Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Chương 29


Đọc truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì – Chương 29

Dứt lời AD liền vùi vào lòng mẹ, bé luôn yêu mẹ và đó là những gì bé thực sự nghĩ. NT xúc động ôm chặt con trong lòng. Con gái ngoan của cô, không ngờ bé lại hiểu biết đến mức này, cô rất vui và hãnh diện về điều đó. Giây phút này thực sự trong lòng NT rất hỗn loạn, cảm xúc phức tạp, không chỉ là một chữ “vui” đơn giản.
– Được rồi, mẹ hứa với con, bé con yêu dấu của mẹ. – NT nhẹ nhàng đáp, thơm lên đỉnh đầu con.
Đúng lúc này, tiếng chuông nhà thờ ở đâu đó vang lên, điểm đúng mười hai tiếng đồng thời tiếng pháo hoa nổ rền vang. Tuy cách xa thành phố nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy rõ pháo hoa trên bầu trời bởi đây là pháo hoa nhà nước bắn, rất đẹp và bay lên cao. Những bông pháo hoa đủ sắc màu và hình dạng bay lên trời cao rồi từ từ biến mất. Bầu trời như rực sáng đầy sức sống, đây chính là những nhịp đập đầu tiên của năm mới, của sức sống mới. khởi đầu cho mọi điều mới mẻ và may mắn của một năm mới.
Hai mẹ con NT đứng lên ngắm nhìn những bông hoa toa lớn, phát sáng như những con đom đóm khổng lồ trong đêm. Thầm nhủ mọi điều buồn bã, xui xẻo của năm cũ đã chấm dứt, bây giờ là khoảnh khắc linh thiêng của đất trời, một năm mới đang đến với biết bao điều may mắn và hạnh phúc đang chờ bọn họ phía trước. Hai mẹ con cười híp mắt nhìn nhau, đồng thanh nói:
– Đi hái lộc và lên chùa thắp hương cầu nguyện đầu năm thôi.
Đó chính là một tục lệ tuyệt đẹp và độc đáo của người Việt trong khoảnh khắc tiễn năm cũ và đón năm mới. Hai mẹ con NT vui vẻ nắm tay nhau vào nhà gọi mọi người chuẩn bị lên chùa….
Nhịp sống đang bắt đầu, bánh xe thời gian lại luân chuyển sang một vòng mới, xua tan quá khứ đau buồn đã qua. Nhà nhà ngập tràn sức sống đón năm mới với bao dự định mới….
CHƯƠNG XXIII: CỐ GẮNG NỮA.

Bức rèm màn đêm đang được kéo dần lên, không khí trong lành, tươi mát của ban mai khiến linh hồn như được tảy rửa, tham lam hít vào từng ngụm khí tinh khiết nhất. Những giọt trong suốt của tạo hóa đọng đầy trên những chồi non mơn mởn. Trên đường mọi người tấp nập đi lại, vui chơi, cùng nhau hái lộc khiến hai bàn tay ướt đẫm sương mai. Mấy người trẻ là hăng hái nhất, có người thậm chí còn trèo lên cả cây cao, chăm chú chọn xem cành nào nhiều lộc, đẹp mắt…. Không khí ngày tết là vậy, khiến cho con người yêu đời, trái tim như đập nhanh hơn vài nhịp.
Một gia đình nắm tay đi trên con đường dẫn đến mái đình quen thuộc, trên tay mỗi người là một cành lộc nho nhỏ, gương mặt sáng người, rạng rỡ niềm vui. Xa xa mái đình màu đỏ sẫm theo năm tháng đã hiện ra, nằm yên tĩnh, bất động theo thời gian nhưng hôm nay nó không có vẻ cô tịch, lặng lẽ như mọi ngày. Bên ngoài và bên trong đình đều có ánh điện màu vàng chiếu sáng rõ, mọi người đang tấp nập ra vào. Mấy người đó cũng theo dòng người đi vào trong.
Không gian trong đình rộng lớn, sạch sẽ, tràn ngập màu vàng ấm áp của ánh đèn. Cách trang trí trong đình theo đúng chuẩn mực, cổ kính, linh thiêng. Tượng Thành Hoàng bằng đồng bóng loáng, to lớn hơn cả người thật được đặt chính giữa, nét mặt bình thản, vô ưu, bên cạnh là hai con điểu như hai chú lính đứng sừng sững, canh gác cho chủ nhân. Được ánh sáng phản chiếu cộng thêm hương khói nghi ngút ẩn ẩn hiện hiện làm cho bức tượng càng thêm vẻ huyền bí, mơ ảo, không khí càng nhuốm đậm linh thiên của tiên giới.
Các bác các cô người thì quỳ dưới đất trước tượng thần, chắt tay nhắm mắt chuyên chú cầu khấn, người lại đang cắm hương, đốt tiền vàng… Gia đình NT cũng hòa theo, cắm hương rồi cùng nhau quỳ xuống, hướng vị thần chắp tay, hai mắt nhắm lại như đang liên kết với thần linh, nói thầm những mong muốn của mình cho thần nghe.
Trong không khí trang nghiêm, tĩnh lặng, mọi người chăm chú niệm tâm thì bỗng có tiếng trẻ con lảnh lót vang lên khiến ai cũng phải sửng sốt, quay ra nhìn lại thì phát hiện đó là một bé gái xinh xắn, mặc bộ quần áo trắng nhẹ nhàng, thuần khiết như tiểu tiên nữ. Họ thấy lạ vì thường đi lên chùa đều là các bà, các mẹ, các cô, mấy khi có đàn ông hay trẻ con đi theo đâu. Hiện tại bé đang quỳ bên cạnh mẹ trước mặt Thành hoàng, hai tay nhỏ nhắn của bé chắp vào nhau, mắt mở to nhìn thẳng vào thần đầy nghiêm túc, miệng đang không ngừng nói ra những mong muốn của mình:
– Thành Hoàng ở trên cao, con là Nguyễn Ánh Dương, năm nay con năm tuổi ạ. Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, con và mẹ cùng bác Minh và mẹ Hân đến đây gặp người, mong người lắng nghe mong muốn của con và biến nó thành sự thật ạ. – Sau một hơi dài lưu loát, AD nghỉ một lát, ra dáng ướn người thẳng hơn, bắt đầu cầu khẩn – Đầu tiên con mong người phù hộ cho gia đình con luôn luôn mạnh khỏe, vui vẻ và may mắn. Ông bà con mãi khỏe mạnh và sống lâu thật lâu bên cạnh chúng con. Con cũng mong bác Minh và mẹ Hân mau kết hôn và sinh em bé để con có người chơi cùng. Con mong gia đình mẹ Huệ hạnh phúc, anh Nhật, anh Phong sẽ làm cho mẹ Huệ tự hào. Mẹ Tuyết Nhi không chơi đùa với tình cảm nữa để mẹ không phải lo lắng vì chuyện đó. Con mong mẹ luôn tươi cười, vui vẻ và con được ở bên mẹ mãi mãi. Con mong tất cả những người con yêu thương đều mạnh khỏe và bình an…Ừm, rất nhiều cho nên con không thể liệt kê hết được, mong người thông cảm ạ…. Và cuối cùng, con mong tất cả mọi người trên thế giới đều hạnh phúc trong năm mới này. Con xin cảm ơn Thành Hòang trước ạ.
Kết thúc câu nói, AD mỉm cười hạnh phúc nhìn bức tượng trước mắt, khuôn mặt tỏa sáng như mặt trời. Mọi người nghe thấy lời cầu khẩn của bé đều cười vui vẻ, trong mắt là sự yêu quý và nhìn người mẹ bên cạnh bằng ánh mắt ghen tị trìu mến. NT cười hạnh phúc , âu yếm xoa đầu con. ĐM đứng gần đó khoác vai Hân cũng cười tươi như hoa, chỉ có Hân là đỏ mặt và giận dỗi đánh vào ngực người yêu.
Khi mọi người bước ra cửa, bóng tối vẫn còn lờ mờ. Hân cứ bám theo ĐM bắt anh nói vừa nãy anh cầu nguyện điều gì, ĐM chỉ ậm ừ đáp:

– Em cũng đoán được thôi.
– Làm sao mà đoán được? Em đâu phải anh. – Hân khoanh hai tay giả bộ hờn dỗi. Thấy vậy ĐM liền nháy mắt, nhìn Hân cười mờ ám, thong thả đáp:
– Đại khái là những lời bình thường…. Chỉ có điều anh thấy quan trọng nhất thì cũng giống AD.
Nghe xong hai mẹ con NT cười nắc nẻ, ĐM cũng cười tươi ôm eo Hân làm cô càng đỏ mặt hơn, đánh vào tay ĐM nói:
– Đáng ghét.
– Được rồi, vậy còn em? Em cầu nguyện điều gì? – ĐM giữ tay Hân lại, cười hỏi. Vì vậy Hân cũng vênh mặt, hất hàm đáp:
– Không nói cho anh biết, tự đoán đi.
Nói xong biết chắc chắn ĐM sẽ đuổi theo vì vậy liền le lưỡi với anh rồi chạy vụt đi. ĐM cũng ra vẻ tức giận, phùng mang trợn má đuổi theo. Hai mẹ con NT ở đằng sau cười đến co rút miệng mà không ngừng được, AD hét to theo:

– Lêu…lêu…Bác Minh và Mẹ Hân xấu hổ quá, ngang nhiên tình tứ trước mặt trẻ con.
Sau đó lại cười khanh khách, NT thấy vậy lại càng đổ thêm dầu:
– Đúng đó, hai người thích chim chuột thì tìm chỗ nào yên tĩnh, hoang vắng đó, đừng làm hư con gái em. Đi đi.
Vậy là hai mẹ con hợp lại đuổi hai người đó đi, tiện thể tạo điều kiện cho bọn họ ở bên nhau nhiều hơn. Hai người biết vậy cũng cười vui vẻ rồi tay trong tay đi trước.
Còn lại hai mẹ con, NT nắm tay con đi thong thả trên đường làng yên tĩnh. Vừa đi vừa gọi mặt trời lên…. Đi được một đoạn, cô dừng lại, quay sang nhìn AD đầy yêu thương,rồi nhẹ nhàng hỏi con:
– Bé con, mẹ đã bao giờ nói với con điều này chưa nhỉ? – NT ngừng lại, mỉm cười nhìn sâu vào mắt con, AD cũng ngước lên chờ đợi câu nói của mẹ – Con đã làm cho mẹ cảm thấy tự hào từ giây phút đầu tiên con đến với mẹ rồi.
– Vậy con cũng nói cho mẹ biết điều này – AD nhìn mẹ chân thành và nghiêm túc như sắp sửa nói ra điều thiêng liêng nhất của bé – Con luôn luôn tự hào vì được là con của mẹ.
Âm thanh thánh thót trong trẻo vang vào không gian yên tĩnh, rộng lớn rồi truyền đi xa mãi, lắng dần xuống, đọng lại trong lòng người những gì quan trọng và tuyệt vời nhất. Bất chợt hai mẹ con đều im lặng gần như nín thở, không khí cũng như ngừng chuyển động, mọi sự vật đều dừng lại, thời gian đã đứng lại tại giây phút đó. Dường như chúng đang lắng nghe và cố gắng ghi giữ lại thời khắc này…. Rồi bỗng hai mẹ con cùng mỉm cười, trong mắt long lanh nước vì niềm hạnh phúc giản đơn và linh thiêng nhất của con người, từ từ thấm dần trong trái tim và như pháo hoa bùng nổ trong ánh mắt đối phương. Nắm chặt tay nhau cùng tươi cười, trong mắt hai mẹ con bỗng thấy trời như sáng hơn bởi họ không cảm nhận mọi thứ bằng thị giác nữa mà là bằng trái tim mình.
Lại tiếp tục con đường dang dở, hoa như đang nở theo mỗi bước chân của họ…. Nhưng không hiểu sao AD lại có cảm giác phía sau mình có cái gì đó đang dõi theo, vì vậy bé kéo tay mẹ lại, thấy vậy NT liền hỏi:

– Sao vậy bé con?
– Hình như phía sau có cái gì ạ. – AD rụt rè trả lời, bé có vẻ hơi sợ, vì vậy NT cười nắm tay con chặt hơn:
– Đừng sợ, có mẹ ở đây. Chắc là con vật nào đó cũng ra ngoài hái lộc giống mẹ con mình đó. Chúng ta cùng quay đầu lại nhìn nhé.
Nói xong, cô nháy mắt với con rồi hai mẹ con ăn ý cùng nhìn lại sau lưng mình.
Khi quay đầu lại, đập vào mắt hai người là bóng dáng cao lớn, hoàn hảo nhưng có vẻ cô đơn và có chút gì đó ngần ngại trước hai mẹ con. NT và AD đều mở to mắt ngạc nhiên và có chút bối rối vì chưa nghĩ sẽ gặp người đó trong lúc này. Ba người đều đứng im, không lên tiếng, chỉ chăm chăm nhìn nhau. Không khí có chút ngượng ngùng và hoảng hốt.
Minh Vương đứng đó, yên lặng không biết nên mở lời thế nào. Thú thực với lòng mình, anh chưa bao giờ cảm thấy khó khăn và bế tắc trước mặt ai như lúc này. Anh rất muốn được đến gần họ hơn nữa, được ôm hai người anh yêu thương nhất vào lòng, được cảm nhận hơi thở ấm áp và thơm mát của họ nhưng anh lại sợ bọn họ sẽ có dù chỉ là một chút gì đó chán ghét và xa lánh trong ánh mắt. Cảm giác của MV lúc này cũng giống như một người vừa đi ngoài trời lạnh giá đến sắp bị đóng băng bỗng dưng gặp được đống lửa ấm áp, rất muốn tiến gần đến đống lửa thậm chí là nhúng cả tay mình vào đó mong có thể tan chảy những băng giá trên người mình ngay lập tức nhưng lại biết rằng không thể, bởi như vậy chắc chắn sẽ làm mình tan vỡ và ngọn lửa sẽ bị vụt tắt bởi sự chênh lệch quá lớn của lửa và băng, nóng và lạnh.
Thật ra MV đã đi theo bọn họ rất lâu rồi. Từ lúc bước ra khỏi quán ba, anh chẳng biết đi đâu, cứ lang thang trên đường nhìn mọi người qua lại, nắm tay nhau lại càng cảm thấy mình cô đơn và nhỏ bé. Anh chưa bao giờ có cảm giác này, thật đáng sợ. Vì vậy chính tiềm thức đã dẫn bước chân mình chạy trốn khỏi những nơi ồn ào, đông đúc đó. Anh đi khỏi những con đường lớn, sáng đèn để đến những con đường, ngõ hẻm tối tăm yên tĩnh từ lúc nào cũng không hay…. Và rồi, MV đã để trái tim tự dẫn dắt chân mình đến đây, nơi có người nắm giữ tất cả sự chú ý và sức sống của anh. Nhìn thấy hình ảnh vui vẻ của bốn người hái lộc rồi đi vào đình, MV chỉ có thể đứng lặng lẽ trong bóng tối nhìn vào ánh sáng ấm áp, nơi bọn họ đang đứng và đau khổ, dằn vặt với những khao khát, ước ao được hòa nhập cùng. Cứ đi theo họ từ lúc hái lộc rồi vào đình, lại ra đình, từ lúc bốn người họ vui đùa bên nhau đến khi chỉ còn hai mẹ con NT nói với nhau những lời tuyệt vời nhất. Mặc dù không dám đến quá gần vì sợ hai mẹ con nhìn thấy cho nên MV không thể nghe rõ những gì họ nói, nhưng nhìn vào vẻ mặt hạnh phúc của họ anh chắc chắn rằng đó là những điều hay nhất trên đời này mà anh khao khát được nghe nhất.
Dường như thời gian đứng im đến cả một thế kỉ, MV mới cố gắng hết sức bước từng bước ngập ngừng về phía hai mẹ con, ngần ngại, không dám nhìn thẳng vào mắt họ nói:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.