Đọc truyện Sư Phụ, Bảo Bảo Là Của Người! – Chương 4: Ta có sư phụ ý hả?
Lãnh Hàn nhìn thấy
đứa bé chảy nước miếng nhìn mình thì trông rất buồn cười,nhưng hắn thấy
được,trong ánh mắt đó,đơn thuần chỉ là thưởng thức mà thôi,chẳng hiểu
sao,nhưng hắn khi nhìn thấy ánh mắt đó,vừa vui mừng,cũng vừa buồn.Cũng
không biết tại sao,cảm xúc của hắn,từ khi nhìn thấy đứa bé con này,đã bị ảnh hưởng rất nhiều.
Mà đứa bé trên giường,cũng chính là Ly Âm,nhìn
thấy Lãnh Hàn lại gần,trong lòng bắt đầu khiếp đảm,có phải hắn là kẻ
biến thái định tra tấn ta không,hay là luyến đồng,hay là hắn là kẻ thù
muốn trả thù ta,huhu,ta tạo nghiệt gì thế này,tại sao lại xuyên cơ
chứ,ta còn chưa du lịch thế giới,còn chưa lấy chồng,tệ hơn là còn chưa
có mảnh tình nào đây này,huhu.
Mặc dù trong lòng rối loạn,nhưng nàng mặt
ngoài vẫn tỏ ra không có chuyện gì,dù sao nhiều năm sống ở đại thế
gia,nàng đã được bồi dưỡng từ nhỏ rồi,gặp chuyện không hoảng,nhưng mà,ai nói cho nàng biết gặp chuyện này thì không hoảng kiểu giè chứ.
Vì
thế,nàng vẫn đang tự nói với mình rằng,không sợ không sợ,mình là người
lớn,sao có thể sợ một thằng oắt con vắt mũi chưa sạch,mất phong độ,nhưng trông thiếu niên này đáng sợ quá,hơn nữa nàng bây giờ lại….
Đúng với
câu cá nằm trên thớt mà.Trong lòng cầu nguyện,Phật ơi,Chúa ơi,con chưa
làm gì có hại với trần gian cả,chỉ là bình thường keo kiệt một chút,dữ
tợn một tí thôi mà,con thề,nếu Ngài cho con trở về,con sẽ đưa ba nghìn
lễ cho Ngài(ai mà biết được),con sẽ đi làm từ thiện mà!
Lãnh Hàn nhìn thấy trong mắt đứa bé lóe lên khiếp đảm mà ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh
thì trầm ngâm,đứa bé này,mới một tuổi,đã biết che giấu cảm xúc rồi,hơn
nữa hình như còn làm rất nhuần nhuyễn,có thể thấy được tâm cơ rất
nặng,nếu bồi dưỡng được trở thành người của mình,sẽ là một trợ giúp
lớn.
Hơn nữa,trong lòng hắn dường như có cảm tình đặc biệt với con bé
này,ở lại để chơi đùa cũng tốt!Cứ quyết định như vậy(một câu đã xác định tương lai bi thảm của n9)Thế nhưng,đứa bé này có tâm cơ nặng như vậy,nếu nhìn thấy một màn
người nhà mình bị diệt,chắc sẽ không an lòng,hắn cũng nên cho đứa bé
chút lợi tức mới phải,nhưng mà,trong lòng hắn,lý do thật sự là,lại không muốn đứa bé này đau lòng,chỉ là hắn tự lừa dối mình mà thôi…Dù
sao,hắn quyết không thừa nhận là mình lại có tình cảm với một đứa bé.
Trầm ngâm một lúc lâu,hắn lên tiếng:
-Bé con,tuy rằng Thượng Quan gia tộc đã bị diệt,nhưng ta sẽ nuôi ngươi,đừng hoảng loạn,đừng lo lắng.
Ly Âm nghe được thì trong lòng kêu rên,ta có thể không lo,có thể không sợ
sao,trông ngươi hung thần ác sát thế cơ mà.Khoan đã,hắn nói cái
gì,Thượng Quan gia tộc,dường như mỗi khi nhắc tới 4 chữa này,lại có một
âm thanh quen thuộc khảm sâu vào trí óc nàng,không để cho nó phai
đi,thanh âm ôn nhu đó,mà tràn đầy sự thù hận:
-Báo thù cho Thượng Quan gia tộc!
Trong đầu nàng không ngừng vang lên âm thanh này,lặp đi lặp lại,a,đầu đau
quá,giống như…giống như bị đao cắt vậy,nhưng dù đau đến đâu,dòng chữ
vẫn luôn lởn vởn,vòng quanh trong đầu nàng.Nàng vô thức,lặp đi lặp
lại,nhưng vào miệng chỉ có thể phát ra thanh âm bập bẹ,nhưng nếu là một
người có tâm tư tinh tế,sẽ cảm giác được,sự thù hận mãnh liệt trong
đó,hiển nhiên Lãnh Hàn là loại người này:
-Bá..o t..hù!bá..o th..ù!
Lòng Lãnh Hàn thắt lại,cảm giác đau lòng lại truyền tới,hắn vỗ đầu đứa bé nói:
-Không sao,có ta ở đây,bên cạnh ngươi,đừng đau lòng.Giọng hắn bối rối,dù sao
hắn cũng chưa từng an ủi ai bao giờ,lần đầu tiên lại dành cho một đứa
bé.Nghe được thanh âm này,lòng của nàng an tường lại,cũng không nhắc lại nữa,cũng không lặp lại,mà chỉ ngồi tĩnh lặng ở đó.
Suy nghĩ kĩ lại,thì
người phụ nữ đó đã từng nhắc tới Thượng Quan gia tộc,mà mình hình như là tộc nhân của tộc đó,hơn nữa mỹ thiếu niên này cũng nhắc tới,hay là
nói,mình vẫn là đứa bé lúc trước,chỉ là được người ta cứu thôi?Oa,thật
sự là cát nhân tự có thiên tướng,trời cao hiển linh nha,đem nàng được
cứu ra,bây giờ,nàng nhìn thấy người này không lộ ra cảm xúc khiếp đảm
nữa,mà chính là ngưỡng mộ, ngưỡng mộ a!
Lãnh Hàn nhìn thấy đứa bé
cảm xúc xoay qua như chong chóng thì bật cười.Tiếng cười của hắn,rất êm
tai,như tiếng suối róc rách chay vậy,oa,ta lại có thể làm thơ, ta thật
sự rất giỏi,Ly Âm trong lòng bắt đầu yy.
Lúc này,tiếng nói trầm thấp của hắn truyền vào tai nàng:
-Đi theo ta,ta sẽ là sư phụ của ngươi!-Hắn nghĩ mãi mới nghĩ ra được cái
thân phận này cho nàng,hơn nữa,hắn không muốn cùng con bé này tách
ra,vậy thì thân phận này hợp lý rồi.Hắn còn ẩn ẩn được cảm giác,con bé
này trong người có một luồng sức mạnh đang bị phong ấn,tuy rằng bị phong ấn,nhưng cảm giác của hắn không bao giờ sai,còn nữa,đây là một luồng
sức mạnh cực kì khủng bố.Đứa bé này,sau này sẽ là một nhân vật phong vân trên đại lục này!
Mà Ly Âm nghe được lời này,cũng gật đầu,nàng
biết,một gia tộc lớn tới nỗi người khác phải e ngại thì huyết mạch duy
nhất của gia tộc này,đó chính là mình,chắc chắn sẽ gặp nhiều sự cố trong đời,hơn nữa,nam nhân này thoạt nhìn không đơn giản,mình đo theo hắn
chắc chắn sẽ gặp nhiều liên lụy.
Trước tiên, nàng cần phải học tập võ
công để bảo vệ thân mình cho chắc đã,mình chỉ là một đứa bé,nếu ông trời đã ban cho mình thân thể này,thì mình sẽ thuận thế giữ lấy nó.Từ bây
giờ,nàng không phải Sở Yên Nhiên nữa,mà là Ly Âm!