Đọc truyện Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! – Chương 189: Ân tình và tình yêu.
Editor: Tiểu Ly Ly.
Vô Tư tự cho là đã thuyết phục được Đông Phương khiến cho hắn đứng chung trận tuyến của mình, ngay lúc này, mặt mày hớn hở, giống như Khổng Tước được thay đổi bộ lông mới, không che giấu được nét mặt vui mừng, kiêu ngạo bay trở về điện Cửu Trọng, dự bị tiếp tục quyến rũ Trọng Hoa.
Đông Phương ở trong gió ngớ ngẩn hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng tìm Thiên Nam.
Ban đêm gió lạnh như thấm vào xương cốt, hai người ở dưới tàng cây hòe, sau điện CửuTrọng, nhìn trong phòng Trọng Hoa phảng phất ánh đèn, sắc mặt đều khó coi.
“Thiên Nam, ngươi giám sát Vô Tư, ta đi tìm tiểu Thiên Âm!”
Thiên Nam kinh sợ nói: “Vì sao giám sát Vô Tư?”
“Hắn nói sư phụ và Thiên Âm. . . . . .” Đông Phương khó có thể mở miệng, cắn răng nói: “Ở Nhân giới thành thân. Cho nên ta hoài nghi Thiên Âm đã xảy ra chuyện! Vô Tư này, luôn mồm nói là suy nghĩ cho sư phụ, nhưng từ lời nói cử chỉ của nàng mà suy đoán, nàng cũng không cho ta tin tưởng. Ta thậm chí hoài nghi, sư phụ tựu nhiên mất trí nhớ, nàng không thoát khỏi liên quan!”
“Đông Phương, trong lòng ngươi nghĩ nhiều rồi. Nhưng ngộ nhỡ. . . . . .” Thiên Nam gian nan nuốt nước miếng một cái, cảm giác tình thế vô cùng nghiêm trọng: “Ngộ nhỡ như lời của Vô Tư là thật, sư phụ và Thiên Âm thật sự là có tình cảm bất luân, ta và ngươi còn muốn tách sư phụ và Thiên Âm ra.”
Đông Phương không có lên tiếng, Thiên Nam chợt kinh: “Ngươi sẽ không muốn tìm Thiên Âm, sau sẽ để cho nàng và sư phụ hợp chung một chỗ chứ?”
“Có gì không thể?”
“Ngươi điên rồi? !” Thiên Nam hạ thấp giọng: “Đây chính là chuyện liên quan đến tánh mạng! Cũng không thể trò đùa!”
Đông Phương cười nói: “Đại Sư Huynh, những năm này của sư phụ ta, thời điểm vui vẻ nhất là khi có Thiên Âm bên cạnh, ta ngươi quá rõ ràng. Dù là Thiên Âm thật sự đã thành thân với sư phụ, ta sẽ ủng hộ đến cùng.” Liếc Thiên Nam một cái, bay lên giữa không trung: “Ta đi, ngươi mạnh khỏe chăm sóc sư phụ.”
“Này! Cái tên này, lời còn chưa nói rõ ràng! ! Đông Phương! !” Thiên Nam giậm chân tại chỗ, nhưng Đông Phương đã biến mất.
Tử tronrg Thần điện, thần thức Trọng Hoa vốn là bao trùm cả điện Cửu Trọng, nghe lời nói của Đông Phương và Thiên Nam không sót một chữ nào vào trong tai, trong lòng nỗi băn khoăn sâu hơn.
Nghĩ tới sắc mặt tái nhợt của đứa bé kia đang hấp hối, hô hấp của hắn bỗng nhiên rối loạn.
Trong lòng, hơi đau.
“Thiên Âm, Thiên Âm, Thiên Âm. . . . . .” Giống như đê điều được phủ kín thật lâu, một khi xuất hiện lổ hổng, nước chảy không chút kiêng kỵ. Hắn từng chút từng chút một nhớ tới tên này, đọc đến đau lòng, đọc đến sâu trong linh hồn: “Thiên Âm, đến tột cùng ngươi là người nào?”
Tiếng nói vừa dứt, cả căn phòng vắng vẻ không tiếng động.
Chỉ có hắn một bộ áo bào màu bạc, khắp người hiu quạnh. Rất lâu sau đó, một tiếng than nhẹ đầy tràn cả căn phòng.
***
Khi Thiên Âm tỉnh lại, bốn phương đều vô cùng yên tĩnh.
Giống như một giậc mộng thật dài thật dài, tỉnh dậy, nàng nhớ lại A Hoa.
Nàng nghĩ tới, vẫn là ở Nhân giới tốt hơn.
Phù du một đời, ngắn ngủn trăm năm, chỉ là trong nháy mắt, trong nháy mắt chớp mắt một cái.
Nhất sinh nhất tử*, một cuộc kinh nghiệm, một đời kết thúc.
Nhất sinh nhất tử*: trong QT dịch là cả đời vừa chết, nhưng Ly nghĩ nên để nguên như vậy sẽ hay hơn ^^
Vốn cho là mình phải chết không thể nghi ngờ, hôm nay tỉnh lại, giống như trùng sinh.
Nhưng trùng sinh này, thân xác y như trước, linh hồn cũ, ân oán tình cừu.
Nàng đứng dậy thì chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, cũng không biết một giấc này ngủ bao lâu, trong bụng trống trơn, hoa mắt.
Lúc này, nàng đang ở trong đại điện rộng chừng mười trượng, trong điện Quỷ Hỏa* sâu kín khắp nơi.
Quỷ Hỏa*: ma trơi.
Mở ra từng cửa điện, đi qua từng cái hành lang, rốt cuộc đi ra ngoài điện, cũng là một đường không người nào. Vì vậy tiếp tục lượn quanh lượn quanh đi dạo, cuối cùng đi tới bên cạnh một con sông Ám Hắc.
Trên sông một tòa Cổ Kiều Quỷ Ảnh lắc lư, có bà lão bưng canh đưa tiễn.
Nàng đi về phía quỷ sai, lộ ra nụ cười ngây thơ thân thiện: “Xin hỏi, đây là nơi nào?”
Quỷ kia sắc mặt trắng bệch, đầu lưỡi dài hơn so người bình thường, mắt trừng lớn hơn so người bình thường, nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng mấy lần, lại gần ngửi một cái: “Một mình ngươi người thường đến Minh giới làm cái gì? Cẩn thận có mệnh tới lại không có mệnh trở về!”
“Đây là Minh giới?”
Có thể là Thiên Âm phản ứng kịch liệt kích thích quỷ sai, hắn vung vẩy vũ khí không biết được làm từ bộ xương gì ở trong tay: “Nghe giọng điệu này của ngươi là không nhìn trúng Minh giới sao? Minh giới thế nào? Minh giới cầu nhỏ nước chảy, hoa nở khắp nơi, có tình cảm được người trên thế gian khắc sâu nhất, thấy được yêu hận tình ân oán rối rắm của vạn vật ở Lục giới, có nơi nào phong phú đặc sắc như Minh giới ta vậy? Phàm nhân nhỏ bé như ngươi thì biết cái gì? Ngươi còn ghét bỏ? Ta cho ngươi biết. . . . . .”
Thiên Âm chỉ đành phải hắc hắc cười gượng, quỷ sai này, tuyệt đối là chết trong Minh giới.
Bỉ Ngạn Hoa đỏ như màu lửa, ở trên bờ sông vong xuyên, thê lương mà tuyệt mỹ.
Đã từng, Huyền Tề nói với nàng về Bỉ Ngạn Hoa, hoa lá không bao giờ gặp nhau, giống như hai người yêu nhau, hết duyên cũng không chia, đành nhớ nhung, đành cô tịch.
Vẫn còn nhớ Huyền Tề nói đến Bỉ Ngạn Hoa thì vẻ mặt khờ dại.
“Nhìn cái gì chứ? Mê mẫn như vậy.”
Truyền đến từ sau lưng giọng ôn hòa, Thiên Âm bỗng chốc hồi hồn, vừa thấy là Minh vương, liền vui vẻ mà cười: “Nơi này của ngươi có thịt ăn sao?”
Minh vương lặng yên trong nháy mắt: “Ăn thịt người không?”
Thiên Âm: “. . . . . .”
Sau nửa canh giờ, cái gọi là “thịt người” bưng đến trước mắt Thiên Âm.
Sau khi cơm nước no nê, tay Thiên Âm đặt trên tay vịn ghế dựa, mặt tái nhợt lộ ra cười yếu ớt: “Minh Vương Điện hạ, là ngươi đã cứu ta? Mặc ca ca đâu?”
Trước khi hôn mê, nàng vẫn còn nhớ, là Mặc Tử Tụ cứu nàng.
Minh vương chống cằm nhíu mày: “Ngươi nghe nói tới Đại Hoang chưa?”
“Có quan hệ gì với ta đâu?”
“Có liên quan tới ngươi.” Minh vương đổi một tư thế, ánh mắt lấp lánh: “Thiên Âm, trước khi ta nói chuyện Mặc Tử Tụ cho ngươi biết, ta muốn hỏi ngươi, nếu để cho ngươi từ bỏ Trọng Hoa, ngươi nguyện ý không?”
Thiên Âm không chần chờ: “Không muốn.”
“Mặc dù có một người vì ngươi không để ý tánh mạng mình?”
“Sư phụ cũng vì ta không để ý tánh mạng mình.” Thiên Âm cười khiến Minh vương nghĩ tới ảo thuật thay đổi sắc mặt nổi tiếng ở Nhân giới, ngươi luôn cho là thấy được diện mạo chân thật của nàng, vừa quay đầu, nàng lại lại thay đổi một diện mạo khác. Qúa nhiều mặt, tâm quá sâu, cười một tiếng, đều không thể kết luận đâu mới chân thật là nàng.
“Có người vì ta không để ý tánh mạng của bản thân, ta có thể lấy sinh mệnh hoàn lại, lại không thể dùng tình cảm của ta đối với sư phụ đến trả. Ân tình và tình yêu, ta từ trước đến giờ đều phân chia rõ.” Nàng đứng dậy, giọng nói kiên quyết: “Ngươi sẽ mang ta đi Ma giới, đúng không?”
Minh vương không có lập tức lên đường, chầm rì rì phân phó người bỏ đi canh thừa cơm cặn, chậm rãi đứng lên, lại chậm rãi đi tới sau lưng Thiên Âm, vỗ vai của nàng: “Cuộc đời của ngươi, ta không cách nào nhúng tay. Tất cả chỉ có thể dựa vào chính ngươi. Ngày sau, nếu không có nơi nào có thể đi, tới Minh giới ta thôi.”
Lời này của hắn, hàm nghĩa quá sâu, Thiên Âm không hiểu cũng đoán không ra, chỉ có thể ra vẻ hiểu biết: “Nếu là có một ngày, Tiên giới không có chỗ cho ta dung thân, ta nhất định ôm bắp đùi này của người!”
Minh vương cười vuốt vuốt tóc của nàng, vẻ mặt quen thuộc cảm giác thân thiết đột nhiên lại xông vào đáy lòng Thiên Âm, có bóng dáng chợt lóe lên, nàng vội vàng muốn nắm chắc, kết quả là tốn công vô ích., liền hỏi Minh vương: “Minh Vương Điện hạ, ngươi bắt ta không phải là vì Thần Tàng, cũng không phải là thiện tâm đại phát, chẳng lẽ, ngươi nhìn ta thuận mắt, muốn theo đuổi ta?”
Nàng cảm thấy bản tay của Minh vương đặt ở trên vai nàng khẽ run, ngay sau đó nghe hắn thở dài một tiếng, một tiếng thở dài này tựa như xuyên thấu qua vô tận thời gian, mới sâu kín truyền vào trong tai nàng.
Có lẽ, dưới dung nhan của thiếu niên Minh vương, cất giấu, là một trái tim đã bị tổn thương nhiều lần.
Nàng nghĩ như vậy.
Chỉ nghe hắn nói: “Tương lai ngươi lớn lên chút, tới chỗ của ta ngồi một chút, ta sẽ nói với ngươi một chút chuyện xưa.”
Thiên Âm giật mình.
Hắn làm pháp thuật, mang nàng qua Truyện Tống Trận đi đến Ma giới, cuối cùng câu kia chỉ còn lại âm thanh lượn lờ: “Kể một chút chuyện xa xưa thật lâu. . . . . .”