Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 162


Đọc truyện Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! – Chương 162

Editor: Tiểu Ly Ly.

Thiên Âm được Trọng Hoa tự mình mang đến Huyễn Hải, đi theo có Lưu Quang, Phục Nguyên.

Huyễn Hải ở trên đỉnh Thái A, là tổ tiên sư Thái A mở ra một không gian đơn độc, mới đầu là vì để cho đệ tử ở chỗ trong này tu luyện tâm tính, về sau lại trở thành nơi để đệ tử suy nghĩ về những chuyện phạm sai lầm.

Mấy người bay lên đến đỉnh Thái A, trên đỉnh núi mây mù hòa làm một thể với thiên địa, làm cả ngọn núi có vẻ thâm thúy thần bí hơn.

Đứng ở một chỗ đỉnh núi, dưới chân là cây cối trùng điệp, đỉnh đầu gió nhẹ mây trôi.

Thiên Âm tìm một vòng, không thấy có hai chữ Huyễn Hải xuất hiện.

Lúc này, Phục Nguyên làm phép, trong không gian lập tức nứt ra một đường, chỉ thấy khe hở kia ở trên cát vàng, trời xanh mây trắng, mênh mông vô cùng.

Thiên Âm kinh ngạc vô cùng, nhưng vừa đến lần này đi là cô độc trăm năm, không nhịn được lui về sau một bước. Trọng Hoa đưa tay bắt được cánh tay của nàng, không nói một lời, nhưng chứa đầy ý muốn an ủi.

Lưu Quang ở một bên ghé đầu ngắm nhìn Huyễn Hải, cười nói: ” Thiên Âm, có lẽ ngươi sẽ an toàn trăm năm, không cần phải lo lắng lại có người cố ý gây hấn với ngươi.” Thu tầm mắt, hắn nghiêm trang nhìn phía trước, mắt nhìn thẳng, âm thanh lại vang ở trong đầu Thiên Âm: “Trọng Hoa vì ngươi cầu được trăm năm an bình, phải quý trọng cho thật tốt, tu luyện thật tốt. Lấy tư cách ngươi có thần thể, nếu cố gắng gấp bội, sau trăm tuổi, phải có thành công. Đến lúc đó, người khác còn muốn tìm ngươi phiền toái, cũng phải rất cân nhắc suy nghĩ một chút.”

Thiên Âm cổ quái nhìn hắn một cái, lai liếc mắt về phía sau, Lưu Quang trợn mắt nhìn tới: “Lại cảm thấy bổn tọa cao lớn như phụ thân ngươi sao? !”


“. . . . . .” Thiên Âm lặng yên chỉ chốc lát: “Quả thật, người lại hiểu ta, Lưu Quang.” Lại nói: “Ta hiểu rõ sư phụ là tốt với ta, ta sẽ không phụ lòng sự kỳ vọng của ngài ấy.”

Trọng Hoa làm như không nhận thấy được giữa hai người liếc mắt đưa tình một phen âm thầm trao đổi, vỗ vỗ vai Thiên Âm, hỏi: “Có trách vi sư lòng dạ ác độc không?”

“Dĩ nhiên không.” Thiên Âm đầu lắc như trống, giống như nghĩ đến cái gì, xúc động thở dài: “Chỉ tiếc, chuyến đi này của con, lúc trở ra, đoán chừng hài nhi của sư phụ cũng đã lớn.”

“. . . . . .” Khóe miệng Trọng Hoa run lên: “Đệ tử Thiên Âm, bảo trọng.”

Lần này đổi lại là Thiên Âm im lặng.

Phục Nguyên đứng ở một bên, chỉ đợi Thiên Âm bị nhốt vào, hắn mới có thể rời đi, lúc này nghe lời nói Trọng Hoa, chân mày nhíu lên, không khỏi nhìn sư đồ hai người nhiều thêm mấy lần.

Chính là chỗ mấy lần này, Thiên Âm nhìn sang.

Phục Nguyên thu hồi tầm mắt, lặng yên chỉ chốc lát, nói: ” Thiên Âm, người bảo vệ của ngươi cuối cùng cũng có một ngày sẽ rời khỏi ngươi, muốn sống phải nhờ vào chính mình. Ngươi phải đủ mạnh mẽ, mới có thể độc lập với đất trời, mới có thể không để cho người bên cạnh vì ngươi mà lo lắng.”

Trong lòng Thiên Âm kinh ngạc mà khiếp sợ, ngay sau đó lại bình thường trở lại.

Phương Diệc Nhiên thường nói sư phụ hắn trong nóng ngoài lạnh, mặc dù chấp pháp như núi, nghiêm nghị hà khắc, nhưng chuyện không phải của mình lại rõ ràng. Nàng vốn tưởng rằng Phương Diệc Nhiên rời đi, sẽ làm Phục Nguyên ghi hận mình, hôm nay nghĩ đến, tất cả chỉ là mình chủ quan đoán mò.


Có lẽ có ít chuyện, nhìn hắn còn thấu đáo hơn so với tưởng tượng của nàng.

Nhìn đầu tóc hắn xen kẽ trắng đen, Thiên Âm thầm than. Người này, thật ra thì cũng già rồi. Nàng đè ép cổ họng, nhỏ giọng nói: “Phục trưởng lão, chuyện của Phương sư huynh, thật xin lỗi.” 

Vẻ mặt của Phục Nguyên vẫn không chút thay đổi: “Chuyện đã qua, thì không nên nhắc lại rồi. Người sống phải nhìn về phía trước. Hắn đang Nhân giới theo đuổi vật hắn muốn, ngươi ở Tiên giới giữ được cái mạng nhỏ của ngươi. Có lẽ tương lai, ngươi gặp được hắn, còn có thể thay ta chăm sóc hắn một chút.”

Nói xong, trong mắt của hắn dường như có giọt lệ, Thiên Âm không đành lòng nhìn, đè xuống thương cảm trong lòng, nghiêng đầu nhìn Lưu Quang, hỏi: “Huyền Tề ca ca thật sự là bị Ngũ Trưởng Lão gây thương tích?”

“Cũng không phải là hắn tự thân động thủ.” Đáy mắt Lưu Quang chợt lóe sáng, tựa như không muốn nói chuyện, trong nháy mắt lại vòng đề tài trở lại: “Nghĩ đến tiểu tử thúi kia làm gì, ngươi chính là lo lắng cho mình nhiều hơn một chút đi! Ở trong Huyễn Hải này, phương viên trăm dặm không có vật gì, ngươi cũng không nên bị tịch mịch ép điên rồi mời tốt.”

Hai tay Thiên Âm chắp sau lưng, đón gió, như có một dòng tiên khí lưu chuyển: “Khùng thì như thế nào? Điên thì như thế nào? Người đời cười ta quá khùng điên, ta cười người đời nhìn không thấu!” Dứt lời, liền nghiêm túc nhìn về Trọng Hoa: “Sư phụ, Vô Tư, người chính là không nên cưới. Con sợ lúc con bước ra Huyễn Hải, không cách nào đối mặt đứa bé của ngài.”

Trọng Hoa một chưởng đẩy nàng vào cửa.

Ngăn cách không gian, sư đồ nhìn nhau. Trọng Hoa im lặng, Thiên Âm cười nhạt.

“Sư phụ, người bảo trọng.”


“Được.”

Phục Nguyên thu pháp thuật, cửa vào Huyễn Hải lập tức biến mất, trước mặt là cây cối um tùm, mây trôi lượn lờ.

“Tôn thượng, Thượng tiên, nơi đây đã không có chuyện của ta, ta đi trước.”

Phục Nguyên cáo từ, quay đầu rời đi, Lưu Quang và Trọng Hoa cách một trượng, song song đứng nghiêm, đều là ngưng mắt nhìn khoảng hư vô phía trước, không biết trong đáy lòng suy nghĩ gì..

Hồi lâu sau, Lưu Quang nói: “Hôm nay cũng thu xếp cho Thiên Âm xong rồi, kế tiếp ngươi muốn làm gì?”

Thấy Trọng Hoa không nói, hắn hừ lạnh: “Đúng là không thể nhìn được dáng vẻ này của ngươi, làm như người nào thiếu ngươi mấy trăm cái mạng. Cũng chỉ có Thiên Âm có thể chịu được ngươi, sớm chiều ở chung với ngươi sáu năm.” Tựa như lại càng không cam lòng, hắn lại hỏi: “Người khác không hiểu biết Trọng Hoa ngươi, đó là mắt của những người đó vụng về. Ngươi vừa chịu nhốt đệ tử của mình vào Huyễn Hải trăm năm, trong thời gian này, ngươi làm sao có thể không tính toán?”

Trọng Hoa cúi mắt xuống, có gió nhấc tóc hắn lên, che nửa bên mặt: “Đi Thanh Khâu.”

Lưu Quang không hề nữa muốn hỏi.

Đi Yêu Giới Thanh Khâu Sơn có thể làm gì? Dĩ nhiên là tìm lại mặt mũi. Ban đầu một đám hồ yêu suýt nữa giết Thiên Âm, lúc ấy Trọng Hoa đã quăng xuống lời nói ngoan độc, thời gian qua đi gần một năm, đám hồ yêu kia cũng nên trở về hang ổ tố cáo tin tức rồi.

Chỉ là hai người cũng không biết, Mặc Tử Tụ này như Hoàng tước*, lùng bắt giết nhóm hồ yêu bọ ngựa sắp chết này. Cho nên khi Trọng Hoa một mình xông vào Yêu Giới thì từ Yêu Tôn, cho tới Tiểu Thảo, cũng đã mờ mịt.

Hoàng tước*: chim sẻ


Dưới mắt, Lưu Quang và Trọng Hoa, hai người không hề nói chuyện thích thú. Lưu Quang rời đi, Trọng Hoa đứng ngay tại chỗ này một ngày.

***

Thiên Âm bị phạt đi Huyễn Hải, trên dưới Thái A vừa vui lại kinh ngạc, nhưng cũng nhất trí mà duy trì trầm mặc.

Chỉ có Thanh Đại đưa ra phản đối.

Thời điểm hắn tìm tới Phong Thanh Dương, Phong Thanh Dương đã đoán được ý tới của hắn.

Ở trong phòng Chưởng môn, Phong Thanh Dương mời hắn ngồi xuống. Một câu nói rõ mục đích của hắn: ” Chưởng Môn Thanh Đại là vì Thiên Âm mà đến?”

“Đúng vậy.” Thanh Đại lễ phép có thêm, cười nói: “Bổn tọa nghe nói Thiên Âm phạm sai lầm, Phong chưởng môn phạt nàng suy nghĩ qua trăm năm. . Đúng là thực?”

“Quả thật như thế.”

Thanh Đại vội la lên: “Nhưng nửa tháng trước tôn thượng đã hứa hẹn gả Thiên Âm cho Thanh Huyền con ta làm thê tử, trên danh nghĩa chính là người của Trường Lưu, bất luận đúng sai, Phong chưởng môn cũng nên biết được mà thông báo cho bổn tọa một tiếng.”

Lại nói: “Ngày hai người họ thành thân đã định , vào lúc này Thiên Âm lại bị   phạt, khẩn cầu Phong chưởng môn nể mặt ta, tha cho Thiên Âm lần này, cũng để cho hai hậu bối an tâm thuận lợi hoàn thành đại hôn.”

Trong lòng Phong Thanh Dương chuyển đổi mấy vòng, cười nói: “Bổn tọa tất nhiên vui mừng khi thấy chuyện vui. Chỉ là. . . . . .” Lời nói hắn xoay chuyển: ” Thiên Âm chịu phạt, nhưng cũng không phải là ý tứ bổn tọa. Là Tôn thượng miệng vàng lời ngọc, tự mình xét xử kết quả. Nếu Chưởng Môn Thanh Đại có dị nghị, kính xin tiến về phía điện Cửu Trọng, nếu Tôn thượng đồng ý thả Thiên Âm, bổn tọa quyết sẽ không làm khó nửa phần.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.