Sư Phụ, Bảo Bảo Là Của Người!

Chương 8: Thủ hộ giả của Tuyết Phượng cung


Đọc truyện Sư Phụ, Bảo Bảo Là Của Người! – Chương 8: Thủ hộ giả của Tuyết Phượng cung

Lúc này,Phong bỗng nhiên nói:

-Ngươi nói có phải là hoàng thất phân tranh sau đó vì không lấy được sự giúp
đỡ nên hăng máu quá diệt luôn Thượng Quan gia tộc không?.

Hỏa vừa nghe vậy,nước trà vừa trong miệng bỗng phun ra,nhảy xổ ra mắng:

Ngươi cái đồ đầu heo,ta bảo ngươi ngu ai ngờ ngươi ngu thật.Ta đã bảo với
ngươi rồi!Tuy Thượng Quan gia tộc xuống dốc nhưng cũng không đến nỗi
xuống dốc không phanh,mấy năm này chỉ là bị Diệp gia lấn lên đầu nên uy
vọng mới xuống dốc thôi chứ nó vẫn là một gia tộc lớn.Hơn nữa,hoàng thất lại dám động thủ trên đầu thái tuế sao,ngươi không nhớ là đại lục này
nhờ thập đại gia tộc mới duy trì được thế cân bằng với Tuyết Phượng
cung sao?.Nếu không có thập đại gia tộc thì Tuyết Phượng cung đã là bá
chủ của đại lục này lâu rồi?!Cho dù có đi nữa thì cũng không phải bây
giờ,5 nước hiện nay,Hiên viên quốc mới chỉ có duy nhất một hoàng tử,cũng đã được sắc phong làm thái tử rồi,hơn nữa hậu cung cũng chỉ có độc nhất một hoàng hậu,không thể xảy ra màn anh em tương tàn được.Hoàng Thiên
quốc này thì hại vị vương gia đang đối đầu,phòng nhau như phòng mãnh
thú,đều muốn nhân cơ hội diệt trừ nhau lúc đối phương yếu thế,sao có
thể động thủ với Thượng Quan gia tộc bây giờ chứ,họ mượn sức còn không
kịp.Nguyệt Ly quốc thì đang vô hậu(ở đây là chỉ con nối dòng nhé) làm
sao có phân tranh.Nam Dực thì tân hoàng mới lên ngôi,đấu đấu tranh tranh cái khỉ gió ấy.Linh Ương quốc bây giờ đã suy yếu rồi,đào đâu ra sức
tiêu diệt Thượng Quan gia tộc!-Nói xong,Hỏa cốc đầu Phong một cái rồi
tuôn ra một câu châm biếm:

-Ngu ngốc-Phong nghe xong tức đến đỏ bừng
mặt,tuy một phần là tức nhưng trong đó là xấu hổ nhiều hơn,nhưng mà vì
cứu vãn lại danh dự đã mất của mình nên vẫn tiếp tục suy đoán:


-Không lẽ là 1 trong thập đại gia tộc?-Hỏa nghe câu này liền lắc đầu liên tục:

-Không thể,lúc ấy thập đại gia tộc đang ở thế cân bằng với Tuyết Phượng
cung,nếu diệt đi Thượng Quan gia tộc thì sẽ mất cân bằng,Tuyết Phượng
cung sẽ nhân cơ hội mà lấn tới,không có lợi.

-Cái này không phải,cái kia không phải,vậy thì rốt cuộc là tại sao?-Phong rối trí nói

-Ừ,thôi kệ đi,cái này đã có chủ tử xử lý,chúng ta chỉ cần nghe lệnh là
được.-Hỏa mệt mỏi nói,suy nghĩ cả nửa ngày,cái gì cũng không ra,chỉ tổ
mệt não.

Thế nhưng,Phong và Hỏa cũng đã bỏ sót 1 chi tiết rất nhỏ,
rằng họ quá thiên về lợi ích, mà quên mất một từ,đó là yêu điên
cuồng…

— —-Tuyết Phượng cung-sâu trong cấm địa—- —–

Trước cửa động,có một ông lão đang ngồi khoanh chân,chòm râu ngắn ngủi,ở đuôi mắt có tầng tầng nếp nhăn,mái tóc dài trắng như cước rủ xuống sau lưng
,đôi mắt ông lão vốn đang nhắm lại,bỗng mở ra bất chợt,tinh quang lóe
lên.

Sau đó,bên trong động bỗng có một luồng sáng chiếu sáng cả động, động vốn tối đen mịt mờ,bây giờ đã trở nên chói mắt.

Ông lão vốn đang tĩnh tâm bỗng nhiên đứng lên,nhưng vẫn không kịp,luồng
sáng bắn thẳng vào người ông lão,hất ông ra tận chỗ cây cổ thụ đằng xa.

Sau khi gắng sức đứng lên,ông lão buông một tiếng thở dài,nhìn về phía động khẩu sợ hãi than:

-Lực lượng truyền thừa thật đáng sợ…-Sau đó lại cười khổ nói:

-Cũng phải,tôn chủ,vật mà ngài để lại cho hậu thế,đâu phải vật tầm thường-Ông lão khẽ lầm bầm,trong mắt lóe lên sùng bái và tiếc hận,rồi lại nhìn về
phía khoảng không vô tận kia:

-Tôn chủ,huyết mạch của người đã đến
rồi,tôn chủ,ta sẽ không làm trái ý người,tôn chủ,ta sẽ cố gắng bảo vệ
nàng,người có thấy không,thấy rồi,người sẽ khen Tiểu Hiên chứ,Thư tỷ
tỷ…-Thư tỷ tỷ,cái tên này,đã bao năm rồi ông không gọi lại nó,chỉ có
thể tôn kính gọi người là tôn chủ…Ký ức như thủy triều mãnh liệt tràn
về,trong một rừng trúc,một tuyệt sắc nữ tử khẽ xoa đầu một đứa bé đang
nghịch đất,ôn nhu nói:

-Tiểu Hiên,đừng nghịch nữa,lại bẩn người-Đứa bé nghe vậy,khẽ ngẩng đầu lên,làm nũng nói:


-Tiểu Hiên biết rồi mà,chỉ để Tiểu Hiên chơi một chút nữa thôi!-Nữ tử nghe vậy,cười hiền hòa:

-Ừ,chỉ một chút thôi nhé-Đứa bé nghe vậy,khẽ hân hoan hô một tiếng,rồi sau đó
lại tiếp tục nghịch đất.Đó là khoảng thời gian ông hạnh phúc nhất.

Khung cảnh trong tâm trí ông lại thay đổi,ông nhìn thấy hình ảnh Thư tỷ tỷ mà mình luôn kính yêu,một người kiên cường như tỷ tỷ, đang khóc…

Trong đêm mưa ào ào như trút nước,nữ tử tuyệt sắc khóc đến tê tâm liệt phế,
rồi gục đi trước ngực của người đàn ông đó,khẽ lầm bầm:

-Triệt,chúng ta sẽ đi cùng nhau,Triệt,đợi em,em sẽ báo thù cho chàng!-Cô gái nói,trong mắt lóe lên sự thù hận.

Lúc này,có 1 người thiếu niên chạy tới,nhẹ nhàng trách móc:

-Tỷ tỷ làm Tiểu Hiên lo lắng quá,sao lại chạy tron..g mư..a…-Thiếu niên
nói tới đây thì dừng lại,mặt xanh mét nhìn xác người đang nằm dưới đất:

-Đây là…Triệt ca ca?-Thiếu niên yếu ớt hỏi.

-Đúng vậy-Nữ tử lạnh đạm nói,đâu còn thần thái ôn nhu hay đau buồn…

Thiếu niên khuỵu xuống,sau đó phẫn nộ rống lên:

-Liên minh 5 nước,thập đại gia tộc,bọn họ sao lại dám…sát hại Triệt ca chứ!-Nói tới đây đã thành tiếng nức nở nghẹn ngào

-Không phải-Nữ tử lại lạnh nhạt nói tiếp-Bọn họ không sát hại chàng ấy!

-Thế là ai-Thiếu niên ngớ người,ngoại trừ liên minh 5 nước và thập đại gia tộc,ai có can đảm và khả năng sát hại Triệt ca chứ.

-Là ta-Nữ tử nghẹn ngào,còn chưa cho thiếu niên có cơ hội ngạc nhiên thì nàng đã kể tiếp:


-Người bọn họ muốn bắt là ta,bọn họ muốn dùng ta để uy hiếp Triệt,là ta!-Nữ tử phẫn nộ thét lên.

Nói xong,nàng quỳ xuống bên xác chết,đau buồn nói:

-Ta hận,hận chính mình,tại sao ta lại không đủ khả năng,tại sao,ta lại vẫn
luôn phải nép sau cánh chim của Triệt,để trơ mắt nhìn bọn bọ sát hại
hắn-Nữ tử vừa khóc,nước mắt khó khăn lắm mới nén được giờ phút này lại
ào ào tuôn ra rơi lã chã dưới mặt đất.

Khung cảnh trong tâm trí ông lại lần nữa thay đổi

Nữ tử nằm dưới mặt đất,trên ngực là vết thương chí mạng,nàng nhẹ giọng phân phó:

-Phạm Minh Hiên,ta giao cho ngươi làm Thủ hộ giả của Tuyết Phượng cun và Tru
Tiên cung,hãy nhớ,đừng để thế lực của Tru Tiên cung lộ ra ngoài,còn
nữa….-Nói chưa hết,nàng lại phun ra một ngụm máu.Nam tư ở bên cạnh
thấy vậy,đau lòng nói:

-Thư tỷ tỷ…-Nữ tử ngăn hắn lại,nói tiếp:

-Con của ta và Triệt,ta đã gửi nó dưới một thời không khác.Khi quang cầu ở
cấm điạ sáng lên,đó là lúc nó quay về,bảo vệ…giúp ta-Nữ tử khẩn cầu
nói.

-Thư tỷ,tỷ yên tâm,ta sẽ giúp tỷ-Nam tử hứa hẹn.Nữ tử nghe vậy,an lòng,nhắm mắt lại..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.