Đọc truyện Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! – Chương 171
Editor: Tiểu Ly Ly.
Trọng Hoa cũng đưa tay nhẹ nhàng đặt vai hắn, giọng nói tươi cười: “Ngươi dẫn Thiên Âm đi đi, ta liền theo sau.”
Ở nơi này bốn bề đều là kẻ địch, tiếng cười của hắn nhẹ nhàng lạnh nhạt, giống như không để những người này vào trong mắt. Nhưng Thiên Tuyết rõ hơn bất cứ người nào, một lần đến Yêu Giới, hắn giao thủ với Yêu Tôn Hoa Tưởng Dung, đã bị tổn thương.
Hôm nay một kiếm này, đã đâm thẳng vào tim.
Hắn chưa chết đã là mạnh mẽ chống đỡ.
Thiên Tuyết quật cường lắc đầu, Trọng Hoa dịu dàng xoa đầu hắn: ” Ngươi chờ nàng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ mình muốn chịu chết sao?”
Trong mắt Thiên Tuyết lóe lên vẻ chần chờ: “Nhưng đã ta đồng ý với Thiên Âm tỷ tỷ muốn che chở cho người thật tốt.”
“Ngày sau ngươi cố gắng mạnh lên, ta lại để cho ngươi bảo vệ.” Trọng Hoa giao Thiên Âm cho hắn, vuốt đầu của hắn dặn dò: “Ta sẽ đánh nát không gian bị Mặc Tử Tụ giam cầm, ngươi mang theo nàng, không phải về Thái A.”
“Ta hiểu biết rõ.” Thiên Tuyết cắn đôi môi ra máu, trong hốc mắt có lệ nhẹ nhàng đợi rơi: “Ta đem mang Thiên Âm tỷ tỷ tới Thần Đãng Sơn ở Liệt Cốc, nơi đó có lưu lại phong ấn của Ma Thần, không có ai có thể tổn thương nàng! Sư phụ Trọng Hoa, chúng ta chờ người! Người nhất định phải tới!”
“Được.” Mặc dù Trọng Hoa sớm biết rất nhiều bí mật của Thiên Tuyết, nhưng lại không hề nghĩ tới, hắn thậm chí cũng biết ai là thiết lập bố trí trong Liệt Cốc.
Nhưng mà lúc này lại không phải là thời điểm tra cứu những chuyện này, hắn quét mắt nhìn qua bốn phương, lường được tình thế, nói: “Mặc Tử Tụ chắc chắn sẽ cản trở ta, ngươi nhớ, không cần chống chọi với bất kì kẻ nào.”
Cuối cùng hắn nói: “Có thể trốn liền trốn.”
Có thể trốn liền trốn.
Thiên Tuyết từ trong ánh mắt của hắn, thấy được bất đắc dĩ.
Không có ai có thể vô địch. Mặc dù người này là Trọng Hoa danh vang lục giới đến nay không người nào có thể địch. Nhưng từng là cứu Thiên Âm, bị mất nửa tu vi, sau lại một lần trọng thương đó, đã được hắn che giấu ở bên ngoài khá tốt.
Nhưng mà cũng chỉ là ngoài mạnh trong hư.
Lúc này, ngay cả Trọng Hoa cũng cảm thấy hữu tâm vô lực*. Có lẽ hắn vừa bắt đầu, liền không nên đồng ý để Thiên Âm rời khỏi Thái A. Rời khỏi tầm mắt của mình.
Hữu tâm vô lực*: có lòng mà không có sức.
Trọng Hoa không có nói sai, Mặc Tử Tụ nhất định tới ngăn cản hắn.
“Tiên Tôn Trọng Hoa định mang thê tử của bổn tôn đi đâu thế?”
Lời này nói ra, sẽ xảy ra chuyện cường cưới đoạt hào, ngang ngược vô lý..
Trọng Hoa bị Mặc Tử Tụ ngăn cản đường đi, mắt thấy chúng tiên nhân xoa tay nhao nhao muốn thử. Hắn quét mắt qua đám người tiên giới, âm thanh không lớn, lại tràn đầy uy nghiêm: “Hôm nay, các ngươi người nào nếu đụng một cọng tóc của đệ tử bổn tôn, tương lại bổn tôn nhất định sẽ san bằng tiên sơn các ngươi, hoang tàn!”
Từng chữ từng chữ, mạnh mẽ truyền ra.
Người người đều nói Trọng Hoa lạnh lẽo bạc tình, trong lòng chỉ có chúng sinh Lục giới. Nhưng hôm nay, ai tin?
Hắn bạc tình sao? Nhưng hắn lại có thể dùng tánh mạng và danh dự nhân từ ngàn năm qua tới bảo vệ đệ tử của mình.
Ngay một khắc này, Trọng Hoa giương kiếm, không gian xung quanh lập tức trở nên bóp méo bởi vì cử động của hắn, xuất hiện hắc động to như vậy.
Mặc Tử Tụ nghiêm mặt, hừ lạnh: “Ngươi liều mạng toàn lực, là muốn làm không gian rạn nứt, cho Thiên Tuyết có cơ hội chạy trốn sao?”
Trọng Hoa không đáp, hắn không phải là một người lắm lời, càng thêm không nói lời nào với Mặc Tử Tụ.
Mặc dù Mặc Tử Tụ biết rõ nắm chắc phần thắng, lại vẫn là không dám phớt lờ. Không có ai có thể xem nhẹ Trọng Hoa, hắn cũng như thế.
Nhưng biến cố, đột nhiên xuất hiện.
Tiên ma Chí Tôn thậm chí không còn kịp giao thủ, liền đã bị âm thanh Thiên Tuyết hấp dẫn ở phía dưới.
“Ngươi buông tỷ tỷ ta ra!”
Thì ra là, chẳng biết lúc nào Thanh Đại đến gần Thiên Tuyết, đoạt lấy Thiên Âm. Lúc này tay của hắn đang trên cái trán của nàng, hút lấy linh hồn của nàng dung thành một luồng ánh sáng nhu hòa trong lòng bàn tay.
Chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức, linh hồn này lập tức nứt vỡ, từ đó biến mất.
Bị vây khốn, Trọng Hoa đều chưa từng nhíu mày. Nhưng mà giờ phút này, bỗng nhiên hô hấp của hắn bị rối loạn.
Thanh Đại nhìn hắn, cười dữ tợn: “Trọng Hoa, nếu như ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ, ta liền để cho đệ tử bảo bối của ngươi vĩnh viễn biến mất!”
Mặc Tử Tụ vẫn ung dung nhìn chằm chằm Thanh Đại, tất cả, đều ở đây trong lòng bàn tay của hắn. Duy nhất ngoài ý muốn, người cưỡng ép Thiên Âm, do hắn, biến thành Thanh Đại.
Như vậy càng tốt.
Tại cái nhìn soi mói của tất cả mọi người, hắn nhẹ nhàng chậm rãi, từng chữ từng chữ nói: “Thanh Đại, nhiều năm ở tại Tiên giới như vậy, vất vả cho ngươi rồi.”
Thanh Đại không có chút nào hốt hoảng, nhún nhường cười nói: “Có thể vì chủ nhân dốc sức là vinh hạnh của Thanh Đại.”
Trong Tiên giới xôn xao, sau đó vang lên tiếng ồn ào.
Trọng Hoa mặt không chút thay đổi, nhưng tay cầm kiếm kia, lại không nhịn được phát run. Hắn nhìn chằm chằm Thanh Đại, lạnh lùng muốn hỏi: “Ngươi muốn như thế nào?”
“Rất đơn giản.” Thanh Đại không để ý tới Thiên Tuyết tức giận giơ chân, trong âm thanh tràn đầy hài lòng, ngay cả Thanh Huyền chết đi, hình như hắn cũng không để ở trong mắt, chỉ là lúc này trong lòng của hắn rất vui sướng. Một tay trống không kia của hắn móc ra một bình ngọc, ném tới trước mặt Trọng Hoa: “Chỉ cần ngươi uống nước Hóa Tiên này, ta liền thả Thiên Âm.”
Thiên Tuyết kêu to: “Sư phụ Trọng Hoa đừng! Hắn sẽ nuốt lời đấy!”
Thanh Đại cười gằn, tiện tay vẽ một khế ước: “Nếu ta nuốt lời, Thiên Lôi giết ta!”
Khế ước này, là thần Thượng Cổ vì muốn gò bó Lục giới nên sáng chế, một khi khế ước đã tạo, nếu có không tuân theo, liền gieo gió gặt bão. Mặc dù Thần Ma đã qua đời, nhưng uy lực của khế ước này vẫn như cũ, luôn tồn tại ở trong Lục giới.
Thanh Đại phát khế ước, nếu hắn không muốn chết, chỉ có tuân theo.
Nhưng nước Hóa Tiên kia, cũng là các đại tiên môn trong Tiên giới dùng để xử phạt Tiên Nhân đã phạm vào tội lớn. Nếu là từ Phàm Giới mà đến tiên, vẻn vẹn một giọt liền có thể hóa đi một thân tiên lực, từ đó là người, rất khó thành tiên lại. Nếu vốn là Tiên Nhân, uống vào nước Hóa Tiên, không chỉ có tiên pháp không còn, tánh mạng cũng sẽ bị ăn mòn.
Đây là thần dược mà Tiên giới không cách nào giải.
Từ khi Tiên giới ra đời, lưu truyền đến nay, chưa từng có nghe nói qua có tiên nhân nào sau khi uống nước Hóa Tiên này mà còn sống sót.
Nói cách khác, nếu Trọng Hoa đã uống bình nước Hóa Tiên này, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Mọi người trong Tiên giới nín thở trầm ngâm nhìn Trọng Hoa, trong lòng có tính toán riêng.
Thiên Tuyết vừa vội vừa giận, muốn từ trong tay Thanh Đại cướp người cũng không dám, chỉ sợ hắn phá hủy Thiên Âm. Lại không thể trơ mắt nhìn Trọng Hoa uống xong nước Hóa Tiên này, chỉ đành phải bất đắc dĩ lại oán giận nhìn chằm chằm Mặc Tử Tụ: “Nếu như ngươi tổn thương sư phụ Trọng Hoa, tương lai Thiên Âm tỷ tỷ nhất định hận ngươi tận xương!”
Nụ cười Mặc Tử Tụ dần dần nhỏ xuống, bỗng dưng nhớ tới lời nói của Thiên Âm ở trong Thần Đãng Sơn: “Chỉ cần không làm tổn thương sư phụ ta, làm gì với ta cũng không quan hệ.”
Thiên Tuyết vừa thấy vẻ mặt hắn có biến, chợt cảm thấy có hy vọng, vội vàng tận hết sức lực kêu lên: “Ở trong lòng Thiên Âm tỷ tỷ, ai cũng không thể tổn thương sư phụ Trọng Hoa, coi như ngươi là Mặc ca ca của nàng cũng không được!”
Mặc Tử Tụ đi lên trước hai bước, nghiêng mặt sang bên, cười mê hoặc lòng người: “Ngươi xem cho rõ, muốn đả thương sư phụ nàng không phải là bổn tôn, là người sau lưng người kìa.”
Vào lúc này, Trọng Hoa mở miệng: “Thanh Đại, bổn tôn đồng ý với ngươi.”
Thiên Tuyết gào lớn: “Không được!”
Nhưng Trọng Hoa kéo nút đậy ra, uống một hơi cạn sạch bình nước Hóa Tiên. Hắn nhìn chằm chằm Thanh Đại, lạnh nhạt nói: “Thả người thôi.”
Thanh Đại quả nhiên thả người, Thiên Tuyết lập tức bảo vệ Thiên Âm thật chặt, chỉ sợ không cẩn thận lại bị người trộm đoạt đi.
Tay Thanh Đại chưa kịp thu hồi, sau một khắc, Trọng Hoa đã đến trước mặt hắn, Kiếm Thái A đâm thẳng vào tim hắn.
Hắn kinh hãi cực kỳ, khàn giọng nhìn về phía Mặc Tử Tụ nói: “Ma Tôn cứu ta!”
Khóe môi Mặc Tử Tụ mang theo nụ cười trào phúng, thờ ơ.
Thanh Đại ở trong tuyệt vọng bị một kiếm của Trọng Hoa chặt thành mảnh vụn, hồn phách đều không còn.
Một phương Tiên giới, mọi người kinh sợ thối lui.
Cho dù sa cơ lỡ vận, Trọng Hoa mạnh mẽ như cũ, khiến cho mọi người sợ hãi.
Có người bắt đầu nửa đường bỏ cuộc.
Vốn định thừa dịp Trọng Hoa tranh đấu với Ma tộc nhặt chút tiện nghi, chiếm vị thần cuối thời làm của riêng. Nhưng Thanh Đại chết, dùng cái chết để chứng minh, cũng khiến cho người ta kinh ngạc sợ hãi.
Tiên giới có người lui, không có nghĩa là người của ma tộc cũng lui.
Mặc Tử Tụ ra dấu tay, mấy trăm ma chúng vây quanh Trọng Hoa.
Trọng Hoa ôm Thiên Âm vào trong ngực, nhìn về Mặc Tử Tụ, dung nhan lạnh lùng giống như trước kia, hình như ấn Tiên Tôn đã phai nhạt chút: “Mặc Tử Tụ, ngươi hơi quá mức coi thường bổn tôn.”
“Ha, vậy sao, vậy liền khiến bổn tôn chân chình xem một chút Trọng Hoa có gì phải sợ.” Mặc Tử Tụ cười khẽ, trong vẻ mặt kia, là khinh thường, cũng là vui vẻ.
Khinh thường lúc hắn sắp chết vẫn cuồng vọng như vậy. Vui vẻ chính là từ đây về sau Tiên giới không có hắn, muốn tiêu diệt Tiên giới, chỉ là lật bàn tay.
Trọng Hoa cầm lấy cung Nguyệt Thần trong tay Thiên Tuyết, nhẹ nhàng mà nói ra: “Ngươi đừng quên, bổn tôn có ít nhất một nửa huyết thống của thần, cung Nguyệt Thần này, bản tôn cũng có thể sử dụng.”
Sắc mặt của Mặc Tử Tụ, chợt thay đổi!
Mắt thấy ngón tay Trọng Hoa đã kéo dây cung, ngón tay quanh mình tất cả hơi thở đều điên cuồng vọt tới tới hắn.
Khi hắn dần dần hiện lên tươi cười, Mặc Tử Tụ nghiêm giọng hạ lệnh: “Bạch Hà, mau rời khỏi!” Hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt yên tĩnh khác thường của Trọng Hoa, chỉ cảm thấy sợ hết hồn hết vía!
Hắn lại có thể, liều mạng! !
Tất cả mọi người bắt đầu điên cuồng lui về phía sau, vùng không gian này, làm như núi cao nâng lên, đang nứt vỡ từng tấc.
Cuồng phong rống giận, mây đen lăn lộn.
Trong lúc cung Nguyệt Thần phát ra ánh sáng vạn trượng thì tất cả nơi này đều tựa như yên lặng trong chớp mắt. Người người hoảng hốt trốn đi, thảm thực vật ở trong gió bị thổi đến quay cuồng trong mây. . . . . .
Đập vào mắt có thể thấy được, cũng dừng lại vào giờ khắc này.
Chỉ có Trọng Hoa, bên môi hiện lên tươi cười lành lạnh, từng chút từng chút kéo căng cung Nguyệt Thần. . . . . .
Ông ~~
Một tiếng kinh vang, đinh tai nhức óc!
Mặc Tử Tụ chỉ tới kịp mang Bạch Hà rời khỏi, toàn bộ ma chúng bảo hộ ở bên cạnh hai người đều dưới mũi tên này, hóa thành phấn vụn.
Cái gì cũng không còn dư lại.
Khi đất trời được bap phủ dưới tất cả ánh sáng, Thiên Âm và Thiên Tuyết đều đã không thấy bóng dáng.
Chỉ có một cô ảnh* đứng nghiêm giữa không trung, tóc đen bay nhanh, vẻ mặt tự nhiên.
Cô ảnh*: bóng dáng cô đơn, lẻ loi.
Quần áo nguyệt bào, nhuộm ngàn vạn hồng mai.
Máu tươi theo đầu ngón tay như ngọc của hắn rơi xuống, bị gió thổi tán, thành hạt châu.
Không gian ở phía sau hắn, hôm nay phồn hoa đã không còn, chỉ còn lại cái động đen tối.
Có gió lốc tàn sát bừa bãi.
Chợt có một lá khô rụng vào trong hắc động, trong nháy mắt thành phấn.
Mặc Tử Tụ hiện thân ở ngoài trăm dặm, nhìn cửa động đen tối này đang che trời, sắc mặt không tốt.
Bạch Hà buồn bực, ho ra máu, đang lau chùi vết máu bên môi, Mặc Tử Tụ lạnh lùng nói: “Nhất định phải tìm được Thiên Âm!”
“Vâng”
Bạch Hà rút đi. Hắn tiếp theo nhìn về phía bóng người kia, cười kín kẽ hàm súc: “Trọng Hoa, bổn tôn xem ngươi có thể gắng gượng đến khi nào!”
Trọng Hoa bước ra một bước, trong nháy mắt kéo gần lại khoảng cách giữa hai người. Hắn nhìn chằm chằm Mặc Tử Tụ, Kiếm Thái A tản ra ánh lạnh chói mắt.
“Bổn tôn có thể gắng gượng đến khi nào, ngươi có thể tự mình thử một lần.”
Mặc Tử Tụ cũng không hãi sợ, nghênh đón: “Đúng như ta tính.”
Phương viên trăm dặm, không một vật còn sống, chỉ có hai người, khi giơ tay nhấc chân, thiên địa rung chuyển, vạn vật đều rơi xuống!
Trận chiến này, kéo dài ba ngày ba đêm. Không một người dám đến gần nơi này.
Sau lần đó, Mặc Tử Tụ lui về Ma giới, vào biển Vô Vọng chữa thương.
Mà Trọng Hoa, không biết tung tích.
Tất cả mọi người nói, hắn đã chết.
Khi người của Lục Đại tiên sơn chạy tới chiến trường này, nhìn này không gian hắc động lạnh lẽo đen tối, tất cả mọi người trầm mặc.
Trọng Hoa sống chết không rõ, Mặc Tử Tụ vẫn còn còn sống. Trong lúc này, mọi người mới rối rít từ trong hấp dẫn của Thần Tàng mà tỉnh ngộ, cảm nhận được đến từ nguy cơ Ma tộc.
Nếu không có Trọng Hoa, Tiên giới này, ai tới bảo hộ?
Nhìn chung Tiên giới, duy nhất chỉ có Lưu Quang.
Lưu Quang biết được lần này lại có người trong tiên giới xem mà không giúp, thậm chí đứng nhìn Ma tộc bức bách Trọng Hoa, muốn ngồi thu ngư ông thủ lợi. Dưới cơn nóng giận lên án Chưởng môn Tiên Tôn của các đại tiên sơn mạnh mẽ một phen.
Một câu môi hở răng lạnh, nói ra suy nghĩ trong lòng của mọi người.
Từ đó, Thái A và Ngũ đại tiên sơn hoàn toàn tan vỡ!
Chuyện Phong Thanh Dương âm thầm phái người chặn giết Thiên Âm cuối cùng cũng chấn động rơi xuống, một mình Hoa Tần chống chọi, dưới cơn thịnh nộ của Lưu Quang một chưởng vỗ chết!
Lưu Quang quyết định tìm kiếm Trọng Hoa và Thiên Âm, đối với Phong Thanh Dương nói một câu: “Hôm nay ngươi gieo xuống Ác Nhân, ngày sau cần phải tự nhận lấy ác quả, Thái A, cuối cùng rồi sẽ hủy ở trong tay ngươi.”
***
Thiên Âm tỉnh lại ở Đại Liệt Cốc, đã là sau một tháng.
Tất cả bụi bậm tan mất, tất cả sự thật đã không thể nào thay đổi.
Ban đầu không biết Trọng Hoa dùng thuật pháp gì đó, làm nàng ngủ mê trong một tháng lâu. Thiên Tuyết trước sau vẫn ghi nhớ dặn dò của Trọng Hoa, một tấc cũng không rời, chờ đợi ở bên cạnh nàng.
Mặc dù tin tức Trọng Hoa đã chết, sớm truyền vào trong tai của nó. Nó vẫn là ôm hi vọng, lừa mình dối người tin tưởng Trọng Hoa nhất định sẽ tới tìm Thiên Âm.
Liệt Cốc tĩnh mịch, chim hót hoa thơm, Thần Quang mênh mang.
Thiên Âm chỉ cảm thấy mình mơ một giấc mộng thật dài, trong mộng nàng lại trở về điện Cửu Trọng, mỗi ngày làm bạn với Trọng Hoa. Người đánh cờ nàng ngủ, người nhìn sách nàng ăn thịt, người nấu cơm nàng ngồi chờ. . . . . .
Trong mộng, Trọng Hoa nói, thích nàng.
Mộng đẹp cỡ nào, nhưng cuối cùng rồi sẽ tỉnh lại.
Ban đầu mở mắt ra thì nàng lấy thực tế coi là mộng, không muốn tỉnh không muốn tin tưởng.
Cho đến. . . . . .
Thiên Tuyết nghẹn ngào nói: ” Thiên Âm tỷ tỷ, sư phụ Trọng Hoa người. . . . .. Người đã chết!”
Sư phụ chết rồi?
Sẽ không! Không thể nào!
Thiên Âm lảo đảo chạy ra Đại Liệt Cốc, nhìn ngoài cốc trong vắt như bầu trời được tẩy sạch, rơi lệ.
Thiên Tuyết sẽ không lừa nàng.
“Sư phụ ——!”
Âm thanh của nàng thê tuyệt bi thương, từng tiếng, truyền khắp từng cái góc trong Thần Đãng Sơn.
Không có người trả lời nàng.
Không có âm thanh của một người nào đó thở dài bất đắc dĩ nói ra câu kia “Vi sư ở đây.”
Sau lần đó, Thiên Âm điên cuồng tìm Trọng Hoa. Nàng từng tấc từng tấc lật đổ khắp cả vùng đất Tiên giới, một lần lại một lần té xỉu ở bên đường. Thiên Tuyết thường thường biến thành dáng vẻ của bé trai, bất lực khóc, mang nàng té xỉu về Đại Liệt Cốc. Nhưng đợi nàng tỉnh lại, vẫn tìm kiếm chẳng có mục đích. . . . . . Vẫn tìm kiếm. . . . . .
Đôi mắt nàng sáng ngời như sao, đang không ngừng tìm kiếm, rốt cuộc cũng từng chút từng chút ảm đạm xuống.
Nên có một ngày, Thiên Tuyết lần nữa ôm nàng té xỉu trở về, nàng đột nhiên mở mắt ra, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện từ sau khi không tìm thấy Trọng Hoa, âm thanh kia, chát tai khó nghe.
Nàng nói: “Tuyết Tuyết, sư phụ không có ở đây, ta cũng không muốn sống.”
Thiên Tuyết nằm ở trước mắt nàng, đưa móng vuốt ra một lau đi nước mắt tựa như rơi cũng không bao giờ hết trong mắt nàng: “Thiên Âm tỷ tỷ, sư phụ Trọng Hoa đã đồng ý với ta, người sẽ trở về. Tỷ ngàn vạn lần không được buông bỏ! Ngài ấy là Tiên Tôn Trọng Hoa không người nào có thể địch, ngài nhất định sẽ không chết!”
Nàng nghe lời này, lại đứng dậy, tìm sư phụ của nàng.
Tìm kiếm này, liền tìm một năm.
Trọng Hoa vẫn không chút tin tức.
Mặc Tử Tụ lại vui vẻ xuất hiện tại Tiên giới trong tầm mắt của mọi người.
Lời editor: mọi người ơi, cmt cho Ly biết mọi người vẫn bên cạnh Ly đi, truyện ế quá mà :((((