Đọc truyện Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! – Chương 227: Ngoại truyện 02
Editor: Tiểu Ly Ly
Trong băng thiên tuyết địa ở Băng Vực, chỉ có tiên cảnh non xanh nước biếc, khí hậu ôn hòa.
Một tòa nhàTiểu Trúc, sau nhà rừng trúc xanh biếc, hồ nước ngọc bích ndập dờn. Trước nhà cỏ xanh như biển, hồng mai diêm dúa tới tấp.
“Phụ thân!”
Tiểu Chính Thái* mười sáu tuổi mặc áo lót thật mỏng lao ra cửa phòng, vô cùng vui mừng chạy trong Mai viên! Đi theo phía sau Tiểu Chính Thái là một vị phu nhân có thai, không nhanh không chậm tung bay ở giữa không trung theo Tiểu Chính Thái vào Mai viên. Trong đình Lục giác ở Mai viên một chỗ lục giác trong đình, có một nam tử cầm sách mà ngồi, vẻ mặt đang chuyên chú. Tiểu Chính Thái lảo đảo chạy vào trong đình, một tay nắm tay áo hắn, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn y hệt tinh điêu ngọc trác, vẻ mặt buồn rầu nói: “Phụ thân phụ thân, mẫu thân lại đánh con!”
Tiểu Chính Thái*: bé trai ngây thơ.
Một phụ thân khí định thần nhàn* nhướng nhướng đuôi lông mày: “Hả? Mẫu thân con lấy cái gì đánh?”
Khí định thần nhàn*: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.
“Dĩ nhiên là lấy tay!” Tiểu Chính Thái thở phì phò nói: “Đánh cái mông Hạo nhi cũng sưng lên!”
Giọng nói bi thương uất ức, tự cho là có thể đả động đến phụ thân của mình, Tiểu Chính Thái dày công tính toán nước mắt rơi xuống, nghe phụ thân nhìn chầm chậm tới phu nhân có thai, nói: “Lần sau đừng đánh hắn.”
Tiểu Chính Thái ai oán quét mắt nhìn phu nhân có thai, nước mắt lớn chừng hạt đậu một đường lăn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn. Thật là đáng thương! Là hắn biết, phụ thân yêu mình!
“Cái mông của hắn cũng sưng lên, chắc hẳn tay của nàng cũng bị thương không nhẹ. Lần sau lại muốn dạy dỗ hắn, nhớ tìm ta đòi roi mây.”
Trong nháy mắt Tiểu Chính Thái như gặp phải sét đánh. Không ngờ, phụ thân hắn lại nói: “Hạo nhi, khi dễ mẫu thân đúng là đại nghịch bất đạo. Đi sau nhà đứng thẳng trên lá trúc ở giữa không trung hai canh giờ, không cho nói chuyện không được nhúc nhích.”
Tiểu Chính Thái lập tức thay đổi sách lược, khuôn mặt nhỏ nhắn hoa lê đẫm lệ chuyển sang nhìn mẫu thân đại nhân của mình: “Mẫu thân, người phải vì con làm chủ! Phụ thân người lấy lớn hiếp nhỏ!”
Thiên Âm nhìn hai gương mắt hết sức giống nhau, ho khan một tiếng, nói: “Hạo nhi, đã nói với con bao nhiêu lần, Tôn Sư Trọng Đạo là mỹ đức của ta, con làm sao nói ta không vâng lời sư phụ đây? Còn nữa, phụ thân con từng nhận chức Tiên Tôn một phương, dĩ nhiên là công chánh nghiêm minh, sẽ không bắt nạt con nửa phần. Con chớ để lấy nhỏ lấn lớn!”
Tiểu Chính Thái không thuận theo, giận chỉ hai người: “Mẫu thân, người thật sự là vô sỉ! Nếu như người Tôn Sư Trọng Đạo, Hạo nhi này từ đâu mà đến, tiểu muội muội của ta trong bụng người từ đâu mà đến?” Dừng một chút, làm như nghĩ tới điều gì, mặt ngây thơ nói: “Đêm qua nửa đêm ta đi đại tiện, nhìn thấy phụ thân đè người ở trên bàn, tư thái giống y như đúc trong xuân cung sách. Thời điểm đó phụ thân, thật là không thấy có nửa phần của phong thái Tiên Tôn, ta. . . . . .”
Miệng nhỏ của hắn khi đóng khi mở, không phát ra được nửa điểm tiếng vang, sau một khắc, một luồng gió lạnh quái dị thình lình thổi vào sâu trong rừng trúc. . . . . .
Thiên Âm lau mồ hôi, vừa giương mắt nhìn thấy Trọng Hoa nhìn mình thật sâu, liền không được tự nhiên ho một tiếng. Trọng Hoa ném sách, chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi tới: “Những thứ đông cung sách kia, nàng không phải là nói cho ta biết, đã sớm đốt rụi rồi hả? Hạo nhi nhìn thấy ở đâu?”
“Ha ha. . . . . .” Thiên Âm cười gượng mấy tiếng, chỉ vào ánh mặt trời trên đỉnh đầu: “Tối nay ánh trăng thật đẹp. . . . . . A!”
Trọng Hoa gật đầu, khóe môi hơi cong: “Ừ, thật đẹp.”
“Sư Sư Sư Sư sư phụ, chàng chàng chàng chàng muốn làm gì?”
“Hạo nhi nhìn đông cung sách là do nàng vẽ?”
“. . . . . .”
“Không phủ nhận cũng được.”
“. . . . . .”
“Trong sách này nhân vật chính, là ta?”
“. . . . . .”
“Ừ, xem ra là đúng rồi.”
“. . . . . .”
Vẻ mặt Thiên Âm đưa đám nói: “Sư phụ, cuộc đời của ta hiện tại chỉ còn lại việc sanh con rồi, chàng không thể cho phép ta tìm một chút công việc khác làm sao?”
Trọng Hoa tối sầm mặt, nghĩ lại, cuộc sống nàng quả thật đơn điệu nhàm chán. Liền suy nghĩ một phương pháp. Ngày thứ hai, Thiên Âm phát hiện, trong phòng ngủ không giải thích được lại có nhiều sa y màu sắc phức tạp. Mát mẻ trong suốt, không thể tránh. Trọng Hoa ở một bên lành lạnh nói: “Từ đây, công việc của nàng, chính là quyến rũ ta.”
“Sư phụ.”
“Hả?”
Trọng Hoa rửa tai lắng nghe, nàng nói: “Hôm nay ta mới phát hiện, chàng thâm trầm như thế, trước đó vài ngày ta mới vừa học đổi từ ngữ mới hoàn toàn, miêu tả đúng với chàng, gọi là nam nhân biến thái.”
Trọng Hoa là ai ? Tiên sơn sụp đổ ở trước mặt mà không đổi sắc! Hắn uống một ngụm nước trà, nói: “Đây chính là trong sách nàng đang nhìn.” Còn nói: “Tư thế trong sách này nhìn không đúng lắm, ngày khác nàng mặc sa y này ta tự mình dạy dỗ nàng.”
“Phốc!” Thiên Âm đang uống nước trà, phun! Lau chùi nước ở khóe miệng, gương mặt đỏ tươi của nàng cố làm ra vẻ phong trần nói: “Ta đây, sẽ chờ sư phụ cưng chiều rồi !”
**
Cuộc sống Thần Tiên Quyến Lữ cũng chỉ là một ngày bằng phẳng của tiểu dân chúng trôi qua. Ngày bắt nhìn mặt trời mọc, lúc hoàng hôn nhìn trời chiều, ban đêm trong viện hai người uống rượu dưới ánh trăng mờ mịt. Hoàng hôn, một nhà ba người dắt tay đi tới băng hà, đứng trên sông băng nhìn mặt trời lặn phía xa. Ánh chiều tà của mặt trời lặn ấm áp bao quanh một nhà ba người, trên mặt đất, ba bóng dáng tựa sát vào nhau thật chặt. Nếu như đây cũng là hạnh phúc, thì những thăng trầm của quá khứ chỉ là thử thách của hạnh phúc trong tương lai. Ở trong khảo nghiệm khá dài này, mới để cho hai bên càng thêm kiên định như hôm nay. Thiên Âm ôm Trọng Hoa càng chặt, muốn rơi lệ. Tiểu Chính Thái đột nhiên thở dài nói: “Mẫu thân, ánh trời chiều này là một lòng đỏ trứng thật tốt a. Như vậy Hạo nhi có thể ăn.”
Tình cảnh này, nói thế thật là làm mất vui. Trọng Hoa tối sầm mặt, Thiên Âm cũng đen mặt theo. Vẻ mặt của Tiểu Chính Thái mờ mịt, nhưng vì ngại sát khí trên khuôn mặt tràn đầy uy nghiêm của phụ thân, hắn chậm rãi đứng dậy, hấp tấp chạy về! Ai, phụ thân thật đáng sợ, mẫu thân là hoa tuyệt thế. Cái thế giới này thật là nguy hiểm!
**
[Về hoa đào]:
Một ngày, Thiên Âm nhàn nhã ngồi trong viện, liếc nhìn bông tuyết mịt mờ. Suy nghĩ lung tung , đột nhiên nhớ tới Vô Tư, liền tìm được Trọng Hoa, vênh váo hung hăng hỏi: “Nói! Lần đó chàng hút bách lý hương do Hồng Trang hạ trong người ta, sau lại có phải tìm Vô Tư giải quyết hay không? ? !”
Trọng Hoa cẩn thận hồi tưởng, cuối cùng, cho nàng một ánh mắt mờ ám. Thiên Âm lập tức hóa thành phụ nhân ai oán nơi khuê phòng, cắn tay áo khóc thảm nói: “Ta biết ngay, ta biết ngay đóa hoa đào cuối cùng của sư phụ chàng sẽ. . .”
Sư phụ giật mình: “Dược tính của Bách lý hương bị ta mạnh mẽ ép ra ngoài. . . . . . Ta, khi nào từng có đóa hoa đào?”
Thiên Âm dậm chân: ” Vô Tư đó là hoa đào! Giấu giếm lâu như vậy!”
Trọng Hoa một câu chỉ ra trọng điểm: “Cho nên nàng là đang ghen?”
“Không!” Thiên Âm ngạnh cổ, liền nói sang chuyện khác: “Sư phụ, Cách Cách xảy ra chuyện gì?”
“Sao nàng biết Cách Cách?”
“À, cho đến nay chuyện bí mặt trong thiên địa, Huyền Tề ca ca biết quá tường tận, trong lúc rãnh rỗi đã nói cho ta nghe. Chuyện Cách Cách, hắn có nói ra một chút.”
Trọng Hoa nghĩ, “một chút” tuyệt đối sẽ không đơn giản là một chút mà thôi, vì vậy hỏi: “Nói cái gì?”
“Kể chuyện xưa Lưu Quang thích đệ tử Cách Cách của chính mình, trong lòng Cách Cách lại chỉ có chàng, vì chàng nhập ma sau lại bị tự tay chàng giết, cho nên Lưu Quang vẫn ghi hận chàng. . . . . .” Trong khi sắc mặt của hắn không hiểu rõ lắm, Thiên Âm cười hắc hắc: “Thật ra thì, thật ra thì cũng chỉ là cuộc tình tay ba. . . . . . Mà thôi. Ta…….ta không hiếu kỳ, thật sự một ít cũng không hiếu kỳ!”
Trọng Hoa đổi một tư thế đang ngồi, ánh mắt nheo mắt nhìn nàng: “Ta nghe nói Mặc Tử Tụ trên dưới Lục giới tìm nàng mấy trăm năm.”
Thiên Âm cười mỉa. Trọng Hoa sáng chói cười một tiếng: “Nói đến hoa đào, chính là ta nhớ rõ ràng, ban đầu người khác vì Mặc Tử Tụ thề cuộc đời này không gặp ta gặp. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, Thiên Âm như sói ác nhào lên, chính xác không có lầm lấy miệng bịt mồm, chặn lời nói còn lại của Trọng Hoa trở về bụng. Sau đó. . . . . .
Tiểu Chính Thái Hạo nhi đang cầm một đống nụ hoa hái được vọt vào gian phòng, chỉ thấy hai thân thể đã cỡi nửa cái áo quấn quýt si mê với nhau. Trong một cái nháy mắt, hắn lập tức bị một luồng gió mạn thổi bay về phía Mai lâm. Một vườn hoa mai, nụ hoa chớm nở. Tiểu Chính Thái véo chính mình một cái, liền thở dài nói: “Phụ thân và mẫu thân thể lực thật tốt. . . . . .”
Nói xong, không biết từ chỗ nào móc ra một quyển sách ra ngoài nhìn say sưa ngon lành. Trên bìa mặt, ba cái chữ to Thanh Tâm Chú, tiên vận lưu chuyển. . . . . .
***
[Yêu và dục vọng]:
Một ngày sáng sớm, Thiên Âm hỏi: “Sư phụ, cái gì là yêu?”
Lúc đó, Trọng Hoa đang ngồi ở trong sân đọc sách, hoa lê tung bay, nghe vậy liếc mắt, duỗi ra ngón tay ngoắc ngoắc. Thiên Âm rất tin không nghi ngờ đi tới. Hắn nói: “Giúp ta xoa xoa vai.”
Thiên Âm làm theo. Trọng Hoa cầm sách trong tay lật một trang, cười nói: “Đây chính là yêu.”
Thiên Âm à một tiếng, không đủ lớn có thể lý giải, lại hỏi: “Vậy là cái gì gọi là dục vọng?”
Ngón tay lật sách của Trọng Hoa cứng đờ, Thiên Âm đấm bóp tay cũng cứng đờ. Hồi lâu, Trọng Hoa nghiêm trang nhìn trời một chút, đáp: “Về sau vi sư sẽ tự mình làm mẫu cho ngươi xem.”
**
[Về đam mỹ]
Vào sáng sớm ngày nào đó, Tiểu Chính Thái mang về một mỹ thiếu niên, tên là Thiên Tuyết. Lại một ngày sáng sớm, Tiểu Chính Thái lại mang về một thiếu niên, tên là Hoa Tưởng Dung. Đây không phải là một đôi thiếu niên thông thường. Đây là một đôi nam nhân yêu nhau. Thiên Âm nhiều năm không thấy Thiên Tuyết, mấy trăm năm sau hai người mới gặp gỡ, không khỏi xúc động, ôm nhau mà khóc. Một phen kể lể tình cảm nhớ nhung lẫn nhau, Thiên Âm giật mình sau khi Thiên Tuyết trưởng thành càng xinh đẹp hơn Mặc Tử Tụ. Kinh ngạc một phen đi qua, thoáng biết chân tướng. Cho nên hai người một trước một sau tới đây, nguyên do cũng đơn giản. Cũng chỉ là Hoa Tưởng Dung muốn đè mỗ thú, mỗ thú không nghe lệnh, Yêu Vương tính toán, cưỡng chế hắn. . .
Mỗ Thần Thú thẹn thùng mà giận, kết quả là giam cầm Yêu Vương đại nhân, liền trốn! Sau đó thì có chuyến đi Băng Vực lần này. Trọng Hoa không để ý đến chuyện bên ngoài, đối với ân oán khúc mắc của hai nam nhân từ chối cho ý kiến. Thuở nhỏ Thiên Âm từng theo Mặc Tử Tụ đã biết Nhân giới có nam quan quán, đối với chuyện yêu đương này ngược lại tò mò chặt. Lại nói dù sao Thiên Tuyết với nàng có chút thân cận, không thể để cho Hoa Tưởng Dung khi dễ trắng trợn. Vì vậy định tìm của hắn lý luận giảng dạy một phen. Lời nói không mở miệng, Hoa Tưởng Dung liền lấy một chùm đậu có màu sắc rực rỡ, ném cho một ánh mắt ngươi hiểu ta hiểu: “Đây là xuân dược ta đặc chế, đặc biệt hiếu kính Thiên Âm tỷ tỷ ngươi.”
Nổi tiếng biết tính, xuân dược này là cái gì, trong nháy mắt Thiên Âm rõ ràng. Dáng vẻ nàng đoan chính, nói: “Quả thật, Tuyết Tuyết nhà chúng ta không hiểu chuyện, không biết tấm lòng của ngươi. Ta thân là tỷ tỷ, tự ta sẽ dạy hắn giúp phu quân dạy con như thế nào.”
Cáo biệt Hoa Tưởng Dung sau lại đến gian phòng Thiên Tuyết, Thiên Tuyết đang ngủ mê mang. Thiên Âm sờ sờ cây đậu trong tay áo, thầm nói: ta không phải là vì xuân dược, ta là vì không muốn tình yêu hiếm thấy này chết non. Vì vậy nói: “Tuyết Tuyết, nếu như ngươi thật sự hận hắn, ta thay ngươi giết hắn được không?”
“. . . . . .”
“Ngươi đã ngầm cho phép, ta liền đi.”
Xoay người đếm bước đi, mới bước ra hai bước, Thiên Tuyết hừ hừ.
“Nghĩ tới Thiên Tuyết ta ở Lục giới uy phong dữ dội, hôm nay lại giao thân cho một tên hồ ly, thật sự đáng ghét!”
Thiên Âm ho một tiếng: “Cho dù giao thân hay không giao thân, lại suy nghĩ trong quá trình hắn áp chế ngươi, ngươi vui vẻ không?”
Sắc mặt Thiên Tuyết thay đổi nhiều lần, cuối cùng xấu hổ tức giận gật đầu một cái. Lại càng không cam lòng nói: “Nhưng hắn quá thô lỗ!”
Thiên Âm à một tiếng, nói: “Vậy sao ngươi không áp trở về? Ngươi như thế ngược lại như nữ tử ngượng ngừng.”
Một câu nói làm Thiên Tuyết như tình lại từ trong đại mộng, hắn vỗ hai tay, hào khí sảng khoái nói: “Tỷ nói đúng! Bản Thần Thú nhất định phải đè hắn giống như ta cầu xin tha thứ vậy!”
“. . . . . .” Thiên Âm nhỏ giọng hỏi: “Ngươi ở dưới người hắn cầu xin tha thứ?”
Ánh mắt Thiên Tuyết chợt thẳng, gương mặt đỏ bừng. Lắp bắp mở miệng: “Này, đây không phải là, không phải trọng điểm.” Dừng một chút, lại nói: “Tỷ tỷ, tỷ gạt hắn tới, ta tự sẽ báo thù!”
Thiên Âm không cho là Thiên Tuyết có thể đấu thắng Hoa Tưởng Dung gian trá. Sự thật cũng đúng như nàng suy nghĩ. Nhìn Hoa Tưởng Dung tiến vào gian phòng, trong tay một đống đậu đầy màu sắc, còn có những cảm giác hồi hộp không biết tên, kết quả Thiên Tuyết thê thảm. Ban đêm, Trọng Hoa ôm Thiên Âm đang chìm trong những nụ hôn nhiệt tình, bỗng phát giác trong ngực người đang mất hồn.
“Nghĩ gì thế?”
Thiên Âm theo bản năng mở miệng: “Tuyết Tuyết kêu cũng thật thảm!”
Trọng Hoa: “. . . . . . . . .”
Có một thê tử thích nghe lén, hắn có thể nói gì? ︶︿︶
Người nào xúc động thở dài: tình yêu đam mỹ quả thật là ngược!”
**
[Kỹ thuật của sư phụ]
Một ngày, Hoa Tưởng Dung mới nghiên cứu ra một vị đan dược, Thiên Âm ăn trộm sau cảm thấy mùi vị rất tốt, vì vậy lấy một đống hiếu kính sư phụ. Một sư phụ đã ăn. Trong nháy mắt, sư phụ hóa thân làm sói, đè Thiên Âm ở phía dưới, một phen mây mưa, Thiên Âm than: “Sư phụ, kỹ thuật của chàng bước lui rất nhiều.”
Giương mắt phát giác ngọn lửa trong đôi mắt sư phụ đang rừng rực lên, liền muốn chạy trốn, không có kết quả. Bị áp mấy mươi lần. Thiên Âm cầu xin tha thứ: “Sư phụ, kỹ thuật của chàng thật tốt!”
Mỗ sư phụ hài lòng, liền ngủ.
**
[Kỹ thuật thứ hai của sư phụ]
Trên ánh trăng đầu cành, bóng đêm đang nồng đậm. Bên trong nhà một gian phòng xuân sắc kiều diễm. Một sư phụ đang chăm sóc đầy đủ, sắc mặt Thiên Âm khó nhịn được ửng hồng.
“. . . . . . A. . .”
Một tiếng tiếng kêu ngọt ngấy chạy dài để cho hai người đồng thời cứng đờ! Trọng Hoa bỗng cười khẽ, cúi đầu bên tai nàng dịu dàng hấp dẫn: “Ngoan, kêu một tiếng nữa. . .”
“. . . . . .”
“Thật không gọi?”
“. . . . . .”
. . . . . . Một hồi lâu sau. . .
Thiên Âm cắn răng quát khẽ: “Chàng động. . . A!”
Mỗ sư phụ bỗng hoạt động, nàng vội vàng không kịp chuẩn bị, âm thanh đè nén ở trong lòng giống như là mầm cây mới chui lên từ dưới đất! Mỗ sư phụ có vẻ rất là hưởng thụ: “Ừ, tiếng thét này nghe thật là cảm động.”
Người nào đó cảm giác sâu sắc ngượng ngùng, liền hóa ngượng ngùng thành dũng khí, lật người đè sư phụ ở phía dưới, ác thanh uy hiếp: “Ngoan, gọi cho gia nghe một chút?”
“Không gọi sao?”
“Không gọi ta liền bất động!”
Mỗ sư phụ cười một tiếng: “Địch không động, ta động!”
Ngoài cửa sổ gió mát từ từ, bên trong nhà xuân sắc say sưa!
—— ngoại truyện hết ——
Lời editor: Ta da, cuối cùng cũng chính thức kết thúc truyện. Tròn 1 năm truyện được edit hoàn. Ly cám ơn mọi người đã từng bước theo cùng và ủng hộ Ly. Chúc các bạn có phút giây đọc truyện vui vẻ nhóe *moa moa*