Đọc truyện Sư Phụ Ăn Ăn Ăn – Chương 12: Mới vào nghề (Tay mới)
– ————–
“Sư phụ, ta vẫn muốn…”
“Cho nàng.”
Ba ngày sau. A Kiểu thần khí thanh sảng bước ra từ Phù Hoa viện, vừa vặn gặp được Mặc Tầm trong vườn đào. Nàng trông thấy Nhị sư huynh nói chuyện cùng một quả đào nhỏ trên cây, quả đào kia chắc là phái nữ, Nhị sư huynh của nàng cười cười, lá trên cành đào kia khẽ run run, toàn thân quả đào đều trở nên phấn phấn nộn nộn, mượt mà giống như được nhuộm một tầng phấn vậy. A Kiểu chợt nhớ tới, lúc nàng cùng sư phụ song tu, thân thể nàng cũng nhuốm hồng như thế.
Mặc Tầm quay đầu lại, thấy tiểu sư muội duyên dáng đáng yêu, nhất thời có chút giật mình.
Hắn biết dung nhan sư muội tuyệt sắc, khả ái vô song, nhưng đôi mắt dưới hàng lông mày đều là vẻ quyến rũ trêu chọc người, chẳng qua chỉ là hướng về phía hắn cười một tiếng, liền cảm thấy sóng mắt nàng lưu chuyển, kiều thái hiện hết ra. Mặc Tầm sững sốt trong bụng một chút, ổn định chốc lát mới nói: “Sư phụ đâu?”
Mấy ngày trước tiểu sư muội đột nhiên mất tích, sư phụ đang bế quan cũng phải xuất quan đi tìm nàng, sau đó tìm được rồi, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
A Kiểu nói: “Sư phụ có chút mệt mỏi, đang nghỉ ngơi.” Lúc nói lời này, A Kiểu có chút chột dạ. Nếu không phải nàng tham lam, mượn cớ lúc sư phụ hào phóng nên đòi hỏi càng nhiều tu vi, thì cũng không khiến sư phụ mệt lả như thế. A Kiểu sờ sờ miệng mình, tựa hồ còn cảm thấy mùi vị của thứ phình trướng nóng hầm hập kia phun trào, cái vật kia của sư phụ lớn quá, nàng cũng không biết miệng mình còn có thể dùng như vậy.
Mặc Tầm là người thông minh cỡ nào, tiểu sư muội này của hắn cùng sư phụ có quan hệ không bình thường, dưới mắt hiện giờ thấy sư phụ cùng tiểu sư muội ở trong Phù Hoa viện mấy ngày, lúc tiểu sư muội đi liền kiều mỵ đến như vậy, mấy ngày nay hai người làm cái gì, tất nhiên không khó đoán. Hắn cũng biết sư phụ không câu nệ e ngại ánh mắt thế tục, mà tiểu sư muội vẫn còn nhỏ dại, đối với loại chuyện này vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê.
Mặc Tầm nói: “Sư phụ có phạt muội không?” Nàng nhân lúc sư phụ bế quan mà lén lút trốn ra ngoài, với tu vi thấp bé của nàng, lỡ như bị yêu quái khác ăn mất thì nguy to rồi.
A Kiểu lắc đầu một cái, giọng vui mừng nói: “Không có.” Nàng lại hướng về Mặc Tầm nháy mắt một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến rạng rỡ. “Sư phụ chẳng những không phạt muội, hơn nữa còn cùng muội song tu mấy ngày, độ cho muội không ít tu vi.”
Mặc Tầm: “…Mấy, mấy ngày?”
“Ừm.” A Kiểu cười tủm tỉm gật đầu, “Đúng vậy a~, Nhị sư huynh, rốt cuộc muội cũng hiểu chỗ hay của song tu, không được mấy ngày mà pháp lực muội tăng lên rất nhiều, nhưng mà sư muội này của huynh cũng không phải người keo kiệt, ngày khác hai ta cũng có thể song tu một phen, thúc đẩy pháp lực cho lẫn nhau.”
Mặc Tầm: “Tiểu sư muội!” Hắn dừng một chút, sắc mặt khó coi, hướng về tiểu sư muội ánh mắt mê mang, lúc này khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, nói: “Ta chợt nhớ ra còn có việc, đi trước đây.”
“Aiz, Nhị sư huynh!” A Kiểu ở phía sau bỉu môi giậm chân, Nhị sư huynh lại không để ý tới nàng. Quy Vân Các lớn như vậy, lẽ nào nàng chỉ có thể quẩn quanh sư phụ thôi sao? A Kiểu rất là khổ não, rũ đầu nhỏ xuống, dải lụa xanh biếc cột trên búi tóc hình nụ hoa của nàng bị gió thổi cọ sát vào bên tai có chút nhột. Nàng là một cây nấm, lúc khổ não liền thích ngồi xỗm xuống, yên tĩnh suy nghĩ.
Lúc này một cái bóng che trên đỉnh đầu nàng.
A Kiểu giương mắt, trông thấy Bích Nhiêu sư thúc, lúc này mới mừng rỡ, vội hưng phấn nói: “Bích Nhiêu sư thúc.”
Những lời lúc nãy A Kiểu nói với Mặc Tầm, rơi vào tai Bích Nhiêu không sót một chữ, nàng nghe xong cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Nàng biết sư huynh và tiểu đồ nhi này không bình thường, nhưng cũng không nghĩ tới, vào thời điểm này lại đem thân đồng tử vạn cho tiểu đồ nhi này. Tiên giới đích xác có không ít tiên quân tiên tử song tu, nhưng nàng biết sư huynh này tương đối bảo thủ, thậm chí nữ tử còn không thể đến gần hắn.
Bích Nhiêu thần nữ đối diện với ánh mắt đen lay láy của A Kiểu, nhìn gò má trắng nõn như phấn cùng đôi môi hồng hồng nhỏ nhắn của nàng, dường như muốn nhìn ra chút gì từ trên người nàng. Bích Nhiêu rũ mắt, lúc này mới hỏi: “Ngươi đi theo bên cạnh sư huynh ta bao lâu rồi?”
A Kiểu không biết vì sao Bích Nhiêu sư thúc lại hỏi nàng chuyện này, nhưng rốt cuộc nàng cũng tìm thấy người chịu nói chuyện với nàng trong Quy Vân Các này, tất nhiên vô cùng tình nguyện. A Kiểu cúi đầu, bẻ đầu ngón tay đếm đếm, cuối cùng mới giương mắt đáp: “Bảy năm.”
Bảy năm.
Thời gian này ngược lại cũng không dài.
Bích Nhiêu như chợt nghĩ đến một vài chuyện cũ, nhưng lại thấy chuyện này quá hoang đường, nhất định là do mình đã nghĩ nhiều. Hơn nữa, dù sư huynh mình có thanh tâm quả dục thế nào đi nữa, cũng không thể cả đời giữ thân đồng tử, hiện giờ huynh ấy tiểu đồ nhi hợp khẩu vị, song tu một phen cũng không có gì.
Bích Nhiêu rất tò mò, có chút ngượng ngùng,nhưng nhịn không được muốn biết, ho nhẹ một tiếng mới thấp giọng hỏi: “Đang lúc rãnh rỗi… Ngươi kể cho ta nghe một chút chuyện giữa ngươi cùng sư phụ ngươi mấy hôm nay đi.”
Tính tình sư huynh của nàng lầm lì như vậy, vạn năm cũng không biết chuyện nam nữ, trong lúc song tu chắc cũng là kẻ tay mới vào nghề, cũng không biết có làm trò cười cho thiên hạ không.
A Kiểu đang rầu vì không có người chia sẻ đây này, liền cùng Bích Nhiêu lãi nhãi nói không ngừng, nàng nói hết một tràng dài, phát giác gò má Bích Nhiêu sư thúc càng ngày càng đỏ, sau đó lẩm bẩm một tiếng, “Nơi đó của sư phụ cực thô to, lúc mới bắt đầu có chút không được thoải mái…” Nàng cảm thấy có chút không thể hình tượng ra, liền nhìn ngắm bốn phía, hướng về phía nhánh cây đào bên cạnh mình so đo một chút, “Này, cũng gần như là to cỡ này.”
Bích Nhiêu thần nữ: “……”
Tiêu Hành vốn là đi ra tìm tiểu đồ nhi, hiện giờ đã không như trước, gương mặt tuấn tú của hắn đầy vẻ ấm áp như băng tuyết tan chảy, đến lúc trông thấy tiểu đồ nhi cùng Bích Nhiêu đứng dưới cây đào vừa nói vừa cười, gương mặt càng ngập tràn vẻ nhu tình.
Hắn tiến lên mấy bước, nghe rõ nội dung câu chuyện của hai người họ, gương mặt tuấn tú lập tức tối sầm xụ xuống.
Hết chương 12!
Dịch bởi Mạt Họa
Lời tác giả: “Cây nấm nhỏ vẫn chưa hiểu tình yêu…xin cả nhà rộng lượng tha thứ cho nàng ~