tối tôi nấu cơm.”
“Ừ, làm đi, lát nữa tao đi mua đồ ăn.”
“Tôi đi mua, tôi biết chọn, Bệ Nhã dạy tôi rồi,” Lang Cửu sờ sờ tay phải Từ Bắc, “Tay bố không khỏe.”
“Tay mày mới không khỏe,” Từ Bắc vui vẻ, “Đây gọi là tay chưa lành… thực ra cũng lành gần hết rồi, mày xem đầu ngón tay có thể cử động rồi.”
Từ Bắc nhúc nhích ngón tay, không linh hoạt lắm, có hơi tê cứng, có điều so với lúc trước đã khá hơn rất nhiều, cánh tay cũng không còn bị đau lây, hiện giờ trên tay chỉ quấn một lớp băng, ý bác sĩ là thêm một tháng nữa thì vừa, nhưng lại nhắc đi nhắc lại hắn phải có tâm lý chuẩn bị, cái tay này không có khả năng khôi phục độ linh hoạt như trước cho lắm.
Từ Bắc cảm thấy mình rất lạc quan, dưới đả kích lặp đi lặp lại nhiều lần của bác sĩ vẫn duy trì thái độ rất hài lòng việc tay phải còn có thể dùng được, hắn cảm thấy không có vấn đề gì lớn, cái tay này chỉ cần vẫn có thể cài nút kéo quần là được rồi.
Có điều bàn tay này đúng là mau lành chút thì hơn, tiền trong thẻ rút sắp hết rồi, thời gian này hắn vẫn luôn không ra ngoài móc túi, từ sau khi tổ chức sinh nhật Lang Cửu hắn vẫn luôn không hề động tâm tư này, luôn cảm thấy vừa nghĩ đến chuyện này liền có một cảm giác mang tội.
Nếu không làm nghề cũ, thì phải nghĩ ra cách đàng hoàng khác để kiếm tiền, tay phải mau lành chút.
“Buổi tối hầm chút canh xương cho lão tử, bồi bổ cái tay,” Từ Bắc giơ tay lên khua mấy cái, “Biết không, đầu bếp Lang?”
“Bệ Nhã về sẽ đi hỏi chị ấy.” Lang Cửu rất dứt khoát, Bệ Nhã chính là sách nấu ăn của cậu.
“Hỏi tao được rồi, Bệ Nhã không chắc lúc nào sẽ về, tối qua hình như đã không về,” Từ Bắc ngồi dậy cầm lấy bút chuẩn bị viết danh sách thức ăn cho Lang Cửu ra ngoài mua, “Chị Bệ Nhã của mày yêu đương rồi, biết không, có điều bạn trai cô bé đúng là chẳng ra sao, cái mặt khốn nạn.”
“Mặt khốn nạn thế nào?” Lang Cửu có chút hiếu kỳ.
“Không nhìn rõ,” Từ Bắc xé một trang từ quyển sổ, “Tao cứ tưởng cô bé có kịch với Giang Việt cơ, đáng tiếc cô bé như vậy, Giang Việt tốt bao nhiêu, thì phí lời bấy nhiêu.”
“Yêu đương là gì?” Lang Cửu không có hứng thú với quan hệ của Bệ Nhã và Giang Việt.
“Thầy Giang Việt vĩ đại không gì không biết của mày không nói với mày sao, chính là anh thích em, em thích anh, ở cùng nhau nói bá láp đặc biệt nhiều, thì gọi là yêu đương.”
“Chúng ta phải yêu đương không?”
Từ Bắc vốn dĩ viết chữ đã như nhện uống say bò ra đường, Lang Cửu vừa nói ra câu này, tay hắn run lên, chữ run như thiên thư.
“Mẹ nó não mày lại vào nước à?” Từ Bắc mắng một câu.
“Tôi thích bố,” Lang Cửu bị mắng đến ngây ra, “Bố… không thích tôi?”
Từ Bắc đột nhiên cảm thấy trong phòng nóng dữ dội, hắn đứng thẳng dậy lấy giấy quạt bừa cho mình, câu hỏi này của Lang Cửu quá sắc sảo, nhất thời hắn không biết nên trả lời thế nào.
“Tại sao không thích tôi?” Lang Cửu có chút hụt hẫng nhìn hắn.
“Mẹ nó tao không nói không thích mày,” giấy trên tay Từ Bắc quạt phành phạch, có chút tốn sức nuốt một ngụm nước bọt, “Tao không phải luôn rất thích mày sao…”
“Thật ư?” mắt Lang Cửu liền sáng lên.
“Ờ, nhưng cái thích này không giống cái thích kia, không phải kiểu thích đó, hiểu không.”
“Kiểu thích đó là kiểu thích nào?”
“Thì là kiểu thích của yêu đương ấy.”
Lang Cửu do dự một lát, rất nghiêm túc tiếp một câu: “Vậy bố thích tôi kiểu ấy được không?”