Đọc truyện Sư Phụ Lại Mất Tích Rồi (Sư Phụ Vô Địch Thiên Hạ) – Chương 6: Tự tiến cử làm đồ đệ
Edit + Beta: Tiểu Phiến
———————————————————————
Lúc Thẩm Huỳnh tỉnh lại cũng là lúc trời đã tối. Nàng không nhìn thấy một con thỏ nào, chỉ có một nam tử mặc bạch y đã thấm máu ngồi ở đối diện nàng, gương mặt quấn quít nhìn nàng.
Thẩm Huỳnh sửng sốt hồi lâu, mới nhớ được người này là ai, nha… Là người ở trong mấy cái hố.
“Thỏ đâu? Chúng đều đi đâu rồi?” Nàng quay đầu nhìn một chút lại phát hiện nhà đã sửa xong, hơn nữa còn dài rộng thêm rồi, lúc trước là một túp lều nhỏ chỉ có một phòng đơn, giờ đã hô biến thành một nhà lá lớn có 5 phòng. Đây là bầy thỏ tốt nha!
“Chúng nó sửa nhà xong, sợ quấy rầy ngài đi ngủ nên đều trở về hết rồi.” Nghệ Thanh giải thích, tay chỉ chỉ đống nguyên liệu nấu ăn bày ra trước nhà lá nói, “Đây là của Thỏ Vương để lại, nó nói là phần của ngày hôm nay.”
“Ồ.” Thẩm Huỳnh gãi đầu, duỗi người một cái, đi tới trước đống nguyên liệu nấu ăn kia, thuận tiện cầm lên một cây, vừa nhìn nàng liền khẽ nhíu mày, “Tại sao lại là củ cà rốt? Ai… Quả nhiên là bầy thỏ a, ngày hôm qua là cà rốt, hôm nay là củ cải trắng, mịa nó! Còn có Thanh La bói*. Không lẽ ngày mai sẽ đưa cà tím đến chứ?”
[ *Thanh la bói: một loại rau đó, ta không hiểu nghĩa tiếng việt nên sẽ không dịch đâu =)))) ]
Nghệ Thanh đi qua nhìn một cái, đáy lòng dâng lên một cỗ kích động, đây là băng tố vạn năm, còn có lục linh ngàn năm, vậy nàng có thể coi như củ cà rốt phổ thông mà nói, quả nhiên là cao nhân lánh đời.
(⊙_⊙)
“Được rồi,coi như thích hợp để ăn đi.” Thẩm Huỳnh thật sự coi như chúng là củ cà rốt, nàng khẽ thở dài một tiếng, một tay nắm củ cà rốt, một tay ôm lấy giỏ thức ăn trên đất, vừa cắn vừa tính đi vào nhà lại nhìn thấy Nghệ Thanh bên cạnh, hơi sửng sốt một chút.
“Ồ? Tại sao ngươi còn chưa đi?” Nàng vừa răng rắc răng rắc cắn củ cà rốt vừa nói, “Không phải ngươi có thể đi lại rồi sao? Không về nhà mà nghĩ ở lại đây ăn chực sao? Ta lại chỉ có mỗi củ cà rốt.” Nói xong nàng liền giơ cái giỏ ra trước mặt Nghệ Thanh, ra hiệu cho hắn cầm tự nhiên.
Trong lòng Nghệ Thanh ấm áp, vội vàng ôm quyền quỳ xuống hành đại lễ, “Đa tạ tiền bối, nhưng mà kinh mạch của ta đã chữa trị, không dùng được cái này.”
“Ồ.” Thẩm Huỳnh căn bản không hiểu hắn nói gì, chỉ đoán được ý tứ của hắn là không muốn ăn liền thu lại cái giỏ, “Vậy gặp lại sau!” Nói xong nàng liền quay người định vào nhà.
“Thẩm tiền bối.” Nghệ Thanh gấp gáp hô lên.
“Sao?” Thẩm Huỳnh xoay người lại lần nữa, “Còn có việc sao?”
Chân mày đang cau lại của Nghệ Thanh thả lòng, giống như rất quấn quít mà thay đổi sắc mặt vài lần, do dự, lo âu, sùng bái, các loại tâm tình mong chờ từng cái một thoáng qua. Hồi lâu sau hắn mới cắn răng, giống như là lấy hết dũng khí, ùm một tiếng quỳ xuống, cung kính hướng về phía nàng mà lạy một cái, “Xin tiền bối hãy thu ta làm đồ đệ!”
“Hả?” Thẩm Huỳnh trực tiếp ngốc luôn, cái tiết tấu này là sao, thu học trò? Muốn học nàng cái gì? Ở nhà lười biếng sao?
“Ta là một gã tán tu* không môn phái, cũng không có sư môn, hiện tại vì tu vi Kim Đan, nguyện ý học hỏi, chỉ cần có thể dùng kiếm trong tay tiêu diệt tai họa của thế gian.” Nghệ Thanh nghiêm túc nói, “May mắn làm quen với tiền bối,ta ngưỡng mộ Thẩm tiền bối ân nghĩa cao cả. Ta cả gan mời người vào môn hạ, cầu xin tiền bối tác thành.”
[ *Tán tu: Ta đã giải thích ở chương trước nên nếu có ai không hiểu thì phiền đọc lại vì từ này còn xuất hiện dài dài ~_~ ]
Nói xong, hắn nghiêm túc đùng đùng đùng dập đầu 3 cái với nàng, khuôn mặt mong đợi đến khẩn trương nhìn nàng.
“Ngươi… Đùa?” Thẩm Huỳnh giật giật khóe miệng một cái, não của người này không sao chứ? Hình như hắn bị dị ứng với cà rốt mà, sẽ không phải là có di chứng về sau đó chứ?
“Tiền bối….” Vẻ mặt hắn càng thêm nghiêm túc, “Chúng ta không quen biết,ngài lại cứu ta trong lúc nguy nan, giúp ta chữa thương, che chở ta chu toàn. Phần ân tình này, Nghệ Thanh sợ là dùng cả cuộc đời này cũng không báo đáp xong.”
“Cho nên… Ngươi muốn ân đền oán trả?” Không phải là hắn muốn ỷ lại vào nàng đó chứ? Rõ ràng nàng một nghèo hai trắng ( ta cũng ko biết tại sao lại là “trắng” =_=), ánh mắt ngươi cũng có chút lệch a!
“Tiền bối không nên hiểu lầm.” Hắn vội vàng giải thích, “Ta là thực sự ngưỡng mộ tiền bối cho nên mới muốn bái nhập môn hạ.Không phải bởi vì tu vi của ngài,mà là bởi vì ta kính trọng đức hạnh của ngài.”
Trên thế gian này tu sĩ nhiều vô kể,ai cũng biết tu tiên tu tâm mới là chính thống,giống như lúc hắn mới nhập đạo,lấy tai họa của thiên hạ giống như đạo tâm.Hắn là tán tu,đã gặp qua phần lớn những kẻ tự nhận bản thân đức cao vọng trọng lại dùng thủ đoạn bí mật âm độc hung tàn sắc bén.
Thường những người tu vi cao sẽ quên đi chí hướng của bản thân,cho nên tâm ma quấn lấy thân thể.Tuy vậy thế gian không ai không có tư tâm,không ai có thể một mực duy trì lương thiện. Hắn cũng không thể bảo đảm, chính mình có hay không một ngày đi lạc. Cho nên hắn tình nguyện khổ sở tu luyện cũng không muốn bái nhập môn hạ nào,vì không dính dấp tới một phần nhân quả này,cho dù hắn là kiếm thể*trời sinh.
[ *Kiếm thể: Thân thể thích hợp tu luyện kiếm,hay gọi là kiếm tu đó ]
Nhưng Thẩm Huỳnh lại không giống như vậy,tu vi của nàng rõ ràng đã đạt tới trình độ người khác chỉ có thể nhìn theo bóng lưng lại tình nguyện ẩn cư ở rừng sâu núi thẳm này,thậm chí là ở gần lối vào Yêu giới.Không màng danh lợi, không sợ sinh tử, càng hiếm có là không gì có thể lay động đến tấm lòng lương thiện của nàng, bảo vệ một người không có bất kỳ quan hệ nào như hắn.Có thể kiên trì giữ tâm thế ban đầu như vậy,cho dù thành tiên thì nàng cũng đâu coi nó ra cái gì?
Lúc hắn biết được chân tướng, nội tâm của hắn liền kích động,người này phảng phất như thứ trong sạch nhất trên thế gian dơ bẩn này,là dòng suối trong duy nhất. Hắn cũng muốn giống như nàng, vĩnh viễn giữ phần tâm trong sạch, lại càng muốn mạnh mẽ giống như nàng. Lần đầu tiên trong đời hắn có ý tưởng bái sư, ngoại trừ việc tu hành thì bái nàng làm sư phụ chính là chuyện lần đầu tiên hắn cố chấp như vậy. Chẳng qua hắn lo nàng không muốn mà thôi.
“Tại hạ là thật lòng muốn theo ngài tu hành, xin tiền bối tác thành!”
“Ngươi là thực sự muốn?” Não người này thực sự có bệnh rồi, làm sao bây giờ? Thật là phiền phức a!
“Tấm lòng của Nghệ Thanh có nhật nguyệt ( mặt trời và mặt trăng) thấu hiểu,có thiên địa ( trời và đất) chứng giám!”
“Ha ha….” Khóe miệng Thẩm Huỳnh giật một cái, “Không thu!”
Nói xong nàng liền xoay người đi vào nhà,đóng cửa bịch một cái.
Thu đồ đệ cái gì? Nàng còn bị lưu ban tiểu học đến hai lần!
o(╯□╰)o
——————————
“Thượng tiên,quý nhân đây là thế nào?” Thỏ Vương quả thực không nhịn được hỏi, bàn tay trắng chỉ chỉ ra ngoài phòng, “Ta thấy hắn quỳ đã ba ngày rồi.”
“Quý nhân?” Thẩm Huỳnh sửng sốt một chút mới hiểu được người thỏ nói là Nghệ Thanh, “Còn có thể làm gì? Chẳng qua hắn đang không nghĩ ra thôi.” Từ sau ngày đó,người này vẫn phí sức với nàng,sống chết phải làm đồ đệ nàng.Cho dù nàng đã tận tình khuyên bảo,thậm chí lắc lư cái gì cũng đem ra hết,thế nhưng mà hắn vẫn giữ vững quyết tâm muốn bái sư nàng,quỳ trong sân suốt ba ngày, sống chết không đứng lên. Hại cả giấc ngủ của nàng gần đây cũng không tốt.
Ai,sớm biết thế thì nàng đã nhét mấy củ cà rốt vào miệng hắn rồi, này thì hậu di chứng bệnh dị ứng.
“Đúng rồi,lần trước ta nói ngươi mang đồ cho ta,đồ đâu rồi?” Nàng kéo cái giỏ trong tay ra tìm tìm.
“Ta có mang theo.” Thỏ Vương vội vàng gật đầu, “Chuyện thượng tiên phân phó ta nào dám quên?” Nói xong nó liền móc từ trong giỏ ra một đống thịt,thịt heo dê trâu đều đủ cả, “Đây là ta để cho mấy con thỏ đi suốt đêm đến trấn người phàm cách đây trăm dặm để lấy,còn mới mẻ lắm!”
“Trấn người phàm?” Thẩm Huỳnh quay đầu nhìn nó một cái.
Nhất thời Thỏ Vương có cảm giác hoa cúc căng thẳng [ hoa cúc căng thẳng =))))) ], “Bọn chúng hòa thành hình người,dùng ngọc trai yêu cấp cho để đổi lấy,không kinh động người thường.”
“Ồ, cực khổ.” Nàng xốc lên một miếng thịt,lập tức chạy đến nhà bếp ở phía sau,gặm cà rốt mấy ngày,rốt cuộc thì cũng có thịt ăn,vẫn là thịt heo nhà ăn ngon. Trong đầu của nàng nhất thời hiện ra từng món ăn với thịt, thịt xào hột tiêu, thịt kho, thịt hầm…. Suy nghĩ một chút liền chảy nước miếng.
Cho dù đề cử như vậy nhưng nàng cũng sẽ không xào thịt nha!
Cục cục ~~(╯﹏╰)
————————————-Hoàn chương 6—————————————–