Bạn đang đọc Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa – Chương 16: Thám Tử Bà Thổ Địa
Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 1: Không cẩn thận trở thành thần tiên
Chương 16: Thám tử bà Thổ Địa
***
Ngày thứ năm trở thành bà Thổ Địa thực tập, Phạm Lam cảm thấy mình không hề giống một vị thần, mà lại giống như một thám tử.
Chín giờ sáng, trong văn phòng miếu Thổ Địa, Dung Mộc và Kế Ngỗi ngồi vây quanh bàn làm việc của Phạm Lam, xem video D trạm của Sùng Mại.
“Tôi đã điều tra rồi, người này là nhân loại, không có huyết thống Yêu Tộc.” Kế Ngỗi đưa cho Phạm Lam một túi đậu phộng da cá: “Tổ tiên cũng không có người tu tiên.”
Phạm Lam ôm gối ôm, trên cổ đeo gối hình chữ U, ngáp một cái: “Hát cũng được.”
Video là buổi trực tiếp ăn cơm của Sùng Mại với hội bạn ca sĩ, chỉ có thể nghe thấy tiếng gào thét chói tai, còn lại đều bị phủ một lớp bình luận dày thật dày, thật sự là không cách nào thấy rõ gương mặt Lư Sơn thật sự của Sùng Mại.
Dung Mộc Như ngồi trên bàn chông: “Phạm Lam, có thể tắt những chữ bình luận này không?”
“Vốn là muốn xem trong bình luận này xem có manh mối gì không”, Phạm Lam tắt bình luận: “Tôi vẫn là ngây thơ quá.”
Nói thật, dáng vẻ của Sùng Mại cũng không tệ lắm, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, nhưng Phạm Lam luôn cảm thấy trên mặt anh ta có một loại khí chất quỷ dị, rất khó hình dung, giống như một con búp bê được làm rất tinh xảo và xinh đẹp, trên người giống như tỏa ra một tia tử khí.
“Có thể nhìn ra cái gì không?” Kế Ngỗi hỏi.
Phạm Lam lắc đầu, mở thêm một MV nữa.
Đây là bài hát trữ tình quốc phong phổ biến nhất của Sùng Mại, tên là “Thiên niên nhất ngữ”, ca ngợi một tình yêu trải dài ngàn năm, nhạc nền dùng đàn nhị hồ và sáo, nghe vào có một loại cảm giác vô cùng thê lương.
Phạm Lam cảm thấy loại tử khí quỷ dị này càng nặng nề hơn.
“Người này tướng mạo thượng thừa, khó trách có nhiều fan như vậy.” Dung Mộc nói.
“Thần tượng đều nhìn mặt cả.” Kế Ngỗi nói.
Phạm Lam: “…”
Phạm Lam nhìn Kế Ngỗi bên trái, mắt mỏng như họa, mi thanh mục tú, lại liếc mắt nhìn Dung Mộc bên phải, mi dài như quạt, đồng quang lưu chuyển.
Hai người này có hiểu lầm gì về nhan sắc của bọn họ không nhỉ?
Video thứ ba là một video phỏng vấn, Sùng Mại ngồi trong gian phòng hoa đầy nắng, làn da trắng đến mức gần như trong suốt, toàn bộ quá trình ống kính đều nằm trên mặt anh ta, cho nên mỗi sợi lông mặt đều có thể nhìn thấy rõ ràng..
[Hy vọng giọng hát của tôi có thể mang lại hạnh phúc cho tất cả fan hâm mộ.]
[Giúp họ phá vỡ được gông cùm của cuộc sống và lấy lại ước mơ]
[Đây chính là ý nghĩ ban đầu của buổi concert này. ]
Emmmm……
Nhìn lời nói cử chỉ của anh ta, cũng tràn đầy năng lượng tích cực.
Có vấn đề gì với đoàn đội của anh ta không?
Hay là…..chỉ thiết kế vé concert có vấn đề?
“Phạm Lam, cô có nhìn ra điều gì không ổn không?” Dung Mộc hỏi.
“Cách màn hình, cái gì cũng nhìn không ra.” Phạm Lam nói: “Tôi cần gặp trực tiếp anh ta.”
Kế Ngỗi Đằng đứng lên một chút: “Tôi đi bắt người.”
Phạm Lam: “Hể?”
Dung Mộc: “A Ngỗi, chẳng lẽ cậu lại quên luật cơ bản về bảo vệ nhân tộc được xây dựng cách đây 200 năm rồi ư.”
Phạm Lam: “Còn quy định như vậy nữa sao?”
Kế Ngỗi lại ngồi trở về.
“Chúng ta có thể đi đến buổi concert.” Pham Lam nói: “Chỉ cần mua ba vé.”
Phạm Lam lên mạng lục soát, sau đó bi kịch phát hiện, vé đã sớm bán hết, vé còn lại đều là vé giá cao, chỉ là một vé khu E đã bị nâng đến 98.000 tệ… Nghĩ lại thì cái giá mà người bán vé tối hôm qua đưa ra giá vẫn tính là có lương tâm lắm rồi.
Phạm Lam đập bàn đứng bật dậy: “Quá đáng! Nghe nhạc của anh ta thì có thể trường sinh bất lão, sánh cùng trời đất à?!”
“Bình tĩnh bình tĩnh.”
“Bình tĩnh một chút chớ nóng nảy.”
Dung Mộc và Kế Ngỗi cũng kéo Phạm Lam trở về chỗ ngồi.
“Có pháp chú ẩn thân hay không?” Phạm Lam thở phì hô hỏi.
Kế Ngỗi: “Một chú 5000 hộc.”
“…… Coi như tôi không hỏi.”
Phạm Lam lại lướt lên trang web hậu viện hội của Sùng Mại, nhìn thấy sợi dây gắn pha lê giống như trên tóc của Phương Chân Chân xuất hiện trên kệ sản phẩm xung quanh concert, 200 tệ một sợi. Cô lại lật lên trang web chính thức của concert Sùng Mại, chính giữa logo thế mà lại có một cái đồng hồ điện tử đếm ngược.
[Vé ghế hạng nhất khu A đếm ngược, hiện tại số người chờ đợi là 327.000 người. ]
[Giá vé: 9.000 nhân dân tệ/vé, số vé: 30 tấm.]
“Chúng ta ở đây có phần mềm Second kill không?” Phạm Lam hét lớn.
Dung Mộc: “Đó là vật gì?”
Kế Ngỗi: “Không có.”
Phạm Lam: “…”
“Nhưng chúng tôi có hacker.”
*
Căn phòng nằm gần phòng làm việc “điện thờ”, vẫn luôn treo tấm biển “Công đức”, Phạm Lam vẫn cho rằng đó là một kho hàng, nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới…
“Nơi này chính là phòng máy chủ quản lý sổ công đức.” Dung Mộc nói: “Thuộc về bộ phận cơ mật.”
Phạm Lam: Đệt?
Kế Ngỗi tiến lên, mắt mèo điện tử lóe lên một cái, cửa mở ra.
Là một gian phòng toàn một màu trắng tinh, hai bên là chiếc khu g đựng hai thùng máy cao gần hai thước, những đốm sáng màu trắng bạc ở bề mặt khung lấp lánh không theo quy luật, phía trên cùng đều có khảm chữ S màu vàng.
Trong phòng vô cùng sáng, có thể nghe được tiếng ông ông rất nhỏ, mặt đất nhìn không ra là làm từ chất liệu gì, toàn thân trắng tinh, không có bất kỳ khe hở nào, mỗi một bước chân giẫm xuống, sẽ có những đường gợn lên giống như sóng nước.
Đây không phải là cảnh tượng trong phim khoa học viễn tưởng sao!
Phạm Lam nghĩ.
Lối đi không dài, chỉ khoảng năm mét. Cuối lối đi là một cánh cửa kính mờ màu trắng sữa, cực kỳ có cảm giác khoa học kỹ thuật. Kế Ngỗi đứng trước cửa khóa thông minh, quanh thân nổi lên một vầng sáng.
Đây là lần đầu tiên Phạm Lam nhìn thấy “thần quang” của Kế Ngỗi, màu sắc giống như ngọn lửa. Phạm Lam tiến vào đại sảnh gian thứ hai, khác với gian thứ nhất, đây là một sảnh hình tròn, diện tích rất lớn, tương đương với một phòng chiếu phim nhỏ, mặt tường được thay thế bằng màn hình vòng tròn khổng lồ, giống như như cửa sổ vòng tròn của phi thuyền vũ trụ. Màn hình được chia thành hàng trăm màn hình nhỏ 20 inch, hình ảnh không giống nhau, một số là màn hình giám sát máy ảnh, một số là phụ đề chuyển động,
Phạm Lam thấy những con số trên đó rất thú vị.
[Trương Đạt, chủng tộc: con người, số chứng minh thư*************, ngày 13 tháng 4 năm 2022 lúc 10 giờ 23 phút 7 giây, công đức +1 (chi tiết)]
[Vương Mỹ Lệ, chủng tộc: Yêu Tộc, thuộc khoa: Khổng Tước yêu, số chứng minh thư nhân loại *******, số chứng minh nhân dân Tam Giới************** ngày 13 tháng 4 năm 2020 10 giờ 23 phút 8 giây, công đức +2 (chi tiết, )]
[Hứa Hướng, chủng tộc: con người, số chứng minh thư: *******, ngày 13 tháng 4 năm 2022 lúc 10:23 phút 8.32 giây, công đức -1 (chi tiết)]
“Đây là sổ công đức sao?” Phạm Lam hỏi.
“Nơi này là trung tâm giám sát sổ công đức của miếu Thổ Địa khu Thanh Long, phụ trách giám sát và thống kê giá trị công đức của 2023447 nhân loại, 5692 Yêu Tộc trong khu vực thuộc thẩm quyền.” Một người đàn ông ở bên dưới màn hình nói.
Anh ta ngồi trước bàn điều hành khổng lồ, trông tuổi tác ước chừng khoảng ba mươi, thân hình gầy gò, tai trái nhét tai nghe chống ồn màu trắng, ngón tay giống như chơi piano thao tác trên màn hình cảm ứng, theo ngón tay của anh, toàn bộ vòng tròn trên màn hình nhanh chóng biến thành hình ảnh, Phạm Lam nhìn mà hoa cả mắt.
“Ất Nhĩ đã gặp qua bà.”
“Xin chào.” Phạm Lam lắc lắc tay.
“Kế Ngỗi đại nhân, bản báo cáo sổ công đức tháng này còn cần hai tiếng… Xã Công đại nhân! Đừng chạm vào nó!”
Dung Mộc đang đưa tay về phía bàn điều hành, nghe hét liền rụt tay về lại, biểu cảm có chút ủy khuất: “Dung mỗ chỉ là muốn sờ sờ…”
“Xã Công đại nhân, lần trước ngài thao tác sai, xóa hết sổ công đức nửa tháng, ta thức bảy đêm mới sửa xong!” Ất Nhĩ nói: “Xin ngài, nhất định, tránh xa một chút!” “
Dung Mộc: “…”
Phạm Lam vỗ vỗ bả vai Dung Mộc: “Ất Nhĩ, có thể giúp chúng ta giành mấy tấm vé concert không?”
Ất Nhĩ sửng sốt một chút: “Vì sao?”
Kế Ngỗi: “Điều tra nguyên nhân sự dị hóa của tộc gấu trúc.”
Ất Nhĩ: “Muốn vé của ai?” “
Phạm Lam: “Sùng Mại, anh biết không?”
“Sùng Mại, ca sĩ thế hệ mới, 56 triệu người hâm mộ Weibo, bài hát, video liên quan, chủ đề, tin tức và các lượt truy cập khác trong tháng này vượt quá 1 tỷ, trong đó 78,94% là hoạt động doanh tiêu của thủy quân. Tuy nhiên, số liệu mất nước cũng chiếm ưu thế trong số các ngôi sao thần tượng trong cùng thời kỳ. Lòng trung thành của người hâm mộ vượt quá 90%, độ nhớt rất cao, số liệu rất đáng kinh ngạc.”
Hai tay Ất Nhĩ nhanh chóng gõ gõ, màn hình nhỏ hội tụ thành một màn hình lớn, chính là tấm vé xem buổi hòa nhạc Sùng Mại.
[Còn 1 phút 35 giây nữa là bắt đầu second kill, số người chờ đợi: 400.000+]
“Có thể cướp được không?” Phạm Lam hỏi.
Ethel: “Muốn bao nhiêu tấm?” “
“3 tấm.”
Phạm Lam nhìn chằm chằm con số đếm ngược trên màn hình, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, Kế Ngỗi và Dung Mộc lại rất thoải mái, Ất Nhĩ thậm chí còn ngâm nga một khúc hát.
[30 giây, 29 giây, 16 giây, 15 giây, 10 giây, 8 giây, 5 giây.]
Phạm Lam trong lòng thầm đếm: 3, 2, 1!
Ngón tay Ất Nhĩ ở trên bàn thao tác búng một cái, ngay lập tức cô nghe đinh một tiếng đinh, điện thoại di động của Phạm Lam nhảy ra thông báo.
[Chúc mừng ngài đã giành được vé đến buổi concert Sùng Mại tại Xuân Thành vào ngày 25 tháng 4 khu A, 3 vé]
[Hóa đơn đã được gửi đến số của bạn, có thể được kiểm tra và nhận vé trên wechat. ]
“Đại thần! Xin dâng đầu gối của tôi lên ngài!”, Phạm Lam hoan hô.
“Chuyện nhỏ.” Ất Nhĩ cười nói: “Nhân dân tệ tổng cộng là hai vạn bảy, đổi thành pháp lực là 27 hộc. Bà ơi, bà trả bằng Alipay hay WeChat?”
“Chờ một chút.” Phạm Lam hét lên: “Đây không phải là công việc của miếu Thổ Địa sao? Không thể báo vào quỹ công sao?”
Ất Nhĩ: “Cái này mà…”
Kế Ngỗi ngửa đầu nhìn chằm chằm vào màn hình, giống như mới phát hiện người sao Hỏa xâm lược Trái Đất.
Dung Mộc nở nụ cười thuần khiết không chút tỳ vết: “Đương nhiên có thể báo công, chỉ là cần phải tự mình trả trước…”
“Vì sao lại là tôi?”
Kế Ngỗi và Dung Mộc dựng điện thoại lên, Phạm Lam nhìn thấy số dư pháp lực của hai người bọn họ.
Kế Ngỗi: 10 hộc.
Dung Mộc: 13 hộc.
Phạm Lam: “…”
Khi nghe được bốn chữ “Chuyển khoản thành công, trái tim Phạm Lam gần như chảy máu.
“Còn có một số liệu rất thú vị.” Ngón tay Ất Nhĩ ở trên bàn điều khiển xẹt qua một chuỗi ánh sáng: “Tôi vừa mới thuận tay tra xét giá trị công đức hiện tại của Sùng Mại.”
Một bảng thống kê khổng lồ nhảy ra khỏi màn hình.
[Tên: Sùng Mại, chủng tộc: con người, số chứng minh nhân dân:********, ngày 13 tháng 4 năm 2022 lúc 10 giờ 33 phút 36 giây, công đức: -139600]
Phạm Lam: “Công đức còn có thể xuất hiện số âm sao?”
Dung Mộc và Kế Ngỗi đều không nói gì, sắc mặt bọn họ không dễ nhìn cho lắm.
“Không chỉ là số âm, hơn nữa giá trị cực kỳ không bình thường.” Ất Nhĩ tiếp tục tìm số liệu: “Có vài lần giá trị công đức tức thì thậm chí còn xuống thẳng đến mức cực hạn.”
Phạm Lam: “Giá trị cực hạn âm là gì?” “
“Giá trị cực hạn âm đầu tiên là -187600 và giá trị cực hạn âm thứ hai là -587600.” Ất Nhĩ nói: “Thấp hơn giá trị cực hạn tiêu cực thứ nhất sẽ hình thành báo ứng hiện đời, nhẹ thì bệnh nặng quấn thân, nặng thì nhà tan cửa nát. Thấp hơn giá trị cực hạn âm thứ hai thì đừng nói sinh mệnh, ngay cả sự an toàn của hồn thể cũng không thể bảo đảm.”
Phạm Lam: “Đệt!”
“Sổ công đức là hệ thống thống kê công đức nhiều kiếp của hồn thể nhân tộc, Yêu Tộc, bất kể là hai tộc nhân yêu luân hồi chuyển sinh bao nhiêu lần, chỉ cần năng lượng hồn thể chưa tiêu hao, thì công đức đời trước đều phải tính vào trong đó, mỗi lần trước khi chuyển thế sẽ làm mới số liệu, căn cứ vào số liệu phân phối hạn ngạch để chuyển thế.”
Phạm Lam: “… Anh có thể giải thích nó bằng tiếng Quan Thoại không?”
Kế Ngỗi: “Kiếp này làm ác, kiếp sau làm chó, kiếp này làm thiện, kiếp sau phong hầu.”
“Hiểu rồi, thiện hậu thiện báo, ác có ác báo.” Phạm Lam suy nghĩ một chút: “Không đúng a, hiện tại Sùng Mại ăn ngon mặc đẹp, sống rất thoải mái mà.”
“Đây chính là điều kỳ quái.” Ngón tay Ất Nhĩ trượt đến báo cáo cuối cùng.
[Giá trị công đức của Sùng Mại trong tháng này: +56900]
Phạm Lam: “Hả?!”
“Tổng giá trị công đức của anh ta rất cao, có thể liệt vào hàng ngũ những người đại thiện, nếu không có gì ngoài ý muốn, cuộc đời này sẽ cả đời thuận lợi, đại phú đại quý, thọ mạng dài lâu.”
“Một ca sĩ, vì sao lại có giá trị công đức cao như vậy?” Dung Mộc hỏi.
Ất Nhĩ: “Bây giờ người theo đuổi Idol còn nhiều hơn người bái Phật, có không ít chân tình thực cảm kiểu tình nguyện móc tim móc phổi, loại tín ngưỡng và sùng bái của fan này có thể hội tụ thành năng lượng giá trị công đức khổng lồ.”
Kế Ngỗi: “Nhưng anh ta còn có giá trị công đức âm mà.”
“Có lẽ đó là do antifan.” “
“Vậy chẳng phải có nghĩa là làm idol nổi tiếng thì đều có thể thành thần sao?!” Phạm Lam hỏi.
“Còn kém xa, công đức thành thần là mấy tỷ, loại ca ngợi và sùng bái hời hợt của fan hâm mộ này tới nhanh đi cũng nhanh, căn bản không thể kéo dài, vô dụng thôi.” Ất Nhĩ nói: “Giá trị công đức dao động tương tự rất phổ biến trong giới giải trí nhân loại, chỉ là giá trị dao động của Sùng Mại tương đối lớn, phỏng chừng là bởi vì người này quả thực quá nổi tiếng.”
Phạm Lam nhíu mày.
Giá trị công đức khổng lồ dao động, có thể hấp thu khí tím Yêu lực và nhân khí, phá hư vé concert kết giới Thần tộc, cộng thêm gương mặt quỷ dị của anh ta…
Emmmmm……
Phạm Lam: “Ất Nhĩ, báo cáo này có thể gửi cho tôi một bản sao không?”
“Không thành vấn đề, tôi gửi cho bà một bản liên kết báo cáo tự động, có thể theo dõi thời gian thực tế.”
*
Mấy ngày sau đó, Phạm Lam không có việc gì đều sẽ xem giá trị công đức của Sùng Mại, nhưng giống như Ất Nhĩ nói, tổng thể giá trị vẫn tăng cao, dao động cũng nằm trong phạm vi bình thường.
Học sinh lúc trước bị khí tím ăn mòn đã được cảnh sát cứu, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày liền khôi phục lại bình thường, Phương Chân Chân tựa hồ cũng không có di chứng gì. Con những kẻ buôn vé, tất cả đều bị bắt vào cục cảnh sát, và tất nhin mấy người họ đều mất đi phần trí nhớ của đêm hôm đó.
Phạm Lam thỉnh thoảng lại đi nhìn bức tường thủy tinh ở ga tàu điện ngầm, đã không còn nhìn ra bất cứ điều gì khác thường, Phạm Lam hoài nghi có thể có liên quan đến việc Dung Mộc khởi động “Thiên Sơn Bách Cách Trận” tối hôm đó.
Tóm lại, manh mối duy nhất bây giờ, chính là đi đến buổi concert để gặp trực tiếp Sùng Mại.
*
Thứ bảy, ngày 25 tháng 4, thời tiết tốt, 17:00 chiều, Dung Mộc, Phạm Lam và Kế Ngỗi ngồi trên tàu điện ngầm đến trung tâm thành phố.
Địa điểm biểu diễn của Sùng Mại nằm ở sân vận động ngoài trời chỗ trung tâm thành phố, có thể chứa được một vạn người, thời gian vào cửa sớm hơn concert hai tiếng đồng hồ, lúc ba người Phạm Lam chạy tới, bên ngoài sân vận động đã xếp hàng mấy ngàn người.
Áp phích khổng lồ, standee và lẵng hoa ở khắp mọi nơi, tất cả người hâm mộ đều ăn mặc thống nhất, khẩu hiệu thống nhất, bảng đèn LED, lightstick trải dài khắp nơi, còn có người chuyên đi phát những túi tiếp ứng miễn phí, phàm là người qua đường không mặc đồng phục dạ , thống nhất đều có thể nhận một phần.
“Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và yêu mến Sùng Mại, đây là chút tâm ý của chúng tôi, xin hãy nhận lấy.” Hai cô gái trông giống như học sinh dọc theo đội hình đi phát túi tiếp ứng, nụ cười ngọt ngào, tư thế tiêu chuẩn, có thể so sánh với tiếp viên hàng không trên đường bay quốc tế.
Phạm Lam nhận lấy một túi: “Cảm ơn.”
Nữ sinh cười ngọt ngào, lại tặng cho người phía sau Phạm Lam.
“Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và yêu mến Sùng Mại… aaa!”
Hai nữ sinh ngây người, trước mặt các cô là một anh shipper, đồng phục shipper màu lam mặc trên người làm tôn lên dáng người cao lớn của anh ta, vành mũ của anh ta rất thấp, nhìn không rõ mặt, nhưng chỉ dựa vào chiếc cằm hoàn mỹ cùng đường viền môi, cũng đủ để làm người ta cảm thấy kinh diễm.
“Cám ơn hai vị thiếu nữ.” Một giọng nói nhẹ nhàng khác vang lên.
Hai nữ sinh lần nữa trợn tròn mắt. Phía sau anh shipper là một thanh niên mặc áo hoodle rộng, ánh mắt trong suốt như nước, khi cười rộ lên, phảng phất như mưa xuân tưới nhuần lên vạn vật, anh ta tựa hồ như không thích ứng với ánh mắt nóng bỏng của người ngoài, lúng túng cúi đầu, lỗ tai biến thành màu hồng phấn.
“Ha ha ha ha ha, vất vả rồi.” Phạm Lam xông lên chen ngang: “Bye bye.”
Hai nữ sinh giống như du hồn trôi dạt đi, tâm trạng Phạm Lam cực kì suy sụp.
“Các người đeo khẩu trang lên.” Phạm Lam lấy ra hai cái khẩu trang ra nhét vào trong tay hai người họ.
Dung Mộc: “Vì sao?”
Kế Ngỗi: “Làm gì thế?”
Phạm Lam: “…”
Hai con hàng này hoàn toàn không ý thức được ngoại hình của bọn họ có lực sát thương đến mức nào, may mà nơi này là lối vào phòng VIP khu A, người không nhiều lắm, nhưng mặc dù vậy, Phạm Lam vẫn phát hiện ra có mấy người hâm mộ đang chụp lén bọn họ.
Nếu Thần Thổ Địa và Trù Thần bị chụp lén, có tính là tiết lộ bí mật Thiên Đình hay không, có bị phạt không nhỉ?
Tiền lương và trái tim của cô không đủ khả năng gánh chịu đâu!
Dưới sự bảo vệ của khẩu trang, ba vị thần đã vượt qua cửa kiểm tra an ninh một cách an toàn. Địa điểm tổ chức concert rất lớn, sân khấu cao hơn hai mét, phía sau có một khung ánh sáng khổng lồ và màn hình LED. Ghế khách VIP ở hàng đầu tiên, phía trước được ngăn bằng một hàng rào sắt bằng thép không gỉ to hơn cánh tay, mấy chục nhân viên an ninh khoẻ mạnh phốt phát đang điều chỉnh bộ đàm, hơn chín phần mười khán giả đều đã ngồi vào vị trí, vô số bảng đèn LED và Lightstick tạo thành biển sao tiếp ứng dài dằng dặc.
“Lắc cái này sao?” Dung Mộc học fan xung quanh vui vẻ lắc lắc Lightstick.
“Cái này cũng phải đeo vào sao?” Kế Ngỗi từ trong túi tiếp lấy ra một cái tai mèo đeo lên đầu.
Phạm Lam: “…”
Hai người vui là được.
Ánh sáng gần tối xuống, nhạc mở đầu vang lên.
[Tour concert toàn cầu của Sùng Mại, buổi biểu diễn đầu tiên sắp bắt đầu! ]
[Chúng ta hãy đếm ngược: 10, 9, 8…]
Người hâm mộ đồng loạt hét lên: “5, 4, 3, 2, 1!”
Bốn phía sân khấu phun ra ngọn lửa cao năm mét, fan bật ra tiếng thét đinh tai nhức óc, ánh đèn từ trên trời giáng xuống, toàn bộ sân khấu sáng rực như ban ngày.
Một người đàn ông từ trên trời giáng xuống, anh ta mặc một bộ đồ trắng, trên người treo năm hoặc sáu dây cáp treo màu bạc, sau lưng còn đeo thêm một đôi cánh trắng tinh khiết khoa trương, giống như một vị thiên thần trong thần thoại Hy Lạp cổ đại.
Đột nhiên, cánh chim nổ bùm, lông vũ tung bay, giống như một cơn mưa lông vũ lãng mạn, người hâm mộ hét lên để nắm lấy lông vũ, điên cuồng quay phim, tiếng hét xé tim xé phổi.
Phạm Lam tựa hồ nhìn thấy trên lông vũ nổi lên khí tím, nhưng trong nháy mắt, khí tím đó lại biến mất… Cô nghĩ đó có lẽ là do hiệu ứng của ánh đèn.
Sùng Mại giống như một con hạc trắng thuần khiết xẹt qua bầu trời, nhẹ nhàng rơi trên sân khấu, tất cả ánh sáng và tiếng la hét đều tập trung vào anh ta. Màn hình LED không lồ phóng to khuôn mặt của anh ra hơn mười lần, Phạm Lam nhìn thấy khuôn mặt trang điểm hoàn mỹ của anh ta, phấn mắt lấp lánh, cộng thêm ngũ quan vô cùng tinh xảo.
Khúc nhạc dạo đầu vang lên, màn hình lớn sáng lên tên bài hát: “Thiên niên nhất ngữ”.
Sùng Mại đưa micro lên, há miệng.
“A~”
Một cỗ khí tím nồng đậm từ dưới chân anh ta bay thẳng về phía chân trời, Phạm Lam chỉ cảm thấy có hai luồng khí hung hăng đâm vào hai mắt cô, cảm giác đau nhức từ đồng tử chui vào trong tủy não.
Trước mắt cô tối sầm, mất đi ý thức.
15.12.2021
Nhớ comment ủng hộ cho mình có chút động lực nhá!!!!!!!!!!