Đọc truyện Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần – Chương 50: A Sửu biến thân thành Phượng Hoàng
Edit: susublue
Ngoài Huyền Diệp điện đầy hỗn loạn, thi thể, máu tươi đầy đất, quần ma loạn đấu.
Trong lòng A Sửu khiếp sợ, lướt qua đám yêu ma nằm trên mặt đất, né tránh đám yêu ma đang đánh nhau kịch liệt, đi đến chỗ cao. Hai tròng mắt đầy nước tìm kiếm bóng hình Đoạn Thần bên trong đám yêu ma.
Tìm mấy lần, xác định ở Huyền Diệp điện không có Đoạn Thần thì A Sửu liền chạy đến Lăng Hoa Điện tìm Đoạn Thần.
Vất vả lắm Linh hộ pháp mới đuổi kịp A Sửu, giữ chặt A Sửu không cho nàng đi.”Tiểu chủ! Nơi này nguy hiểm lắm! Mau trở về! Không thể đứng ở đây được!”
“Không được! Ta muốn đi tìm sư phụ!” A Sửu đẩy Linh hộ pháp ra. Bỗng nhiên lúc này mặt đất lại lay động một cái. Cảm giác được cơn chấn động này phát ra từ phía Đông, A Sửu trừng lớn mắt. Hậu cung!
A Sửu chưa từng quên Hậu cung còn có một linh hồn bị phong ấn! Mà rất có thể linh hồn đó là Hổ vương! Không để ý đến cơn chấn động, A Sửu lao về phía Hậu cung.
Linh hộ pháp không ngờ chỉ trong chớp mắt A Sửu đã biến mất không thấy tăm hơi! Lòng nóng như lửa đốt liền tìm kiếm xung quanh.
A Sửu né tránh đám yêu ma đang đánh nhau, chạy nhanh về phía Hậu cung, càng đến gần Hậu cung, yêu ma lại càng ít đi. Nói đúng hơn là yêu ma còn có thể cử động còn quá ít! Hầu hết đều là thi thể, dienxdafnlleequysdoon nằm giữa một vũng máu tươi đầm đìa, trợn mắt nhe răng, chết không nhắm mắt! A Sửu nhìn thấy thì trong lòng sợ hãi, tim đập càng nhanh, lại càng lo lắng cho Đoạn Thần, bước chân cũng nhanh hơn.
Đẩy cửa sắt nặng nề ra, A Sửu bị cảnh tượng bên trong dọa sợ.
Rừng cây khô vốn yên tĩnh giờ đây đã biến thành một đống bột vụn! Ngay cả những túi gấm trên cây khô cũng không thấy tăm hơi! Ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện trên bầu trời đầy mây mù đủ màu sắc quấn quanh. Lâu lâu một ít mây mù đột nhiên biến mất.
A Sửu run như cầy sấy, nàng không dám nghĩ, mấy vạch sáng bay tới bay lui trong đám mây mù đó có phải là Ma binh trong túi gấm không?
Lúc A Sửu ngây người thì đột nhiên một âm thanh khổng lồ vang lên khiến A Sửu ngẩn ngơ. Quay đầu nhìn lại thì phát hiện tòa tháp phong ấn linh hồn đã sập. Tiếp theo A Sửu nhìn thấy bóng người Đoạn Thần.
Vẻ mặt Đoạn Thần lạnh lùng, trên người đầy máu đang đánh nhau với một nam tử có dung mạo âm nhu(1). Khi Đoạn Thần đánh bay hắn thì đột nhiên lại có một cái bóng xuất hiện, hắn nâng tay lên đánh ra một vệt sáng đen, lưu loát đánh về sau lưng Đoạn Thần. Đoạn Thần lập tức phun ra một ngụm máu đỏ, nhanh chóng né qua một bên.
(1) Âm nhu thường dùng để miêu tả người hay làm dáng, làm đỏm trong cử chỉ dung mạo cũng như lời ăn tiếng nói.
Khi A Sửu nhìn thấy rõ người làm Đoạn Thần bị thương thì lại không dám tin. Viêm hộ pháp! Vì sao Viêm hộ pháp lại làm sư phụ bị thương! Sao hắn lại có thể động đến sư phụ!
Không kịp nghĩ nhiều, A Sửu chạy về phía Đoạn Thần. Vừa chạy vừa hô to: “Sư phụ!”
Nghe thấy giọng A Sửu, Đoạn Thần lập tức kinh sợ. Giương mắt lên nhìn thì thấy mặt A Sửu trắng bệch đang chạy về phía hắn. Đoạn Thần lập tức tức giận, giơ tay lên lập một cái kết giới bao vậy A Sửu lại rồi ném nàng ra xa.
Viêm hộ pháp và nam tử có dung mạo âm nhu thừa dịp Đoạn Thần thiết hạ kết giới đã hợp lực tấn công Đoạn Thần. Hai đấu một, Đoạn Thần chỉ kịp đánh bay nam tử âm nhu. Thân thể lãnh trọn đòn tấn công của Viêm hộ pháp, khiến Đoạn Thần run rẩy, xem ra là rất khó chịu.
*** (Ở đây mình giải thích một chút: Tòa tháp trong Hậu cung phong ấn linh hồn của Hổ Vương ‘Thái Thường’ đời trước, cũng chính là phụ thân Đoạn Thần, còn nam tử âm nhu chính là con của Hổ Vương và Hồ Vương, em trai cùng cha khác mẹ với Đoạn Thần. Linh hồn ‘Thái Thường’ đang nhập vào Viêm hộ pháp.)
A Sửu bị đẩy ra càng lúc càng xa, nhìn thấy như vậy thì đau lòng. Hai tay nắm chặt, toàn thân càng lúc càng nóng.
Lúc Viêm hộ pháp muốn tiếp tục tấn công Đoạn Thần thì đột nhiên bị một đòn tấn công đánh bật ra.
Đoạn Thần cong người, còn đang run rẩy. Nghe thấy động tĩnh thì sắc mặt đầy sầu thảm, ngẩng đầu nhìn qua. Không thấy bóng dáng của ai cả. Đoạn Thần bỗng nhiên nhìn về phía A Sửu bị đẩy đi, nhưng cũng không thấy ai cả! Điều này khiến Đoạn Thần có dự cảm chẳng lành, cũng không để ý đến thân thể đang đau nhức, lập tức bay về phía Viêm hộ pháp.
Lúc này A Sửu đang đè trên người Viêm hộ pháp, hung hăng vung quyền với hắn. Vừa đánh vừa tức giận mắng: “Tại sao ngươi lại làm sư phụ ta bị thương! Vì sao! Ta hận ngươi! Ta chán ghét ngươi! Ta muốn giết ngươi!”
Đoạn Thần vừa mới xuất hiện đã nhìn thấy A Sửu mất khống chế hung hăng đánh Viêm hộ pháp. Chú ý thấy Viêm hộ pháp đang hấp hối, trên người đã bớt không ít tà khí, Đoạn Thần thầm kêu không tốt. Đè chặt thân thể cơn đau, đi về phía A Sửu, hét lớn: “Còn không mau dừng lại!”
Nghe thấy giọng của Đoạn Thần, cuối cùng A Sửu thoát khỏi trạng thái bị mất khống chế, ngây người quay đầu lại, đi xem Đoạn Thần. Nhìn thấy Đoạn Thần cao quý thanh nhã thường ngày cả người đầy chật vật, trên người trên mặt đầy máu, A Sửu khóc lớn lên. Đứng dậy khỏi người Viêm hộ pháp, đi đến bên cạnh Đoạn Thần, A Sửu không dám ôm hắn.
“Sư phụ, người làm sao vậy? Người bị thương, bị thương ở đâu? Có đau không? Nhất định là rất đau! Tên Viêm hộ pháp chết tiệt, hắn lại dám tổn thương sư phụ, ta nhất định giết hắn!” A Sửu nói xong thì nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy phẫn nộ.
Đoạn Thần vươn tay, xoa đầu A Sửu, rồi đè nàng lại. Giọng nói đầy áp bách, mắng chửi A Sửu: “Ngươi đã đồng ý với bản quân cái gì? Bản quân kêu ngươi ngồi im trong đó, vì sao không nghe lời! Chạy tới nơi này, có phải ngươi muốn chết hay không!”
Miệng A Sửu run rẩy, nhìn chằm chằm Đoạn Thần, giọng nói yếu ớt: “Sư phụ, ta lo lắng cho người.”
Thấy A Sửu thế này thì Đoạn Thần lại không đành lòng, nhưng vừa nhớ tới chưa dẹp yên được tình huống lúc này thì lại trở nên quyết tuyệt, trừng mắt nhìn A Sửu: “Ngươi đang làm phiền bản quân! Mau cút về đi!”
A Sửu lắc đầu, giọng nói run run: “Không muốn, ta không muốn đi về. Ta muốn ở bên cạnh sư phụ, cùng sinh cùng tử với sư phụ!”
Đoạn Thần còn muốn mắng A Sửu quay trở về. Nhưng vào lúc này, một đoàn khói đen đánh về phía bọn họ, cực kỳ hung mãnh, tốc độ cực nhanh khiến Đoạn Thần không kịp né tránh nữa. Chỉ có thể ôm A Sửu vào trong ngực, che chở sít sao.
Không biết qua bao lâu, A Sửu cảm thấy Đoạn Thần buông lỏng mình ra. Ngẩng đầu nhìn lại thì thấy sắc mặt Đoạn Thần đau khổ hơn lúc trước vài lần. Trong lòng A Sửu hoảng hốt, sợ hãi lên tiếng hỏi: “Sư phụ, người làm sao vậy?” Ngón tay run rẩy xoa lên mặt Đoạn Thần.
Thấy Đoạn Thần không có phản ứng, đầu óc A Sửu như sụp đổ. Chui từ trong lòng Đoạn Thần ra, dienx;dafnlee#quysdo0n A Sửu đánh giá Đoạn Thần từ trên xuống dưới, không thấy Đoạn Thần có gì khác với lúc trước, ngược lại, đi vòng ra phía sau Đoạn Thần. Khi thấy sau lưng Đoạn Thần bị thương thì A Sửu chỉ cảm thấy toàn thân như bị bốc cháy.
“A! Sư phụ!” A Sửu bi thương hướng lên trời rống to.
“Mau nhìn! Là cái gì vậy! Chim màu đỏ sao?” Đám yêu ma đang đánh nhau kịch liệt nghe thấy tiếng kêu bi thương truyền từ phía Đông tới thì liền nhìn qua. Thấy được một con chim vàng kim rực lửa dần dần biến lớn, còn phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thương, âm thanh như đứt từng khúc ruột.
Đoạn Thần trở lại bình thường từ trong cơn đau nhức, nhìn thấy A Sửu biến thành một con chim màu đỏ, càng biến càng lớn. Đôi mắt trắng bóc chăm chú nhìn con chim đỏ lên bầu trời, môi mỏng của Đoạn Thần khẽ run, nhẹ nhàng lầm bầm: “Phượng Hoàng Chu Tước…” Thì ra đồ xấu xí này lại là Thượng thần của Phượng Hoàng tộc… Trách không được, trách không được lúc đầu hắn không dò xét được lai lịch của nàng, thì ra từ nhỏ bọn họ đã ngang hàng…
Chu Tước và Bạch Hổ đều giống nhau, cùng là tứ linh thú thời Thượng cổ. Chu Tước vừa chính vừa tà cho nên pháp lực Ma tộc không có ảnh hưởng đến A Sửu chút nào. Lúc trước thuỷ tổ Chu Tước của Phượng Hoàng tộc lựa chọn bay lên chín tầng mây làm Thần, vì muốn bày tỏ thành ý với Thanh Long còn chặt đứt Ma căn của mình. Cho nên hậu bối Chu Tước chỉ có thể luyện được pháp thuật của Thần tộc, không luyện được pháp thuật của Ma tộc!