Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần

Chương 9: Xấu hổ đỏ mặt


Đọc truyện Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần – Chương 9: Xấu hổ đỏ mặt

Edit: susublue

Ngồi ở trong một căn phòng trang nhã, chờ người mang thức ăn lên, Đoạn Thần hỏi tiểu nhị vài vấn đề.

“Ta đến từ phố Thái An, vì muốn đến phố Ám Khấu bế quan tu luyện một thời gian, trước khi đi tiếp nhận khảo nghiệm thăng cấp ta muốn biết gần đây ở đó có xảy ra chuyện lớn gì không?” Đặt A Sửu ngồi xuống ghế bên cạnh, Đoạn Thần ném mấy đồng tiền lên bàn.

Tiểu nhị vừa nhìn thấy thì mắt sáng lên, nhanh tay lẹ mắt nhận lấy tiền, cười ha hả trả lời câu hỏi của Đoạn Thần.”Vị anh tài này thật lợi hại! Có thể tu luyện tới đẳng cấp tam phẩm, không phải ai cũng có thể đâu. Gần đây phố Ám Khấu không xảy ra gì cả. Nếu ngài có hứng thú, tiểu nhân có thể nói cho ngài nghe vài chuyện thú vị xảy ra gần đây.”

Đoạn Thần nhàn nhạt gật đầu.”Nói một chút nghe thử coi, có gì chuyện gì thú vị.”

Được Đoạn Thần đồng ý, tiểu nhị phát huy khả năng miệng lưỡi, kể lại mọi chuyện một cách êm tai: “Gần đây ở phố Ám Khấu có chút chuyện thú vị. Hai tháng trước có một nhóm ma sĩ tam phẩm vì thăng cấp thất bại nên mới đổ hết lửa giận lên người những yêu ma khác. Bọn họ phá những yêu ma khác bế quan, dienxdaffnllequydoon vì không thăng cấp được nên cũng không cho những yêu ma khác thăng cấp. Đám ma sĩ này cực kỳ ngạo mạn, tuyên bố với những yêu ma đẳng cấp thấp hơn họ: “Ngay cả bọn họ cũng đánh không lại thì đừng nghĩ tới việc thăng cấp!”

“Về sau thì sao?” A Sửu tò mò hỏi, đối với mấy chuyện mới mẻ này nàng cảm thấy rất hứng thú.

“Sau đó họ đánh nhau! Những yêu ma bị coi thường không phục nên cùng nhau vây đánh đám ma sĩ kia. Nhưng họ lại đánh không lại nên đều bị thương không nhẹ! Hiện tại bọn họ đang nghĩ cách, cùng nhau góp tiền lại, treo giải thưởng cho yêu ma có đẳng cấp cao hơn, giúp bọn họ đối phó đám ma sĩ đó.” Lúc tiểu nhị nói chuyện thì lông mày không ngừng nhếch lên, khua tay múa chân, kể chuyện rất đặc sắc thú vị.

A Sửu nghe thấy thú vị nên hỏi: “Sau đó thì sao? Bọn họ có tìm được ma sĩ lợi hại hơn không?”

Tiểu nhị lắc đầu.”Đến nay vẫn không tìm được. Nghe nói đám ma sĩ kia có quan hệ với hộ pháp trong Ma cung. Mọi người không biết bọn họ biết còn là tiểu hộ pháp của Đại hộ pháp, tóm lại không có yêu ma nào dám gây chuyện.”


A Sửu nghe không rõ, không hiểu hỏi: “Tại sao vậy chứ?”

Tiểu nhị mới vừa muốn mở miệng giải thích thì lúc này lại có yêu ma khác bưng thức ăn lên. Đoạn Thần lại ném ra vài đồng tiền, phất tay nói: “Lui xuống đi!”

Nhìn thấy tiền, tiểu nhị vui thích cất vào trong túi quần, không nhiều chuyện nữa, lập tức lui ra ngoài.

Lúc này A Sửu không còn chú ý đến chuyện tiểu nhị vừa nói nữa mà lại nhìn chằm chằm thức ăn vừa được bưng lên, muốn ăn lại không dám ăn, mặt mũi đầy rối rắm.

Đoạn Thần liếc mắt nhìn A Sửu, giọng nói bất thiện lời nói: “Nhìn cái gì vậy? Không phải là ngươi đã ăn thử rồi sao? Còn muốn nếm thử nữa ư? Vậy ngươi ăn đi, bản quân nhường ngươi ăn.”

Nếu Đoạn Thần không để cho A Sửu ăn, A Sửu sẽ càng muốn ăn. Nhưng hiện tại Đoạn Thần dứt khoát nhường A Sửu ăn như vậy lại khiến A Sửu sợ hương vị của thức ăn này sẽ khó ăn giống lần trước. Lúc lắc bàn tay nhỏ bé, A Sửu lắc đầu, rất ngoan ngoãn nói: “Sư phụ, ta ăn thử rồi, người ăn đi.”

Đoạn Thần hài lòng, cầm lấy đũa chậm rãi nhâm nhi thưởng thức.

Muốn ăn lại không dám ăn, trong phòng đầy mùi thơm của thức ăn, A Sửu có muốn không ngửi thấy cũng khó. Nuốt nước miếng một cái, nhìn Đoạn Thần ăn ngon miệng, A Sửu không cam lòng bị bỏ quên ở một bên. Mở miệng quấy rầy Đoạn Thần ăn cơm, hỏi: “Sư phụ, chuyện vừa rồi yêu ma kia nói người không hiếu kỳ sao?”

“Ừ.” Đoạn Thần đáp lại bằng giọng mũi, ưu nhã tiếp tục ăn. Thong thả ung dung kẹp một miếng súp lơ, bỏ vào trong miệng.


” Ừ là có ý gì? Sư phụ người có nghe ta nói không?” A Sửu không hài lòng vì Đoạn Thần trả lời lấy lệ, tiếp tục quấy rầy.

“Hả?” Đoạn Thần lại trả lời bằng giọng mũi rồi tiếp tục ăn.

A Sửu buồn bực, cúi đầu bắt đầu xé rách y phục của mình.

Hắn không nâng mắt lên nhìn, động tác gắp đồ ăn cũng không ngừng, lạnh giọng uy hiếp nói: “Nếu xé nát y phục, cơ thể trần truồng thì ở luôn bên ngoài đi, đừng có mong hồi cung với bản quân.”

Nghe vậy, A Sửu không dám kéo quần áo nữa mà lại cầm lấy cái đệm ngồi dưới mông, bắt đầu vò nát.

“Làm hư đồ trong tiệm người khác thì phải bồi thường. Ngươi không có tiền bồi thường thì ở lại đây làm việc cho ông chủ. Trước khi làm chuyện gì thì phải động não suy nghĩ, phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.” Đoạn Thần cảnh cáo nhìn A Sửu một cái.

A Sửu nghe nói vậy, cũng không dám vò nát đệm ngồi nữa. Nhíu mày nhìn Đoạn Thần, oán giận nói: “Ai bảo sư phụ chỉ lo ăn mà không để ý tới ta nên ta chán.”

“Nhàm chán có thể làm chuyện xấu sao? Ở trong Ma cung thì bản quân mặc kệ ngươi, nhưng ở bên ngoài ngươi nhất định phải học cách kiềm chế bản thân. Ngươi làm chuyện gì đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Bản quân sẽ không giúp ngươi.” Đoạn Thần không chút lưu tình nói ra những lời này rồi ăn một miếng cơm.


A Sửu cúi đầu, nhìn móng tay mình gần đây hơi dài, im miệng không nói nữa.

Liếc A Sửu một cái, Đoạn Thần tiếp tục ăn cơm.

Sau khi dùng bữa trưa, trả tiền xong rồi đi ra khỏi quán trà, Đoạn Thần không ôm A Sửu như lúc nãy nữa mà là dắt tay nàng, sờ sờ móng tay nàng. Trên mặt không có biểu cảm gì, trong lòng lại đang suy tư. Vốn dĩ Đoạn Thần cho rằng ấp ra A Sửu thì sẽ biết được nàng là thứ gì, có lai lịch ra sao. Không ngờ lại ấp ra một A Sửu có hình dạng hoàn chỉnh, điệu này ngoài dự liệu của Đoạn Thần. Mắt thấy A Sửu lớn lên từng ngày, rõ ràng có rất nhiều thay đổi Đoạn Thần vẫn không biết A Sửu là cái thứ gì. Trong lòng có chút lo lắng. Phải biết người biết ta, mới trăm trận trăm thắng. Bây giờ ngay cả lai lịch của đối phương ra sao cũng không biết, nếu sau này xảy ra chuyện thì Đoạn Thần sẽ không khống chế kịp, đây là điều mà Đoạn Thần không muốn nhìn thấy nhất.

Cúi đầu, Đoạn Thần lên tiếng hỏi A Sửu: “Gần đây thân thể có khó chịu không?”

A Sửu thấy kỳ quái, sao Đoạn Thần lại đột nhiên hỏi nàng cái này. Suy nghĩ một chút, nghiêm túc hồi đáp: “Ta muốn nắm cái gì đó.”

Ai cũng có thời kỳ này, nhưng đây không phải là trọng điểm, Đoạn Thần lại hỏi: “Ngoại trừ muốn nắm đồ thì còn có cảm giác gì đặc biệt hay không?”

A Sửu lại nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: “Gần đây ta đặc biệt muốn ăn, cũng thấy đói rất nhanh.”

Đoạn Thần không còn gì để nói, trên trán lại có vài vạch đen. Không tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại nói: “Đi thôi, bản quân dẫn ngươi đến phố Ám Khấu xem một chút.”

” Phố Ám Khấu? Có phải là chỗ mà vừa rồi tiểu nhị nói có ma sĩ đánh nhau hay không?” A Sửu hứng thú hỏi.

“Ừ. Ở phố Ám Khấu, đẳng cấp yêu ma gì cũng có. Chỗ đó hỗn loạn, là nơi khảo nghiệm của yêu ma muốn thăng cấp thành ma sĩ.” Đoạn Thần giải thích.

“Khảo nghiệm? Khảo nghiệm như thế nào? Sư phụ, chơi rất vui sao?” A Sửu có chút mong đợi hỏi.


“Có vui hay không thì tự ngươi đi xem sẽ biết.” Đoạn Thần cười không đứng đắn.

A Sửu bị nụ cười của Đoạn Thần làm cho mơ hồ, ngước cổ nhìn Đoạn Thần, quên luôn cả mình đang đi đường. Bị Đoạn Thần dắt tay, thiếu chút nữa té ngã trên đất.

Nhìn thấy bộ dáng A Sửu ngu ngốc, Đoạn Thần bất mãn cứng rắn dạy dỗ: “Đi đường kiểu gì vậy! Đi đường thì phải nhìn đường dưới chân, ngươi nhìn bản quân làm gì! Bản quân mới vừa dùng cơm xong, đừng hy vọng bản quân ôm người như lúc trước.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Sửu đột nhiên ửng đỏ, cúi đầu nhìn mũi giày của mình, giải thích: “Sư phụ, ta không có muốn người ôm ta. Ta chỉ cảm thấy người rất dễ nhìn, sư phụ, người cần phải cười nhiều một chút.”

Nhìn phản ứng của A Sửu, Đoạn Thần cảm thấy rất thú vị, ngồi xổm xuống nâng cằm A Sửu lên, nhìn vào mặt nàng.”Bản quân đẹp mắt sao? Nói nghe thử coi, ai đẹp hơn.”

A Sửu cảm giác mặt mình nong nóng, thật sự là kỳ quái, nàng không có chạm vào nước nóng! Sao mặt lại cảm thấy nóng được? Nhìn Đoạn Thần thật lâu, dien*daffn&lle#quys;do0n A Sửu cảm thấy mặt nàng càng lúc càng nóng. Vươn tay ra bụm mặt, thấp giọng mở miệng: “Sư phụ, mặt ta thật nóng, vậy là thế nào?”

Đoạn Thần nhịn không được, cười khẽ một tiếng. Búng trán A Sửu một cái, Đoạn Thần nói: “Sau này nếu còn nhìn chằm chằm nam nhân thì mặt ngươi sẽ đỏ ửng như vậy.”

A Sửu đần độn gật đầu, không hiểu hỏi: “Vậy về sau ta không thể nhìn sư phụ nữa sao?”

Đoạn Thần không trả lời câu hỏi của A Sửu, hắn cũng không biết trả lời thế nào, dứt khoát ôm nàng vào trong ngực, nói: “Đừng ầm ĩ, im lặng một chút, bây giờ bản quân không muốn nói với ngươi lời nào cả.”

A Sửu buồn bực, sao sư phụ lại thay đổi nhanh như vậy chứ? Quả thật là giống y như Linh hộ pháp nói, thay đổi thất thường! Hai tay ôm cổ Đoạn Thần, A Sửu ngoan ngoãn nằm trong lòng Đoạn Thần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.