Bạn đang đọc Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa – Chương 142: Hoàn Chính Văn!!!!!!!!!!!!!!!
Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 6: Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi
Chương 142: Hoàn chính văn!!!!!!!!!!!!!!!
***
Hả?
Hả?
Hả?!!
Phạm Lam nhanh chóng phán đoán tình hình, cảnh tượng này, tông màu này, không khí này, giọng điệu này… chẳng lẽ Dung Mộc muốn chính thức tỏ tình sao?!
Mẹ ơi!
Cô có hơi kích động nhỏ… không đúng, là rất kích động, trăm phần trăm kích động, cực kỳ kích động!
Phạm Lam bây giờ chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập điên cuồng, hô hấp dồn dập, máu toàn thân như muốn trào lên não, tràn qua màng nhĩ ông ông không ngừng… nói thật lòng, tuy rằng cô chờ mong ngày này đã rất lâu thế nhưng chuyện khí chuyện này đến cô thấy hơi sợ hãi.
Sợ cái búa gì chứ!
Đừng căng thẳng, thả lỏng, ngẫm lại tính cách Dung Mộc, nếu cô căng thẳng thì anh nhất định càng căng thẳng hơn cô, lỡ như cơ hội thổ lộ vất vả lắm mới có được này bị làm hỏng thì phiền toái lắm.
Lần này nhất định phải nắm bắt cơ hội!
Một lưới tóm gọn!
Phạm Lam âm thầm làm tốt công tác chuẩn bị, cuối cùng cũng ổn định được hô hấp đang dồn dập, cố gắng trấn định lại, mỉm cười.
“Anh muốn nói gì?”
Nhưng đến khi cô hỏi ra những lời này thì lại cảm thấy bầu không khí dường như có hơi không đúng.
Dung Mộc đột nhiên lui về phía sau nửa bước, dừng lại ngửa đầu nhìn ánh trăng khổng lồ trên đầu, vẻ mặt xa xăm
Biểu cảm của anh không có bất cứ tông màu kiều diễm nào, mấy milimet mập mờ vừa rồi thoáng cái đã bị cơn gió thổi đi sạch sẽ.
Phạm Lam: “…”
Xong đời rồi!
Cơ hội tan thành mây khói…. chỉ là cái thời gian cho “cơ hội” này ngắn quá rồi.
Đừng mà, có thể níu giữ lại cơn sóng kia một chút nữa được không?
“Dung Mộc, anh muốn nói cái gì, tôi đang nghe này!” Phạm Lam cẩn thận hết sức hỏi lại lần nữa.
Đôi mi Dung Mộc khẽ nhúc nhích, thu ống tay áo lại, cúi người ngồi quỳ xuống, trịnh trọng đưa tay về phía trước.
“Mời ngồi.”
Phạm Lam: “…”
Hơ hơ, bây giờ cô có thể xác định, Dung Mộc tám phần là muốn nói chính sự với cô, không phải Hạo Ngọc thì là An An, hoặc là Càn Nhị đại trận.
Phạm Lam âm thầm thở dài, học theo tư thế Dung Mộc, quỳ gối ngồi đối diện Dung Mộc.
“Xã công nhân mời nói, tôi xin rửa tai lắng nghe.”
Dung Mộc cụp mắt, trầm mặc thật lâu.
“Hạo Ngọc là thiên đế với tư cách là con trai thiên đế, thần cách thiên phú, pháp lực vô biên, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì thần thọ sánh cùng trời đất.”
Quả nhiên là muốn nói chuyện của Hạo Ngọc.
Phạm Lam gật đầu: “Ừ.”
Dung Mộc: “Thế nhưng, bây giờ Hạo Ngọc chỉ còn lại năm ngàn năm thiên thọ.”
Phạm Lam: “Có cách nào để ứng phó không?”
Dung Mộc lắc đầu.
Phạm Lam im lặng.
Dung Mộc lại yên tĩnh thật lâu: “Dung mỗ là Thuần Mạch của tộc Nữ Oa, thọ mệnh chỉ hơn mười vạn, còn xa mới bằng với Thiên Đế.”
Phạm Lam: “Gì cơ?”
Chủ đề này đang đi theo hướng gì thế này?
Chẳng lẽ Dung Mộc cũng muốn nghỉ hưu sao?
Dung Mộc ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Phạm Lam.
“Dung mỗ vốn cho rằng thọ mạng của thận tộc có thể kéo dài, ngày tháng còn dài, nhưng chuyện hôm nay của Hạo Ngọc chợt làm Dung mỗ tỉnh ngộ!”
Biểu cảm của anh nặng nề khác thường, khiến cho lông mày Phạm Lam cũng bất giác nhíu lại.
“Xã công nhân có quyết định gì quan trọng sao?”
Dung Mộc gật đầu, ngồi thẳng người dậy.
Phạm Lam cũng ngồi thẳng người.
“Thiên đạo vô thường, thế sự biến ảo, Dung Mộc không nên bỏ uổng năm tháng, không nên sợ hãi mà không chịu tiến lên, cho nên…” Dung Mộc trường trường hít sâu một hơi dài, hai tay đút ống tay áo, bàn tay duỗi ra trước, làm ra một tư thế giống như lễ tục thời xưa: “Phạm Lam thượng thần, tộc Nữ Oa Dung Mộc chính thức cầu khẩn , em có nguyện lòng kết thành thần lữ với tôi, mãi mãi không chia lìa không?”
Trời đất yên tĩnh, gió không dấu vết, bầu trời không còn một âm thành.
Phạm Lam choáng váng, cô ngây ngốc nhìn Dung Mộc trước mắt.
Ánh trăng như giọt mưa li ti sáng bóng rơi xuống người anh, mỗi sợi tóc của anh đều trong suốt lấp lánh như nhuộm đầy ánh trăng, ánh mắt của anh trong trẻo như sương sớm, sâu như biển đáy mênh mông, cất giấu sự tương tư dịu dàng của vạn năm ánh sáng.
Phạm Lam cười, cô bật cười ra tiếng, cười ra nước mắt, thậm chí bắt đầu vỗ chân cười.
Dung Mộc hơi sửng sốt: “Dung, Dung Dung Dung Dung mỗ có, có có có làm làm gì không, không ổn thỏa…”
Phạm Lam cười lớn lắc đầu, lau nước mắt, nhào mạnh về phía trước ôm chặt Lấy Dung Mộc.
Dung Mộc cứng đờ người.
Phạm Lam ôm một hồi lâu mới buông Dung Mộc ra, cô nhìn vào mắt Dung Mộc, ước chừng nước mắt của cô vẫn còn đọng trong hốc mắt, Dung Mộc trong tầm mắt giống như được phủ kín mới một tầng filter, đẹp đẽ không gì sánh được, nhìn anh mà Phạm Lam Lý vừa chua vừa xót.
“Lúc như thế này ấy, thực ra chỉ cần nói một câu thôi.” Phạm Lam mỉm cười nói: “Em thích anh!”
Thân hình Dung Mộc chấn động, mở lớn mắt.
Phạm Lam: “Vô cùng, vô cùng thích anh!”
Ánh mắt Dung Mộc mở càng lớn hơn, lỗ tai biến thành màu hồng phấn, đôi lông mi dài chớp chớp, dường như có hơi luống cuống tay chân.
Phạm Lam thở dài một hơi, nhẹ nhàng cầm lấy tay Dung Mộc, giọng nói vừa thấp vừa khẽ: “Anh có thích em thích anh không?”
Lỗ tai Dung Mộc đỏ như mã não, màu đỏ dọc theo cổ lan khắp người anh, mặt anh đỏ bừng, xương quai xanh cũng đỏ, thậm chí ngay cả da trên cổ tay cũng biến thành màu hồng phấn.
Tay anh toát mồ hôi, đầu ngón tay khẽ run rẩy cầm lấy tay Phạm Lam.
Anh nói: “Thích.”
Phạm Lam cười càng vui vẻ hơn: “Vậy …”
Cô đột nhiên giật mình, đầu ngón tay Dung Mộc tỏa ánh sáng màu lam băng giống như một sợi tơ tinh tế quấn lấy ngón tay của cô.
Bàn tay, cổ tay, động tác rất chậm, rất nhẹ, rất dịu dàng, chậm rãi kéo Phạm Lam qua.
Phạm Lam: Hả?
Khoảng cách giữa cô và Dung Mộc càng ngày càng gần, chóp mũi gần như dán vào chóp mũi, hô hấp của Dung Mộc quét qua cánh môi của Phạm Lam, Phạm Lam nghe thấy anh đang nói lại một lần nữa.
“Thích…”
Thần quang của Dung Mộc tràn ra làn da, biến thành dòng nước chảy xiết quấn quanh người Phạm Lam, Phạm Lam chỉ cảm thấy ánh sáng kia giống như có thêm một sức mạnh khiến cô không thể kháng cự, càng quấn càng chặt, càng quấn càng dày…
Trong ánh sáng của thần quang áo lông nhẹ nhàng, áo dài, tay áo rộng trong ánh sáng bất chợt hóa thành những vì sao, tản ra chơi đùa với những vì sao trên đám mây, phát ra tiếng ca vui tai. Làn da của Phạm Lam như nước, dịu dàng luyến lưu.
Toàn thân Phạm Lam không khống chế được bắt đầu run rẩy, cô một chữ cũng không nói nên lời, chỉ có thể không ngừng thở ra, hít vào, giống như một con cá thiếu oxy, rất nhanh hô hấp của cô cũng bị cướp đi… Dung Mộc đã chặn hô hấp và âm thanh của cô lại, lúc này đây không phải thần quang cũng không phải lòng bàn tay.
Một thứ mềm mại ấm áp lẻn vào, vừa xấu hổ vừa căng thẳng đảo quanh, sau đó không biết vì sao lại đột nhiên sinh ra tính công kích mạnh mẽ, hung hăng cuốn lấy lưỡi cô.
Bạch quang trong đầu Phạm Lam chợt lóe, thân thể bất giác tràn ra thần quang run rẩy, nhưng gần như chỉ trong khoảnh khắc đã dung hợp lại với thần quang màu băng lam kia, cả người cô được ấm áp ôm trọn, một giây sau, sự ấm áp đó chợt nóng lên, giống như biển sâu vạn năm đang yên lặng thì bị thiên hỏa thiêu đốt, cuồn cuộn sôi trào che khuất cả bầu trời, muốn nuốt đi từng tấc từng tấc con người cô.
Khoảnh khắc đó Phạm Lam hiểu tại sao từ [Thần quang], [nở rộ], [song thần] lại là từ khóa bị định nghĩa là thành từ cấm của “thần chưa thành niên” rồi.
Vì sao bà ngoại lúc ấy nói với cô, nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, bảo cô phải cẩn trọng.
Vì sao Thương Kiếm là vũ khí công kích mạnh nhất Tam Giới… sức chiến đầu của cô với Dung Mộc thực sự là kém quá xa, quá xa rồi…
Cũng trong ngày hôm đó, chư thần Tam Giới dưới tình huống không hề báo trước và không hề chuẩn bị, tận mắt chứng kiến quá trình thuần mạch thần tộc tộc Nữ Oa tràn thần quang ra khắp thứ nguyên cảnh.
Thiên Đình, Lăng Tiêu bảo điện.
Hạo Ngọc: “Ông nội nó chứ, sáng quá, sáng mù mắt tôi, hết làm việc nổi nữa rồi!”
Ngạc Nghĩa Viễn: “Nguyên chú dệt tận bảy tầng kết giới thứ nguyên cảnh rồi cũng không ngăn được mị quang giao hòa của thần quang, quả nhiên là thuần mạch thần tộc, tối muốn quỳ!”
Cao Lộ: “Kính chống thần quang tôi mới phát minh vừa được đưa lên thị trường, còn có khoản dùng cho con mắt thứ ba, mọi người có cần mua không?”
Dương Tiễn: “Cho tôi một bộ, nhanh lên!”
Na Tra: “Cái tên Dung Mộc tay chân già yếu kia, có thể nào thu liễm lại chút không?”
Đào Cảnh: “A… tôi đột nhiên nhớ ra, cái người nhà hoàng đế kia, Dung Thành Công, đúng, chính là Dung Thành Công, có phải cũng có huyết thống tộc Nữ Oa không?”
Chúng thần: “Đúng á!”
Hạo Ngọc: “Chậc chậc chậc! Phạm Lam thượng thần trọng trách nặng nề rồi!”
Minh giới, Diêm La điện.
Bạch Điêu: “Ối con mẹ nó, tôi có phải cần bôi chút kem chống nắng không nhỉ?”
Chung Quỳ: “Địa binh bộ đệ đơn xin mua kính bảo hộ che chắn thần quang.”
Bạch Huyên: “Vô Thường cũng xin phép, sau này lỡ như nó thành chuyện cơm bữa thế thì chúng ta chẳng phải đều …”
Hắc Diệp: “Mù mắt quỷ.”
Ngũ Đạo Tướng Quân: “Ngân sách quá cao.”
Bạch Trạc: “Đúng đúng đúng, ngân sách cao quá.”
Chung Quỳ: “Dám hỏi Diêm La điện hạ, kính bảo hộ của ngài từ đâu ra thế?”
Bạch Trạc: “… Tôi không thể mua bằng tiền riêng của mình mà?”
Chung Quỳ: “Phê, duyệt, ngân, sách!”
Nhân giới, Côn Luân mạch Phủ Xuân Thành khu Thanh Long miếu Thổ Địa.
Ly Trạch: “Đây là thứ gì vậy?”
An An: “Tớ nhìn giống như… món ăn địa ngục mà anh Dung Mộc nấu í?”
Hỗn Độn: “Chi chi chi chi!”
Cơ Đan: “NO!!! Đây không phải là trình độ nấu nướng của lão Kế!”
Đào Khôi: “Tôi gần đây đang bế cốc…”
[Dung Đao Lâm Thế]
Kế Ngỗi: Nhanh… ăn đi!”
Chúng thần miếu Thổ Địa: “Cứu mạng!”
(Híc, tội anh Ngỗi, thuyền lật mẹ rồi, hai anh chị mới tỏ tình xong đè nhau ra động phòng luôn, thuyền lật rồi, ai về nhà nấy)
Nghe đồn, rất nhiều năm về sau, “Kính bảo hộ che chắn thần quang (Thế hệ 1, 2, 3)” luôn giành vị trí đứng đầu trong danh sách các đồ vật bán chạy của cục nghiên cứu kỹ thuật Tam Giới.
Nghe ồn, liên quan đến chuyện này, Tam Giới không hẹn mà cùng tự hứa với lòng là giấu hai người trong cuộc.
Dù sao, ông già nào đó da mặt quá mỏng.
Dù sao, tất cả các tộc đều vô cùng chờ mong thuần mạch thần tộc tộc Nữ Oa mới được sinh ra.
*
Ba năm sau.
Trung thu vừa qua, nghênh đón một nhóm học viên mới.
Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi Càn nhị trận mới thành lập, viện nghiên cứu nhân viên thần chức Côn Luân Mạch cửu châu thất mạch lần đầu tiên tuyển nhận học viên, người báo danh cứ phải gọi là cực kỳ khó nhằn, nghe nói chỉ riêng vòng sơ thẩm của thiên đình thần tín thôi đã bị đánh rớt một phần hai, có thể nhận được thông báo trúng tuyển thì đều là ở đơn vị có biểu hiện xuất sắc, trong đó có không ít thần bước ra từ danh môn.
Cửu Huy là một vị hậu duệ của một “danh môn”, cậu xuất thân từ Hồ tộc chính tông, ông tổ tổ tổ tổ là lão tộc trưởng Phi Tần.
Chỉ là về sau, bởi vì một số nguyên nhân không thể nói nên Phi Tần nhất mạch gần như bị đuổi tận giết tuyệt, tàn dư già yếu bệnh tật bị đuổi ra khỏi thuộc địa Hồ tộc, chỉ có thể ở lại thanh khâu cảnh kéo dài hơi tàn. Cửu Huy lúc ấy chỉ là một tiểu hồ ly vừa mới tu thành hình người.
Từ nhỏ thiên tư của cậu đã bình thường, phải tu 600 năm mới thành hình người, các tinh anh Hồ tộc cùng tuổi với cậu đã sớm được thăng chức, trong đời vốn có duyên với giới thần tiên, nào ma thần đại chiến nổi lên, tinh anh tộc bị tổn hại hết một nửa, thần chức Tam Giới thiếu hụt, vì thế Thiên Đình đã mở sính điển thông đạo lục sắc, để các yêu tộc, quỷ tộc, nhân tiên có cơ hội gia nhập vào gia đình Thiên Đình.
Nhân duyên hội tụ, Cửu Huy thành công nhận chức, phụng chức cho cục quản lý vật tư Thiên Sơn Mạch, nhậm chức sơn thần đỉnh thứ tám mươi chín, phụ trách quản lý 990 loại đặc sản của đỉnh thứ tám mươi chín, bởi vì trong thời gian nhậm chức làm việc nghiêm túc, nói ít làm nhiều, mới có được tư cách tham gia vào viện nghiên cứu lần này.
Cửu Huy đứng trên lan can cầu vòm ngoài cửa viện nghiên cứu nhân viên Côn Luân mạch, tâm trạng cực kỳ lo lắng.
Nơi này là viện nghiên cứu cấp bậc cao nhất Tam Giới, có lịch sử lâu đời nhất, ngàn vạn năm qua, vô số thanh danh hiển hách đều xuất thế từ nơi này. Quả nhiên là danh bất hư truyền, quả nhiên là tráng lệ hùng tráng …
“Vị tiểu hữu này, vị trí anh đứng có hơi nguy hiểm.” Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ đằng sau, Cửu Huy sợ tới mức giật mình, dưới chân lão đảo, suýt nữa thì ngã xuống cầu, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc được một người túm cổ áo, nhét lại trên cầu.
Cửu Huy sợ tới mức hai mắt vẽ vòng tròn, còn chưa đứng vững đã vội vàng liên tục cúi đầu ôm quyền: “Đa tạ đa tạ.”
“Không cần khách khí.” Trước mắt xuất hiện một đôi giày, Cửu Huy ngẩn người, chậm rãi ngẩng đầu, sau đó anh thấy một người khoác đạo bào phiêu dật, đào mộc kiếm… là một đạo sĩ mắt to mày rậm!
“Đạo sĩ! Mẹ ơi!!!”
Cảm giác sợ hãi khi đối diện với thiên địch đã khắc trong huyết thống hồ tộc giống như đang nuốt chửng cậu, Cửu Huy giơ chân định thế nhưng anh chợt nhớ ra, anh sớm đã không còn là hồ yêu nữa rồi.
“Tôi là sơn thần Cửu Huy đỉnh thứ tám mươi chín của Thiên Sơn mạch, anh là ao?!” Cửu Huy lấy vũ khí trong túi ra đặt trước mặt.
Đạo sĩ trước mắt ngạc nhiên, đột nhiên hắt hơi một tiếng kinh thiên động địa.
“Anh mang theo cuốc đến trồng ruộng hả?” Một âm thanh khác vang lên.
Âm thanh kia mang theo vài phần biếng nhác, lại mang theo vài phần hấp dẫn của thiếu niên… Cửu Huy vừa nghe thấy, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra… giống như là lời triệu hoán cao quý nhất đến từ sâu trong linh hồn.
Cửu Huy nhìn thấy một thiếu niên ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặc áo quần thể thao màu đỏ gọn gàng, hai tay đút túi nghiêng người dựa vào lan can cầu, màu da như ngọc, tỏa ra hào quang, đối lập hoàn toàn với vẻ mặt quyến rũ vô biên phía trên.
Cửu Huy choáng váng, chiếc cuốc trong tay rơi xuống đất.
Thiếu niên áo đỏ khinh khỉnh trợn mắt, mũi chân nhấc lên đưa chiếc cuốc về lại trong ngực Cửu Huy.
“Cảm ơn, cảm ơn cảm ơn bạn cảm ơn!” Cửu Huy liên tục cúi đầu.
Thiếu niên hừ một tiếng quay đầu đi.
“Hắt xì, chờ tôi với, Hắt xì!” Đạo sĩ vừa hắt hơi vừa rút áo khoác ra mặc vào, trước khi đi còn không quên gật đầu chào Cửu Huy nói: “Vị bạn học Hồ tộc này, sắp trễ giờ rồi, xin hãy tranh thủ thời gian.”
Cửu Huy ngây ngẩn cả người.
Thiên Sơn Mạch gió khô nắng đọc, mới mấy năm mã đã biến dung mạo Hồ tộc bẩm sinh của anh mài mòn đến đến xấu xí, bây giờ da Cửu Huy vừa đen vừa khô như đầu len cuộn, dẫn đến rất nhiều người đều lầm nhận anh là người của tộc đê đen.
Đạo sĩ kia liếc mắt một cái đã nhận ra chân thân của anh.
Cửu Huy rùng mình.
Quả nhiên là thiên địch của yêu tộc Yêu tộc, ánh mắt này quá ghê gớm rồi!
*
Thính phòng của viện nghiên cứu xinh đẹp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Cửu Huy, nhìn giống như là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, Cửu Huy cảm giác ánh mắt mình bây giờ căn bản không đủ dùng, kẻ đến tham gia huấn luyện thoạt nhìn ai cũng rất đẹp trai xinh gái, nhất là so với anh…
Cửu Huy nhìn bộ quần áo làm việc xám xịt trên người mình, giống như đúc với con người anh.
Cửu Huy túm lấy quần áo yên lặng trốn vào trong bóng tối.
“Ôi, đây không phải Cửu Huy đây sao?”
Một đám nam thanh niên mặc hán phục hoa lệ vây quanh người anh, dung nhan mỗi người đều rất diễm lệ, trên mặt hiện ra sự kiêu căng khinh người.
Cửu Huy giật mình: “Chào, chào mọi người, xin hỏi mọi người là …”
“Cửu Huy, anh đúng thật là quý nhân hay quên.”
“Khi còn nhỏ, chúng ta đã gặp nhau ở từ đường chính tông Hồ Tộc rồi.”
“Lúc ấy ngài là Hồ tộc chính tông cao cao tại thượng.”
“Chúng tôi chỉ là nhánh tông thất nhỏ, thật là vô cùng tự ti.”
Cửu Huy nhớ lại, là Hồ tộc nhất mạch của Cửu Hạ, cũng là nhất mạch phong quang nhất hồ tộc bấy giờ.
“Không biết Cửu Huy đại nhân bây giờ đang làm việc ở đâu thế?” Một tên Hồ tộc nói.
Cửu Huy: “Thần núi đỉnh thứ tám mươi chính Thiên Sơn mạch.”
“Yo, đó không phải là chỗ trồng lúa sao?”
“Đỉnh thứ tám mươi chín, là đỉnh núi cằn cỗi nhất Thiên sơn mạch nhỉ.”
“Nghe nói trồng ra được thứ Linh Quốc vừa đắng vừa chát, tiêu thụ cực kỳ chậm.”
“Ai ôi, Cửu Huy không phải là bị phát qua đó chứ?”
“Thảm quá đi thôi.”
“Tuy rằng Phi Tần nhất tộc sớm đã bị trục xuất khỏi thuộc địa Hồ tộc, nhưng chúng ta vẫn coi như là đồng tộc, thật sự không đành lòng nhìn thấy anh nghèo túng như thế.”
“Tôi đang làm ở cục trung tâm tài nguyên Thái sơn mạch, gần đây đơn vị phát phúc lợi kêu tối đi mua sắm, hay là tôi chăm sóc việc làm ăn của anh nhé?”
Ánh mắt Cửu Huy sáng lên: “Thật sao? Tuyệt quá rồi, lần này tôi có mang đến Linh Quốc mới được cải tiến, độ ẩm, độ ngọt cao, còn được Thiên Sơn mạch cấp bằng sáng chế, tôi có thể cung cấp cho anh nếm thử!”
Nói xong, Cửu Huy cởi hành lý trên lưng đặt xuống, lấy ra một quả Linh Quất vàng ra.
Nhóm thanh niên Hồ tộc đối diện yên tĩnh vài giây sau đó bật ra cười.
“Ha ha ha ha, anh tin thật đó à!”
“Gì thế, anh ta thế mà bắt đầu kinh doanh đặc sản địa phương sao?”
“Đường đường là tông mạch hồ tộc, lại lăn lộn đến mức phải đi trồng ruồng, còn không biết xấu hổ mà lấy làm vinh dự?”
“Nói ra quả thực là mất mặt Hồ tộc chúng ta!”
“Một đưa làm ruộng mà dám bắt quàng làm họ với chúng ta, thật sự là cười đến rụng đuôi mà!”
Hai tay Cửu Huy nắm chặt Linh Quất, cánh tay mơ hồ run rẩy, hai mắt đỏ bừng, anh muốn mắng lại nhưng lại không biết mắng làm sao, anh lại nhớ tới đám tiểu tinh quái vất vả lao động khắp núi tám mươi chín ngọn núi, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
“Các người nếm thử đi, thật sự rất ngọt, có thể tịnh hóa thần quang, đã có bằng sáng chế, thật đấy…”
“Cút, đừng làm bẩn tay tôi!” Có người hung hăng hất tay Cửu Huy.
Linh Quất bị ném ra ngoài, Cửu Huy kinh hãi vội vàng bắt lấy, thì đã thấy Linh Quất bay một vòng trên không trung rồi được một bàn tay vững vàng bắt lấy.
Là thiếu niên xinh đẹp mặc áo đỏ lúc nãy.
Thanh niên Hồ tộc xung quanh bỗng nhiên yên lặng, dường như bị khí chất và dung mạo của thiếu niên kia trấn trụ.
Thiếu niên áo đỏ chậm rãi bóc quả linh quất ra ném vào miệng, đuôi lông mày nhướng lên: “Ngon thế. Cái này bán sao?”
Cửu Huy ngây ngốc vài giây mới phản ứng: “Ba quả một hộc.”
Thiếu niên áo đỏ trừng mắt: “Thật sao? Mua thêm có thể giảm giá không?”
Cửu Huy: “… Có thể.”
“Được, đưa tôi số liên lạc của cậu, phỏng chừng là phải mua số lượng lớn đây.”
“……Vâng, vâng!”
“Khoan!” Một gã thanh niên Hồ tộc bước lên ôm quyền: “Vị tiên hữu này, tôi phải nhắc nhở cậu một chút, đây là Linh Quất của đỉnh thứ tám mươi chín đó.”
Thiếu niên nhướng mày: “Vậy thì sao?”
“…… Vị sơn thần này là một Hồ tộc bị trục xuất ra khỏi thuộc địa.”
“Vậy thì sao?”
“Cậu mua đồ của anh ta bán chính là đối đầu với Hồ tộc!”
Đuôi lông mày thiếu niên càng nhướng cao hơn: “Nhưng nó rẻ mà.”
Thanh niên Hồ tộc không thể nhịn được nữa: “Cậu rốt cuộc nghèo đến mức nào hả?!”
Thiếu niên gãi gãi ót: “Nghèo nhất Tam Giới.”
Ai ngờ lời này vừa nói ra lại chọc cho cả đám hồ tộc triệt để nổi giận.
“Ăn nói hàm hồ, danh hiệu nghèo nhất Tam Giới anh cũng dám nhận vơ sao?!”
“Một cái tên nhóc lông còn chưa mọc đủ, lại còn dám nhúng chàm danh hiệu nghèo nhất Tam Giới.”
“Anh có biết kẻ dám xưng là nghèo nhất Tam Giới, đều là người vĩ đại thế nào không?!”
“Quả thực là nhịn không được mà!”
Cửu Huy nghe mà không hiểu ra làm sao, là anh ở trong núi quá lâu sao? Vì sao mà cái danh “Giới nghèo nhất giới” thành miếng bánh bao thơm trong lời của người khác rồi?
Mẹ ơi, chốn thành thị khó hiểu quá, tôi muốn lên núi trồng ruộng quá!
Đám hạ thần Hồ tộc phẫn nộ, thiếu niên kia lại là không giận cũng không tức, chậm rãi rãi ăn xong Linh Quất trong tay, lại ngả tay ra với Cửu Huy: “Còn không?”
Cửu Huy: “Hả?”
“Nhóc thối, cậu đắc tội chúng tôi chính là đắc tội với toàn bộ Hồ tộc!” Một gã Hồ tộc bật móng vuốt, đánh về phía lưng thiếu niên kia.
Cửu Huy kinh hãi: “Cẩn thận!”
Ai ngờ vào lúc này, sau người thiếu niên áo đỏ tỏa ra một ngọn lửa, đánh bốp một cái vào mặt thanh niên Hồ tộc kia.
Anh ta nặng nề bay ra ngoài, mặt sưng vù lên.
Tất cả hồ tộc đều bị dọa đến choáng váng, bọn họ kinh hãi nhìn phía chín cái bóng mờ ảo sau lưng thiếu niên kia hiện ra rồi biến mất.
Đó là Cửu Vỹ Hồ độc nhất vô nhị.
“Cửu, cửu cửu diễm thần quang!”
“Cậu, cậu là…”
Cửu Huy sững sờ nhìn thiếu niên áo đỏ bên cạnh: “…Ly Trạch đại nhân?”
Ly Trạch lấy trong túi Cửu Huy ra hai quả linh quất, nhai nhai nói: “Đúng, là tôi.”
Cửu Huy chợt hít thở không thông.
“Linh Quất có thể tặng cho tôi mấy tấn không?”
Cửu Huy ngây ngốc vài giây, nghiêm mặt: “Không được.”
Ly Trạch chép miệng: “Keo kiệt.”
“Bái kiến Ly Trạch nhân!” Đám hạ thần Hồ tộc bối rối quỳ xuống.
Ly Trạch khoát tay áo: “Đừng quỳ, dù sao tôi cũng là dư nghiệt bị đuổi ra khỏi thuộc địa Hồ tộc, đừng làm bẩn đầu gối của các người.”
“Ly Trạch đại nhân, vừa rồi là chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, ngài đại nhân đại lượng, ngàn vạn…”
[Lễ khai giảng bắt đầu, xin vui lòng giữ trật tự!]
Trong thính phòng vang lên tiếng nói hùng hồn của một người đàn ông.
Cửu Huy căng thẳng, bị Ly Trạch xách lên đi xuyên qua đám người tới trước lễ đường.
Một đám Hồ tộc phía sau vẫn còn quỳ trên mặt đất, chớp mắt đã bị một đám người chặn lại.
Chân Cửu Huy mềm nhũn, cảm giác như đang ở trong mơ.
Ly Trạch trong truyền thuyết ở bên cạnh anh, còn ăn linh quất anh trồng, còn khen ngon, còn nói muốn mua số lượng lớn, he he he…
“Đệt!” Ly Trạch đột nhiên nói một câu.
Hốc mắt Cửu Huy mơ hồ chua xót: Ly Trạch đại nhân cho dù chửi tục cũng dễ nghe quá trời.
“Chào mọi người, tôi là viện trưởng viện nghiên cứu nhân viên Côn Luân mạch, Hạo Ngọc.”
Hạo Ngọc? Đó không phải là Thiên Đế đời trước sao?!
Cửu Huy đột nhiên nhìn về phía đài cao.
Anh thấy một thanh niên đẹp trai đeo kính viền vàng đang cầm micro cười rạng rỡ.
“Hoan nghênh các vị học viên đến đây. Tiếp theo, cho phép tôi giới thiệu các cố vấn của khóa học lần này. Vị thứ nhất, thầy giáo môn sử luận, Ngạc Nghĩa Viên!”
Dưới sân khấu hoan hô rầm trời.
“Là thiên tài của cục nghiên cứu phát triển kỹ thuật Tam Giới!”
“Tôi đã đọc luận án của anh ấy, cực kỳ trâu bò!”
“Nhất là công thức chuyển đổi thần lực mạng và ma khí mới kia, quả thực là thần tác!”
“Hoan nghênh hoan nghênh!”
Ngạc Nghĩa Viễn đứng vững trên đài, cúi đầu ôm quyền.
Hạo Ngọc: “Vị thứ hai, thầy dạy môn tổng quát về sổ công đức, Bạch Huyên, Hắc Diệp!”
Dưới đài hơi nghi hoặc.
“Vì sao lại là hai thầy giáo?”
“Bởi vì bọn họ là một nhóm, Hắc Bạch Vô Thường, song tử minh tinh tướng thanh.”
(Tướng thanh: Mọi người sợt lên youtube chút là hiểu ạ, kiểu một loại hình kịch nói gì ấy)
“Hả? Không phải là Hắc Bạch Vô Thường, song tử minh tinh tiểu phẩm sao?”
“Sao tôi nghe nói là diễn viên hài nhỉ?”
“……”
Trên sân khấu, Hắc Bạch Vô Thường đang đứng cạnh nhau.
Bạch Huyên: “Tổng quan sổ công đức…”.
Hắc Diệp: “Học thuộc lòng chết mấy người.”
Bạch Huyên: “Nếu không đạt…”
Hắc Diệp: “Nửa đêm quỷ đè giường.”
Hai ngón tay cái giơ lên cùng lúc: “Yeah!”
Các học viên: “Cái quái gì thế?!”
“Khụ!” Hạo Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn nhóm Hắc Bạch kia một cái.
Ánh mắt Bạch Huyên và Hắc Diệp né đi.
Hạo Ngọc: “Tiếp theo, chúng ta hãy mời nhóm thầy dạy võ, Kế Ngỗi thượng thần, Đào Khôi thượng thần!”
Dưới đài im lặng vài giây, rồi bất chợt nổ tung.
“Kế Ngỗi thượng thần! trời ơi trời ơi trời ơi! Tôi điên rồi!”
“Là Dung Đao kia! Đệt, tôi cảm thấy bây giờ tôi muốn hồn quy đại địa rồi!”
“Con mẹ nó ai chọn thầy giáo thế? Chúng ta hơn phân nửa đều xuất thân từ Yêu tộc, có khí mới thấy Đào Khôi chân đã mềm ra rồi!”
“Làm sao để hoàn thành khóa học đây?!”
“Chết chắc rồi!”
Trong tiếng quỷ khóc sói gào, Kế Ngỗi và Đào Khôi bước lên đài.
Cửu Huy lúc này mới phát hiện, thì ra đạo sĩ mình gặp trước cửa, lại là Đào Khôi thượng thần.
Xong đời rồi!
Cửu Huy nghĩ. Chân và bụng của anh như bị chuột rút.
Anh bất giác nhìn qua Ly Trạch bên cạnh, thấy mặt Ly Trạch đen như đáy nồi, miệng lẩm bẩm.
“Đám người này, vậy mà không nói cho tôi biết là tới đây làm thầy giáo, đây chẳng phải họp lại lừa tôi đi à!”
Hạo Ngọc cười đến mặt mày tỏa sáng: “Kích động không? Bất ngờ vẫn còn ở phía sau nữa nhé! Cho mời thầy giáo môn cân bằng luận Tam Giới, Dung Mộc thượng thần!”
Không khí trở nên lặng ngắt.
Tất cả học viên đều há miệng, choáng váng.
Trong sự trầm mặc kỳ quái, một thanh niên mặc áo sơ mi trắng bước lên đài, anh dường như có hơi căng thẳng, lông mi thật dài chớp chớp, kéo ống tay áo, thi lễ với các học viên, khẽ mỉm cười.
“A a a a a a a a!”
“Dung Mộc thượng thần!”
“Tôi điên rồi tôi điên rồi tôi điên rồi!”
“Cho dù có bị Dung Đao chém chết cũng đáng!”
“Dung Mộc thượng thần đẹp quá!”
“Gả cho tôi gả cho tôi gả cho tôi đi!”
“Các tình địch, rút đao ra nào!”
“Gả cho tôi gả cho tôi gả cho tôi gả cho tôi!
Cửu Huy há hốc miệng, nước miếng chảy xuống.
Đây là Dung Mộc thuần mạch thần tộc trong truyền thuyết sao, thật xinh đẹp, thật xinh đẹp, thật ôn nhu, thật đáng yêu, đẹp đẹp quá.
“Này! Khép cái miệng lại!” Ly Trạch nhích vai Cửu Huy một cái.
Cửu Huy: “Hớ?”
Một giây sau, ánh đao lẫm liệt lóe lên cả thính đường, mặt đất nứt ra một khe nứt dài mười mét, sâu hai mươi mét, phía trên xuất hiện một thanh đao thái.
Là Kế Ngỗi đánh ra.
Các học viên lập tức câm như hến.
Hạo Ngọc vui mừng không ngớt: “Đối với các học viên có ý nghĩ gì với thầy Dung Mộc, đợi khi giáo viên cuối cùng bước ra, nhất định tất cả sẽ đều thành tâm quả cục cả.”
Anh ta giơ tay lên: “Cho mời giáo viên khái quát về mã nguồn pháp chút, Phạm Lam thượng thần!”
Là Phạm Lam thượng thần!
Cửu Huy chớp mắt đã lấy lại tinh thần.
Những pháp chú mà cô đã soạn ra như “Trồng rau là thiên phú chủng tộc”, “Không thể từ bỏ bất kỳ một tấc đất nào, ai biết được nó có thể trồng ra được món gì ngon”, “Mục tiêu của chúng ta là đến vũ trụ trồng rau”, v.v… và một loạt pháp chú mã nguồn khác nâng cao sản lượng tiên quả của Thiên sơn mạch, quả thực chính là ân nhân của Thiên Sơn Mạch bọn họ.
Hôm nay may mắn được gặp, điều này thực sự là quá mức hạnh phúc!
So với sự kích động của Cửu Huy, nhưng học viên khác lại không suy nghĩ như vậy.
“Quá đáng, đây là đánh du kích mà!”
“Tôi biết mà, Dung Mộc thượng thần đến rồi, Phạm Lam thượng thần khẳng định cũng sẽ tới!”
“Pháp khí đáng sợ nhất Tam Giới, Tức Khâm!”
“Lần này là lớp nghiên cứu địa ngục sao?!”
“Ha ha, Phạm Lam thượng thần không phải là giáo viên võ học, chúng ta tự ăn mừng đi… “
“Tức Khâm vừa ra, Dung Đao Thương Kiếm ai dám tranh phong?”
“Có thể hoàn trả học phí không?”
Một cô gái trẻ tuổi mặc quần áo giản dị rộng thùng thình đi tới, nhíu mày híp mắt, dáng vẻ giống như còn chưa tỉnh ngủ, ngáp một cái. Trông chẳng khác gì một nhân viên văn phòng bình thường.
Cửu Huy: “…”
Điều này quá chênh lệch hơi so với hình tượng thiên tài pháp chú trong tưởng tượng của anh rồi…
Nhưng không biết vì sao, học viên dưới đài nhìn thấy cô lại đồng thời lộ ra biểu cảm hoảng sợ, hiệu quả chấn nhiếp thậm chí còn tốt hơn thanh đao thái của Kế Ngỗi.
“Mọi người có hài lòng với đội ngũ giáo viên lần này không?” Hạo Ngọc hỏi.
Chúng học viên đều bày ra vẻ mặt sống không bằng chết.
“Vậy thì, kế tiếp là hạng mục truyền thống của lớp nghiên cứu nhân viên thần chức Côn Luân mạch, diễn luyện quyền pháp bộ pháp chú thứ tám cử chỉ mở khóa!”
(ôi chao, cha ngọc đế, em đổi ý rồi, anh cứ sống làm cây hài cho Tam Giới cũng được)
Ót các đệ tử bay ra một đống dấu chấm hỏi.
“Gì cơ?”
“Cái gì?”
“Hình như tôi từng nghe lãnh đạo chúng tôi nói, chỉ là mỗi lần anh ấy nói đến, vẻ mặt… ừm… rất khó diễn tả.”
“Cái quỷ gì vậy?”
“Ông nội nó!” Ly Trạch đột nhiên kêu lên một tiếng xoay người chạy ra ngoài, ai ngờ một giây sau đã bị Hạo Ngọc đuổi được.
“Ly Trạch hạ thần, mời anh lên đài lãnh đạo.”
Cửu Huy dường như nhìn thấy Ly Trạch hóa đã, xương cốt còn vang lên tiếng rắc rắc.
Không chỉ như thế, biểu cảm của chư vị trên đài cũng hóa đá, người duy nhất có biểu cảm bình thường chỉ có Hạo Ngọc thượng thần và Dung Mộc thượng thần.
Vẻ mặt Hạo Ngọc tràn ngập sự vui mừng, Dung Mộc chớp chớp mắt dường như có hơi nghi hoặc.
Ly Trạch bị kéo lên đài, đưa lưng về phía về phía các học viên.
Chỉ nghe soàn soạt vài tiếng, mấy chùm ánh sáng rơi vào trên người bọn họ, sau đó, vang lên bản nhạc nền.
[ Đóa hoa trong lòng ~ tôi muốn đưa em về nhà ~ trong quán bar đêm hôm đó ~ ai quản say thật hay say giả]
Trong điệu múa xinh đẹp của Hạo Ngọc thượng thần và Bạch Huyên thượng thần, trong động tác vụng về của Kế Ngỗi thượng thần, Ngạc Nghĩa Viễn thượng thần, Hắc Diệp thượng thần, trong động tác nhẹ nhàng như mây bay của Dung Mộc thượng thần, trong tiếng mắng chửi của Phạm Lam thượng thần và Ly Trạch, tất cả học viên đều hóa đã, phong hóa, biến thành tro bụi…
*
“Các người là cố ý phải không?!” Ly Trạch giậm chân kêu lên: “Lập hội đến tra tấn tôi?”
“Là lập hội tặng kinh hỷ.” Phạm Lam rối rắm.
Chúng thần ngồi dưới gốc cây Bạch Quả của miếu Thổ Địa, tổ chức hội thịt nướng “Chúc mừng Ly Trạch hạ thần vượt qua kỳ thi tuyển sinh thuận lợi”. Giáp Dịch, Đinh Tứ vội vàng xắt thịt, Ất Nhĩ, Bính Thiện vội vàng rửa rau, Kế Ngỗi vẫn là đầu bếp chính, còn lại một đám ăn hàng, nghiễm nhiên là đội hình giáo viên mới của lớp nghiên cứu.
Ly Trạch: “Tôi thèm tin vào!”
Phạm Lam: “Cậu không phát hiện ra quy luật của đội hình cố vấn lần này sao?”
Ly Trạch: “Hả?”
Kế Ngỗi: “Cơ Đan không có ở đây.”
Ly Trạch: “Gì cơ?”
Đào Khôi: “Tôi vay tiền anh ta mua một đám Tường Vân mới.”
Ngạc Nghĩa Viễn: “Tôi thế chấp một phòng làm việc thứ nguyên cảnh.”
Ly Trạch: “…”
Bạch Huyên: “Hạo Ngọc nói, phí dạy học một tiết là một vạn hộc! Đây quả thực chính là…”
Đen Diệp: “Lượm được tiền trên đất.”
Dung Mộc hai tay đút ống tay áo, sâu kín thở dài.
Ly Trạch: “…”
Ly Trạch: “Vì thế lần này tất cả giáo viên đều là quỷ nghèo… phải không?”
Phạm Lam: “Sai, là thần nghèo.”
Bạch Huyên: “Ha ha ha ha ha.”
Kế Ngỗi: “Đúng rồi, nghe nói giải nhất của lớp nghiên cứu có thể nhận được học bổng 100.000 hộc.”
Bạch Huyên: “Oa oa, Tiểu Ly Trạch, chúng tôi giúp cậu đạt được vị trí thứ nhất, tiền thưởng bảy ba …”
Hắc Diệp: “Cậu bảy chúng ta ba.”
Ly Trạch: “…”
Bạch Huyên: “Nếu không thì hai tám?”
Hắc Diệp: “Một chín?”
Ly Trạch trầm mặc: “Tôi phải dựa vào bản lĩnh của mình để thành thượng thần!”
Bạch Huyên: “Wow!”
Hắc Diệp: “Vỗ tay.”
Ly Trạch: “Tôi nghiêm túc đó!”
“Đương nhiên, chúng tôi tin cậu lắm ~”
“Cố lên.”
“Ly Trạch, ăn nhiều rau mới cao lên được.”
“Tôi không thích ăn rau…”
“Không ăn rau, tôi đưa hết thịt cho An An và Hỗn Độn, bọn họ tiếng nữa là tới.”
“!!”
Phạm Lam nhìn Ly Trạch đang khổ sở liều mạng giành thức ăn phì cười.
“Dương Tiễn muốn Ly Trạch đến thiên binh bộ, Chung Quỳ muốn Ly Trạch đến địa binh bộ, ầm ĩ suốt mấy tháng rồi…” Dung Mộc mặt mày ủ rũ.
“Ly Trạch đại khái sẽ đi thiên binh bộ.” Phạm Lam nhớ lại giấc mộng của thần phú Thiên Nhãn đêm qua, cô nghe thấy Ly Trạch nói mớ, không nhịn được mỉm cười: “Cậu ta nằm mơ cũng nói muốn làm tư pháp thiên đình, giúp An An làm công việc của Thiên Đế, còn phải ăn cơm cho nhanh cao, nhất định phải giỏi hơn Kế Ngỗi, đẹp hơn Dung Mộc, ngủ giỏi hơn Phạm Lam… Câu cuối cùng thật ra là em nói thêm …”
Dung Mộc lại thở dài, rũ mi, cau mày.
Phạm Lam: “Sao thế?”
Dung Mộc lắc đầu.
“Cảm thấy An An và Ly Trạch đã trưởng thành rồi, có hơi mất mát?”
Dung Mộc không lên tiếng.
Phạm Lam mỉm cười, có hơi suy nghĩ nói: “Hay là chúng ta lại bồi dưỡng thêm một thuần mạch thần tộc đi?”
Dung Mộc yên tĩnh vài giây, sau đó bất ngờ ngẩng đầu lên.
Phạm Lam nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng đặt lên bụng mình, một luồng sáng màu băng lam nho nhỏ lấp lánh dưới lòng bàn tay Dung Mộc.
Cả người Dung Mộc đỏ bừng, không biết là thẹn thùng hay kích động.
“Chẳng, chẳng lẽ… em, em em… thật, thật sao?”
“Em có thần phú thiên nhãn cao cấp đó.” Phạm Lam tìm một vị trí thoải mái trong lòng Dung Mộc, ngáp một cái: “Anh đặt tên đi, em lười nghĩ.”
Gió đêm thổi qua lá Bạch Quả màu vàng, tiếng lá xào xạc giống như bài hát ru dịu dàng nhất.
Rất lâu sau, Phạm Lam nghe thấy giọng nói của Dung Mộc thổi bên tai mình, dường như còn mang theo ý cười.
“Ừ. Anh từ từ nghĩ.”
11.04.2022
Toàn Văn Hoàn
Bà Yuan tui: Kích động quá đi, thời gian trôi quá nhanh nhỉ, em đi lò dò nhìn lại cái chương đầu tiên là vào tháng 12, giờ đã là tháng 4 rồi, u là trời gần 5 tháng trường, thấy có gì đâu mà nó lâu vậy nhỉ…
Còn ba cái phiên ngoại nữa nên khoan tình cảm đã hahaha. Cơ mà cho em mắng một câu đã: THOÁT NGHÈO CÁI QUỶ Á Á Á Á Á