Đọc truyện Sư Phụ Ta Cùng Ngươi Phi Thăng – Chương 15: Tiểu lang tử (2)
Tầm nửa canh giờ sau tất cả các võ đài kết quả đã định. Luyện Hồn tông tám thắng bảy thua. Kim Bằng tông mười thắng năm thua. Liên Hoa tông sáu thắng chín thua. Thất Sơn môn bảy thắng tám thua. Vạn Độc Cốc tám thắng bảy thua.
Tuy nhiên con số này vẫn chưa nói lên điều gì cả. Kim Bằng tông tuy số người thắng nhiều nhất nhưng lại là đệ tử luyện khí chiếm tận bốn người, thêm một phiếu trắng của Lang Hạo là năm, còn lại trúc cơ ba người và kim đan là hai. Ngược lại, Liên Hoa tông tuy chỉ còn sáu đệ tử vào vòng trong nhưng có tận bốn kim đan kì thắng cuộc, nên có thể coi là có ưu thế nhất về tu sĩ kim đan.
Trong các trận đấu pháp giữa các tông môn như thế này, luôn có những con hắc mã nổi lên, có thể lội ngược dòng làm lên kì tích. Vậy nên ai cũng rất mong chờ vào những trận đấu tiếp theo.
Mỗi cảnh giới tham gia khiêu chiến đều có một người may mắn bốc thăm được phiếu trắng, người này đến vòng đấu bán kết sẽ đấu với người thua trận đầu tiên của vòng tranh bán kết, đây là tính toán rất minh bạch, cho đệ tử cơ hội chứng tỏ hết khả năng của mình.
Lần này Luyện hồn tông Chu Yên may mắn được một phiếu trắng, nên trúc cơ chỉ có Mạc Phàm thi đấu. Vì chỉ còn mười ba người mỗi cảnh giới nên lần này không cần phải chia làm hai lượt nữa. Có sáu võ đài luyện khí, trúc cơ, kim đan chia ra giao đấu. Tiểu Điềm tất nhiên sẽ tiếp tục cổ vũ cho Mạc Phàm, hắn lần này gặp tu sĩ của Kim Bằng tông.
Lớp đệ tử trúc cơ của Kim Bằng tông tính cả Lang Hạo là bốn người vào vòng trong, xác xuất Mạc Phàm gặp một trong bốn người họ là một phần ba, quả nhiên là như vậy. Hắn thi đấu ở võ đài thứ ba, khu trúc cơ.
Tu sĩ này tên là Á Lạp, sử dụng linh thú hoa ban báo. Hắn không sử dụng pháp khí, lúc bước lên đài còn rất thuần hậu khách khí nói với Mạc Phàm:
“Xin được chỉ giáo.”
Nhưng khi bắt đầu thi đấu thì khác với vẻ bề ngoài có chút ngốc nghếch, hắn nhanh nhẹn như một con báo, áp sát Mạc Phàm, tung Tật Phong cước, hoa ban báo cũng vòng đằng sau tập kích.
Trước mắt thấy cả hai mặt đều bị công kích, Mạc Phàm nhoáng lên nhích về bên phải, dùng thân pháp né tránh, hoa ban báo vồ hụt nhưng khí kình của một cước kia lướt qua mặt hắn, trên mặt hiện ra vết xước nhỏ. Khi đã lùi về, Mạc Phàm dùng công pháp thổ hệ hóa ra hộ giáp, trên tay hắn cũng xuất hiện Xích Diễm Tiên.
Cây roi này như một dải lụa bằng lửa đỏ, sự uy hiếp của nó làm cả Á Lạp và hoa ban báo đều phải cẩn thận đè chừng, vẫn tiếp tục công kích bằng tốc độ, lần này Á Lạp dùng trảo, hắn muốn tấn công vào yết hầu của Mạc Phàm. Xích Diễm Tiên nhoáng lên, Mạc Phàm ngửa người ra sau, dùng Xích Diễm Tiên như một con rắn lửa quấn lấy tay của Á Lạp, nhưng không hổ là tu sĩ chuyên tu thân pháp, hắn đã kịp rụt tay phải về. Đổi lại trong lúc đó tay phải nắm thành quyền tung về phía mặt Mạc Phàm.
Dù Mạc Phàm dùng tay trái trực tiếp đỡ được, nhưng hoa ban báo cũng là trợ lực rất lớn của Á Lạp, nó dùng móng vuốt phá tan hộ giáp sau lưng của Mạc Phàm, để lại một trảo bằng máu trên lưng hắn. Mạc Phàm khẽ hừ một tiếng. Nhìn lại Mạc Phàm đã trúng hai chiêu liên tiếp, còn Á Lạp dù công kích chật vật nhưng còn chưa thương tổn gì.
Dưới võ đài một mảnh ngưng trọng. Nhưng Tiểu Điềm không hổ là Tiểu Điềm, nàng không tim không phổi gào to:
“Sư huynh! Đánh hắn đi! Nướng luôn con báo nhỏ của hắn đi!”
Mọi người quay sang nhìn nàng, cả Đoạn Lãng đang ngồi trên ghế cũng nhướng mày nhìn về phía võ đài. Hứa Vĩ Xương vuốt râu mép cười khà khà:
“Điềm nha đầu thật biết lo lắng cho Mạc Phàm nha.”
Thấy khí thế của Tiểu Điềm, đồng môn xung quanh cũng gào to theo, cả võ đài lại sôi động. Mạc Phàm dù dùng thân pháp di chuyển quanh võ đài nhưng lại rất bình tĩnh, hắn thoải mái quay sang cười với Tiểu Điềm, cho nàng một ánh mắt an tâm. Rồi nói với Á Lạp đang chực chờ một sơ hở:
“Thật sự thì ta tính lĩnh giáo một lúc lâu hơn để tìm hiểu chút về công pháp của Kim Bằng tông. Nhưng xem ra tiểu sư muội của ta đã nôn nóng rồi. Đắc tội.”
Hắn quất Xích Diễm Tiên lên sàn, ngưng khí, trường tiên vốn là một cây roi nhuốm lửa, nhưng lúc này lửa cháy càng to hơn, hơi nóng tỏa ra khắp võ đài. Mạc Phàm nói khẽ:
“Hỏa Long Phẫn Thiên.”
Chiêu thức này đúng như tên gọi, uy thế mạnh mẽ. Xích Diễm Tiên vừa đánh ra, ngưng tụ lại thành một con rồng lửa, hỏa long như có sinh mệnh,cuồn cuộn không ngừng, gào thét bay thẳng về phía Á Lạp. Khi thi triển chiêu thức, Mạc Phàm đứng thẳng như tùng, tư thế vung roi mạnh mẽ, mặt hắn ánh lên vẻ anh tuấn trong lửa đỏ, khiến rất nhiều nữ đồng môn không tự chủ la ó.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, lúc Á Lạp vất bỏ công kích nhảy lên người hoa ban báo, muốn bỏ chạy thì hỏa long đã đến gần, sức nóng như muốn đốt cháy mọi sinh linh, nó há miệng đỏ rực, trực tiếp nuốt cả người lẫn báo vào trong.
Lại nói tu sĩ trúc cơ tuy đã có thay đổi về thể chất, có thể đối kháng đôi chút với sức nóng của hỏa nguyên tố. Nhưng trước chiêu Hỏa Long Phẫn Thiên này thì một tu sĩ trúc cơ trung kì bình thường như Á Lạp không thể ngạnh kháng được.
Đúng là như vậy, khi ánh lửa đã tắt, hỏa long biến mất. Chỉ còn lại Mạc Phàm đứng im lặng trên võ đài. Phía bên kia hoa ban báo cùng Á Lạp bị thiêu đốt, dù đã kịp bảo vệ những vị trí trọng yếu, nhưng thương thế này không mất mười ngày nửa tháng thì khó mà khỏi được.
Tu sĩ Kim Bằng tông vốn tự hào về thể tu mà đã như vậy, tu sĩ bình thường thì khỏi nói, tu vi không đủ có khi còn mất mạng. Cả bên trên lẫn bên dưới võ đài đều im phăng phắc. Năm võ đài khác, các thiên kiêu của các tông môn đều có chút giật mình nhìn tràng cảnh vừa xảy ra.
Dù đều là thiên tài có kiêu ngạo riêng của mình nhưng không khỏi hơi trầm mặc. Chỉ có Lang Hạo thì càng sục sôi chiến ý nhìn Mạc Phàm. Đến khi tiếng vị trưởng lão Luyện hồn tông có chút vui mừng tuyên bố người thắng cuộc là Mạc Phàm thì mọi thứ mới bùng nổ. Các tu sĩ Luyện Hồn tông đều la to:
“Mạc thiếu uy vũ!”
“Mạc sư huynh hảo soái!”
Đây là công nhận tuyệt đối thực lực của hắn. Mạc Phàm không quá khích với chiến thắng của mình, hắn vẫy tay mỉm cười với bên dưới võ đài. Còn cung kính nhìn về phía cao tầng Luyện Hồn tông và Kim Bằng tông chắp tay cúi đầu.
Ý tứ tạ lỗi rất rõ, khiến cho tông chủ Hổ Uy thấy đệ tử của mình thảm bại cũng không thể nói được gì. Hắn quay sang nhìn Hứa Vĩ Xương chép miệng:
“Hứa huynh thu được một đồ đệ vô cùng tốt đấy, xem ra hai trăm năm sau này của Luyện Hồn tông không suy lại còn thêm thịnh. Hổ đệ bội phục. Tên tiểu lang tử kia của Kim Bằng tông ta mà có một phần khí độ và tâm tính này thì ta có ở trong mơ cũng cười.” Nói rồi lại thở dài ngao ngán.
“Ấy, đệ tử tự sẽ có cách trưởng thành riêng của chúng. Đệ đừng cả nghĩ, chúng ta là trưởng bối chỉ biết ở một bên nhìn, không thể ép buộc được. Còn quá sớm để đánh giá toàn bộ. Ta với đệ thân mật như vậy, cũng thật mong chờ Mạc Phàm có thể đấu một trận thật hay với tiểu lang tử của đệ.” Hứa Vĩ Xương khoan thai nói.
Dù vậy trong lòng lão, cũng đang nở hoa. Nhìn đồ đệ thành tài sao có thể không vui cho được.
Nói đến Lang Hạo, đối thủ của hắn là một đạo sĩ của Thất Sơn môn tên Thanh Tâm, pháp bảo sử dụng của hắn là một cây bút.
Vị đạo sĩ này kiêm tu pháp môn thủy và mộc, tuy công kích có hơi kém nhưng về bảo mệnh thì lại rất không tồi. Hắn dùng thủy hệ pháp thuật tạo lên một cái lồng pháp lực bằng nước, chặn lại khá nhiều công kích từ linh thú Mãnh Sư của Lang Hạo. Lại dùng phù lực gia tăng lực công kích cho pháp bảo của hắn.
Cây bút được hắn dùng để vẽ phù chú, cũng trực tiếp hóa thành chiêu thức. Như lúc này hàng trăm chữ “tử” được hắn thi triển mãnh liệt dồn về phía Lang Hạo. Vậy nhưng Lang Hạo lúc này hết sức thờ ơ, mọi công kích đều bị hắn dùng thân pháp né tránh.
Trên tay hắn là một cái hộ giáp bằng chất liệu kì lạ. Ôm chặt lấy hay bàn tay, trên đốt ngón tay hiện ra vuốt sắc bén, màu xanh lam lập lòe. Hắn tăng tốc chạy về phía Thanh Tâm, lách qua phù chú, tay siết lại thành nắm đấm mặc cho đối thủ vẫn dùng lồng nước hộ thân, nhảy lên.
Không có chiêu thức hoa mĩ. Vuốt như chim ưng vồ mồi, xuyên qua làn nước, trực tiếp từ trên không tạo thành ma sát vệt đen mờ. Mắt thấy lồng hộ thân bị phá vỡ, Thanh Tâm cũng trực tiếp cắn ngón tay cấp tốc ngưng thành một phù triện trước ngực, phù vẽ bằng máu xoay tròn.
Cũng trong lúc này hai trảo kia đã va chạm với phù lục, chữ trên tấm phù tan vỡ, Thanh Tâm tuy đỡ được nhưng cũng bị lực phản chấn bay ra ngoài võ đài.
Khi hắn chật vật đứng lên thì đã hộc ra một ngụm máu. Nhưng cũng rất khí độ, nói:
“Hạo huynh chiêu thức hung mãnh, Thanh Tâm tài không bằng người, bái phục.”
Lang Hạo cũng không khiêm tốn chút nào, hắn cười đắc ý nói:
“Mới chỉ vài trảo đơn giản thôi.”
Đúng là như vậy, trên phía khán đài tông chủ của Kim Bằng tông cũng phải phát sầu nói với Cảnh Nguyên đạo sĩ:
“Cảnh sư đệ, ta xem ra thì Thanh Tâm này cũng không phải đứa trẻ xuất sắc nhất trong lớp trúc cơ của Thất Sơn môn nhỉ. Xem tiểu tử vênh kia kìa, nó thắng bằng pháp bảo mà còn tự đắc nữa.”
Cảnh Nguyên tông chủ nho nhã cười, hắn thoải mái nhấp một ngụm trà, lắc đầu nói:
“Hổ Uy huynh sai rồi. Được lão tổ Kim Bằng của môn phái công nhận, giao cho Kim Ưng Hộ Trảo cũng là một loại thực lực, rất đáng tự hào. Đúng là Thanh Tâm vẫn còn xếp sau một tên đệ tử nữa của Thất Sơn môn ta, là sư đệ của nó. Mặc dù vào vòng trong nhưng nó cũng tính tình như vậy đó. Huynh xem kìa.”
Cảnh Nguyên tông chủ chỉ tay về một võ đài khác, trên đó có một tên đệ tử Thất Sơn đang đấu pháp với người của Kim Bằng tông. Khác với Thanh Tâm dùng Mặc Bút làm pháp bảo, tên này không sử dụng pháp bảo mà lại dùng phù chú làm chủ tu. Số lượng phù lục thật sự là rất rất nhiều. Mấy trăm phù lục bao quanh người hắn, phù công kích thì đủ thứ từ thủy hỏa kim phù, liên tiếp đập tới. Tên đệ tử Kim Bằng tông kia khổ không sao kể xiết, vừa rối rít né tránh vừa kêu gào:
“Tên vô sỉ Thanh Hà của Thất Sơn môn kia, ngươi có giỏi thì không dùng phù phòng hộ đấu với ta một ván. Người quân tử mà làm vậy à? ”
Người xem võ đài trố mắt ra nhìn, đúng là một đấu pháp vô sỉ, dùng tiền đè chết người là có thật. Một lá phù thực sự rất đáng giá mà mấy trăm tấm phù Thanh Hà sử dụng nó như rau cải trắng, khi cần là vất ra. Nhìn công kích phù lục lẫn phòng hộ lớp lớp như vậy người xem cũng cảm thấy ê răng thay cho tên đệ tử Kim Bằng Tông.
Mà nhất là Thanh Hà kia còn thản nhiên gào lại với hắn:
“Tên ngu ngốc nhà ngươi! Có ngon thì cắn ông đây đi, ông đây chính là phù rất nhiều, tiện tay là dùng, ngươi làm gì được ta chắc?”
Cuối cùng trong công kích của một đống phù triện như vậy, tên kia cũng phải uất ức mà tuyên bố đầu hàng. Lúc rời đi vẫn còn không quên phỉ nhổ Thanh Hà một phen. Chỉ thấy khi thu lại lớp phù lục là một mĩ thiếu niên môi hồng răng trắng nhưng có cung cách của một hán tử cũng thô lỗ dùng lời lẽ đốp chát lại. Khán giả ngây người.
Chính tông chủ Hổ Uy cũng phải tấm tắc gật đầu, hỏi Cảnh Nguyên:
“Hẳn là hắn rất được nuông chiều? Thất Sơn của đệ cho hắn nhiều phù lục hộ thân thế à?”
Cảnh Nguyên cười lắc đầu:
“Đâu có, phù của môn phái đệ muốn dùng thì tự đi mà mua, không thì tự vẽ. Nhưng đây là một tên quái thai, nó không có bản lĩnh gì đáng nói nhưng cực kì thích vẽ phù, mà phù nào cũng dùng được, chính đệ cũng chẳng biết rốt cuộc lần này nó chuẩn bị bao nhiêu tấm phù nữa.”
“Ồ, cũng là một tên không bình thường a.” Hổ Uy thực không biết nói gì thêm nữa, muốn dùng phù nện người thì cũng phải có thực lực, đây cũng là một tên đệ tử thiên tài.
Bốn võ đài còn lại, Y Bình vẫn dùng đấu pháp quen thuộc mà thắng đệ tử khác của Kim Bằng Tông. Thành ra lứa trúc cơ của Kim bằng tông sau lượt đấu này còn mỗi mình Lang Hạo.
Cùng với Y Bình thì Tư Đà Gia của Liên Hoa tông cũng kết thúc trận đấu. Do mấy võ đài khác khá thu hút nên khi Tư Đà Gia chiến thắng cũng không rõ quá trình diễn ra thế nào. Nhưng nhìn vào tên đệ tử khác của Vạn Độc Cốc thi đấu với hắn thì có vẻ rất thê thảm, áo choàng xám hiện ra một lỗ máu, máu thấm ướt áo choàng.
Lại nói, trong lớp đệ tử luyện khí thì Vị Thành của Luyện Hồn tông rất nổi bật, hắn dùng công pháp của Vị gia toàn thắng mà bước vào vòng trong. Bên võ đài kim đan, tu sĩ của Liên Hoa tông rất chiếm ưu thế. Ngoài bốn người nổi bật nhất trong lớp kim đan của bốn tông môn còn lại thì Liên Hoa tông có tận ba người tiếp tục chiến thắng.
Khi trận đấu pháp cuối cùng ở cảnh giới kim đan kết thúc thì mặt trời cũng đã chuẩn bị xuống núi, ráng chiều như dải lụa tía vắt ngang vòm trời. Trên thập tam phong đệ tử phục vụ cũng châm đèn đốt lửa. Trưởng lão đứng đầu trong đám trưởng lão trọng tài cũng thay mặt Luyện hồn tông đọc danh sách những đệ tử chiến thắng.
Ngày mai chính là ngày quyết định để tìm ra đệ tử đứng đầu trong lứa đệ tử tham gia thi đấu. Mạc Phàm và Tiểu Điềm ngoài ý muốn không có mặt ở đây. Sau khi hắn rời võ đài, đã cùng Tiểu Điềm đi tìm Chu Yên. Chủ ý của Tiểu Điềm là làm một bữa cổ vũ cho cả hai người ngày mai.
Vậy nên, trên một bãi đất trống gần đồi chè của Lý đại trưởng lão. Ánh lửa đã gần tắt, đống củi cũng sắp tàn, trên đất đầy xương gà xương vịt. Tiểu Điềm vẫn còn gặm một cái cổ gà, môi bóng mỡ, Chu Yên cũng không kém nhồm nhoàm nhai thịt bên cạnh. Người bình thường nhất ở đây là Mạc Phàm, hắn nhã nhặn uống một bình nước hoa quả lấy từ chỗ tạp vụ đường.
Không phải hắn không ăn mà là hai người kia ăn không biết no, đã hơn một canh giờ mà vẫn còn ăn. Tiểu Điềm quệt miệng, uống một ngụm nước, mới thoải mái mà tuyên bố:
“Sư huynh, sư đệ, ngày mai phải thắng nha, ta nhất định sẽ cổ vũ hết sức cho hai người. Nhất là Chu Yên đó, đệ hôm nay là người rảnh rỗi nhất, ngày mai phải thể hiện, biết không?”
Thấy sư tỷ quay sang nhìn mình. Chu Yên cuối cùng cũng gặm xong một cái cánh vịt, vất xương, gật đầu, vui vẻ nói:
“Đệ sẽ cố gắng hết sức, thua thì méc tỷ, tỷ trả thù cho đệ.”
Tất nhiên nói xong thì ăn một cốc đầu của Tiểu Điềm. Sắc trời thực sự đã gần tối, mấy đứa trẻ thu thập lại một chút rồi ai về tìm sư phụ lấy.