Sư Phụ, Không Cần A

Chương 77: Tê Nhi tự mình đến


Đọc truyện Sư Phụ, Không Cần A – Chương 77: Tê Nhi tự mình đến

“Chàng có biết ta cùng bọn họ…” Ta nhìn Thanh Nham, trong lòng ta hiện tại không biết là tư vị gì.

“Ta chỉ biết là ta thích nàng, một khắc cũng không muốn rời khỏi nàng.” Hắn đem đầu ta tựa lên vai, nói, “Tê Nhi, hiện tại thân phận nàng chưa
khẳng định rõ, tất cả đều phải thật cẩn thận. Ta vốn muốn dẫn nàng đi ra ngoài, nhưng hiện tại ta thấy, trước khi sinh nhật mười sáu tuổi thì
sống ở nơi này tương đối an toàn.”

Ta gật đầu, trong lòng cảm thấy một nỗi chua xót, “Các sư phụ…”

Thanh Nham thở dài một hơi, “Nói thật, bằng giao tình ta cùng bọn họ mười mấy năm nay, căn bản ta không tin bọn họ sẽ vì soán quốc đoạt quyền mà gây
tổn hại tới nàng. Mấy năm nay ta cũng bên cạnh họ nên biết, hai người
bọn họ mặc kệ là đối với ‘Giai nhân’ hay là đối với ‘Đồ đệ’ đều là yêu
thương thật tình. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước ta muốn đến
gặp nàng.”

“Muốn đến nhìn ta?”

“Đúng vậy, ta luôn nghe nói Linh Tê công chúa là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, có thể làm hai vị bạn tốt
kia của ta coi là bảo bối, mỗi khi ta hỏi gì về nàng, bọn họ cái gì cũng không chịu mở mồm. Cho nên ta đã muốn đến nhìn nàng.” Hắn nở nụ cười,
nói, “Ta đã từng thử qua vô sô lần, đáng tiếc mỗi lần đều bị hai người
kia phát hiện, chắc nàng không biết, bọn họ đem nơi này phòng thủ giống
thùng sắt, nếu có hai người bọn họ ở trong này, tam ca của nàng cho dù
có mấy ngàn người, muốn cũng đừng nghĩ tới gần nơi này.”

“Vậy chàng sao có thể vào được?”

“Cuối cùng ta thật sự không còn biện pháp nào, đành phải dùng đến chiêu dương đông kích tây.”

“Dương đông kích tây?”

“Đúng vậy, cha bọn họ đang trong lúc bế quan, đệ tử Ngự tông tuy mạnh, nhưng

ta còn cao tay hơn, trừ bỏ một ít người, ta tại Ngự tông gây ít chuyện
nhiễu loạn, dụ bọn họ trở về.”

“A? Chàng đem bọn họ dẫn trở về ?”

“Ai, thực xin lỗi, Tê Nhi. Ta không nghĩ tới, sự tình lại phát triển thành tình trạng này.”

“Có lẽ chàng đến đây là chuyện tốt cũng nên,” ta tự giễu cười, “Nếu không
phải chàng, ta làm sao có thể biết mình ăn nhiều mị dược trong thời gian dài như vậy.”

“Tất cả ta đều không biết, trước đó vài ngày ta
mới tìm hiểu được một ít chuyện xưa về thánh nữ, sau đó lại đi Ngự tông
tìm bọn họ, thế nhưng bị cha bọn họ giăng bẫy bắt giữ, nhốt vào địa lao. Miệng vết thương trên người ta là do bị bọn họ đánh.”

“Vì sao?” Trong lòng ta đau đớn, “Không phải bọn họ có quan hệ tốt với chàng lắm sao? Vì sao lại…”

“Bọn họ cũng chưa xuất hiện ở nơi đó.”

“Cái gì?”

“Tông chủ nói, bọn họ không về lại nơi đó. Hắn căn bản không biết ta là ai,
thân phận của ta lại không tiện nói cho hắn biết, kết quả bị đánh một
trận rồi nhốt lại.”

“Vậy chàng làm thế nào trốn ra ngoài?”

“Tê Nhi cũng quá coi thường ta rồi, ta là ai chứ? Lúc trước vì ta nhất thời không tra xét kỹ nên bị bọn họ bắt lại, sau đấy trên người có thương
tích không tốt cho việc chạy trốn, ta nhẫn nhịn hai ngày, thừa dịp cơ
hội bọn họ đưa cơm ta đánh ngất người trông cửa, liền thay đổi quần áo
nghênh ngang đi ra ngoài.”

“Sau này thì sao?”

“Ta hỏi thăm xung quanh một chút, chỉ biết là bọn họ từng trở lại Ngự tông, sau đó
căn bản cũng không biết họ đã đi đâu, về sau tông chủ đi ra, hai người
đã không còn tin tức.”

“Bọn họ có thể đi nơi nào chứ?”

“Việc này ta cũng không nghĩ tới, ta cảm thấy Ngự tông có điểm không thích
hợp, nhưng đã đến thời gian hẹn ước với nàng, ta sợ nàng lo lắng, nên đi đến nơi này, không nghĩ tới nơi này lại bị binh mã của tam hoàng tử vây quanh. Lúc đầu cũng không ngờ hắn có thể uy hiếp đến nàng, nhưng sau
này ta phát hiện ở phía sau sơn nhai có rất nhiều thi thể, nhìn kỹ đúng
là hạ nhân trong phủ của nàng giả dạng… Ta lo lắng nàng có chuyện nên
nghĩ cách lăn lộn vào đây. Không nghĩ tới tam ca kia của nàng thật là
nuôi dưỡng vài tên tử sĩ, ngày ấy ta lẩn vào rồi cùng hắn giao thủ, võ
công của hắn thế nhưng cũng không ở dưới ta, làm tay hắn bị thương,
nhưng ta cũng không chiếm được tiện nghi gì. Hôm nay lại tính kế làm ta
bị thương, hừ, người này trong các vị hoàng tử, cũng coi như là một nhân vật lợi hại.

“Còn đau phải không, khẳng định là rất đau đi!” Ta
vuốt vuốt lưng hắn, nghĩ tới hắn một đường này nếm phải nhiều đau khổ,
đau lòng đến mức nước mắt chảy ra.


“Đau gì chứ, chỉ cần được nhìn thấy nàng, tất cả đều đáng giá.” Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt ta, đem ta vây chặt trong ngực.

Ta rúc vào trong lòng hắn, tâm tình dần dần bình tĩnh trở lại, ai biết lúc này hô hấp hắn bắt đầu nặng nề. Ta ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, thì
phát hiện đôi mắt hoa đào của hắn đang nhìn phần ngực hơi hơi rộng mở
của ta.

“A, dâm tặc, chàng nhìn cái gì đó!” Ta thấy xấu hổ nên
kéo áo che lại, nhưng bị bàn tay to của hắn cầm chặt, “Chẳng lẽ Tê Nhi
không muốn ta sao?”

“Nhưng mà, nhưng mà chàng đang bị thương,
việc này làm sao được a!” Ta thẹn thùng mặc kệ hắn giữ lấy hai tay, nghĩ đến việc hắn muốn làm chuyện đó, gò má đều đỏ lên.

“Nàng sợ ta không được hả?” Hắn bật cười nhìn ta, trong mắt hoa đào ẩn ẩn có một chút tức giận. Sẽ không phải tức giận thật chứ.

“Ai nha, ta đâu có nói chàng không được chứ, ta…” Nói thế nào cũng không giải thích được rõ ràng.

Hắn kéo tay ta giơ lên cao hơn đỉnh đầu, khom người tới gần lỗ tai ta nói,
“Kia muốn hay không ta dùng hành động nói cho nàng biết, ta rốt cục có
được hay không?”

“Ta… A!” Thân thể bị áp đảo ở trên giường, cơ
thể hắn lập tức nằm lên trên người ta. Bạch Trạch vừa mới nãy còn đang
ngủ bị động tác của chúng ta đánh thức, thấy ta bị đè nặng nên ư ử kêu
lên.

“Ai, con chó nhỏ, đừng để cho nó thấy.” Ta ngượng ngùng nhìn con chó nhỏ, vội vàng nhỏ giọng dỗ dành nó, “Ta không sao, ta không
sao, Bạch Trạch ngoan nha!” Bạch Trạch co cẳng chạy tới bên gối của ta,
dùng lưỡi liếm mặt ta.

“Chó đực ư?”

“Hả?”

“Vật nhỏ
này là chó đực, dám ở trước mặt ta mà liếm nàng, có phải không muốn sống nữa hay không?” hắn liếc mắt qua lườm Bạch Trạch, làm nó sợ tới mức cả

người đều run run.

“Ai, chàng thật xấu xa, như thế nào lại khi dễ Bạch trạch của ta.” Ta quay đầu nhìn Bạch Trạch nói, “Ngoan ngoãn nha,
ngươi vào trong rương ngủ đi.” Nó ngô ngô hừ, ngồi xổm cạnh giường nhìn
ta, Thanh Nham bắt nó xách lên, ném tới trong rương. Bạch Trạch nằm ở
trong rương thế nhưng vẫn không nhúc nhích.

“A! Nó có thể chết
không, chàng đánh chết nó a!” Ta đứng dậy muốn đi nhìn xem nó, lại một
lần nữa bị Thanh Nham ấn trở về dưới giường.

“Nha đầu ngốc, ta chỉ làm cho nó ngủ một lúc thôi, chờ ta với nàng làm xong xuôi mọi chuyện rồi, thì nó có thể tỉnh.”

“Thật như thế sao?”

“Thật sự!”

“Trứng thối, chàng rất xấu rồi, vừa mới nãy làm ta sợ muốn chết.” Ta vỗ ngực hắn, quyệt miệng nhìn hắn.

“Thế muốn ta bồi thường một chút cho nàng hay không.” Hắn mị hoặc ở bên tai
ta vừa nói vừa khẽ liếm, làm tim ta đập bang bang, càng lúc càng nhanh.

“Muốn.” Ta nghiêng mặt qua, đỏ mặt nhỏ giọng đáp.

“Cái gì? Ta không nghe thấy rõ a?” Môi hắn di chuyển xuống dưới cổ ta, chiếc lưỡi khẽ liếm. Dục vọng ngủ đông trong thân thể dễ dàng bị hắn khiêu
khích tỉnh lại, hô hấp của ta dần dần bắt đầu nặng nề, nuốt nước miếng,
ta ngẩng đầu nằm ở bên cạnh tai hắn nói, “Muốn.”

Hắn xấu xa cười, tà mị nói, “Như vậy, Tê Nhi liền tự mình tới làm đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.