Đọc truyện Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! – Chương 217: Ta gọi là Thiên Âm!
Editor: Tiểu Ly Ly.
Hồ ngọc bích sóng vỗ, thuyền nhỏ lênh đênh. Đầm nước trong suốt, phản chiếu ánh trăng tròn nhẹ nhàng.
Bên bờ cỏ xanh như đệm, hoa như kiều nhan. Hoa cỏ dường như được phủ lên một lớp bụi đất. Sắc hoa tím nhạt, có hồn quang lưu chuyển.
Một lão giả khoanh hai cánh tay nằm ngủ bên bờ, ba tiểu hồ ly túm tụm bên chân hắn.
Có gió nhẹ lướt, thổi qua đầm nước trong suốt khẽ gợn sóng, trêu tay áo lão giả.
Trọng Hoa đi vào khe núi này, đập vào mắt chính là một khung cảnh rõ ràng như thế. Thoáng như thế ngoại đào nguyên*, yên tĩnh tự nhiên.
Thế ngoại đào nguyên*: bồng lai tiên cảnh, thế giới thần tiên.
Lão giả kia râu tóc thưa thớt, một thân áo bào sắc cũ, chợt vừa nhìn lại, giống như một lão Ông thả câu ở Nhân giới.
Trọng Hoa vừa bước vào đường hoa mòn, lão giả như có phát hiện, không quay đầu lại đã lên tiếng: “Ngươi là Trọng Hoa sao?”
Trọng Hoa chắp tay thi lễ: “Chính là vãn bối. Xin hỏi có phải Bát Nhã tiền bối?”
Bát Nhã lão nhân mở ra cặp mắt đục ngầu, nhàn nhạt liếc hắn một cái, hỏi “Là tiểu tử Minh vương kia gọi ngươi tới?”
“Chính thế.”
“Hừ hừ.”
Trọng Hoa chỉ nghe tiếng hừ lạnh từ xa đến gần, lập tức một cơn gió lạnh đánh úp lên mặt, hắn vội vã lui về phía sau, một đôi tay thả lỏng của Bát Nhã cũng theo sát phía sau không ngừng nghỉ.
Một tiến một lui, Trọng Hoa thối lui đến bên cây, ngăn cản tấn công của Bát Nhã, nhíu mày hòi: “Tiền bối đây là ý gì?”
“Hừ, ta thay Tiểu Chủ Nhân giáo huấn ngươi một chút!”
Dứt lời, hắn vung một chưởng, dễ dàng đánh lui Trọng Hoa vài thước!
Trọng Hoa đụng vào núi thấp phía xa, lập tức chỉ thấy mảnh đá bay tán loạn!
Bát Nhã thấy khóe miệng hắn chảy xuống một ít máu, vẫn còn chưa hết giận, lạnh lùng khẽ hừ, lại định ra tay nữa, rồi hình như nhớ ra cái gì đó, bực tức vung tay áo, ngồi trở lại bên bờ. Lên tiếng nói: “Tuy nói tất cả đều là Tiểu Chủ Nhân Thiên Âm khăng khăng một mực, nhưng ngươi không khỏi quá vô tình đi, nếu như ngươi không lấy đi tâm Ma của nàng, có lẽ nàng vừa trùng sinh cũng không tới giết người vô số! Trên đài Tru Thần, lúc ngươi giết nàng, thật đúng là không chút lưu tình!”
Nhắc tới Thiên Âm, Trọng Hoa không khỏi im lặng.
Bát Nhã thấy hắn nửa tiếng không lên, lại hừ hừ mấy cái, vẫy lui hồ ly bên chân, nhướng mắt, hỏi: “Đến nay, ngươi có từng hối hận khi đã giết nàng?”
Trọng Hoa đáp: “Chưa từng hối hận.”
“Ta xem cũng chưa chắc đâu? !”
Bát Nhã đột nhiên đến gần, cầm cổ tay Trọng Hoa, kéo hắn vào trong đầm.
Trên mặt nước, phản chiếu sắc mặt tái nhợt của Trọng Hoa, giữa ấn Tiên Tôn trên mi tâm hiển nhiên đã là mặc sắc.
Bát Nhã lão nhân nói: “Nếu không hối hận, vì sao ngươi lại sinh tâm ma?” Hắn chỉ vào đầm nước, thở dài nói: “Đầm nước này vì Bát Nhã mà biến thành kính, ở trong kính này, có thể thấy được kiếp trước kiếp này của chính mình.” Dứt lời lại nhìn Trọng Hoa: “Lần này ngươi tiến đến, muốn biết cái gì?”
Trọng Hoa lẳng lặng nhìn chằm chằm bản thân trong nước, lạnh nhạt mở miệng: “Ta muốn biết, sáu ngàn năm trước trong miệng Minh vương, ở trên người ta đến tột cùng xảy ra những chuyện ta chưa từng nhớ và những người ta từng gặp.”
“Ta vẫn là cho ngươi xem cuộc đời của Tiểu Chủ Nhân đi! Ở nơi của nàng, ngươi sẽ gặp biết được chính mình sáu ngàn năm trước, đến rốt cuộc đã làm cái gì.” Bát Nhã than một tiếng, chậm rãi bay lên giữa không trung, trong miệng ngâm tụng chú ngữ khó hiểu, đôi tay tạo thành ấn phức tạp quỷ dị.
“Ta lấy tthân phận thần hầu, cho gọi Kính Linh! Mở!”
Theo tiếng nói vừa dứt của hắn, thấy cả mặt nước này, lại chậm rãi ngưng kết thành băng, đầm nước to như vậy, trong chớp mắt hóa thành một Cổ Kính!
Đầm nước thành kính, trong kính vừa đúng lúc trời sáng, mây trôi từ từ, xuân ý dồi dào.
Một thôn trang nhỏ vắng vẻ nằm kế núi gần sông, nam nhân cày ruộng nữ nhân dệt vải, hài đồng chơi đùa.
Một chỗ trong nông trại, có một đôi phu phê trẻ tuổi đang trêu chọc hải tử còn nằm trong nôi, một nhà ba người, hạnh phúc hài hòa.
Trên bệ cửa sổ, một nữ hài đồng y phuc màu tím nằm sấp.
Thấy nữ hài đồng này, thân hình Trọng Hoa nhoáng lên một cái, khó khăn lắm ổn định, lại bị một màn kế tiếp khiến cho toàn thân kinh hãi cứng ngắc!
. . . . . . Ngoài cửa sổ mây đen lăn lộn, trời mưa đến đột ngột. Thiếu phụ nói “trời mưa”, đẩy trượng phu đi đóng cửa sổ.
Trên cửa sổ nữ hài đồng mờ mịt nhìn thanh niên đi tới, đưa tay đóng cửa sổ, cửa sổ không trở ngại chút nào xuyên thấu thân thể nữ hài đồng, đóng lại thật chặt.
Hắn lại không nhìn thấy nữ hài đồng trên cửa!
Trọng Hoa khiếp sợ: “Sao lại có thể như thế? !”
Bát Nhã nói: “Đây chính là lần đầu Tiểu Chủ Nhân Thiên Âm giáng thế, đối với thế giới này không biết gì cả. Nàng bị người nguyền rủa, mặc dù giống với người phàm, trải qua sống chết đau đớn, lại vĩnh viễn đều không được người đời nhìn thấy.”
Giống như là minh chứng cho lời nói của Bát Nhã, cảnh tượng đột nhiên chuyển đổi, biến thành chợ náo nhiệt.
Tiểu Thiên Âm này có dáng vẻ nho nhỏ, chỉ là sắc mặt nhìn hết sức suy yếu.
Nàng ngã xuống ở giữa đường cầu, như muốn đứng dậy rồi lại nặng nề ngã xuống. Nàng vươn tay khát vọng có người giơ tay giúp đỡ, vậy mà, đám người nhộn nhịp chen vai thích cánh* bước chân vội vã, một lần một lần dậm trên thân thể của nàng lui tới rời đi.
Chen vai thích cánh*: người đông chen chúc nhau.
Không có ai trông thấy, hài đồng kia bất lực giữa đường, con mắt y hệt chấm nhỏ vô cùng chán nản, cho đến tĩnh mịch, cuối cùng thân thể của nàng hóa làm bụi mù, tiêu tán trên không trung.
Trọng Hoa giống như đặt trong kính, giống như đứng ở bên cạnh nàng, thấy tận mắt nhìn nàng trải qua mấy ngàn năm, mang theo trí nhớ cơ khổ một đời lại một đời tuần hoàn sống và chết. Một tròng mắt đen mới đầu còn mờ mịt, dần dần dính vào vẻ thê lương. Nàng ngã bệnh, không người nào nhìn thấy, nàng chết đi, cũng không người nào biết được.
Nàng đi qua cả nghìn vạn thành trấn rừng núi, trải qua một thế hệ lại một thế hệ quốc gia hưng suy, việc đời biến ảo ở bên cạnh nàng giống như từng con sông lao nhanh, nàng từng bước từng bước đi qua một năm rồi lại một năm một đời lại một đời!
Nàng rốt cuộc cũng mệt mỏi.
Nảng mệt, không muốn một thân một mình chỉ có trong thế giới của nàng sống đầu đường xó chợ.
Từ đó nàng sinh ở nơi nào, liền chết ở nơi đó, bị bệnh không rên rỉ không buồn lên tiếng, chết lặng và chờ đợi đã càng lúc càng xa. . . . . .
Thời gian trôi mau, không biết qua mấy lần Xuân Thu, một ngày kia, nàng lại bệnh nguy kịch, chẳng thèm di chuyển một phần, nằm ở một chỗ bên dòng suối nhỏ lặng lẽ đợi cái chết lại tới.
Đột nhiên có một âm thanh nói với nàng: “Ngươi ngã bệnh sao?”
Trong sinh mệnh nàng, chưa bao giờ nói chuyện với người khác. Âm thanh này truyền đến, nàng cũng xem như một hơi gió mát ở bên tai.
Nhưng âm thanh kia cũng rất cố chấp, lại hỏi một lần: “Ngươi sao rồi hả ? Có bị bệnh hay không? Ta nghe thấy người phàm ngã bệnh cần xem đại phu, vì sao ngươi nằm ở bên dòng suối?”
Nàng rốt cuộc ý thức được, người này là đang nói chuyện với nàng.
Lúc này, nàng chỉ là một đứa bé mười một tuổi. Mà người đầu tiên nói chuyện với nàng, ước chừng là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.
Thiếu niên rất anh tuấn, mặt như băng tinh trắng nõn trong suốt, mặt mày như vẽ, môi hồng răng trắng.
Một bộ Tuyết Y, ngọc quan buộc tóc, giống như tiên tử vẽ ở trong tranh, tiên khí trùng trùng.
Thấy nàng si ngốc đang nhìn mình, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của thiếu niên nhu hòa một chút, khẽ mỉm cười: “Ta tên là Trọng Hoa, ngươi tên là gì?”
“Thiên Âm.”
Nàng nói nhỏ một tiếng, thiếu niên Trọng Hoa không nghe rõ, lại hỏi tới một lần: “Cái gì?”
“Thiên Âm! Thiên Âm! Ta tên là Thiên Âm! Tên của ta gọi là Thiên Âm!” Nàng lặp lại tên của mình, ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt như suối trào.
Tay chân của thiếu niên Trọng Hoa có chút luống cuống, vụng về lau chùi nước mắt của nàng, đợi nàng dừng khóc, lại hỏi: “Ngươi làm sao một mình ở chỗ này? Người thân của ngươi đâu?”
Lúc này, một âm thanh thanh thúy truyền tới: “Trọng Hoa Trọng Hoa! Ngươi ở đây nói chuyện với ai?”
Cô gái kia y phục bồng bềnh, dung nhan tuyệt lệ.
Chính là Vô Tư thuở nhỏ!
Trọng Hoa đứng nghiêm bên ngoài kính, toàn thân cứng còng, trên mặt huyết sắc mất hết, băng sương trên mặt dường như bị rạn nứt! Sáu ngàn năm trước, hắn xác thực có đi dạo chơi ở Lục giới với Vô Tư, cũng đi Nhân giới, nhưng. . . . . .
Hắn lẩm bẩm nói: “Ta, chưa từng gặp qua Thiên Âm?”
Một bên Bát Nhã lão nhân sâu kín thở dài một tiếng.
Trong kính, kể từ sau khi thiếu niên Trọng Hoa cứu nàng, bất luận đi tới chỗ nào, nàng đều nhắm mắt theo đuôi.
Nàng ngày từng ngày lớn lên, đối với hắn càng lúc càng không muốn xa rời, lúc mười sáu mười bảy tuổi, chính là lúc tình yêu đầu tiên.
Hai người sớm chiều làm bạn, hắn thương nàng cưng chiều nàng vô cùng, vì nàng, hắn treo cao trường kiếm rửa tay nấu canh, vì nàng đi khắp muôn sông nghìn núi, đi tìm một biện pháp cởi bỏ nguyền rủa của nàng.
Nhưng thời gian không đợi người, sống chết không như dự liệu, trong nháy mắt, nàng đã là đại cô nương hai mươi tuổi.
Hắn vẫn là thiếu niên chân đi xiêu vẹo.
Một ngày của năm đó, thời tiết cúi đông đầu mùa xuân, gió xuân se lạnh thổi ra trong bầu trời nặng nề, lộ ra nước gột rửa bầu trời.
Tánh mạng của nàng cũng đi đến cuối con đường!
Lúc chết hắn đồng ý theo nàng cả đời, hắn nói sẽ tìm được nàng mỗi một lần luân hồi, hắn còn nói qua lấy nàng làm thê. . . . . .
Vậy mà một lần luân hồi, hắn lại không tuân thủ cam kết.
Nàng một đời một đời tìm hắn, thành chấp niệm xâm nhập linh hồn. Thẳng đến một ngày kia, nàng lại trở về trấn nhỏ từng sống trôi qua với hắn. Vì muốn gặp lại hắn, nàng buông tha thần tính, lựa chọn thành ma.
Sau trăm tuổi, trong thành Tiêu Dao, có một tên ăn xin gọi là “Thiên Âm”!
Hình ảnh dừng ở trong điện Thái A, trong khoảnh khắc nàng mới gặp gỡ Trọng Hoa, nàng khóc thầm trên mặt. . . . . .
Mặt kính chậm rãi tan rã, lại hóa làm đầm nước xanh biếc, trong nước phản chiếu bóng dáng của Trọng Hoa, gió nhẹ lướt qua, chỉ còn lại sóng nước lăn tăn.
Bát Nhã kéo hắn trở về trên bờ, thấy ánh mắt thâm thúy của hắn vẻ mặt giật mình, lập tức đoán không ra tâm tư của hắn, thở dài, nói: “Mọi chuyện trong thế gian, đều có Nhân Quả. Tiểu Chủ Nhân là vị thần cuối thời bị Thiên Đạo vứt bỏ, vốn không sẽ ở Nhân gian lưu lại bất kỳ dấu vết tồn tại nào, bởi vì ngươi có hồn huyết mạch, mới có thể nhìn thấy nàng, theo nàng một đời. Đợi nàng trải qua hết một đời, người gặp qua nàng có liên quan trong trí nhớ của nàng cũng sẽ theo nàng đến hết một đời mà mất đi. Ngươi không tuân thủ cam kết, cũng bởi vì trong trí nhớ của ngươi, chưa bao giờ có sự tồn tại của nàng. Nàng bị ngươi gieo xuống tình cảm, khiến trong lòng nàng dao động, hóa thân thành ma, mới có kết quả của đời này.”
“Phong ấn của Vô nhai đó là tập tự* của Thần tộc, ta là thần hầu, hiểu phong ấn này cũng không khó khăn, nếu như ngươi muốn giải, ta liền giải cho ngươi.” Dừng một chút, lại nói: “Nếu như ngươi muốn tất cả chuyện có liên quan đến Thiên Âm trở thành quá khứ, ta liền không nhiều chuyện, ngươi cũng rời đi thôi.”
Tập tự*: tựa như phong tục tập quán của gia tộc
Trọng Hoa nói: “Thay ta giải đi!”
***
Bầu trời xanh thẳm, tiên sơn Thái A vẫn nguy nga như cũ.
Từ khi Huyền Tề mang Lưu Quang từ đài Tru Thần về Thái A, Lưu Quang vẫn ngủ say bất tỉnh, một ngày kia hắn lại nổi lên phản ứng, khiến đám người Huyền Tề mừng rỡ không thôi rối rít đi thăm!
Thời gian mặt trời lặn, Đông Phương mới từ điện Lưu Vân đi ra.
Bay tới không trung, quan sát dãy núi Thái A, trong lòng vô cùng kích động. Hồi tưởng mưa gió những năm này, giống như một giấc mộng.
Thở dài một tiếng, đang muốn thu hồi mắt, lúc đảo mắt nhìn thấy phía xa một bóng dáng đơn bạc quen thuộc!
Hắn đầu tiên cả kinh, liền toàn thân kích động phát run, giọng nói run rẩy: “Sư phụ ——!”
Bên ngoài tiên sơn Thái A, có một bình nguyên rộng lớn. Cát bay cỏ khô mờ nhạt ở dưới ánh hoàng hôn chiều tà.
Đông Phương Phi tới chỗ này thì thấy Trọng Hoa giống như mất toàn thân hơi sức, bước chân phù phiếm tập tễnh mà đi, sắc mặt trắng bệch càng thêm tái nhợt.
Thấy Đông Phương, hắn kinh ngạc hỏi “Đông Phương, Tiểu sư muội ngươi ở nơi nào?”
Đông Phương rõ ràng nhìn thấy, sư phụ hắn tôn quý như thần, cho tới bây giờ trong mắt sóng nước xao động, trượt xuống một giọt gì đó trong suốt. . . . . .
Ánh trời chiều kẹp ở giữa ngọn núi phía xa, Trọng Hoa đưa lưng về phía nắng chiều, y phục đầu tóc xốc xếch, nơi vạt áo, khắp nơi nhuốm máu giống như hồng mai nở rộ
Đông Phương bỗng nhiên nuốt chua xót vọt tới giữa mắt mũi, nâng hắn ở: “Sư phụ, những năm này ngài đi đâu vậy?”
Trọng Hoa lại đột nhiên vô lực đứng thẳng, hung hăng nhào vào cát, cát đá bao trùm hắn, khắp người nhếch nhác.
Đông Phương không biết trăm năm này sư phụ mình đến tột cùng là xảy ra biến cố nào, luống cuống tay chân đỡ hắn đứng dậy thì hắn nhẹ giọng nói: “Thiên Âm nhất định là vô cùng hận ta. . . . . .”
“Sẽ không, tiểu sư muội hận ai cũng sẽ không hận sư phụ!”
“Nàng sẽ.” Trọng Hoa vô cùng nhẹ nhàng vô cùng nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh kia còn nhẹ hơn lông vũ, lại mang theo thê lương bi ai làm lòng người lạnh lẽo chua xót.
Hắn đẩy ra Đông Phương, xoay người muốn đi.
Đông Phương vội la lên: “Sư phụ muốn đi đâu?”
“Nàng hận ta như vậy, tất nhiên sẽ không cam lòng chết đi, nàng không phải muốn hủy Lục giới này sao? Lục giới vẫn còn tồn tại, nàng sao có thể cam tâm chết đi? Vi sư muốn đi tìm nàng!”
“Nhưng. . . . . .” Ngàn vạn năm qua, chưa từng nghe thấy người rơi xuống đài Tru Thần còn có thể không chết. Đông Phương ngăn ở trước mặt hắn, mắt đỏ bừng: “Sư phụ, lừa mình dối người cũng không thay đổi được sự thật là tiểu sư muội đã chết! Ngài là Tiên Tôn Trọng Hoa, sao có thể suy sút như thế! !”
Gió nổi lên, giống như kim châm vào thấu xương!
Trọng Hoa che ngực, chậm rãi đảo ngã trên mặt đất, máu tươi theo khóe môi xanh trắng của hắn rơi xuống.
Đông Phương bị dọa sợ đến đôi môi run run rẩy, tiên lực như mặt nước che chở hắn, vẫn không ngừng được máu chảy trong miệng Trọng Hoa càng ngày càng nhiều: “Sư, sư phụ. . . . . .”
“Không sao, vi sư cũng chỉ là. . . . . . Cũng chỉ là, nhớ nàng rồi.”
Trọng Hoa nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dung mạo của Thiên Âm vẫn còn trước mắt, nàng để lại cho hắn, chỉ có một màn khiêu vũ xoay tròn kia.
Mà hắn cho nàng, cho đến nàng chết đi, đều có lừa gạt và tổn thương.
“Thiên Âm, Thải Hồng này vi sư không cần. . . . . .”
Trọng Hoa như vậy, Đông Phương không đành lòng nhìn!
**
Lưu Quang được Huyền Tề cứu về một cái mạng, no bụng ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại giống như ngày trước, luyện đan thưởng hoa cỏ, lúc nhàn hạ liền chèo thuyền du ngoạn ngủ gật, hình như không có chuyên gì ở trong lòng hắn.
Một ngày, Huyền Tề rãnh rỗi lại tới thăm Lưu Quang.
Lưu Quang đang chèo thuyền du ngoạn với trong ao sen tìm hạt sen, xuyên thấu qua từng đóa hoa sen, cười khanh khách quan sát Huyền Tề trong trang phục của Chưởng môn.
“Nghe nói Trọng Hoa về mấy ngày rồi, ngươi sao không ra dáng vẻ Chưởng môn, đuổi hắn đi hả ?”
Đội tay Huyền Tề khép tại trong tay áo, liếc hắn một cái: “Ngày trước người không phải cả ngày hi vọng tôn thượng tinh thần sa sút sao, hiện tại người nên đi xem một chút, có lẽ cuộc đời của người đã không có tiếc nuối rồi.”
Huyền Tề từ trong Huyễn Hải tĩnh tu mấy năm ra ngoài, giống như trở nên trầm ổn rất nhiều, suy nghĩ cũng sâu rất nhiều, không giống như lỗ mãng thường ngày. Cả ngày đều là dáng vẻ của Chưởng môn, lời nói càng thêm nghiêm cẩn.
Như vậy người gây sự thật sự ít lại càng ít.
Đỉnh đầu của Lưu Quang cứng đờ, phất tay, một cơn gió mang Tiểu Chu đến bên cạnh Huyền Tề.
“Cái người vô tình kia, thế gian này còn có chuyện có thể đánh ngã hắn sao?”
Huyền Tề liếc hắn một cái.
Khóe miệng của Lưu Quang nhếch lên, cười vô cùng xinh đẹp: “Hay là điên rồi phải không?”
“Thiên Nam nói, sợ là hôm nay cách điên khùng cũng không xa.” Dừng một chút, Huyền Tề nói: “Phong ấn của Vô Nhai trong cơ thể Tôn thượng hình như đã được giải.”
Nụ cười của Lưu Quang dần dần thu lại, một hồi lâu, mắng: “Hắn đáng đời!”