Đọc truyện Sư Phụ Ăn Ăn Ăn – Chương 21: Kết cục (hạ)
A Kiểu vốn không phải là một cây nấm thông thường, mà là Thiếu chủ Ma giới, nguyên hình không phải là một cây nấm loại thường, mà là dị thú Hống của thượng cổ.
Hống là dị thú, trời sinh tính tình hung mãnh, lấy rồng làm thức ăn.
Ma giới diệt vong, A Kiểu mặc dù có nguyên hình hung mãnh, nhưng bản thân lại là kẻ nhút nhát, đừng nói là lấy rồng làm thức ăn, ngay cả đồ mặn cũng rất ít khi ăn qua. Lục Tiên một mực đi theo bên nàng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy nguyên hình của thiếu chủ, làm sao tin nổi dị thú hung mãnh này lại có hình dạng thiếu nữ thuần lương vô hại. Lục Tiêu luôn trông cậy vài vị Thiếu chủ có huyết thống tôn quý này sẽ phục hưng được Ma tộc, thật vất vả mới đem người nuôi lớn, đến tuổi biết yêu chớm nở, liền quên đi nghiệp lớn, điên cuồng chạy theo trào lưu “nữ truy nam”.
Nếu là nam nhân cũng thôi đi. A Kiểu mặc dù còn nhỏ, nhưng trước khi Ma Tôn chết đã truyền hết tu vi cả đời cho nữ nhi duy nhất này. Phàm là nam tử mà A Kiểu vừa mắt, liền bắt về là được, cũng không có gì phải lo.
Nhưng mà nhìn trúng ai không nhìn, lại nhìn trúng ngay hậu duệ thần tộc mà Thiên giới cũng phải nhường ba phần—— Tiêu Hành thượng thần.
Tiêu Hành tao nhã vô song, tiểu nữ hài nông cạn như A Kiểu, nhìn trúng một cái dĩ nhiên nàng liền đi không nổi nữa.
Tiêu Hành nổi danh là lạnh lùng không thân cận ai, A Kiểu tâm tâm niệm niệm vị lang quân mỹ mạo này, liền cứ liều mạng ngày ngày chạy đến Quy Vân Các, chỉ vì nhìn lén một chút, nếu nhịn không nổi thì liền liều chết một phen.
Thiên giới không thiếu nữ tiên ái mộ Tiêu Hành, nhưng trừ Bích Nhiêu thần nữ là sư muội của hắn thì chưa từng có nữ tiên nào đến gần hắn được. Nếu có yêu vật nào không cần mạng, chưa kịp đụng tới tay áo Tiêu Hành, liền hóa thành tro bụi.
Nhưng tu vi Tiêu Hành tuy cao, lại không có cách nào tổn thương đến thân thể dị thú hung mãnh có mấy vạn năm tu vi này của A Kiểu.
Một thời gian, chỉ có thể nhìn nàng dùng ánh mắt đầy ái mộ đi theo bên người hắn.
Đường đường là Thượng thần, lại không thể làm gì con yêu vật da mặt dày này.
Khi đó cõi lòng không chút gợn sóng của Thượng thần, bắt đầu có chút cảm xúc khác thường.
Lúc đầu thì khó chịu, về sau cũng không thể làm gì, Tiêu Hành dần dần hình thành thói quen có yêu vật da mặt dày xuất hiện bên cạnh hắn. Hắn đang lúc sắp độ kiếp, lúc kiếp số tới gần, hắn mới giật mình phát hiện yêu vật này chính là đại kiếp của hắn.
Thiên đế có giao hảo với hắn, đối với chuyện yêu vật kia Thiên đế tự nhiên cũng có nghe thấy—— chỉ là ngay cả Tiêu Hành cũng không làm gì được nàng, người ngoài nào dám hành động thiếu suy nghĩ? Hắn muốn tặng Tam Kích Thảo cho Tiêu Hành, dùng nó đi đối phó với yêu nữ kia.
Vạn vật sinh ra đều có tương khắc. Khắc tinh của dị thú Hống, chính là Tam Kích Thảo.
Tiêu Hành nhìn Tam Kích Thảo hiếm có kia của Tam giới, cuối cùng hắn vẫn không nhận.
Hắn nói: “Tiêu Hành đa tạ Thiên đế, chỉ là yêu vật này, ta tự có cách xử trí nàng.” Hắn đúng là muốn sớm ngày thu thập nàng, nhưng hắn thấy thủ đoạn này quá mức hẹn hạ.
Tỉ mỉ suy nghĩ lại, bộ dáng của yêu vật kia cùng với nữ tử bình thường không có gì khác, Tiêu Hành biết, nếu hắn thật sự cầm Tam Kích Thảo kia cho nàng ăn, với bộ dạng bị sắc mê hoặc đến ngây ngô của nàng, nhất định vui mừng nhảy nhót mà ăn.
Thiên Đế làm sao không nhìn ra sự biến hóa của vị Thượng thần này, trong lòng sớm đã có tính toán.
Hôm đó A Kiểu như mọi ngày đi vào Phù Hoa viện tĩnh lặng của Tiêu Hành đợi hắn về, mà tiểu đồng hầu hạ bên người Tiêu Hành đặc biệt mang bánh ngọt tới.
Mặc dù mỗi ngày nàng đều quấn lấy Tiêu Hành, nhưng đến vô hình đi vô ảnh, trừ Tiêu Hành ra không ai biết nàng đến Quy Vân Các. Tiểu đồng này nàng biết, hắn còn chuẩn bị trà bánh, A Kiểu liền cho rằng vị thượng thần tâm địa sắt đá này rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi, chính thức chấp nhận nàng rồi.
Dây dưa một trăm năm, cuối cùng cũng gõ được cánh cửa trong tim thượng thần này. A Kiểu tung tăng vui mừng không dứt, ăn hết bánh ngọt cùng nước trà mà tiểu đồng kia chuẩn bị.
Dáng người nàng thon nhỏ, nhưng nguyên hình của nàng như vậy, cho nên khẩu vị cũng cực lớn, gió cuốn mây tan gì cũng đều ăn sạch sẽ…
Tiêu Hành từ thiên giới trở lại, nhìn thấy Quy Vân Các ánh lửa ngất trời, liền biết không ổn.
Đi đến trong sân, lại thấy cả người nàng đang bị ngọn lửa thiêu hủy, thân thể thiếu nữ mềm mại xuất hiện vô số tia sáng màu vàng rực len lỏi cháy—— chính là dấu hiệu sắp tan thành mây khói vì ăn Tam Kích Thảo.
Tình cảm nàng đối với hắn trước giờ chưa từng che giấu, hắn trước giờ chưa từng cho nàng cho nàng sắc mặt vui vẻ, chỉ có khi hắn bị nàng chọc tức, mới có chút vẻ tức giận. Lúc đó, nàng mới ngoan ngoãn đứng cạnh không quấy rầy hắn, hoặc là sẽ cắn răng nói:
“Chàng, chàng đừng nóng giận, ta đi ngay đây, một tháng này ta sẽ không quấy rầy chàng.” Nàng đi một bước lại xoay đầu tận ba lần, chưa đi đến một nửa lại quay trở về, mang theo giọng điệu thương lượng, thận trọng nói: “Mười ngày đi, ta đảm bảo mười ngày này không quấy rầy chàng.”
Chẳng qua là không quá hai người, tiểu yêu vật da mặt dày kia lại như mọi ngày, bò đến trước cửa sổ của hắn, mang một đầu tóc đen mượt, chớp đôi mắt so với nước hồ Tam Sinh còn sạch sẽ hơn, giọng mềm nhũn hướng về hắn nói: “Ta một ngày không nhìn thấy chàng, liền nhớ chàng. Thượng thần, nếu chàng còn giận, liền cứ đánh ta đi. Ta da thô thịt dày, chịu nổi bị đánh mà.”
Khi đó, Tiêu Hành tự nhiên không nói nhiều với nàng thêm một câu nào.
Lúc này, Tiêu Hành kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.
Hắn nhìn thấy tiểu yêu vật kia, lần đầu tiên dùng ánh mắt giận dữ nhìn hắn, rồi sau đó đi thẳng về phía hắn, nàng nắm trong tay vũ khí bén nhọn, để lên lồng ngực hắn.
Ngay thời điểm lửa giận đùng đùng như thế, vậy mà vũ khí bén nhọn kia cuối cùng vẫn không có đâm vào ngực hắn nửa tấc nào.
Nàng giương mắt nhìn hắn, lẩm bẩm nói:
“Phải làm sao đây? Chàng muốn mạng của ta, nhưng ta vẫn không nỡ giết chàng…”
Hắn tận mắt trông thấy nàng từ một tiểu cô nương trẻ đẹp bị biến trở về nguyên hình, nhìn thấy nàng đau khổ gào thét, kêu rên.
Sau đó “Bùm” một tiếng, nàng biến thành vô số mảnh vụn mang theo ánh lửa.
Hắn đứng trong viện, nhìn từng mảnh vụn của nàng từ từ rơi xuống xung quanh mình… Rồi sau đó tan biến không còn tồn tại, tựa như cái gì cũng chưa từng xảy ra vậy.
——
Lúc đầu A Kiểu cùng Mặc Tầm đến hồ Tam Sinh, sau khi nàng rơi vào hồ Tam Sinh, những ký ức vụn vỡ kia đã dần dần phục hồi, dần dần nhớ ra rồi. Lúc gặp Lục Tiêu, nàng đã nhớ lại tất cả.
A Kiểu giơ tay vuốt ve gương mặt tuấn tú tái nhợt như tờ giấy trước mắt này, đem mặt mình áp lên, sợ hãi nói:
“Đừng bỏ ta lại mà.”
Nàng trước giờ chưa từng trách hắn.
Tiêu Hành nhìn dáng vẻ luống cuống của nàng, đem nàng ôm chặt vào lòng thêm một chút.
Hắn cuối cùng cũng không thể bên nàng đến cùng.
Ban đầu vì cứu nàng, hắn đã hao phí mấy vạn năm tu vi, theo năm tháng nàng trưởng thành, thân thể cũng cần nhiều tu vi hơn. Hắn từng chút từng chút dùng của mình bổ khuyết cho nàng. Nàng khôi phục trí nhớ, nguyên thần trong cơ thể cũng dần tụ lại, đến lúc lớn mạnh phá vỡ được tất cả, sẽ không còn cần hắn nữa rồi. Đến lúc đó, hắn tự nhiên sẽ tiêu hao hết tia tu vi cuối cùng của cơ thể, tan thành mây khói.
Người chết, có thể chuyển thế; Thần chết, chính là vĩnh viễn biến mất khỏi tam giới này.
Nàng nói với hắn, đừng bỏ nàng lại, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể đáp ứng nàng.
Giống như ba ngàn năm trước, ánh mắt nàng trông mong nhìn hắn, nói với hắn:
“Tiêu Hành thượng thần, ta thích chàng mất rồi, chàng cũng thích ta có được không?”
Hắn đã trả lời nàng thế nào?
“…Thần Ma khác biệt.”
——
Ba trăm năm sau.
Quy Vân Các sau khi Tiêu Hành thượng thần chết đi, đệ tử phân tán hết, chỉ còn lại một tòa các trống không.
Trên ngọn đồi phũ thảm cỏ xanh ngát, một tiểu nam oa mập mạp mặc y bào nhỏ màu xanh nhạt, đang bài bản tưới nước cho hoa hoa thảo trên sườn núi. Dáng người nhỏ nhỏ, bề ngoài chỉ như tiểu hài tử người phàm bốn năm tuổi, nhưng sinh ra đã có thần cốt hiếm thấy nhất Tam giới.
Hắn một hồi tưới khóm hoa hướng dương, một hồi lại tướng khó hoa thược dược. Cây táo nhỏ ở giữa đám hoa hoa thảo thảo này thật không có gì nổi bật, bởi vì tính tình thẹn thùng, không biết đung đưa thân thể lòe loẹt như hải đường, chỉ biết mong ngóng chờ hắn tưới nước. Tiểu nam oa hướng về phía cây táo nhỏ, tiếng nói ngây thơ non nớt:
“Đừng có gấp, ai cũng đều có.”
Cây táo nhỏ lúc này mới đỏ mặt gật đầu.
Tưới hoa xong, tiểu nam oa mới chạy lên đỉnh núi tìm mẫu thân.
Từ lúc hắn có trí nhớ, mẫu thân liền thích ở trên núi ngắm mặt trời mọc, có lúc cứ ngồi như vậy, ngồi đến cả một ngày.
Hắn cũng như thế, ngồi bên cạnh mẫu thân, ngắm một hồi, nghiêng đầu hỏi người:
“Mẫu thân, khi nào phụ thân trở về.”
Hắn từ nhỏ chưa từng có phụ thân.
Mẫu thân không nói gì.
Qua một hồi, mới nghe thấy người lên tiếng ——
“Phụ thân con thích nhất là nấm, con mỗi ngày ở trên sườn núi trồng một cây nấm nhỏ, phụ thân con rất nhanh sẽ trở về.”
“Ờm.”
Tiểu nam oa đáp ứng, lắc hai chân ngắn nhỏ, ngước mắt lên nhìn ánh nắng chiều.
Nắng chiều nhẹ nhàng rơi trên hai thân ảnh một lớn một nhỏ tại sườn núi, ôn nhu đến dị thường.
Từ ngày hôm đó trở đi, mỗi ngày sau khi tưới nước cho hoa cỏ trên núi xong, tiểu nam oa đều sẽ ở gần đó trồng lên một cây nấm nhỏ.
Ngày lại qua ngày.
Trên sườn núi rốt cuộc mọc đầy nấm nhỏ,nhưng tiểu nam oa vẫn không chờ được phụ thân nó trở về,
——Hoàn——
Dịch bởi Mạt Họa
Đôi lời của Họa Họa:
Đây chỉ là một truyện ngắn tác giả viết lúc rảnh rỗi, tác giả quyết định làm mẹ ghẻ rồi.
Huhu ta đau lòng quá!!!