Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 222


Đọc truyện Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! – Chương 222

Editor: Tiểu Ly Ly.

Cho đến khi đứng ở trong Thông Thiên Tháp, Lưu Quang vẫn có cảm giác không thể tưởng tượng nổi!

Thiên Âm kia, vậy mà có can đảm thừa dịp hắn chưa chuẩn bị đẩy hắn vào Thông Thiên Tháp! Hắn ngẩn ra, thật là không chịu thừa nhận mình bị một hậu bối mình nhìn lớn lên, chơi xấu!

Hắn đang bên trong tháp vẫn giận dữ khó dằn, ngoài tháp Thiên Âm cũng đã phi thân lên đỉnh tháp. . .

Bất luận người khác suy đoán như thế nào, chỉ có chính bản thân Thiên Âm rõ ràng, nàng muốn làm cái gì.

Đối với chuyện tiêu diệt Lục giới mà nói, nàng càng hy vọng có thể tìm được một biện pháp, Mặc Tử Tụ sống lại!

Nàng từ trên người Minh vương đoạt lại Luân Hồi Lực, phát hiện cũng là phí công!

Mặc Tử Tụ chết dưới đài Tru Thần, Thần Hồn Câu Diệt*, bất luận là trải qua bao nhiêu năm, bao nhiêu luân hồi, hắn cũng không thể trùng sinh!

Thần Hồn Câu Diệt*: linh hồn bị tiêu diệt.

Dưới nản lòng thoái chí, Thiên Âm nghĩ tới Thông Thiên Tháp.

Thông Thiên Tháp là chỗ ở cảu Đế Tuấn, trong trí nhớ, nơi này có vạn cuốn tàng thư, bao nhiêu sách cổ Thượng Cổ Hồng Hoang lưu truyền ở chỗ này không thấy mặt trời, nàng tin tưởng, nơi này nhất định có thứ mà nàng muốn tìm! 


Sự thật chưa bao giờ để nàng thất vọng.

Ở trong Thông Thiên Tháp không ngủ không nghỉ lật xem các loại sách cổ thuật pháp đếm không hết, ban ngày ở trên núi, thời gian không biết là bao lâu, trước mắt Thiên Âm chỉ cảm thấy trên trang sách chữ giống như côn trùng có cánh xoay tròn bay lượn. . . . . .  

Thời điểm nghỉ ngơi, nàng tiện tay từ trên giá sách lấy xuống một quyển, đây là một quyển sách ố vàng đầy bụi bậm rơi xuống, mới đầu cũng không có bất cứ hy vọng nào, nhưng lúc thấy có pháp thuật có liên quan đến việc nắm giữ thời gian thì Thiên Âm ngoài vui mừng còn có chút phiền muộn.

Nắm chặt quyển sách cổ kia, nàng lọt vào trầm mặc lâu dài.

Cho đến khi thân tháp bắt đầu kịch liệt lay động, Lưu Quang phá vỡ thân tháp một thân nhếch nhác lao ra, tha phương như ở trong mộng mới tỉnh.

Liền cầm trong tay cổ tịch thu hồi, rơi vào lưu quang trước mặt. 

Trên dưới nhìn hai mắt hắn, thấy hơi thở hắn càng thêm cuồn cuộn kín kẽ, Thiên Âm cười nói: “Chúc mừng chúc mừng!”

Sắc mặt Lưu Quang nghiêm túc như có điều suy nghĩ, phất phất bậm trên áo, lại gần Thiên Âm, hỏi: “Ngươi sớm biết được cho dù là người nào đi vào cũng sẽ lấy được truyền thừa, đúng không? Hôm nay ngươi dẫn ta tới chỗ này, đến tột cùng là muốn làm gì?”

Thiên Âm lộ ra nụ cười bí ẩn: “Nơi cao không thể thắng được gió lạnh! Ta muốn vì mình tạo ra đối thủ tương xứng với ta.”

Lưu Quang hít sâu một hơi, biết nàng không muốn giải thích, ngay cả khi giết nàng cũng sẽ không thể giải thích. Tận lực dùng từ nhẹ nhàng nói: “Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, đừng quên còn có ta. Ngay cả ngươi giết mọi người trong Lục giới, trong lòng ta vĩnh viễn ngươi đều là tiểu Thiên Âm lương thiện kiên cường trong lòng ta.”


Thiên Âm cười ha hả: “Nói hay lắm!”

Lưu Quang đột nhiên nghiêng người mà đến, gương mặt tuấn tú chỉ cách nàng ba tấc, ánh mắt sáng quắc tình ý triền miên.

Torng lòng Thiên Âm đột nhiên giật mình, ngửa đầu ra sau, nghiêng mặt sang bên vội ho một tiếng đang muốn nói chuyện, sách trong tay đột nhiên không còn, nàng liền hoảng sợ, đưa tay đoạt lại, Lưu Quang cũng đã thừa dịp né tránh, nhanh chóng lật nhìn sách cổ không biết tên ở trong tay một lần.

Vẻ mặt hắn thay đổi mấy lần, cuối cùng mỉm cười đưa trả lại cho nàng, hỏi: “Khi nào chúng ta đi ra ngoài?”

“Hiện tại liền đi.”

Thiên Âm đi hai bước, lại nhìn hắn mấy lần, trong lòng luôn là lo sợ lo lắng.

Trở ra Đại Liệt Cốc, Lưu Quang ngay cả nói cũng không nói một câu liền chạy thẳng tới Tiên giới, Thiên Âm muốn đuổi theo, Bạch Hà đột nhiên từ Truyện Tống Trận ra ngoài, lúc đầu gặp nàng, mặt liền biến sắc, bước nhanh đến nhỏ giọng nói: “Thiên Âm, không xong, Vô Minh chạy trốn, tự mình thả đi người Tiên giới bị bắt nhốt!” Dừng một chút, lại nói: “Huyền Tề không chịu đi, một mực ở điện Cửu U chờ ngươi trở về.” 

Thiên Âm im lặng, nói: “Ta không có ý định trở về Ma tộc, ngươi để cho hắn chờ xem.”

“Không trở về Ma tộc? Không trở về Ma tộc ngươi đi đâu vậy?”

Thiên Âm lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Ngày sau sự vụ của Ma tộc ngươi đảm đương nhiều một chút, chờ Mặc ca ca trở về.”


Bạch Hà trở nên kích động phấn chấn: “Chủ Thượng, Chủ Thượng chưa chết?”

“Chết rồi.” Thiên Âm xoay người lại đi tới Đại Liệt Cốc, âm thanh mơ hồ nhẹ nhàng truyền đến: “Nhưng ta sẽ cứu hắn trở về. Không tiếc tất cả!”

**

Tiên giới đổ nát suy sụp, khắp nơi đều mục nát chim thú lượn quanh, càng thấy xương trắng ngang dọc, trong núi đáy nước đều như thế.

Đông Phương thu hồi tầm mắt, u buồn thở dài một tiếng, đang muốn xoay người đi vào trong điện, chân trời một bóng người lướt gấp mà đến!

“Lưu Quang Thượng. . . . . .” Hắn trơ mắt nhìn Lưu Quang xông qua kết giới xông vào trong điện, mới vừa phun ra chữ cuối cùng chưa kịp phun: “Tiên.”

Vẻ mặt Lưu Quang vội vã, bắt được Thiên Nam tĩnh tọa ở trong viện liền hỏi: “Trọng Hoa ở nơi nào?” 

“Sư phụ đang bế quan. . . . . . !”

Lưu Quang nhanh chóng xông vào điện Tử Thần, khí lưu trong bàn tay trực tiếp liền phá vỡ phòng bế quan, lộ ra Trọng Hoa yên tĩnh ngồi xếp bằng.

Đông Phương và Thiên Nam song song tiến lên, Đông Phương khuyên nhủ: “Thượng tiên nếu có việc gấp xin nói cho đệ tử, sư phụ hắn. . . . . .”

Lưu Quang trở tay đẩy hắn, trầm giọng nói với Trọng Hoa: “Ngươi muốn ngồi như vậy cho tới chết luôn sao?”

Trọng Hoa giống như không nghe thấy, trên dung nhan trắng như tờ giấy lộ ra xanh mét, không nhúc nhích, giống như là một pho tượng biết hô hấp.


“Thiên Âm ở Thông Thiên Tháp tìm được một quyển sách cổ, trên đó ghi lại pháp thuât đảo ngược thời gian! Ta đoán nàng muốn cứu Mặc Tử Tụ trở về, nhưng pháp thuât kia cần lấy máu huyết của Thần Ma bày trận, mạnh mẽ thay đổi thời không trở lại quá khứ, từ quá khứ mang người bị chết tới thực tế! Pháp thuật ấy nguy hiểm cực lớn không nói, phàm là người triển khai phép thuật này, chịu đựng bảy bảy bốn chín lần sét đánh, hơn nữa còn bị Thiên Đạo nguyền rủa! Cái giá này quá cao, ta lo lắng Thiên Âm không thể chịu đựng. Nếu như ngươi còn quan tâm tới an nguy của nàng, liền đi gặp nàng, khuyên nhủ nàng.” Lưu Quang thở dài: “Trọng Hoa, thứ ngăn cản giữa người và Thiên Âm, không phải Tiên giới không phải chúng sinh, là trong lòng ngươi không muốn thức tỉnh. Nếu nàng nghe ngươi khuyên, liền chứng minh trong lòng nàng còn nhớ tới ngươi, Mặc Tử Tụ sống lại hay không, cũng không quan trọng.”

“Cho dù như thế nào, ngươi phải đi thừ một lần, mặc dù Thiên Âm vô tâm, lại không phải vô tình.”

Trọng Hoa mở mắt ra, nhìn nơi hư vô, một hồi lâu sau, đứng dậy, bước ra một bước, bóng dáng đã ngoài trăm dặm.

Hắn thật lâu không mở miệng giọng nói mang theo u thương nặng trĩu: “Cám ơn ngươi, Lưu Quang.”

Trọng Hoa trực tiếp đi đến Ma tộc, lặng yên không một tiếng động xuất hiện tại ngoài điện Cửu U thì đang thấy Huyền Tề và Bạch Hà tranh chấp không nghỉ.

Hai người chợt thấy Trọng Hoa, cùng nhau khiếp sợ, lộ ra vẻ mặt y hệt trời lở đất.

Bạch Hà lập tức làm ra tư thái phòng bị, Huyền Tề giật mình đi qua chào đón, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao Tôn thượng tới đây?”

“Ta tìm Thiên Âm.” Trọng Hoa nhìn chằm chằm Bạch Hà thì người sau chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo đứng ngồi không yên. Bạch Hà đột nhiên phun ra một ngụm mày, bước chân lay động mấy cái, thân thể chưa giữ vững. Trọng Hoa đã đến trước mặt hắn, lại nói một lần: “Ta tìm Thiên Âm, nàng ở nơi nào?”

“Nàng. . . . . .” Bạch Hà cắn răng: “Nàng không có ở Ma tộc.” Đáy mắt Trọng Hoa có lạnh lùng cố chấp, Bạch Hà tin tưởng, nếu hôm nay hắn không nói nơi ở của Thiên Âm, y theo thủ đoạn vô tình của Trọng Hoa đối với Ma tộc, hắn sẽ phải động thủ trừ đi mình.

Suy nghĩ tronng chốc lát, Bạch Hà đáp: “Nàng ở Thông Thiên Tháp.”

Vừa nói xong, Trọng Hoa lại biến mất ở trước mặt hai người.

Sắc mặt Huyền Tề phức tạp, Bạch Hà lại giống như trải qua một trận chiến đấu, toàn thân mồ hôi lạnh như nước, mất hết hơi sức.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.