Đọc truyện Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần – Chương 62: Không cảm nhận được A Sửu nữa
“Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa! Không thấy A Sửu đâu! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Đoạn Thần chống đỡ đứng dậy, khắp người đầy sát khí, lạnh lẽo nhìn Linh hộ pháp.
“Quân, Quân thượng, tiểu chủ, tiểu chủ thật sự không thấy đâu nữa. Thuộc hạ và bốn vị trưởng lão vẫn thi pháp chữa thương cho tiểu chủ như thường ngày, sau đó đi vào nhìn tiểu chủ một chút, không phát hiện tiểu chủ có gì khác thường, sau đó nghĩ rằng có lẽ tiểu chủ sẽ thích rượu tiên nên muốn lấy cho tiểu chủ nếm thử. Thuộc hạ chỉ rời đi trong chớp mắt thôi nhưng vừa về đến thì liền không thấy tiểu chủ đâu!” Run rẩy thân thể, miệng cũng run rẩy nói hết lời, Linh hộ pháp cúi đầu không dám nhìn Ma quân đang tức giận.
“Ngươi cút, mau chóng biến mất khỏi tầm mắt bản quân!” Hít sâu một hơi, Đoạn Thần nhắm mắt xoay người. Nếu không phải cố kỵ quan hệ tốt đẹp giữa A Sửu và Linh hộ pháp thì lúc này Đoạn Thần hận không thể phế Linh hộ pháp đi. Linh hộ pháp ngây ngẩn cả người, còn chưa kịp phản ứng thì Hàn hộ pháp đang im lặng đứng bên cạnh thấy thế liền dùng sức đạp Linh hộ pháp một cước, thấp giọng mắng: “Ma quân kêu ngươi biến, không nghe thấy sao! Mau cút đi!”
Bị Hàn hộ pháp đạp đau, Linh hộ pháp hoàn hồn, liền lăn một vòng liều mạng chạy ra ngoài.
Trong Huyền Diệp điện, ngoại trừ tiếng hít thở âm trầm của Đoạn Thần thì không có chút tạp thanh nào khác. Hàn hộ pháp đứng phía dưới cảm thấy sát khí Ma quân quá nặng nên cố gắng thu bớt hơi thở của mình lại, giảm bớt sự sự tồn tại của mình xuống.
Không biết qua bao lâu, hơi thở của Đoạn Thần dần dần vững vàng lại. Ngón tay thon dài vịn chặt đầu hổ ở ngai vàng, Đoạn Thần chậm rãi xoay người. Đôi mắt trong suốt bình tĩnh như nước, nhìn Hàn hộ pháp, giọng nói có chút trầm thấp, nói: “Ngươi lui xuống đi!”
Hàn hộ pháp có chút lo lắng cho trạng thái của Ma quân, nhưng lại không dám cãi lệnh, nghĩ nên đi ra ngoài trước, diễn dafnlê quysdôn để Ma quân ở đây một mình, mình phòng thủ ở ngoài điện. Hàn hộ pháp gật đầu, chắp tay xoay người rời đi.
Sau khi Hàn hộ pháp rời đi, trong điện chỉ còn lại Đoạn Thần. Đoạn Thần nhụt chí ngồi xuống, cúi thấp đầu, mệt mỏi vươn tay chống trán.
Đồ xấu đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đi đâu? Bây giờ thân thể đang ở chỗ nào? Vẫn mạnh khỏe chứ?
Rất nhiều vấn đề có liên quan đến A Sửu không ngừng hiện lên trong đầu Đoạn Thần khiến hắn càng nghĩ càng bực bội bất an. Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Đoạn Thần đột nhiên vỗ bàn một cái, bỗng nhiên đứng dậy bay về phía Lăng Hoa Điện. Tốc độ cực nhanh, khiến Hàn hộ pháp đứng giữ cửa ở ngoài điện cũng không cảm nhận được Ma quân đã ra khỏi Huyền Diệp điện.
Vọt tới Lăng Hoa Điện, Đoạn Thần sốt ruột nhanh chóng mở túi gấm ra, lấy ma chú A Sửu đã chép ra, tờ giấy nhiều nếp nhăn được Đoạn Thần dịu dàng đặt trên giường bạch ngọc. Đoạn Thần lập tức lên giường, ngồi xếp bằng trước tờ giấy, đầu tiên thiết hạ vài kết giới rồi sau đó mới nhắm mắt tiến vào trạng thái bất động.
Không gian mù mịt sương mù, không nhìn rõ phương hướng. Đoạn Thần lần mò trong sương mù đi về phía trước, đi dạo rất lâu vẫn không tìm được bóng dáng A Sửu, Đoạn Thần nóng nảy. Cũng không để ý hình tượng cao ngạo ngày thường, la lên: “Đồ xấu xí! Ngươi ở đâu! Mau ra đây cho bản quân! Nếu trong vòng nửa chén trà ngươi không xuất hiện trước mặt bản quân thì đừng trách sau này bản quân ân đoạn nghĩa tuyệt với ngươi!”
Sau khi kêu lên thì Đoạn Thần chờ đúng một chén trà nhưng vẫn không thấy ai đáp lại. Tâm trạng Đoạn Thần âm u như ngã từ trên mây xuống u cốc, nếu linh hồn A Sửu đã khôi phục toàn bộ thì nhất định có thể cảm nhận được giọng hắn gọi rồi đáp lại hắn. Nhưng hắn chờ khoảng một chén trà vẫn không có ai đáp lại, như vậy cho thấy cái gì? Cho thấy linh hồn A Sửu không hề hoàn hảo, hoặc là linh hồn A Sửu đang bị nhốt trong kết giới! Chỉ có thân thể và linh hồn bị chia lìa mới nhốt linh hồn trong một cái kết giới, vì vậy hắn mới cảm nhận không được. Nghĩ vậy thì Đoạn Thần liền run rẩy lên.
Mặt trời dần dần xuống núi, bầu trời tối tăm. Nhưng Ma giới lại cực kỳ chói mắt, khắp trăm dặm Ma đô, trong bốn dãy ph, mười hai ngõ hẻm, vạn gia đình đều được thắp đèn, phồn thịnh sáng chói, đẹp không sao tả xiết.
Đoạn Thần mở mắt ra, ngây dại nhìn chằm chằm tẩm điện đen tối. Thật lâu sau mới tỉnh táo lại, trầm trọng thở dài, vung tay lên thì trong điện liền lập tức sáng lên.
Cẩn thận cất kỹ tờ giấy sao chép ma chú của A Sửu, Đoạn Thần giải kết giới, đi ra ngoài. Hắn không thể chán chường, không thể lãng phí thời gian, đồ xấu vẫn còn chờ hắn đi cứu nàng, hắn nhất định phải tỉnh táo lại!
Mới vừa mở ra khỏi cửa chính Lăng Hoa Điện, Đoạn Thần liền nhìn thấy mặt mũi bốn vị hộ pháp đầy lo lắng, vội vàng đi qua đi lại ở bên ngoài.
Vừa nhìn thấy Ma quân, cuối cùng bốn vị hộ pháp cũng yên tâm. Nhất là Linh hộ pháp, hắn là người kích động nhất. Nếu không phải vì thấy mặt Ma quân đầy hàn khí thì lúc này Linh hộ pháp đã xông lên giữ chặt tay Ma quân.
“Quân thượng! Thuộc hạ, hình như thuộc hạ, hình như cảm nhận được tiểu chủ rồi.” Linh hộ pháp kích động nói, thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi.
“Ngươi nói cái gì! Nói rõ ràng cho bản quân! Dám cả gan lừa gạt bản quân thì bản quân lập tức kết liễu ngươi!” Đoạn Thần nhìn chằm chằm Linh hộ pháp như nhìn người chết, cắn răng, quanh thân tỏa ra khí thế âm u.
Khí thế quân chủ mê muội cường đại khiến Linh hộ pháp bị áp bách, thở hổn hển mấy hơi, răng cũng run rẩy nói: “Sau khi thuộc hạ rời khỏi Huyền Diệp, thần không biết phải đi đâu nên thất thần đi về phía trước, đang di chuyển đột nhiên liền hôn mê. Sau đó, sau đó ở trong mộng, không! Là ở trong mộng cảnh, để ý cảnh tượng bên trong thì nhìn thấy tiểu chủ. Tiểu chủ, tiểu chủ nàng nhỏ đi. Nàng, nàng rất vui khi nói chuyện với thuộc hạ. Tiểu chủ nói, nàng nói nàng có cha mẹ, cha mẹ đối xử với nàng rất tốt. Mua cho tiểu chủ rất nhiều đồ ăn ngon. Tiểu chủ, tiểu chủ rất vui vẻ. Nàng, nàng kêu chúng ta đừng lo lắng cho nàng, bây giờ nàng hết sức an toàn. Chờ tiểu chủ biết rõ mình đang ở đâu thì sẽ lập tức nói cho chúng ta biết…”
Lẳng lặng nghe Linh hộ pháp nói xong, sắc mặt Đoạn Thần âm trầm, hỏi: “Ngươi xác định là A Sửu gọi ngươi chứ không phải ngươi nằm mơ.”
“Thuộc hạ tuyệt đối không dám lừa gạt Quân thượng! Thật sự là tiểu chủ gọi, là nàng truyền lời cho thuộc hạ! Bởi vì tiểu chủ nói với thuộc hạ nàng ăn mứt quả, hiện tại đang ở nhân gian! Hơn nữa tiểu chủ còn nói bây giờ thân thể nàng hoàn toàn không giống với thân thể lúc trước! Thuộc hạ hoài nghi linh hồn tiểu chủ đã nhập vào xác người phàm…” Linh hộ pháp cực kỳ chắc chắn.
Đoạn Thần trầm mặc, suy nghĩ sâu xa. Mặc dù nghĩ không ra vì sao lại biến thành như vậy nhưng sao hắn không cảm nhận được A Sửu mà Linh hộ pháp lại có thể cảm nhận được. Nhưng Đoạn Thần thà tin rằng đây là thật, ít nhất như vậy có thể liên lạc được với A Sửu. Một hồi lâu sau Đoạn Thần liếc nhìn bốn vị hộ pháp một cái, rồi nhìn Viêm hộ pháp, lên tiếng hỏi: “Thân thể ngươi khôi phục thế nào?”
“Thuộc hạ đa tạ Quân thượng quan tâm! Thuộc hạ đã tốt lên rất nhiều, qua nửa năm nữa là sẽ khỏi hẳn. Quân thượng, thuộc hạ, lúc ấy thuộc hạ…” Sắc mặt Viêm hộ pháp xanh trắng, muốn nói điều gì nhưng lại bị Đoạn Thần ngắt lời.
“Không cần nhiều lời, chuyện cũng đã qua, bản quân sẽ không trách tội ngươi. Ngươi cũng bị bản quân đả thương nặng, đã ảnh hưởng tới nguyên thần, dưỡng thân thể cho tốt. Chờ đến lúc khỏi rồi, bản quân còn cần ngươi giúp Ma tộc làm việc.”
Đoạn Thần vươn tay ngắt lời Viêm hộ pháp, giọng nói hơi lạnh, nhưng lại khiến lòng Viêm hộ pháp nóng lên. Cuối cùng khuôn mặt xanh trắng của Viêm hộ pháp cũng có chút máu, kích động gật đầu.
“Linh hộ pháp ở lại, bản quân có chuyện hỏi hắn. Không có việc gì nữa, ba vị hộ pháp các ngươi đi đi. Không cần đứng trực nữa, tĩnh dưỡng đi, không cần lo lắng cho bản quân.” Đoạn Thần lạnh nhạt nói xong, xoay người tiến vào Lăng Hoa Điện.
Linh hộ pháp đi theo sau lưng Ma quân, cũng tiến vào Lăng Hoa Điện.