Đọc truyện Sự Nhầm Lẫn Tai Hại – Chương 51: Ngoại truyện 3: Bướm trắng đã bay đi
“Ỉn con ơi, dậy thôi!”
Bàn tay to lớn của Tống Thư Ngu xoa xoa lên mặt ỉn con, ỉn con ư hử một tiếng,
tay đã dang rộng, người đã lật lại nhưng miệng vẫn hừ hữ.
“Gấu ơi! Gấu bé bỏng! Gấu quý phi…”
Hình như là giọng của Tống cá trê, bực mình, anh không thể dừng lại một chút
hả? Mới sáng sớm đã quấy nhiễu giâc mộng đẹp của người ta.
“Hà Tâm My, tám giờ rồi, đến muộn sẽ bị trừ tiền thưởng”.
Kéo chiếc chăn đang trùm kín đầu xuống, Tâm My thở hổn ha hổn hển, “Tám giờ?
Tống cá trê, sao anh không gọi em?”, chưa nói xong đã nhảy tót xuống, đi chân
đất lao vào phòng tắm, “Cho em mười phút, năm phút!”.
Tống Thư Ngu đưa tay ra nhưng không ôm Tâm My lại được, liền thu tay trở về, bộ
dạng uể oải tựa vào góc gối đã bị cô cắn xé đến te tua, rồi kéo dài giọng nói:
“Năm mới vui vẻ”.
Tâm My miệng ngậm bàn chảy đánh răng đứng trước cửa phòng tắm, cố gắng mở cặp
mắt đã bị dử che mờ hết phần mí, sau giây phút sửng sốt mới nhận ra giờ đang
trong thời gian nghỉ Tết Nguyên đán.
Đây là năm mới đầu tiên của cô và Tống Thư Ngu sau khi kết hôn.
Cô cười hi hi bước đến bên giường, Tống Thư Ngu đầu trốn phía sau gối, vừa nói
một câu: “bọt kem đánh răng” đã bị bọt trắng của kem đánh răng từ miệng cô in
dấu trên mặt.
“Năm mới vui vẻ, ông xã”, Tâm My huơ huơ bàn chải đánh răng trên tay, miệng
lùng bùng không rõ, “Không được tránh, còn bên phải nữa!”.
Tống Thư Ngu không biết làm thế nào đành quay nốt má bên phải về phía cô, đợi
Tâm My đánh dấu sau đó mới với tay lấy tệp giấy ăn ở đầu giường, lau miệng cho
cô, sau khi đám bọt kem đánh răng trên mặt đã được lau sạch sẽ, mới nói: “Thần
thủ em thật phi phàm, bố mẹ vừa gọi điện đến hỏi chúng ta có muốn ăn trưa cùng
bố mẹ không”.
“Chẳng phải cả ngày nay đều đã có kế hoạch rồi sao, buổi tối không được hả?”,
Tâm My vừa rửa tay vừa hỏi.
“Anh và bố mẹ…”
Lời Tống Thư Ngu chưa dứt đã bị tiếng hét kinh ngạc của Tâm My cắt ngang: “Cân
đâu? Tống cá trê, cân điện tử của em đâu?”, không đợi anh trả lời cô lại tự nói
với mình vẻ kỳ quái, “Rõ ràng tối qua sau khi cân xong, em cất ở dưới kệ bếp,
sao giờ lại chẳng thấy đâu nữa?”.
Trong ngày đầu tiên của năm mới, Tâm My đã thề với lòng mình, công cuộc giảm
béo chính thức bắt đầu. Đêm qua, ánh mắt thâm tình, đắm đuối của Tống Thư Ngu
dừng lại trên hai chiếc đùi gà ngự trị trên tay, vừa than “ngoài thì giòn trong
lại mềm, trình độ rán của bố là số một” vừa lau mép, còn cô chỉ có thể thầm
nuốt hận nhìn Tống Thư Ngu đang ăn như thuồng luồng.
“Là anh cố ý!”, trên đường về nhà cô trách anh.
Anh tỏ vẻ vô tội, “Điều anh nói là thật, dù tài nghệ của bố có không bằng anh
đi chăng nữa thì vỗ mông bậc trưởng bối cũng là nghĩa vụ của con rể mà”.[Vỗ mông: Ý nói nịnh
hót, tâng bốc]
“…”
“Đúng là không đói?”, ranh con tối qua chỉ húp đúng hai thìa nước cải xanh, “Bố
có gửi cho em một hộp bảo anh mang về, đúng là không đói?”.
Anh lén nhìn để xác định ý chí của cô có đúng là kiên định đến cùng hay không,
Tâm My đấu tranh tư tưởng ba phút, nói chắc chắn: “Không đói”. Kiên trì chính
là thắng lợi.
Xuống xe, đó có thể gọi là ngày lạnh giá, ăn đói mặc rét nhất trong đời cô. Tâm
My tay run cầm cập, nắm chặt cổ áo, thúc giục người trong xe mau chóng đi ra,
“Tống cá trê!”. Đối phương từ từ nuốt nốt miếng thịt gà rồi lấy chìa khóa, cô
giậm chận tại chỗ như đang khởi động, sau khi vào nhà thì ôm chiếc cân điện tử mới
mua xông thẳng lên lầu.
Ngày hôm sau, tại nhà Trần Uyển, ánh mắt Tâm My cố tình né tránh đống đồ ăn và
hoa quả ở trên trà kỷ, chỉ ôm một cốc nước nóng, không ngừng rưới nó xuống dạ
dày.
“Tiểu tử thúi, không có lương tâm, cứ thấy cô xinh đẹp là không cần đến mẹ nuôi
nữa.”
“Cô Diệp gọt cho con quả đào”, Đậu Đinh cẩn thận dè dặt bê đĩa đụng đầy đào
mang đến cho Tâm My, “Mẹ nuôi không tốt”.
“Đừng chọc tức mẹ nuôi, mẹ đói đến mức hai mắt phát sáng như muốn ăn tươi nuốt
sống con nè”.
Đậu Đinh nghe thấy lời của Tâm My, liền làm vẻ mặt quỷ quái “Con sợ chết
khiếp”. “Nhóc con!”, Tâm My giả bộ hung hãn lao đến, tên nhóc thấy vậy đã khoái
chí cười khanh khách.
Lát sau, thấy Trần Uyển bê một khay bánh mới nướng từ trong phòng bếp đi ra,
hỏi: “Tâm My, sáng nay cậu chưa ăn gì, ăn chút bánh điểm tâm cho đỡ đói. Họ
cũng lâu lắm rồi mới gặp nhau nên chắc có nhiều chuyện để nói, chắc phải đến
trưa mới hết chuyện”.
Tâm My cố hít hà thật sâu để tận hưởng mùi thơm của trứng, bơ và sữa trong
bánh, nhưng vẫn lắc đầu kiên quyết không ăn, rồi lại uống một nửa cốc nước để
trấn áp cái dạ dày đang kêu gào thảm thiết, đột nhiên hỏi: “Tiểu My à, cậu tập
yoga được mấy năm rồi, mẹ tớ mới tập được nửa tháng cũng bảo tập cái đó rất
tốt, liệu tập yoga có giảm béo hiệu quả không?”.
“Đương nhiên là hiệu quả rồi, vấn đề là cậu có kiên trì hay không.”
“… Vậy cậu có thể vòng chân, đưa đầu gối vươn dài lên đầu được không?”
“Đương nhiên là được”, Tiểu My vừa nói xong liền thực hành luôn, chân duỗi
hướng lên trên nhưng chợt cảm thấy không nhã nhặn cho lắm, ả bên kia Trần Uyển
đã phá lên cười, Tiểu My mặt đỏ lựng, xì một tiếng: “Đói đến phát cuồng rồi hay
sao mà đem tớ ra làm trò đùa”.
Đậu Đinh thấy thế vội biểu diễn: “Mẹ nuôi, xem con xem con này, con làm được”.
Trần Uyển thấy con trai mình giống như chú rùa nhỏ, bốn chân hướng thẳng lên
trời mà cuộn tròn lại trên góc sofa, càng không nhịn được mà cười ngất ngưởng,
“Hà Tâm My, cậu nửa ngày không ăn uống gì, không thấy đói hả? Hay là trong bụng
có một bồ dao găm nên thấy no nê rồi hử?”.
Tâm My vừa ngưỡng mộ nhưng cũng thấy nản lòng: “Người gầy thật tốt biết mấy,
những động tác lên cao đều có thể làm được ngon lành. Mỗi lần tớ nâng chân là
thịt ở đùi và bụng cứ xệ xuống, ngay cả thở cũng chẳng ra hơi, đến hôm sau eo
đau ê ẩm, cứ như bị gãy vụn ra vậy. Thế mà mọi người vẫn vui vẻ, hào hứng, đó
chẳng phải thích là gì…”.
Trần Uyền và Tiểu My mặt đối mặt, ba phần khó xử còn năm phần muốn cười phá
lên.
“Tớ không cần giảm béo có được không? Tống cá trê nói đổi tư thế tớ nghe nhầm
nên cứ đổi qua xoay lại, và cuối cùng lại bị anh tóm cổ lên giường, không tập
nữa.”
Trong lúc quán ăn đang vắng khách, Đậu Đinh ngồi thẳng nhìn mẹ vẻ nghi hoặc,
Trần Uyển cố nhịn, sắc mặt thoáng đỏ, thấy con trai đột nhiên xoay đầu rất
nghiêm túc nói với Tâm My: “Con nghe nói đó là… là tư thế dễ thụ thai”.
“Vận xui? Thụ thai?”, Tâm My không thể tin được nhìn về phía Trần Uyển, ngốc
nghếch lặp lại, “Thụ thai? Thụ thai?”.
Tiểu My bên cạnh thở dài não nề: “Xem ra anh Tiểu Tống muốn có con đến phát
điên rồi”.
“Tống cá trê, anh được lắm. Mười lăm.”
Tâm My đang ngồi trên tấm thảm bên cạnh giường tập luyện.
“Tống cá trê, nham hiểm xảo trá. Đây là hạn chót cho anh thay đổi. Mười sáu.”
Hà Tâm My khẽ giọng lẩm nhẩm.
“Tống cá trê, rốt cuộc ruột của anh có bao nhiêu khúc rẽ? Mười bảy.”
Người được nhắc tới đang nằm ở trên giường, miệng cứ ậm à ậm ừ như đang hát một
bài hát nào đó, xem ra bộ dạng vô cùng thoải mái. Tâm My dừng lại cố định thần
để nghe rõ hơn, “Tạm biệt vịt con xấu xí, tạm biệt, ta phải thay hồn đổi xác,
nhân định thắng thiên, ước mộng gần ngay trước mắt…”.
“Khốn kiếp. Mười tám.”
“Cái đẹp không có nhiều, yêu cái đẹp chẳng bao giờ là đủ, ta muốn truy cầu cảnh
giới hoàn mỹ…”
“Em… Mười chín.”
“Chim sẻ cũng có thể bay lên tận trời xanh.”
“Đừng hát nữa! Hát dở chết đi được. Xin anh, anh hãy biến thành quả bóng mà lăn
khỏi đây đi.”
“Gấu, hai mươi lần rồi, nên đi ngủ thôi”, anh ngoái đầu lại nói.
“Còn chục cái nữa”, cô hít sâu, “Anh ngủ trước đi”.
Anh nằm trở lại, “Tạm biệt vịt con xấu xí, tạm biệt, tâm trạng tự ti hãy để đến
ngày mai”.
Bực chết mất! Hà Tâm My đứng vọt dậy, “Em đi đánh răng”.
Tống Thư Ngu nhìn bóng lưng cô biến mất sau cửa phòng tắm thì nhếch mép khẽ
cười. Chưa đến năm giây sau, cô lại xông ra, chỉ vào anh tức giận mắng rằng:
“Tống cá trê, cân điện tử của em đâu? Cái thứ hai rồi! Đừng nói với em là anh
không biết!”.
Căn bệnh cố hữu của Hà Tâm My là sớm tối phải leo lên cân một lẩn. Cái cân đầu
tiên là của hồi môn của cô, vô duyên vô cớ mất tăm mất dạng. Hôm qua vừa mua
cái cân mới, vậy mà chưa đến hai mươi tư giờ lại biến mất. Trong nhà ngoài cô
ra chỉ có thể là anh, còn cô giúp việc cũng có sở thích giống cô mà.
Tống Thư Ngu vẻ nghiêm trang chỉnh tề hỏi: “Cân? Ở trong phòng tắm, lúc về anh
có nhìn thấy”, anh vừa nói vừa leo xuống giường, đi giày bước đến phòng tắm,
“Đúng là không thấy nữa”.
Tâm My nhảy dựng lên: “Anh đừng làm ra vẻ ngớ ngẩn với em!”.
“Anh giả bộ ngớ ngẩn gì chứ. Đừng vội, để anh tìm lại xem thế nào”, anh đi vào
phòng thay đồ rồi lại đi ra, bộ dạng kỳ quái, “Không thấy. Lạ thật. Để ngày mai
hỏi cô giúp việc xem thế nào, không chừng cô ấy lại cất ở đâu đó”.
Hà Tâm My tay nắm chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn Tống Thư Ngu. Còn giả vờ, ánh
mắt anh không dám nhìn cô, rõ ràng đang nói dối, “Cô giúp việc đã nghỉ hai ngày
nay, ngày mai mới đến làm tiếp”.
Anh tay kéo chăn, cố gắng giữ vẻ mặt đờ đẫn không hiểu gì, đến khi nằm nghiêm
trang trên giường mới nói: “Hay là em tiện tay cất vào đâu đó rồi quên? Thôi
đừng nghĩ nữa, đi ngủ sớm thôi, ngày mai anh sẽ tìm cùng em, không tìm thấy
chúng ta lại đi mua cái khác”.
“Tống cá trê!”, Tâm My nổi khùng, “Còn giả bộ, còn giả bộ, còn giả bộ à!”, nói
xong liền lao đến đè anh ra, “Trả cân của em đây. Hôm qua em bảo mua cân anh đã
không thích, nếu thấy không hài lòng khi em giảm béo thì có thể nói thẳng, anh
giấu cân của em làm gì? Đó là của hồi môn của em, là bạn thân thiết của em bao
năm nay. Anh khai thật mau, anh giấu nó ở đâu?”.
“Ở, ở phòng sách”, Tống Thư Ngu thành khẩn thừa nhận, tay cô nắm chặt cổ áo anh
khi đó mới buông ra, anh cố kiềm chế nhưng không kìm được liền cười phá lên,
“Đầu heo lần trước khi không tìm thấy phải nghĩ ngay đến ai làm chứ”.
Tâm My từ trên người anh tụt xuống, mệt mỏi nằm bên cạnh, ánh mắt tủi thân, lại
đầy ắp sự tố cáo, nhìn anh chằm chằm.
Tống Thư Ngu đưa mắt cười nhìn cô, hỏi nhỏ: “Giận rồi à?”, thử nắm cánh tay mềm
mại đầy thịt thà của cô, càng nhẹ giọng hỏi: “Đứng là giận rồi à? Gấu?”.
Cô không đáp lời.
“Cân nặng quan trọng vậy sao? Tâm My?”
…
“Tâm My?”
“Đương nhiên là quan trọng, anh sao hiểu được! Ai mà không muốn mình xinh đẹp
hơn chứ? Ai mà không muốn mặc những bộ trang phục đẹp lộng lẫy? Anh nhìn người
em thế này, có thể sao? Hôm trước em mới cân, sáu mươi lăm cân. Tống cá trê, em
biết anh muốn có con, mẹ em cũng bảo phải nhanh nhanh lên, nếu cứ kéo dài thì
sau này đến lúc con cái chúng ta kết hôn anh đến đứng còn không vững đây chứ
chẳng đùa. Bảo sao em không lo? Sinh con mới giảm béo càng khó hơn hàng trăm
lần so với giảm ngay từ bây giờ. Em đang nghĩ nửa đời còn lại anh phải sống
chung với một bà béo, em đang lo thay cho anh đấy. Anh cho rằng em không muốn
sinh con sao? Lần này giảm béo đến thuốc giảm béo em cũng không dám uống, sợ có
tác dụng phụ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe, anh cho rằng giảm béo dễ lắm
sao? Em đói đến mức dạ dày như có lửa đốt, chân bước đi như đang bay trên
không, anh biết hay không? Em không phải là sợ hiện tại lúc này, mà sợ tương
lai sắp tới.”
“Tương lai gì?”, ánh mắt anh tập trung, không rời khỏi ánh nhìn của cô.
“Anh biết rồi đấy.”
“Đầu heo, phải nói bao nhiêu lần nữa em mới tin đây?”, anh thở dài, tay di
chuyển đến ngón tay đeo nhẫn cưới của cô, sờ nhè nhẹ, “Tâm My, anh không sợ dù
em có một trăm cân, thì tình cảm của anh dành cho em, dành cho gia đình chúng
ta vẫn sâu nặng, không bao giờ thay đổi”.
…
Cân nặng không quan trọng sao?
“Thật hả?”
Anh trịnh trọng gật đầu, “Đừng giảm nữa”.
Công cuộc đấu tranh tư tưởng đang diễn ra rất căng thẳng, Tâm My mày còn muốn
giảm béo nữa không đây?
Anh bổ sung: “Bảy mươi lăm cân và sáu mươi lăm cân đâu có khác biệt, quan trọng
là chúng ta phải biết nắm bắt thời gian và cơ hội”.
“Anh chết đi!”, Tâm My vùng vẫy trên ngực anh, “Tống ‘gọi thú’, trong mắt anh
có ngọn lửa của quỷ đấy!”.
“Gấu quý phi, em nên đối xử tốt với anh.”
“Nào, cá trê nhỏ, lại đây ai gia cởi áo cho nào.”
Dưới bầu trời cao ba ngàn dặm kia, có một cô gái béo tròn, khóe miệng run run,
mặc một chiếc váy cột tóc hai bím đang ôm chặt một đứa trẻ ăn mặc giống hệt
mình trên tay, lắp ba lắp bắp nói với cô giúp việc mặc đồ trắng bên cạnh: “Đừng
mà, nó nghịch lắm cô ạ… Cô là Quán Âm bồ tát, cháu xin cô đấy”.
Cô phục vụ mặc áo trắng nhếch miệng cười: “Đi đi”.
“Không đâu… Mặt dày… Bố mẹ ơi”.