Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 8: Khu Thanh Long Miếu Thổ Địa


Bạn đang đọc Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa – Chương 8: Khu Thanh Long Miếu Thổ Địa


Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 1: Không cẩn thận trở thành thần tiên

Chương 8: Khu Thanh Long Miếu Thổ Địa

***

“Ta họ Từ tên Phúc, là nhân viên của cục quản lý tài nguyên Thần chức Tam Giới, hôm nay tới đây là để giúp Phạm tiên hữu làm thủ tục phong thần.” Đại thúc kỳ lạ cười nói: “Dựa theo quy củ, Thần mới cần phả ăn chay tắm rửa, chịu bảy bảy bốn mươi chín ngày tam đàn hương cung phụng mới có thể nhậm chức, nhưng bây giờ thế đạo suy thoái, GCV Tam Giới lập kỷ lục thấp nhất mười năm, phía trên không có ngân sách, cho nên chỉ có thể lấy ba cái bánh quẩy này dùng tạm một chút, mong Phạm tiên hữu thông cảm.”

Phạm Lam: “…”

Phạm Lam: “GCV là gì?”

Từ Phúc: “Tổng giá trị tín ngưỡng của con người, viết tắt của Gross Conviction Value, tương tự như GDP của thế giới con người.” “

Phạm Lam: “Tam đàn hương là gì?”

“Sản phẩm đặc biệt trung tâm bảo trì pháp lực của Thiên Đình, có công dụng củng cố thần thể, ngưng tụ tinh thần lực, tinh lọc thần quang, chỉ là gần trăm năm qua nguyên liệu cung không đủ cầu, giá cả tăng lên mấy chục lần.” Từ Phúc nói: “Phạm tiên hữu có vấn đề gì đều có thể đưa ra, nhiệm vụ của chúng ta chính là giải đáp nghi hoặc cho chư vị thần mới.”

Ta chỉ muốn hỏi Thiên Đình các ngươi có phải sắp phá sản rồi hay không thôi?!

Phạm Lam nhéo nhéo bả vai: “Thủ tục phong thần là quy trình gì?”

“Rất đơn giản.” Từ Phúc đoan chính ngồi xuống: “Bước đầu tiên, tắm rửa thần quang, vừa rồi đã hoàn thành. Bước thứ hai, tải APP Thần Tín của Thiên Đình sau đó đăng ký và đăng nhập là xong.”

Phạm Lam: “Cái gì vậy?”

“Hãy đưa cho tôi điện thoại di động của cô.”

Phạm Lam đưa điện thoại qua. Chỉ thấy Từ Phúc cầm điện thoại di động của mình ra gọi hai lần, sau đó vẽ tạo hình gì đó trên không trung, hét lớn: “Phục tải chú!”

Màn hình điện thoại di động của ông ta nhô lên một tầng bong bóng vàng rực rỡ, ước chừng to bằng nắm tay, mặt ngoài lóe ra một chùm sáng nhỏ… cư nhiên lại là tia sét bị thu nhỏ mấy vạn lần.

Bong bóng bay đến phía điện thoại di động của Phạm Lam, thoáng cái bị màn hình hút vào bên trong, điện thoại di động toả ra ánh sáng vàng dịu dàng, vài giây sau, ánh sáng biến mất, mặt sau vỏ điện thoại xuất hiện thêm một biểu tượng “S” màu vàng.

(Em mạo muội si đoán là cái ây pô pô Thần tín(Shenxin) chắc bà Tâm biến ra từ Weixin (wechat) rồi)

“Đây chính là APP Thần Tín Thiên Đình.” Từ Phúc chỉ vào phần mềm mới trong điện thoại di động của Phạm Lam nói.

Đó là một APP bề mặt thoạt nhìn rất bình thường, hoa văn hình tròn bị hai đường kẻ dày chia làm ba phân, từ trên xuống dưới lần lượt là màu lam, lục, nâu ba màu, ở giữa vẽ một biểu tượng “S” màu vàng, tạo hình rất giống vỏ điện thoại của Phạm Lam.

Phạm Lam: “… Cách phối màu này…”

Từ Phúc: “Đây là do Ngọc Đế bệ hạ vĩ đại của chúng ta tự tay thiết kế đồ, thiết kế thời trang tiên tiến, là bản thiết kế mang tính bước ngoặt thời đại!”

Phạm Lam nuốt chữ “quá xấu” định nói lại vào trong bụng.

“Các bước tiếp theo rất quan trọng, đầu tiên, chúng ta mở APP trước”, sau đó: “Từ Phúc run rẩy giơ ngón tay lên: “Dựa theo gợi ý lần lượt…”

Biểu cảm căng thẳng của Từ Phúc bây giờ giống hệt những ông bà già khi lần đầu tiên tiếp xúc với điện thoại thông minh.


Phạm Lam nhấn vào trang chủ APP để đăng ký, nhập tên sinh nhật giới tính. Bước tiếp theo, liền nhảy ra một nút “Có đăng ký thần quang hay không”, Phạm Lam dứt khoát nhấn [Có].

Màn hình biến thành một cái gương nước lấp lánh, trong gương phản chiếu khuôn mặt Phạm Lam, không có filter chỉnh sửa, có thể so với camera trước của Iphone.

“Sau đó thì sao?” Phạm Lam hỏi.

“Sau đó…ừm, đã đến bước này rồi.” Từ Phúc càng căng thẳng, hít sâu một hơi: “Hiện tại thả lỏng, hít sâu, phóng ra thần quang.”

Phạm Lam: “Hả?”

“Phát sáng, lấp lánh, cái loại phốc phốc ấy, hiểu không?” Từ Phúc khoa tay múa chân.

“Không hiểu.” Phạm Lam nói: “Cho chút tham khảo đê.”

“Ai nha, nói như thế nào đây… ví dụ như là yêu tiên thực vật, thì chính là cảm giác nảy mầm, nở hoa, yêu tiên động vật chính là cảm giác hóa thân thành người, yêu tiên linh vật chính là cảm giác dẫn khí nhập thể…”

“Ta là Nhân Tiên.”

“Ừm… Nhân Tiên chính là…” Từ Phúc gãi da đầu: “Nhân loại lúc nào cảm thấy thoải mái nhất, vui vẻ nhất?”

“……”

“Phạm tiên hữu, cô đây là biểu cảm gì vậy?”

Phạm Lam: Tôi nghi ngờ ông đang “lái xe”, nhưng tôi không có bằng chứng.

(*)”Lái xe” là ngôn ngữ mạng của giới trẻ tung của, ý để chỉ chiện 18+ ấy ạ

“Mỗi người một khác.” Phạm Lam nói: “Điều này chung chung quá, có thể cụ thể hơn không?” “

“Cụ thể chính là… chính là. Khoảnh khắc khiến cô cảm thấy hạnh phúc nhất, tưởng tượng đến khoảnh khắc đó, phóng đại loại cảm giác đó, thì có thể phát ra thần quang.”

Khoảnh khắc hạnh phúc nhất.

Phạm Lam suy nghĩ một chút, nở nụ cười.

Cô thở ra một hơi thật dài, tưởng tượng đến khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, đường nét của cô trong gương nước tản ra ánh sáng dịu dàng giống như hiệu ứng đặc biệt trên máy tính, vẽ ra đường nét màu vàng tinh tế, gương nước chấn động, cuộn lên vòng xoáy nho nhỏ, khuôn mặt Phạm Lam biến mất, thay vào đó là bối cảnh mới.

Bầu trời xanh thẳm, từng đám mây trắng bay bay, một cuốn trục màu vàng từ cuối bầu trời bay tới, chậm rãi mở ra.

[Hoan nghênh ngài, Phạm Lam, cấp bậc hiện tại của ngài là hạ thần cấp cơ sở, chờ mong biểu hiện của ngài. ]

Trên quyển trục lại xuất hiện bản đồ được vẽ theo phong cách cổ xưa, có một chấm đỏ không ngừng nhấp nháy trên bản đồ.

Từ Phúc: “Đây chính là đơn vị sắp nhậm chức của Phạm tiên hữu.”

Phạm Lam đưa tay chạm vào chấm đỏ, bên cạnh liền xuất hiện một hộp thoại.

[Đơn vị nhậm chức: miếu Thổ Địa quận Thanh Long, Xuân Thành Côn Luân Mạch, địa chỉ: 48 độ cực xích quận Thanh Long, Xuân Thành, chức vụ: Bà Thổ Địa. ]

Phạm Lam: “…”

Phạm Lam: “…”

Phạm Lam: “Cái gì vậy?”

Biểu cảm của Từ Phúc còn kinh ngạc hơn Phạm Lam, đôi tròng mắt của hắn trợn trừng giống như sắp rớt ra ngoài, miệng hơi há, đầu lưỡi rơi xuống mặt bàn, văng ra một ngụm nước bọt.


Phạm Lam lùi lại phía sau: “Này!”

Từ Phúc đem đầu lưỡi cuốn trở lại trong miệng.

Biểu cảm của hắn vô cùng kỳ quái, giống như đồng tình, kinh hãi, hoặc có thể là… ngạc nhiên.

Phạm Lam có dự cảm không lành, cô nhìn chằm chằm Từ Phúc, Từ Phúc cười gượng dời ánh mắt đi.

Phạm Lam: “Thiên Đình còn bao luôn việc sắp xếp hôn nhân hả?”

Từ Phúc: “Sao có thể! Hai vị ở trong miếu Thổ Địa khu Thanh Long, một người là lão độc thân tám vạn năm, một người là tiểu độc thân tám ngàn năm, ai có thể giới thiệu vợ cho bọn họ?!”

“Thế Bà Thổ Địa không phải là vợ của ông Thổ Địa sao?”

“Không không không, Phạm tiên hữu ngài hiểu lầm rồi!” Từ Phúc liên tục xua tay: “Trước kia nhân giới quả thực có cách nói này, nhưng theo cơ sở tổ chức thần chức không ngừng hoàn thiện hiện nay, bà Thổ Địa đã sớm biến thành một chức thần, là lãnh đạo thứ ba của miếu Thổ Địa.”

“Hai vị đầu tiên là ai?”

“Thổ Địa công và Trù Thần.”

Phạm Lam: “…”

Miếu Thổ Địa lại còn có biên chế của Trù thần sao?

Phạm Lam: “Tiêu chuẩn thù lao của Bà Thổ Địa ra sao?” “

“Cái này a…” Từ Phúc cười nói: “Thật đúng là khó nói. Bà Thổ Địa là vị trí phân bổ độc quyền của miếu Thổ Địa, số lượng,trách nhiệm và vị trí của nó đều do Thổ Địa công tự sắp xếp, tiêu chuẩn thù lao đương nhiên cũng vậy.”

Phạm Lam: “Nói cách khác, số lượng và trách nhiệm của mỗi ngôi miếu Thổ Địa là khác nhau?” “

“Chính là như thế.” Từ Phúc gật đầu: “Ví dụ như miếu Thổ Địa ở khu Chu Tước xuân thành có tám Bà Thổ Địa, mỗi người quản một khu vực, phân công rõ ràng.”

“Tòa miếu Thổ Địa ở khu Thanh Long này có mấy bà Thổ Địa?”

“Ngài là người duy nhất.”

“Trước kia không có sao?”

“Đương nhiên là có, chỉ có điều đã đồi nghề rồi mà… khụ, chuyển công tác rồi.”

Phạm Lam híp mắt: “Vì sao lại chuyển công tác?”

“Khụ, cái này ta cũng không rõ lắm.” Từ Phúc né tránh ánh mắt Phạm Lam: “Phạm tiên hữu ngày mai đến báo danh, thì cứ hỏi thăm Xã Công đại nhân của miếu Thổ Địa, vị đó là lãnh đạo của cô.”

Phạm Lam: “… Tôi còn một câu hỏi nữa”

“Phạm tiên hữu là muốn hỏi địa chỉ của nhân loại, phải không.” Từ Phúc nhấn vào trong hộp thoại nhậm chức của Phạm Lam, bên cạnh hộp thoại xuất hiện biểu tượng bản đồ Cao Đức: “Click vào đây có thể chuyển đổi thành địa chỉ của nhân loại, còn có th chỉ đường.”

[Chuyển đổi địa chỉ: 48 độ cực xích của quận Thanh Long, thành phố Xuân Thành bằng với số 5666 đường Thu Nguyệt, quận Xuân Hoa, thành phố Xuân Thành]

“Còn có chuyện cuối cùng nữa, căn cứ theo quy định có liên quan của Luật bảo mật Tam Giới, Thần tộc có nghĩa vụ bảo mật, không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào về Tam Giới với những tộc bình thường khác. Xét thấy tình huống của Phạm tiên hữu tương đối đặc biệt, cho nên ta đặc biệt nhắc nhở ngài, không được đem thân phận thần tộc của ngài nói cho người nhà hoặc bạn bè.”

Phạm Lam: Tôi có điên đâu? Nếu nói ra, khẳng định sẽ bị coi là bệnh nhân tâm thần.

“Nếu không cẩn thận lỡ miệng nói sẽ thế nào?” Phạm Lam hỏi.


“Quy Nguyên chú sẽ giải quyết hết thảy lo lắng của ngài.” Từ Phúc cười nói: “Mời ngài ngày mai hãy đến báo danh trước giờ Tỵ, chúc Phạm tiên hữu tiên đồ vô lượng, thần cách vĩnh trú. Bảo trọng!”

Nói xong, Từ Phúc đứng dậy, hướng Phạm Lam lễ dài một cái, sau đó chạy như bay qua đường, nhảy lên một chiếc xe buýt bỏ chạy.

Sao cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

Phạm Lam nghĩ.

Tuy nhiên, không sao cả.

Dù sao cũng đã thành thần rồi.

Dù sao cũng sẽ không bị sét đánh.

Dù sao… ký lai chi tắc an chi…

(*) Có nghĩa là đã đến đây rồi thì sứ sống cho yên ổn, thành ngữ có thể tạm dịch sang tiếng Việt là “thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”.

Cô ngồi trên băng ghế dài, ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt lại.

Ánh mặt trời chiếu lên người cô, vừa mềm mại vừa thoải mái, Phạm Lam duỗi thắt lưng, đầu ngón tay của cô tựa như bị ánh mặt trời chiếu đến phát sáng, mơ hồ nổi lên ánh sáng màu vàng trong suốt.

Phạm Lam nở nụ cười.

Quả nhiên, phơi nắng cô chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất của cô.

*

Ngày hôm sau, Phạm Lam dậy sớm, trang điểm nhẹ nhàng, đeo một chiếc ba lô thật lớn, xông vào dòng người trong giờ cao điểm buổi sáng trên tàu điện ngầm. Phạm Lam ở tây thành, phố Thu Nguyệt khu Xuân Hoa thì ở phía đông thành, tàu điện ngầm trải dài qua hai thành đông tây cần một giờ đồng hồ, đợi đến khi Phạm Lam đến được nhà ga, theo dòng người rầm rầm trèo lên mặt đất, thì đã gần đến chín giờ.

Đây là lần đầu tiên Phạm Lam đến đông thành, ánh mắt lướt nhìn xung quanh, là một dãy các ngôi nhà bằng phẳng, mái nhà màu đen, trắng, xám liên tục kéo dài, không có các tòa nhà cao tầng che chắn, có thể nhìn thấy được núi Thanh Canh như ẩn như hiện trong mây mù. Dãy núi liên miên không dứt hiện ra một loại màu sắc đặc thù, giống như nét thanh đại(cây chàm) trong bức tranh thủy mặc, uy nghiêm mà mờ ảo.

Cây cầu khổng lồ bắc xuyên qua chân núi, đường sắt cao tốc màu trắng bạc xuyên qua sương mù trên đỉnh núi, kết nối giữa truyền thuyết và tương lai.

Phạm Lam đi theo chỉ dẫn trên bản đồ về phía trước. Đường phố đông thành rất hẹp, chỉ đủ cho một chiếc xe miễn cưỡng đi qua, những hàng cây đại thụ hai bên vỉa hè đều to tầm ba bốn người ôm, bên đường đều là kiến trúc kết cấu gạch ngói cũ kỹ, còn có rất nhiều quần thể kiến trúc phong cách đời nhà Minh nhà Thanh, bức tường loang lổ phủ đầy rêu xanh, trên thân cột màu đỏ sậm lộ ra treo tấm bảng đồng của đơn vị bảo vệ văn vật.

Ánh mặt trời xuyên qua bóng râm rải đầy trên mặt đất, chiếu lên mái hiên cổ xưa, chim hót líu lo, trước cửa sổ phơi những tấm chăn màu hoa mẫu đơn, bị gió thổi phiêu đãng.

Nơi này quá hợp với cô rồi.

Yên tĩnh, yên bình, nhàn nhã, Phạm Lam đã có thể tưởng tượng được tương lai tươi sáng sống đời dưỡng lão của mình rồi.

[Ngã tư 100 mét phía trước rẽ phải]

Phạm Lam bước nhanh hơn, cô đã không thể chờ đợi được việc nhìn thấy đơn vị làm việc mới… rồi…

Gương mặt của Phạm Lam xị xuống ngay tức khắc.

Cô bị choáng ngợp bởi dòng người ồn ào, choáng ngợp bởi mùi đậu phụ thối.

Cô đứng ở một ngã tư chợ lộn xộn, cà tím ớt cà chua, dưa chuột bí ngô giá đỗ nhồi nhét đầy vỉa hè, màu sắc rực rỡ gần như tràn ra khỏi mặt đường, dây điện màu đen cuộn thành từng khúc hình tròn, treo trên cột điện cao cao, giống như vẽ một đường viền màu mực cho toàn bộ khu chợ.

Các bác gái đi bộ nhanh như gió, nhân viên văn phòng vây quanh trước xe ăn sáng tranh nhau từng giây từng phút, các người môi giới bất động sản hét lên bài tập thể dục buổi sáng. Một bà già kéo cháu trai vội vội vàng vàng từ bên cạnh Phạm Lam đi tới, cháu trai nhỏ khóc đến mặt đầy nước mũi: “Cháu không đi nhà trẻ đâu, oa oa…”.

Phía trên treo bảng tên của chợ, màu sắc đã bong tróc, bên mép bị rỉ sét một lớp thật dày, trên bảng viết “Chợ nông sản phố Thu Nguyệt”.

Phạm Lam: “…”

Phạm Lam nhìn điện thoại di động, app chỉ đường nhắc nhở cô đi vào trong chợ.

Đường càng lúc càng chật chội, bên tai càng lúc càng ồn ào, Phạm Lam càng lúc càng mệt mỏi, cảm giác có đi hết cả đời này cũng không đến được đích.

[Điểm đến ở bên trái của bạn, kết thúc chỉ đường]

Phạm Lam dừng bước, quay đầu lại.

Cô đứng ở cửa một đại viện, hai cánh cửa sắt rỉ sét khép hờ, dùng một sợi dây thép cuốn vào nhau, trên tường treo tấm biển “Hội Liên hiệp Phụ nữ khu Xuân Hoa thành phố Xuân Thành”.

Phạm Lam: Đệt?


Phạm Lam mở lại app chỉ đường.

[Bạn đã đến nơi, kết thúc chỉ đường]

[Bạn đã đến nơi, kết thúc chỉ đường]

[Bạn đã đến nơi, kết thúc chỉ đường]

Phạm Lam chỉ có thể kiên trì đi tới trước cửa sắt, tháo ba lô xuống, ý định từ khe cửa chen vào, đầu vào được rồi, vai cũng vào được rồi, bụng… bị mắc kẹt!

Không, không phải vì bụng cô to, mà là bên kia cửa có thứ gì đó ngăn trở cô, cảm giác giống như lớp màng bảo quản thực phẩm, mềm mại lại có độ đàn hồi, hình dáng trong suốt, ngón tay Phạm Lam ấn ấn, không khí xung quanh nổi lên một tầng gợn sóng.

Cái này cô có kinh nghiệm nè, đó là kết giới.

Phạm Lam vung nắm đấm đánh qua.

Kết giới màng mỏng hơi rung động một chút, sau đó chậm rãi mở ra một lỗ hổng, Phạm Lam nắm chặt thời cơ chui vào… sau đó, cô liền đứng ở một tòa viện khác.

Cây Bạch Quả khổng lồ cao chót vót đâm đến tận tầng mây, tán cây khổng lồ cơ hồ che khuất cả bầu trời, lá cây hình quạt màu vàng, mỗi một phiến lá đều có kích thước to bằng bàn tay, theo cơn gió thổi lấp lánh rung động, trên mặt đất trải đầy lá rụng, màu vàng rực rỡ, chất lên thật dày, rất mềm mại, tựa như giẫm lên một tấm thảm đã trải qua cả vạn năm tháng.

Phạm Lam vòng qua thân cây gồ ghề đi về phía trước, phía sau cành lá thấp thoáng chứa mái hiên tinh xảo, cột trụ đỏ thẫm, lan can cửa sổ màu bích lục.. là một tòa kiến trúc cổ hai tầng tinh xảo, hai con kỳ lân uy vũ ngồi ngay ngắn ở cửa lớn, trên cửa có tấm biển làm bằng bạch ngọc – “miếu Thổ Địa”.

Một đại ca khôi ngô đứng trên thang, đang dùng chổi lông gà quét bụi trên tấm biển.

Dưới thang là một người đàn ông khác, hắn mặc chiếc áo trường sa lụa màu trắng có hoa văn ẩn, mắt đậu, râu chữ bát, đỉnh đầu buộc một bím tóc nhỏ, miệng la hét: “Lão Tứ, ngươi nhanh nhanh một chút, hôm nay Bà Thổ Địa mới nhậm chức sắp tới, chúng ta phải dùng tinh thần diện mạo hoàn toàn mới để nghênh đón ngài…”

Ông ta nhìn thấy Phạm Lam, ngây người..

Phạm Lam tiến lên một bước, vẫy tay: “Xin chào, tôi là Phạm Lam.”

“Bà Thổ Địa ~ bà đến sớm vậy sao!” Hai bộ râu của người đàn ông kia vểnh lên trời: “Lão Tứ, mau xuống nghênh đón bà bà nào!”

Đại ca trên thang bùm một tiếng nhảy xuống đất, anh ta mặc áo trắng cùng kiểu với râu chữ bát, cơ bắp rắn chắc, mặt vuông mắt to, chắp tay lại: “Xin chào bà.”

Phạm Lam: “… Xin chào.”

Từ “Bà” này sao nghe vào lại khó chịu như vậy!

“Bà ơi, mời đi bên này.” Râu chữ bát khom lưng dẫn đường cho cô đi về phía trước, tôi là Giáp Dịch, quản sự của miếu Thổ Địa, phía sau bà là Đinh Tứ, cẩn thận, bậc cửa hơi cao.”

Phạm Lam bước qua bậc cửa cao ít nhất phải 30 cm, dưới chân không khỏi dừng lại một chút.

Miếu Thổ Địa vẫn duy trì kết cấu kiến trúc cổ, xà nhà lớn nằm ngang phía trên khắc tranh màu tinh xảo tươi sáng, dưới bốn cột đỏ chạm khắc phù vân, ngoài ra, tất cả trang trí, đồ nội thất, trang thiết bị đều vô cùng hiện đại. Gạch sàn lát đá cẩm thạch, đèn LED sáng trưng, đối diện là quầy kính hoàn toàn khép kín, có hai cửa sổ, treo màn hình điện tử, màn hình cuốn hiển thị bốn chữ “tạm dừng kinh doanh”, bên trái có máy xếp hàng, chỗ ngồi chờ, máy lọc nước, và một cửa an toàn. Bên phải là một chiếc cầu thang dài.

“Đây là đại sảnh làm việc của miếu Thổ Địa, hiện tại còn chưa đến giờ làm việc, mời bà đi bên này.” Giáp Dịch dẫn Phạm Lam lên lầu: “Ngày thường Xã Công đại nhân, Trù Thần đại nhân và bà đều ở lầu hai làm việc, bà cẩn thận, nơi này có một viên gạch bị nứt.”

Cửa cầu thang lầu hai đối diện với một dãy hành lang thật dài, rất rộng, đủ để bốn người sáng vai đi cạnh nhau, cửa sổ chạm rỗng sát đất theo phong cách cổ xưa, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe cửa sổ rơi từng chùm lên sàn gỗ màu đỏ thẫm, tạo thành những đốm sáng hình thoi. Bên tay phải là một dãy cửa phòng, Phạm Lam lần lượt nhìn thấy bốn tấm bảng “Phòng họp”, “Quản lý dân cư”, “Thư phòng”, “Công đức”. Cuối hành lang là hai cánh cửa gỗ lim, trên tấm biển viết hai chữ “Thần Khám” (điện thờ Thần).

“Trù Thần đại nhân, ngài có ở đây không?” Giáp Dịch gõ cửa.

Cửa lớn lạch cạch mở ra, trong cửa xuất hiện một thanh niên.

Anh ta đang cầm một ly sữa đậu nành, cắn ống hút, mắt mỏng môi đỏ, xinh đẹp giống như người con gái.

“Trù Thần đại nhân, vị này là Bà Thổ Địa mới nhậm chức, Phạm Lam.” Giáp Dịch nói: “Bà bà, vị này là Trù Thần đại nhân của nơi này.”

Phạm Lam không nhúc nhích, Trù Thần cũng không nhúc nhích.

Hai người nhìn nhau đủ một phút.

“A.” Trù Thần nhả ống hút ra: “Là cô gái lười biếng kia.”

Phạm Lam: Mẹ kiếp!

Trù Thần cư nhiên lại là cái anh shipper hôm nọ, ngôi miếu Thổ Địa này sắp phá sản rồi à.

9.12.2021


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.