Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần

Chương 42: Ai vui vẻ, ai bi thương


Đọc truyện Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần – Chương 42: Ai vui vẻ, ai bi thương

Edit: susublue

Sắc mặt Đoạn Thần như băng sương, trong mắt đầy lửa giận. Hắn không ngờ lại tìm thấy A Sửu trong tình huống như vậy. Kể từ đêm đó bị kết giới bao vây, sau khi hắn phá giải thì liền muốn đi tìm A Sửu. Không ngờ một viên đá có thể gây ra được sóng ngầm, khi phá giải được một kết giới thì xung quanh lại xuất hiện nhiều kết giới lớn nhỏ mà Đoạn Thần chưa bao giờ thấy. Lòng Đoạn Thần nóng như lửa đốt, lo lắng A Sửu gặp chuyện không may. Cũng không để ý việc mình sẽ bại lộ hành tung, không ngừng đánh vỡ kết giới, không thể chờ đợi được muốn tìm A Sửu về. Mà khi Đoạn Thần đột phá hết kết giới thì không có cảm nhận được hơi thở của A Sửu, điều này khiến hắn thấp thỏm lo âu.

Tính tình bình thản đã mấy trăm năm, đột nhiên lần này lại bất an khiến Đoạn Thần hết sức thấp thỏm. Bỗng nhiên Đoạn Thần nhớ tới hoàn cảnh lúc mẫu phi gặp chuyện không may bốn trăm năm trước, trong lòng càng càng hoảng loạn Cố gắng khắc chế tâm trạng, buộc mình tỉnh táo lại, Đoạn Thần phi thân trở về khách điếm trước. Không tìm được A Sửu, sắc mặt Đoạn Thần liền âm trầm, trong mắt đầy khí lạnh. Đi đến gian phòng kế bên hắn thiết hạ kết giới, thấy kết giới không hề có dấu vết hư hại thì Đoạn Thần mới bình tĩnh lại.

Thu hồi kết giới, Đoạn Thần đẩy cửa đi vào. Thấy thân thể Linh hộ pháp không tổn hao gì, vẫn yên tĩnh nằm trên giường, Đoạn Thần vươn tay, ống tay áo run lên, một cái hộp gấm nhỏ rớt ra từ trong tay áo. Ném hộp gấm nhỏ vào giữa không trung, hộp gấm liền lớn lên, dienxdafnlleequysdoon Đoạn Thần cất thân thể Linh hộ pháp vào trong hộp gấm. Sau đó lại biến hộp gấm nhỏ lại rồi cất kỹ.

Làm xong những chuyện này, Đoạn Thần đến căn phòng của A Sửu lúc trước. Đi lên giường, ngồi xếp bằng, thiết hạ ba kết giới ở bên trong và bên ngoài. Lúc này mới tĩnh tâm tập trung suy nghĩ, hết sức chăm chú cảm nhận hơi thở của A Sửu.

Chờ cảm nhận được hơi thở của A Sửu, không phát hiện xung quanh A Sửu có bất cứ yêu khí nào thì cuối cùng Đoạn Thần mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới yên lòng lại. Xem ra nha đầu xấu xí này không hề bị yêu ma bắt đi, lúc này vẫn còn an toàn.


Vui vẻ trong chốc lát, Đoạn Thần mới thu lại kết giới, đi về phía phát ra hơi thở của A Sửu.

Hắn chạy hết sức khẩn cấp, nhưng lại nhìn thấy A Sửu nằm trên người một nam tử xa lạ, kêu hắn không tức giận thế nào đây. Cái đồ xấu xí này thật không có lương tâm! Hắn lo lắng cho nàng như thế, nàng thì tốt rồi, dám tiếp xúc thân mật với một nam tử không quen biết! Sao nàng có thể tiếp xúc thân mật với một phàm nhân như thế! Thật đúng là thiếu đầu óc! Cái đồ ngu xuẩn!

Thấy hắn đến một lúc rồi mà A Sửu vẫn còn nằm trên người một nam tử xa lạ, còn ngây người nhìn chằm chằm hắn nữa, Đoạn Thần kiềm nén lửa giận trong lòng, hạ thấp giọng, vẻ mặt âm trầm lên tiếng nói: “Nhìn cái gì! Còn không mau cút qua đây!”

Giọng Đoạn Thần lại vang lên lần nữa, cũng nhờ vậy mà A Sửu chắc chắn đây là Đoạn Thần!Sư phụ nàng tìm thấy nàng rồi! Mặc kệ Tô Ngọc đang ở dưới thân, A Sửu đứng dậy, chạy về phía Đoạn Thần, nhào vào trong lòng Đoạn Thần, mở miệng rồi lập tức khóc: “Sư phụ! Cuối cùng người cũng tới tìm ta rồi!”

Vốn dĩ Đoạn Thần còn đang nổi giận đùng đùng, vừa nghe thấy tiếng khóc của A Sửu, lửa giận vốn đang bốc lên hừng hực, đột nhiên liền biến mất. Ôm lấy A Sửu, Đoạn Thần dịu dàng vuốt ve mái tóc dài sau lưng A Sửu, tức giận nói: “Là bản quân, bản quân tới tìm ngươi rồi. Khóc cái gì mà khóc, ngươi khóc lên là xấu nhất. Không được phép khóc! Còn khóc thì bản quân liền bỏ mặc ngươi!”

A Sửu nghe vậy thì ôm Đoạn Thần thật chặt, đầu lại chôn sâu trong lòng Đoạn Thần, không dám ngẩng đầu nhìn Đoạn Thần, nức nở khóc rồi nói: “Ta không khóc nữa, sư phụ không được phép bỏ rơi ta!”


Thấy không ngừng vùi đầu vào vạt áo hắn, nghĩ đến cái gì đó thì sắc mặt Đoạn Thần lập tức đen lại, giọng nói bất thiện nói: “Ngươi ngẩng đầu lên cho bản quân! Còn dám lau nước mắt nước mũi vào y phục của bản quân sao, sau khi trở về bản quân phạt ngươi chép tất cả sách trong Tàng Kinh Các một lần!”

Bị phát hiện nên A Sửu lại cọ thêm hai cái, hít mũi một cái, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Thần. Rồi ngây ngô cười một tiếng: “Ha ha, sư phụ, ta không có lau nước mũi trên người sư phụ đâu!”

Cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện trên y phục màu lam làm bằng nhung có chút dinh dính màu trắng, gân xanh liền nổi lên, Đoạn Thần cắn răng nói với A Sửu: “Trợn mắt nói dối, đợi khi trở về xem bản quân dạy dỗ ngươi thế nào!”

“Hắc hắc, sư phụ, ta sai rồi. Ta không phải cố ý, sư phụ, người là người lớn không nên chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, đừng so đo với ta được không? Sư phụ, rời khỏi người vài ngày, ta rất nhớ người nha!” A Sửu đến bên người Đoạn Thần, ôm lấy cánh tay Đoạn Thần, hai đầu lông mày đầy vẻ vui  sướng vì tìm lại được sư phụ.

Đoạn Thần hừ lạnh một tiếng, mắt không nhìn A Sửu nữa, nhìn lướt qua người trong phòng. Ánh mắt nhìn Tô Ngọc té trên mặt đất, Đoạn Thần hất cằm lên, hỏi A Sửu: “Những người này ở đâu ra?”

“A, ta gặp những người này sau khi lạc sư phụ. A! Tô Ngọc! Ngươi không sao chứ!” Lúc này A Sửu mới nhìn thấy Tô Ngọc nằm trên mặt đất, chạy đến bên cạnh Tô Ngọc, A Sửu lo lắng hỏi.


Thấy thế thì Đoạn Thần mất hứng, nhíu mày đen lại nhưng lại im lặng lạnh lùng nhìn động tĩnh bên kia.

Tô Ngọc được A Cửu đỡ dậy, nửa nằm nửa tựa trên người A Cửu, thấy lúc này A Sửu mới chú ý tới hắn thì trong lòng bỗng nhiên có chút thê lương. Sắc mặt tái nhợt, Tô Ngọc nhếch khóe miệng cố cười nói: “Tô mỗ không sao, Tô mỗ chúc mừng cô nương tìm được người mình nhớ. Nếu cô nương đã tìm được sư phụ thì hãy đi đoàn tụ với sư phụ đi.”

“Ừ! Cám ơn ngươi đã giúp ta, ta sẽ tuân thủ lời hứa. Thân thể ngươi không tốt, mau để Mạnh lão đầu xem thử đi, ta đi trước đây. Ngươi hãy bảo trọng, chú ý thân thể.” A Sửu chân thành nói với Tô Ngọc.

Tô Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng nói: “Rời xa sư phụ mấy ngày, chắc hẳn v hai thầy trò cô nương có nhiều chuyện để nói. Nơi này cũng không phải là nơi tốt để nói chuyện, cô nương cùng sư phụ tìm một chỗ khác tốt hơn để tâm sự đi.”

A Sửu gật đầu, chạy đến bên cạnh Đoạn Thần. Chủ động cầm tay Đoạn Thần, A Sửu phất tay với Tô Ngọc: “Vậy ta đi với sư phụ, chúng ta có duyên sẽ gặp lại!”

Chờ A Sửu nói xong thì Đoạn Thần liền kéo nàng ra ngoài. Ở lại thêm một phút, nhìn thấy A Sửu lưu luyến quan tâm cái tên nam tử yếu như gà kia thì Đoạn Thần lại cảm thấy không vừa mắt, cực kỳ khó chịu.


Lẳng lặng nhìn bóng lưng A Sửu rời đi với sư phụ, Tô Ngọc cảm thấy vô cùng chói mắt, trong lòng cực kỳ buồn bã. Cúi đầu nhìn bản thân mình, Tô Ngọc cười châm biếm. A Cửu ngồi bên cạnh thấy vậy rất lo lắng nên vội vàng lên tiếng hỏi: “Công tử, người bị thương ở đâu? Không thoải mái ở đâu? Người nói cho thuộc hạ biết đi! Mạnh lão, Mạnh tiên sinh! Ngươi mau xem cho công tử nhà ta một chút, công tử nhà ta bị người ta đè nhất định là đã bị thương chỗ nào rồi!”

Kể từ sau khi Đoạn Thần đến, ca vũ trong phòng đều kinh hoảng đến mức hôn mê bất tỉnh, người lúc nãy ngồi bàn luận với Tô Ngọc cũng ngã xuống đất. Mạnh lão cố hết sức tỏ vẻ như mình đang vô hình, dien;dafn*lle#quysdo0n hắn có thể cảm nhận được sư phụ của A Sửu nhất định không dễ sống chung. Sợ bị phát hiện thân phận nên Mạnh lão liên tục không lên tiếng, cũng không dám có hành động gì. Thấy thầy trò A Sửu rời đi, lại nghe thấy A Cửu xin giúp đỡ nên Mạnh lão mới đi đến bên cạnh Tô Ngọc, ngồi xổm người xuống muốn kiểm tra cho Tô Ngọc một chút, cuối cùng lại lắc đầu nói: “Sợ là hai chân này đã bị phế.”

“Ngươi nói cái gì! Không thể nào! Công tử nhà ta sao có thể gãy chân!” Nghe Mạnh lão nói, A Cửu cực kỳ kích động phản bác.

Mạnh lão không quan tâm A Cửu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Ngọc. Thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, cả người tản ra cảm giác thê lương thì thở dài nói: “Thầy thuốc có thể chữa vết thương trên cơ thể nhưng lại không chữa được nỗi đau trong lòng. Công tử nhà các ngươi tự mình bỏ cuộc, dù lão phu có cho hắn dùng thuốc tốt hơn, dù có hao tổn bao nhiêu tu vi để điều trị thân thể cho hắn thì cũng không còn tác dụng gì nữa.”

Thấy Mạnh lão nói vậy, sợ hắn không chịu trị liệu cho công tử nhà bọn họ nên A Cửu liền giải thích: “Sẽ không! Công tử nhà ta không có bỏ cuộc! Xin Mạnh tiên sinh nhất định phải cứu công tử nhà ta! Pháp thuật Mạnh tiên sinh cao cường, nhất định có thể chữa khỏi cho công tử!”

Mạnh lão lắc đầu: “Hai chân này đã bị phế, nếu muốn khôi phục lại như cũ thì không thể được. Lão phu sẽ cố hết sức, trị liệu bên ngoài hai ba tháng có lẽ có thể đứng lên đi được vài bước.”

Tô Ngọc hoàn hồn, lạnh nhạt gật đầu với Mạnh lão: “Tô mỗ đa tạ Mạnh tiên sinh. Thân thể tàn phế, bệnh tật đã khiến Mạnh tiên sinh hao tâm phí sức nhiều rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.