Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 177


Đọc truyện Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! – Chương 177

Editor: Tiểu Ly Ly.

Thiên Âm hào hứng mang Thiếu Niên xinh đẹp vào phòng trúc, Trọng Hoa chỉ nâng mắt lên nhạt nhìn lướt qua, liền tự nhiên lấy ra gốc cây nhỏ được hắn nuôi dưỡng mà ngắm nhìn.

Thiên Tuyết đang nằm ở bên cạnh hắn, chắp lấy tay áo của hắn, vừa thấy Thiên Âm liền vui mừng kêu một tiếng “Thiên Âm, tỷ tỷ” vừa thấy phía sau nàng là Hoa Tưởng Dung, vẻ mặt thay đổi, trong nháy mắt xù lông lên!

Nó chỉ vào Thiên Âm, tiếng kêu này có thể nói là tê tâm liệt phế gọi khàn cả giọng: “Thiên Âm tỷ tỷ ngươi mau đuổi hắn ra ngoài!”

Thiên Âm nhàn nhạt lắc đầu: “Người ta không ngại ngàn dặm xa xôi đi tìm thê tử, lương thiện như ta, ngay cả một cơ hội cũng không thể không cho . Tuyết Tuyết, chuyện của chính ngươi, tự mình xử lý.”

Thiên Tuyết vừa nghe, trong nháy mắt vứt lại tự tôn, khóc thì thầm,  sau đó đột nhiên xông vào trong ngực Trọng Hoa tìm kiếm bảo vệ: “Sư phụ Trọng Hoa, người mau mau giúp ta đuổi hồ ly tinh này ra ngoài đi!”

Thiếu niên kia là ai ? Thiên Tuyết nhận ra.

Hắn chính là Yêu Tôn, Hoa Tưởng Dung.

Thiên Âm một tay nhấc nó ra ngoài, hai tay ném cho Hoa Tưởng Dung đang đợi nhận, nói: “Nếu Tuyết Tuyết là bạn lâu năm, thì nhanh chóng tìm chỗ ngồi an tĩnh hẻo lánh chuyện tình cảm đi, chớ ở trong nhà nhiễu sư phụ ta thanh tĩnh.”

Sau khi bọn họ đi, Trọng Hoa vẫn vùi đầu không nói. Ngón tay thon dài trơn bòng lau chùi mỗi một lá cây trên cành mai. Đã có một vài nụ hoa sắp sửa nở rộ, ẩn chứa hương thơm.

Thiên Âm đứng ở bên cạnh hắn, lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu, kêu: “Sư phụ?”

Ngón tay Trọng Hoa cứng đờ, không để ý tới.


Thiên Âm lại kêu: “Sư phụ.”

Còn chưa để ý tới.

Thiên Âm một tiếng lại một tiếng, gọi vô số lần, rốt cuộc Trọng Hoa cũng phản ứng. Hắn bỗng chốc đứng dậy, như có chút buồn phiền: “Vi sư ở đây.”

Thiên Âm cười đưa tay dắt tay áo của hắn, Trọng Hoa lui ra một bước, kéo khoảng cách giữa hai người ra, trầm giọng hỏi: “Ngươi thật sự là đệ tử của ta?”

Hô hấp của Thiên Âm ngừng lại: “Là thật.”

“Ta và ngươi chỉ là sư đồ?”

Thiên Âm im lặng.

Hồi lâu, Trọng Hoa nói: “Vậy thì làm sư đồ thôi.”

Nói xong, vòng qua nàng đi ra khỏi phòng.

Thiên Âm giật mình, đuổi theo: “Sư phụ, con dẫn người trở về thôi! Sau khi trở về lại nghĩ biện pháp chữa thương cho người! Sư phụ người đừng đi ——!”

**


Thái A, điện Lưu Vân.

Phong Thanh Dương cung kính đứng bên cạnh hồ sen, nhìn bóng dáng trong ao kia, thở dài lại thán.

“Sư thúc, các đại tiên môn trong Tiên giới đã phái người tiến về phía các nơi trong Lục giới tìm kiếm Tôn thượng, nhưng đến nay vẫn không có tin tức. Ngày trước bởi vì chuyện Thần Đãng Sơn, Thiên Âm mất tích, Mặc Tử Tụ lại bắt đầu cử binh tấn công Tiên giới, Tiên giới cũng là không rảnh lo chuyện khác, không bao lâu sau, sợ là tất cả người của các giới tìm kiếm Tôn thượng sẽ bị triệu hồi tới để ngăn cản Ma tộc. Sư thúc, Tôn thượng mệnh thạch đã bể, phái nhiều người hơn nữa tìm kiếm cũng uổng công. Tôn thượng người, thật còn sống không?”

Lưu Quang nằm ở trên thuyền nhỏ, nhắm mắt giả vờ ngủ say, nghe nói thế cũng từ chối cho ý kiến.

Phong Thanh Dương biết rõ tính tình của hắn, chần chờ chốc lát, hỏi “Sư thúc, trước đây Mặc Tử Tụ lui binh, là người âm thầm giúp một tay sao?”

Lưu Quang hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Thiên Âm sẽ không chết, nàng ở chung một chỗ với Trọng Hoa.”

Phong Thanh Dương kinh hãi: “Tôn thượng thật sự còn sống?”

Lưu Quang liếc hắn một cái: “Còn sống, không bằng đã chết.”

Phong Thanh Dương còn chưa biết hắn nói lời này là có ý gì, thì hắn đã biến mất ở trên thuyền nhỏ.

Sau một khắc, bóng dáng Lưu Quang xuất hiện tại Băng Vực, Trọng Hoa bên trong Tiểu Trúc.


Lúc này Băng Vực, chính là đêm khuya.

Đúng lúc Thiên Âm từ trong phòng đi ra.

“Lưu Quang?”Ánh mắt của Thiên Âm có chút né tránh: “Các ngươi tìm tới nhanh như vậy à?”

“Sư phụ ngươi ở chỗ này, chính là một tay ta an bài. Ngươi cho rằng dáng vẻ của sư phụ ngươi hôm nay, có thể tránh thoát khỏi việc bị nhưng Tiên Tôn khác tìm tòi? Chỉ là ngươi có thể tìm được nơi này, ngược lại hoàn toàn ngoài dự liệu của ta.” Lưu Quang từng bước mà đến, linh đang trên áo bào vẫn như cũ, khóe miệng treo lên cười tà: “Tiểu Thiên Thiên, ngươi đã bắt được sư phụ của mình rồi sao?”

Mặt Thiên Âm đỏ lên, vội vội vàng vàng kéo hắn đến một bên: “Ngươi nhỏ tiếng chút!”

Lưu Quang nhíu mày cười nhẹ: “Thế nào? Tiểu Thiên Thiên xuất trận chưa thành công sao?”

Tronrg phòng trúc, bóng dáng của Trọng Hoa dưới ánh nến như thật như ảo, Thiên Âm lặng lẽ liếc nhìn, nói lầm bầm: “Nếu là sư phụ trước đây, cho dù là có phạm thượng, ta cũng sẽ liều mạng. Nhưng hiện tại sư phụ người ngay cả bản lãnh tự vệ cũng không có, ta sợ ta thật sự bắt lấy người rồi, đám kia lão già trong Tiên giới tới, ta với sư phụ chết ngay cả xương cốt cũng không còn.”

Đột nhiên Lưu Quang kéo vai của nàng qua, dịu dàng nói: “Có Huyền Tề ngươi không chọn, lại càng muốn thích sư phụ mình, con đường này, cũng không phải là dễ đi. Thiên Thiên, Trọng Hoa sẽ chết. . . . . . Ngươi biết không?”

Gió lạnh như dao, nhiều tiếng gào thét tựa như ma quỷ. Cả Băng Vực cũng phản chiếu bầu trời, đen tối không một chút tạp chất.

Giọng nói của Lưu Quang êm dịu, so với gió đêm càng lạnh hơn.

Thiên Âm gật đầu: “. . . . . . Có biện pháp gì, có thể cứu sư phụ?”

Trên đỉnh đầu không còn vang lên âm thanh gì nữa, Thiên Âm ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt của Lưu Quang sâu kín nhìn mình chằm chằm, trong lúc bất chợt đoán được cái gì: “Ta có thể?”

“Ngươi suy nghĩ nhiều.” Lưu Quang cười khẽ, đi về phía gian phòng của Trọng Hoa: “Thường ngày ta với sư phụ ngươi nhìn nhau sinh chán ghét, cuối cùng ta muốn gặp hắn nạn, hôm nay hắn thật gặp nạn, cứu hắn , ngược lại là ta. Cho nên nói, lòng người, cho dù là chính ngươi, cũng không nắm bắt được sự biến hóa của nó.” Hắn dậm chân nghiêng người nhìn nàng: “Tiểu Thiên Âm, hiện nay Trọng Hoa đã không có thuốc nào cứu được, những ngày cuối cùng của hắn, ngươi phải ở bên cạnh hắn cho tốt.”


Thiên Âm nhỏ giọng đáp câu: “Được.”

Lưu Quang đẩy cửa ra, chỉ nghe bên trong truyền đến giọng nói hơi mang theo ý cười của Trọng Hoa: “Ngươi đã đến rồi, ngồi đi.”

Ngay sau đó cửa khép lại, hoàn toàn ngăn cách ngoài dặm.

Thiên Âm thong thả tới lui mấy bước, đột nhiên bước chân ngừng lại một chút: “Đi ra đi, Yêu Tôn, Hoa Tưởng Dung.” 

Tiếng nói vừa dứt, Hoa Tưởng Dung hiện thân ở bên ngoài mấy bước, ôm chặt lấy Thiên Tuyết mặc kệ giãy giụa mà mặt không đổi sắc.

Thiên Âm tiến lên, đưa tay đoạt lấy Thiên Tuyết từ trong ngực hắn, Thiên Tuyết lập tức kích động rơi lệ. Thiên Âm vuốt lông của nó, liếc xéo gương mặt ngây thơ của Hoa Tưởng Dung, nói: “Tuyết Tuyết ta quý giá, sao lại cho loại người như ngươi chà đạp. Hừ, nếu ngươi không đợi được, ta đây có làm tỷ tỷ, cũng không bỏ qua cho ngươi.”

Trong nháy mắt, Thiên Tuyết biến thành một bé trai áo trắng, tức giận đằng đằng rơi xuống đất, hung ác trợn mắt nhìn Hoa Tưởng Dung một cái, tức giận chạy xa. 

“Tuyết Tuyết vẫn là tiểu hài tử đấy.” Thiên Âm thu hồi tầm mắt, nhìn Hoa Tưởng Dung: “Khi nào ngươi quen biết Tuyết Tuyết?”

“Thời điểm Trọng Hoa mang theo hắn xông vào Yêu giới báo thù cho ngươi.” Làm như nhớ ra chuyện buồn cười gì đó, Hoa Tưởng Dung cười nhẹ mấy tiếng: “Chính ta lạc đường tại hậu viện của mình, hắn coi ta như nữ nhân mà đùa giỡn một phen, mang về Yêu Điện.” 

Chỉ nói ra một câu này, nhưng Thiên Âm biết, chuyện tình không đơn giản như hắn nói..

Thiên Tuyết nhất định là đã làm chuyện lớn gì, nếu không người ta đường đường Yêu Tôn cũng không tùy tiện thích một tiểu thú lần đầu gặp mặt.

Đột nhiên Hoa Tưởng Dung nói một câu: “Ta biết được nên cứu vớt Trọng Hoa như thế nào.” Hắn nghiêng đầu, giống như một thiếu niên chưa trải qua sự đời, đứng vững vàng trong gió, phong thái nhẹ nhàng: “Mà như thế, có lợi gì cho ta?”

Thiên Âm đè nén kích động trong lòng, nói giọng khàn khàn: “Bất cứ chuyện gì, do ngươi nói. Chỉ cần ngươi có biện pháp cứu sư phụ ta.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.