Đọc truyện Sư Phụ, Không Cần A – Chương 62: Tam ca, giết ta đi
“Ngươi rốt cuộc
muốn làm cái gì?!” Ta tức giận kéo mạnh tay bị khoá trong vòng sắt, cánh tay non mịn bị ghì lại sinh đau. “Làm cái gì?” Tam ca phủ bàn tay to
lên tấm lưng trắng tuyết lõa lồ ngoài không khí của ta, khẽ lướt dọc
theo tấm lưng rồi đến tuyết đồn vểnh lên cao cao, nói, “Trí nhớ Tê Nhi
thật không tốt, Tam ca vừa nói qua muốn khắc ký hiệu cho ngươi.” Dứt lời “Ba” một tiếng giòn tan hắn đánh mạnh lên mông ta, sau khi nghe được
tiếng thét lớn, liền cảm thấy mỹ mãn tiến tới cạnh bàn.
Hắn cầm
lấy một khối màu vàng giống tảng đá, sau đó bước sát tới ngay sau lưng
ta, đặt trên lưng. Tảng đá kia vừa ướt lại vừa lạnh, vừa đặt xuống lưng
ta đã nhịn không được sợ run cả người. Tam ca ấn mạnh vật ấy, chà sát
tới lui trên lưng xẹt qua làn da khiến một mảnh trở nên nóng rực, lưng
giống như bị lửa thiêu đau đớn khôn cùng. “Ngươi muốn làm gì?”
Không biết hắn muốn làm thứ quỷ quái gì, ta không ngừng tránh né. Bàn tay to
lập tức đè chặt đầu ta xuống nhuyễn tháp, mặt vừa mới bị đánh cho sưng
đỏ lại đụng thật mạnh nhất thời vừa nóng vừa đau, hỗn hợp máu tươi và
nước bọt dinh dính theo khóe miệng chảy ra. “Đừng nhúc nhích, đây là
quặng kali nitrat.”
“Lạc Thiên Trạch ngươi rốt cuộc muốn làm cái
gì, muốn giết hãy giết cho thống khoái!” Sợ hãi và tuyệt vọng làm cho ta phẫn hận không thôi, tình nguyện hiện tại cầm dao nhỏ cùng hắn quyết
đấu, chứ không phải bị khuất nhục ở chỗ này, chờ đợi bị tra tấn.
“Tê Nhi nói đùa, Tam ca vì sao để ngươi chết được! Đây là quặng kali
nitrat, sau khi ngươi xăm hình da thịt mới không hư thối.” Nghe được hai chữ “Hình xăm”, đầu ta ông một tiếng… Hình xăm chính là châm rất nhiều
lỗ nhỏ trên người, lại tiếp tục bị vẽ màu sao? “Không cần… Ta không cần
hình xăm, ngươi nhanh thả ta ra, ta rốt cuộc làm sai cái gì, ngươi lại
hận ta như thế!”
Ta giãy giụa tìm mọi cách lay động xiềng xích
trên người, nước mắt hoảng sợ nhỏ từng giọt từng giọt như pha lê bị đứt
đoạn. “Ha ha ha… Ta hận ngươi… Đúng, ta hận ngươi! Ta hận ngươi là nữ
nhi thân sinh của người đàn bà kia, ta hận ngươi làm cho ta không bỏ
xuống được, ta hận ngươi làm cho ta không đành lòng giết ngươi, ta nói
cho ngươi Lạc Linh Tê, nếu ta muốn giết ngươi, ngươi đã sớm chết không
biết bao nhiêu lần!” Tam ca vừa nói, một bên túm nhanh lấy đầu vai ta,
bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng “Lộng”, ta đau đớn hét rầm lên.
Điều chỉnh lại cánh tay đau đớn sau đó vâng lời hắn cúi xuống, bởi vì bị
thiết liên giữ chặt, chỉ có thể nhẹ nhàng di chuyển. “Lạc Linh Tê, không nên ép ta.” Bởi đau đớn, nước mắt không ngừng chảy ra, môi dưới bị cắn
chảy máu tươi, chậm rãi chảy xuống dưới, tích lạc nở rộ thành đoá hoa
máu trên giường. Ta bắt đầu còn chảy lệ, rồi sau đó ngược lại nhẹ nhàng
nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, làm sao cũng không ngừng được, khiến mặt ta càng đau. Ta nhìn chằm chằm Tam ca, gằn từng tiếng nói,
“Buồn cười chết người, Lạc Thiên Trạch! Ngươi chính là kẻ nhu nhược,
ngươi ngay cả giết ta đều không hạ thủ được, còn có thể làm cái gì. Ô…“
Bàn tay to hung hăng bóp cổ, ta bị bắt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vặn vẹo của hắn, kiệt lực làm cho ánh mắt khinh miệt lại khinh miệt. Hắn nhìn chăm
chú ánh mắt ta, tay dần dần thêm sức. Cổ họng bị bàn tay to gắt gao áp
bách, dần dần không thể hô hấp, mặt Tam ca dần dần mờ nhạt, trong đầu
hiện lên là khuôn mặt của các sư phụ. Trên mặt dần dần hiện ra mỉm cười, sư phụ, thực xin lỗi, Tê Nhi phải đi trước.
Đúng, là như thế
này, lại dùng lực chút, ta liền được giải thoát rồi. “Ngô… Khụ khụ…”
Ngay khi ý thức ta dần trở nên mơ hồ Tam ca đột nhiên buông ra ta. Toàn
bộ cổ như là đứt ra từng khúc lại, chậm rãi yếu ớt di chuyển. Cổ họng
đau như lửa đốt làm cho ta không ngừng ho khan. Ta thở hổn hển ngẩng
đầu, tầm mắt dần dần rõ ràng, nhìn thấy Tam ca đang dùng ánh mắt không
thể tin nổi nhìn đăm đăm vào tay mình.
“Vì sao…” Ta vô lực ghé
vào giường, thanh âm khàn khàn như quạ đen, thành công tự hù doạ chính
mình, “Tam ca ngay cả một nữ tử đều giết không được sao?” “Ba” một cái
tát nảy lửa giáng xuống má ta, đầu lập tức nghiêng hẳn qua một bên,
miệng, cổ, bả vai, cánh tay toàn bộ bị liên lụy khiến cả người nhức nhối khôn cùng. Ta cười giận dữ, trừng mắt phượng, nói, “Ngươi vẫn là không
dám…”
“Lạc Linh Tê, không nên ép ta đối xử như thế với ngươi!”
Người trước mắt giật mạnh tóc ta, đem ta-kẻ giống như cá sắp chết cạn kéo
dậy, khoá sắt trên đỉnh đầu ầm ầm vang lên. Da đầu như sắp rơi ra, là ảo giác của ta sao, vì sao trong mắt hắn lóng lánh nước mắt? Tam ca bỗng
nhiên buông lỏng đầu, toàn bộ nửa người trên bị ngã trên giường. Hắn
xoay người rời khỏi một lúc, thời điểm trở về trong tay cầm một cái khăn mặt. Khăn mặt ấm áp nhẹ nhàng lướt qua mặt và môi, động tác rất nhẹ,
vẫn làm cho toàn tâm ta đau nhói. “Lạc Linh Tê, không nên ép ta, không
cần khiêu chiến cực hạn của ta.”
Ta dùng hết khí lực tựa đầu xoay hướng khác, nhắm mắt. “Ngươi không cần giống tiểu hài tử, ta nói cho
ngươi hay, nếu ngươi còn như vậy, kẻ khác sẽ chết thay.” Ta mở mắt, gắng sức không để bản thân run rẩy. “Đêm qua, thân binh bắt được một lão già râu sơn dương, ngươi biết hắn sao?”
“Ti bỉ!”
“Ha ha ha,
đúng, ta chính là ti bỉ. Ta nói cho ngươi, nếu ngươi chết, ta sẽ chôn
toàn bộ hạ nhân cùng ngươi. Ngươi nhớ kỹ cho ta, ” hắn cúi xuống lấy tay vén gọn sợi tóc rối trước trán ta, bắt ta nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh
lùng nói, “Trên đời này có người, muốn sống không thể, muốn chết cũng
không xong.”