Sự Nổi Dậy Của Trùng Tộc Thời Tận Thế

Chương 18


Đọc truyện Sự Nổi Dậy Của Trùng Tộc Thời Tận Thế – Chương 18


Một miếng, lại thêm một miếng, một quả thố mơ cứ như thế, miệng đối miệng đút ăn xong.

Tập thể thủ hộ vây xem đều đã câm nín, bọn họ biểu thị chẳng muốn thấy cái cảnh như thế này một chút nào, rõ ràng là tiết mục sắc tình lại mập mờ như thế, vậy mà quân thượng lại có thể làm một cách nghiêm túc lại đàng hoàng đến vậy, hết sức chuyên chú mà hôn nhân loại mảnh mai kia, cảnh tượng này rõ ràng hẳn phải rất đẹp đẽ rất lãng mạng, thế mà vì cái khỉ gì khi xem hết lại cảm thấy vô cùng thê thảm thế này?
Nhìn nhìn khóe môi một mảnh tím đen của quân thượng, lại nhìn nhìn nơi nào đó của nhân loại, trùng tộc vây xem thực sự muốn chọc mù hai mắt luôn.

Cho ăn xong một quả, lại tiếp tục lấy quả thứ hai, sau đó cầm lấy quả thứ ba, đã không còn từ ngữ nào để hình dung sự sợ hãi của sâu rau xanh nữa, hắn ngơ ngác nhìn, quai hàm đã sắp rơi xuống đất không nhặt lên nổi.

Băng mở miệng nói: “Đại nhân, hẳn là đủ rồi, sức ăn của nhân loại rất nhỏ.


Đại nhân, thực sự thì ngài cũng nên có chừng mực thôi chứ.

Lúc này Liêm mới dừng tay, nhận lấy khăn mặt lau lau hai gò má, chú ý thấy khóe miệng Nhạc Tử Mặc dính bẩn, tay hơi cứng ngắc có chút khó chịu mà lau cho tù binh mới mua về này.

Thời điểm còn ở tại biên cảnh, Liêm đã nghe nói tới chuyện lần này bốn dị tộc sẽ tấn công căn cứ cuối cùng của nhân loại, cũng là căn cứ của những nhân loại sống sót cuối cùng, hắn được một hồi trống đánh cho nâng cao tinh thần, vừa mới bắt đầu đã tập trung hết thảy lực lượng mà săn giết thật nhiều dị thú, thu hoạch thật nhiều tinh thạch.

Lúc tin tức tiến đánh căn cứ của nhân loại thành công truyền về tới chỗ hắn, hắn liền dẫn một nhóm người đi suốt đêm trở về, được như nguyện mà mua về tù binh có năng lực gây giống cao nhất, lúc ấy Liêm cũng không nhìn kỹ.

Hắn nghĩ, có thể cướp được một người đã là không tệ rồi.


Thận trọng cầm khăn lông ướt, lúc này Liêm mới nhìn kỹ tù binh đang nằm ở trên giường một chút, cậu ta trông thực sự rất yếu ớt, so với lúc mới mua về thì lại càng thêm vẻ đáng thương.

Nhân loại thật sự là một loại sinh vật kỳ quái.

Rõ ràng vào thời điểm bọn họ nhỏ yếu nhất, hèn mọn nhất, trốn trong những ngóc ngách kéo dài hơi tàn mà sống, nhân loại đã cường đại như thế, trên địa cầu này không có bất cứ sinh vật nào có thể đánh bại được, bây giờ, nhân loại mạnh mẽ như vậy lại nằm dưới thân hắn, suy yếu, không chịu nổi một kích.

Làn da rất trắng, bóng loáng, rất co dãn, rất giống với những nhân loại mà hắn từng nhìn thấy ở năm mươi năm về trước, đều là loại có máu thịt đầy đủ, tứ chi thon dài có lực, thuộc về loại hình ăn rất ngon, đồng thời cũng rất dễ nuôi sống…
Cho dù không được ăn, hẳn là cũng không đói chết trong một lúc (⊙v⊙).

Trong lòng Liêm thầm nghĩ, hi vọng đây là người cuối cùng, đừng để hắn phải thất vọng thêm nữa.

Đối với hình thể bên ngoài của tù binh, Liêm vẫn tương đối hài lòng, không uổng với số tiền mà hắn đã tiêu phí.

Đứng dậy đem khăn mặt ném cho nô lệ đứng ở bên cạnh, Liêm nhìn thoáng qua bác sĩ sâu rau xanh, sâu rau xanh đã đoán được vị quân thượng này còn muốn hỏi gì đó, vội vàng nói: “Quân thượng, tạm thời vị đại nhân này không có cách nào tỉnh lại được.


Liêm: “Vậy khi nào mới có thể tỉnh lại?”
Sâu rau xanh run rẩy nói: “…À, hẳn là ngày mai đi.


“Đã như vậy, trước tiên anh cứ ở lại đây, thị quân còn chưa tỉnh thì anh cũng không cần phải đi nữa.



“…” – Vẻ mặt của bác sĩ trùng tộc tái xanh, ngay cả suy nghĩ muốn tự tử cũng có, hèn yếu đáp lại một câu.

Thế là, Băng cùng với bác sĩ sâu rau xanh, cùng với hai nô lệ ở lại chăm nom, trong thời gian đó Liêm có đến một lần, chờ đến sáng, Nhạc Tử Mặc vẫn không tỉnh lại.

Nhìn thấy quân thượng đại nhân lại chuẩn bị cho nhân loại yếu đuối kia ăn thố mơ, bác sĩ sâu rau xanh cảm thấy, cho dù quả có ăn ngon thế nào đi nữa, cứ ăn như vậy cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.

“Đại nhân, tôi cảm thấy buổi sáng hẳn phải cho thị quân đại nhân ăn chút thức ăn lỏng, nhân loại rất là yếu ớt đó…” – Cái vị quân thượng này, cứ thấy tình huống không đúng là lại có ham mê đút quả, đến cùng là học từ chỗ nào ra vậy?
Liêm: “…”
Băng khéo hiểu lòng người nói: “Quân thượng, cái này để tôi đi làm.


Sau đó trong phòng chỉ còn lại bác sĩ sâu rau xanh cùng với Liêm, Liêm ra hiệu cho hắn tới, trầm tư suy nghĩ hai giây, hắn nhíu mày, trông vẻ mặt càng thêm lãnh khốc, phát ra khí tràng người sống chớ tới gần khiến cho bác sĩ sâu rau xanh hoài nghi không biết quân thượng đại nhân có thực sự muốn kêu hắn tới hay không.

“Quân thượng đại nhân?” – Nếu như không có chuyện gì, có thể thả hắn về được không? Lần này khám bệnh không trả tiền cũng được.

Liêm gật đầu, thanh âm lạnh lùng: “Nhân loại thích ăn loại đồ ăn gì, anh nói ta nghe thử chút.

Bác sĩ sâu rau xanh kinh ngạc không thôi: “Đại nhân thế mà lại không biết?”
Đại nhân, chẳng phải ngài đã từng có ba thị quân nhân loại đó sao?
Thế mà lại không biết nhân loại cần ăn những thứ gì.

Hắn rất hoài nghi, không biết trước kia quân thượng ở chung với đám thị quân như thế nào, vấn đề ngu xuẩn như vậy… Không đúng, người ta là quân thượng, thời gian quý giá, không rảnh để chú ý đến cũng đúng thôi.

Trông thấy vẻ mặt Liêm thoáng cái đã trở nên cứng ngắc, lệ khí trong con ngươi đen láy hiện lên, lúc này sâu rau xanh mới cảm thấy mình đã nói sai, chân tay luống cuống giải thích: “Ầy, đại nhân, xin tha thứ cho sự vô tâm của tôi.

Về phương diện ẩm thực của nhân loại, tôi cũng chỉ hiểu biết một chút thôi, ví dụ như vào buổi sáng, bình thường sẽ thích ăn một chút đồ ăn có nước như canh, nghe nói thích ăn nhất vẫn là loại đồ ăn gọi là cháo, một chút quả có vị ngọt.

Buổi tối, cũng sẽ ăn một ít thịt, còn có cả một vài loại canh gì đó.


Khóe miệng Liêm mím thành một đường, hai gò má kiên cường lãnh khốc hoàn toàn lạnh lẽo, hắn chăm chú lắng nghe những lời bác sĩ sâu rau xanh nói, ghi nhớ từng thứ một, sau đó bổ sung thêm: “Có ăn côn trùng không?”
Khẩu vị của ngài nặng thật đấy!
Nhân loại không thèm ăn côn trùng đâu!
Trong lòng sâu rau xanh phỉ nhổ, may mắn là nhân loại kia còn chưa có tỉnh, tỉnh lại mà nghe ngài hỏi cái câu này thì đảm bảo sẽ phun cho ngài đầy mặt nước miếng luôn nhá.

“… Sẽ ăn một chút côn trùng có nhiều thịt, phải chiên hoặc là nướng lên thì bọn họ mới ăn được.

” – Mỗi lần sâu rau xanh nhìn thấy cảnh này thì toàn thân rùng mình, cảm thấy nhân loại thực sự đáng sợ.

Liêm gật gật đầu, sau đó hỏi một chút vấn đề về phương diện sinh hoạt, sâu rau xanh trả lời từng điều một, sau khi trả lời xong, hắn phát hiện dường như quân thượng đối với tù binh này khá là để ý.


Quân thượng định lấy lòng tù binh này sao?
Ài, làm một giống đực cũng không có trứng, sâu rau xanh biểu thị, hắn thật sự không thể hiểu nổi tâm tư của các nhân vật lớn nha.

Băng mang cháo đến, sau đó Liêm lại dùng phương pháp đút thố mơ mà đút cho nhân loại ăn từng miếng một, chỉ là vừa nuốt miếng đầu tiên xuống, Nhạc Tử Mặc đã bị sặc tỉnh.

Bởi vì thật sự quá nóng.

Một ngụm cháo đầy, nóng hầm hầm, thơm nưng nức vào miệng, Nhạc Tử Mặc ngủ cả buổi tối bụng đã đói đến kêu vang, so với đầu óc còn đang hôn mê thì vị giác nhạy bén hơn, theo phản xạ có điều kiện mà nuốt xuống, một miệng cháo nóng hổi khiến cho linh hồn nhỏ bé cũng bị phỏng đến phát run.

Nhạc Tử Mặc đột nhiên mở to mắt, nửa người trên bị kích thích bật về phía trước giường, muốn đem miếng cháo làm cho yết hầu nóng rát kia nhả ra.

“Oa…”
Vừa mới mở mắt ra, Nhạc Tử Mặc đã bị khuôn mặt siêu cấp đẹp trai gần ngay trong gang tấc dọa đến mức không thể động đậy, huống hồ hắn còn đang cùng đối phương hôn môi?
Nhạc Tử Mặc: “…”
Người đàn ông đẹp trai kia dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn một cái, lại uống vào một ngụm cháo, một tay chặn sau gáy hắn, đưa đôi môi hơi phiếm hồng kề sát lại mặt…
“Này! Anh xê ra, tôi không…” – Một ngụm cháo lớn thông qua môi lưỡi đối phương mà tràn vào, đầu lưỡi chuyển động, thành công rót vào trong miệng Nhạc Tử Mặc.

Ọt ọt!
Một tiếng vang dội trời xanh, Nhạc Tử Mặc còn chưa kịp phản kháng thì đã nuốt xuống.

Đây chẳng lẽ chính là cái hình dung ngoài miệng nói không muốn, thân thể lại thành thật trong truyền thuyết sao?

Soup: Toang!!!!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.