Bạn đang đọc Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa – Chương 136: Rơi Xuống
Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 6: Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi
Chương 136: Rơi xuống
***
Phạm Lam lại ngửi thấy mùi tanh hôi này, bây giờ lại càng nồng đậm hơn trước kia, khiến người ta càng khó chịu đựng được.
Là trên người ngàn vạn chiến sĩ địa binh thiên binh bị yểm hóa tản ra mùi ma khí mới.
Tất cả Thần tộc đều sợ ngây người, bọn họ sững sờ nhìn chiến hữu trước mắt, căn bản không thể tin được sự thật này.
Ánh sáng từ đại trận Càn nhị càng ngày càng yếu, lưới trận như ẩn như hiện, gần như không cách thành hình được nữa.
Phạm Lam đột nhiên hiểu được Hạo Ngọc nói “không đủ” là có ý gì… là thời gian tiếp tục của càn nhị đại trận không đủ… là pháp lực ngưng tụ pháp trận không đủ? Là sức mạnh tín ngưỡng để duy trì vận chuyển không đủ?!
Càn nhị đại trận suy yếu, điều đó có nghĩa là tất cả Thần tộc đều sẽ suy yếu, mà ma khí mới lại mạnh… Phải làm sao đây? Phải làm sao đây!
Phạm Lam quay đầu, chỉ thấy sắc mặt Dung Mộc trắng bệch, đôi đồng tử phủ đầy tơ máu như mạng nhện… đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm như thế của Dung Mộc …
Một cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có đánh vào trong lòng Phạm Lam.
Không có đại trận, Thần tộc còn có thể tồn tại không?
“Chúc mừng, các người sẽ trở thành nhóm ma tộc đầu tiên của Tam Giới mới.” Âm thanh Thiện Văn Thành truyền khắp tam thập tam thiên: “Rất nhanh thôi, tất cả Thần tộc, Nhân tộc, Quỷ tộc, Yêu tộc đều sẽ trở thành thành viên của thế giới mới này, từ nay về sau không đọa luân hồi, siêu thoát Tam Giới, vĩnh viễn thoát ly thống khổ, đạt được tự do chân chính.”
“Cái thằng điên này, mày có biết mày đang làm gì không hả?!” Chung Quỳ hét lớn.
Thiện Văn Thành: “Tôi chỉ mang lại hạnh phúc cho mọi người thôi.”
“Nói nhảm nhiều thế làm gì, đập chết nó, mọi thứ sẽ khôi phục lại như ban đầu!” Na Tra hét lớn, hóa ba đầu sáu tay hiện ra, phong hỏa luân phát ra tràn ngập hỏa quang đánh tới.
Khoảnh khắc này, các chiến sĩ thành yểm tỏa ra hắc khí đáng sợ quang người đồng thời nhào xuống, hình thành một bức tường người rậm rạp, bảo vệ Thiện Văn Thành ở đằng sau.
Na Tra đột nhiên dừng phong hỏa luân lại, hỗn thiên lăng sượt qua một vệt máu giữa không trung.
Dương Tiễn, Chung Quỳ và thiên binh địa binh phù đỡ lấy Na Tra cả người đỏ thẫm.
Bọn họ không ai nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn một đám “Thần Yểm”, dường như do dự, dường như đang quyết định, dường như đang…
Đừng mà!
Cổ họng Phạm Lam giống như bị một thứ gì đó làm nghẹn lại, cổ họng đắng chát, nhưng lại không thể phát ra âm thanh gì.
Dương Tiễn và Chung Quỳ gần như giơ tay lên rồi hung hăng hạ xuống.
Thần Yểm giống như từng viên pháo hắc khí bắn ra, con ngươi bọn họ đen kịt, nhìn không thấy ánh sáng, nhìn không thấy thần thái, chỉ còn lại sát khí.
Thiên binh, địa binh chiến sĩ phát ra tiếng gầm bi thương, tỏa thần quang nghênh đón.
Na Tra giống như ngọn lửa đánh vào trận địa địch, ánh sáng sắc bén mang theo sát ý bi tráng, khuấy đảo bầu trời nổi trận mây bay, Chung Quỳ nhảy xuống Tứ Phương Liệt Hỏa Thú. Lúc này anh không dùng Diệt Linh thương nữa mà dùng đao chém đứt cổ chiến hữu ngày xưa, Tam Xoa Tiêm của Dương Tiễn quét ngang qua đám thiên binh… Bọn họ đánh không chút do dự, nhưng đáy mắt bọn họ lóe lên ánh nước màu huyết sắc.
Nước mắt nóng bỏng chảy xuống gương mặt Phạm Lam. Cô có thể cảm giác được Dung Mộc bên cạnh run rẩy kịch liệt, có thể cảm giác được Kế Ngỗi hết lần này đến lần khác thử tỏa ra thần quang nhưng mà lại vô dụng, thủ phù lạnh lẽo, pháp chú chữa trị cho bọn họ hoàn toàn biến mất, ánh sáng của Càn Nhị đại trận suy yếu đến chỉ còn lại tàn ảnh đứt quãng.
Dương Tiễn bọn họ đang chiến đấu, nhưng lực công kích càng ngày càng yếu, thần quang của các chiến sĩ càng ngày càng yếu, bọn họ và thần yểm gần như biến thành vật lộn với nhau, thần quang lần lượt bị dập tắt, hóa thành cát bụi trong trời đất.
Đột nhiên, trên bầu trời nổ ra một luồng ánh sáng vàng chiếu thẳng lên trời, Càn nhị đại trận chợt lóe, lưới trận nở rộ ánh sáng.
Rõ ràng là biến hóa đáng mừng nhưng tim Phạm Lam lại như ngừng đập.
Cảnh tượng này cô đã từng nhìn thấy, lúc niêm phong lư hương Tam Đàn, gần như giống hệt như lúc thiên đế Hạo Lâm hiến tế thần quang.
“Cơ Đan, bay lên trên!” Dung Mộc quát lớn.
Ai ngờ Cơ Đan lại xoay đầu mây lao thẳng xuống: “Không được, Ngọc Đế bệ hạ nói rồi, các người không thể …”
“Tránh ra!” Kế Ngỗi một cước đá văng Cơ Đan, điều khiển Tường Vân ngược gió bay lên, thẳng trên chiến hạm Tường Vân của Hạo Ngọc.
Cảnh tượng trước mắt khiến trái tim Phạm Lam chìm xuống đáy cốc.
Trường bào rộng của Hạo Ngọc bay lên, đường nét thân thể tràn ra thần quang màu vàng, xông thẳng về phía chân trời, Cao Lộ, Đào Cảnh, Đào Khôi đứng bên cạnh, nước mắt đầy mặt, phía sau bọn họ trôi nổi mấy trăm màn hình màu vàng thật lớn, số liệu trên màn hình toàn bộ đều đình chỉ, chỉ còn lại một đống dấu chấm than màu đỏ.
“Hạo Ngọc!” Thần sắc Dung Mộc chấn động, đang tiến lên, đột nhiên trên bầu trời giáng xuống một tia sấm chớp màu bạc ngăn anh lại.
Diêm La điện hạ cưỡi Tứ Phương Liệt Hỏa Thú bay giữa không trung, thần sắc bi thương nhìn họ.
Dung Mộc: “Bạch Trạc! Tránh ra!”
“Đây là mệnh lệnh của Ngọc Đế bệ hạ.” Bạch Trạc: “Đây cũng là trách nhiệm của Thiên Đế!”
Dung Mộc: “Đây không phải là trách nhiệm của anh ta, mà là trách nhiệm của tôi!”
“Trách nhiệm của anh đã hoàn thành mấy vạn năm trước rồi.” Bạch Trạc cười cười, cổ tay xẹt qua vòng cung duyên dáng trên không trung giống như một điệu múa ballet tao nhã, tia chớp của cô bùm bùm trên không trung.
Rung động, đột nhiên bổ vào phạm trù thần quang của Hạo Ngọc, một giây sau thần quang của Bạch Trạc quấn quanh cột sáng thần quang của Hạo Ngọc, cùng rót vào Càn nhị đại trận.
Kế Ngỗi: “Bạch Trạc!”
Anh chỉ kịp hét lên một tiếng này, bầu trời chợt sáng lên, màn hình màu vàng phía sau Cao Lộ cực kỳ chói mắt, dấu chấm than màu đỏ biến mất, tất cả số liệu bắt đầu làm mới một cách nhanh chóng.
Một sức mạnh đáng sợ hung hăng ném Tường Vân ra ngoài, trước mắt Phạm Lam xẹt qua đường tốc độ phong mạch bén nhọn, chờ phục hồi tinh thần lại thì Tường Vân của bọn họ đã xa xa rơi xuống tam thập tam thiên.
Càn nhị đại trận từ trên cao bao phủ lấy lưới ma trận, chậm rãi áp sát, giữa hai tấm lưới trận hình thành ánh sáng màu đen trắng, dây dưa, va chạm với nhau, xuất hiện tiếng nổ rầm trời.
Phạm Lam nghe được âm thanh xé rách bầu trời, nghe được âm thanh địa mạch đứt gãy, nghe tiếng người kêu rên, có người khóc rống, ánh mắt da đầu cô đau nhức, lục phủ ngũ tạng dường như bị xé rách, hai tấm lưới càng ngày càng gần, năng lượng sáng sáng và bóng tối kịch liệt va chạm vào nhau, càng lúc càng nồng đậm, càng lúc càng lớn, cuối cùng hội tụ thành tia chớp tối tăm cuồn cuộn, giữa hai tấm lưới trận quay cuồng phun ra, đi đến đâu thiên binh địa tướng thần quang hóa đen, thần yểm hạt nhân hóa thành bụi.
Đồng quy vu tận!
Kế Ngỗi cưới Tường Vân né đi tia chớp điên cuồng đánh xuống, Ly Trạch xòe chín đuôi, Hỗn Độn giang sáu cánh, liều mạng muốn bảo vệ bọn họ, Phạm Lam ôm chặt lấy An An, Dung Mộc đứng trong gió vội vàng kết chú, nhưng không hề có tác dụng gì, cho dù là pháp chú gì đều bị sức mạnh đen tối đáng sợ kia chống lại, toàn bộ hóa vô hình.
Một tia chớp quấn quanh cơn lốc màu đen kia, giống như ngàn vạn con ác quỷ la hét thê lương thảm thiết, ánh sáng và bóng tối trong vòng xoáy không khống chế được tràn ra mang theo khí thế hủy thiên diệt địa áp xuống.
Một kích này, hết thảy đều sẽ biến hư vô.
Ai ngờ, một đám Tường Vân mềm nhũn xông ra ngoài, sau đó có tiếng gào thét của một ông già vang lên.
[Tường Vân xin hết lòng phục vụ bạn.]
Là Tường Vân 007.
Thân thể Phạm Lam chợt mất đi trong lượng, cô rơi xuống, tất cả mọi người đều rơi xuống, Tường Vân dưới người bọn họ gần như vọt lên chân trời trong chớp mắt, liên tục thành tấm khiên mây chắn khắp trời đất.
Mọi thứ trở nên chậm chạp lạ thường.
Phạm Lam nhìn thấy ánh sáng và tấm chắn Tường Vân thật dày đang nổ tung, nhìn thấy lưới mà quang mạnh của Càn Nhị đang dây dưa, công kích, tiêu tan, nhìn thấy Thần tộc rơi xuống như băng ngã, nhìn thấy một đám mây cuối cùng tiêu tán trong trời đất.
“007!” An An khóc.
Điên cuồng rơi xuống, Phạm Lam dường như nhìn thấy Ly Trạch bắt được đôi cánh Hỗn Độn và An An.
Trước mắt chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó thân hình của bọn họ đã biến mất trong cơn lốc kịch liệt.
Cơn gió lạnh ghê người lướt đến, hơi nước hóa thành kim băng, đâm vào da thịt toàn thân Phạm Lam, kết giới của thiên giới vỡ vụn trước mắt bay qua, rơi xuống mặt đất với tốc độ rất cao. Vô số âm thanh tràn vào lỗ tai Phạm Lam, vô số hình ảnh đâm vào mắt cô.
[** độ kinh đông…. Trận động đất mạnh 8,0 độ richter, chấn động ** mét, thương vong không thể thống kê! Thương vong không thể thống kê!]
[*hồ băng hình thành… Nguy hiểm…]
[…… Cháy rừng… Không thể kiểm soát ngọn lửa…]
[Bản đồ đám mây vệ tinh cho thấy, bão đang hình thành, sẽ tạo thành những điều không thể lường trước…]
[Bão cát quét qua… Thị trấn… Số người mất tích vẫn chưa thể được thống kê … Làm ơn… Cứu hộ…]
[…… Động đất 7,8 độ richter, thảm họa…]
Mặt đất kịch liệt rúng động, đường cao tốc đứt gãy, đường hầm xuyên núi sụp đổ, đường sắt vặn vẹo, tàu cao tốc rơi xuống, núi rừng bốc cháy, bão cát màu vàng bao trùm, thành phố khô héo, sóng thần cao hơn trăm mét lao lên bờ biển, vô số tiếng kêu thảm thiết đâm thủng trời đất, vô số nhân tộc và yêu tộc tử vong, vô số hồn thể oán khí kêu thảm thiết kêu rên thảm thiết, cả thế giới gần như biến thành địa ngục.
“Bốp!” Phạm Lam ngã xuống đất, cô nghe được tiếng xương gãy, nhưng không cảm giác sự đau đớn gì, cảm giác đau đớn trên thân thể cô đã biến mất.
Bọn họ rơi xuống con đường chính của phố Xuân Thành, khu chợ vốn phồn hoa đã sớm nghiêng trời lệch đất. Đường nứt, tòa nhà sụp đổ, mưa lớn trút xuống, dưới những đám mây đen che khuất bầu trời, toàn bộ thành phố biến thành một đống đổ nát.
Phạm Lam hai tay chống đất, vài lần dùng sức mới đứng lên được, chân run đến gần như không cách nào chống đỡ, sức mạnh của cô đã mất hết, cô mất đi thần quang, thậm chí ngay cả cảm giác thân thể cũng biến mất.
Bên cạnh có người đứng lên, là Kế Ngỗi, khuôn mặt lạnh lùng của anh bị nước mưa xối lên xanh trắng, ánh mắt của anh nhìn thẳng về phía trước đen kịt không có ánh sáng.
Phạm Lam lần theo tầm mắt anh nhìn thấy Dung Mộc.
Dưới bầu trời xanh thẳm, bóng lưng cô đơn mong manh của anh chực đổ, trường bào thấm đẫm nước mưa dán lên người, Phạm Lam không nhìn thấy mặt anh, thế nhưng cô gần như đã nghe được… Dung Mộc đang khóc trong lòng, giống như cơn mưa tràn ngập đất trời này.
Trước mắt anh là thành thị xinh đẹp sụp đổ, vạn nhà đèn đuốc tắt cháy, trong phế tích bê tông cốt thép là một sự tĩnh mịch, chỉ có mùi máu tươi nồng đậm bốc lên trên cao.
Từng đám hồn quang chen ra từ khe hở của những tòa nhà sụp đổ, đó là hồn thể của nhân tộc vừa mới chết, bọn họ mờ mịt nhìn chung quanh, không biết ra làm sao, đột nhiên có mấy luồng oán khí màu đen chạy trốn ra bay vọt về đống hồn quang kia.
Oán khí muốn nuốt lấy hồn quang!
Không, không được!
Phạm Lam xông ra ngoài, Kế Ngỗi xông ra ngoài, thế nhưng, bọn họ không thể nhanh bằng Dung Mộc.
Dung Mộc lắc mình tới ôm chặt lấy mấy hồn quang kia, oán khí đụng mạnh vào sống lưng anh, thân hình Dung Mộc kịch liệt run lên quỳ một gối xuống đất.
“Dung Mộc!”
“Mộc ca!”
Phạm Lam và Kế Ngỗi khập khiễng chạy tới, hồn quang trong ngực Dung Mộc giống như đom đóm tản ra, vờn quanh người anh, phản chiếu gương mặt như tro tàn của anh phản, đốm đen từ cổ anh kéo dài lên trên, đó là dấu hiệu biến thành thần yểm.
“Đừng! Đừng mà!!” Phạm Lam khóc lớn, Kế Ngỗi hoảng loạn lau mặt cho Dung Mộc, thế nhưng mà vô dụng, những đốm đen kia càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều, thậm chí…
Đột nhiên, Dung Mộc đẩy mạnh bọn họ ra, ánh mắt hung ác hét lớn: “Đi!”
Kế Ngỗi phun ra một ngụm máu quỳ trên mặt đất, trên tay anh mọc ra đốm đen giống như Dung Mộc rồi nhanh chóng tràn ra.
“Đừng mà!” Phạm Lam hét lớn, ai ngờ trong khoảnh khắc đó hắc khí nồng đậm từ bốn phương tám hướng tụ tập, hóa thành một cơn lốc xoáy mạnh mẽ quấn lấy Phạm Lam, da thịt của cô bị xé rách, chảy ra huyết khí màu đen.
Trong cơn lốc đó cô nhìn thấy ánh mắt bi thương của Dung Mộc, nhìn thấy biểu cảm kinh hãi của Kế Ngỗi, nhìn thấy đốm đen kia đang cắn nuốt bọn họ, nhìn thấy làn da của bọn họ hóa thành từng mảnh vụn màu đen rải rác trên không trung, rồi hóa thành vô hình.
Cơn lốc đột nhiên tản ra, Phạm Lam ngã xuống đất, cô liều mạng bò dậy, hai tay cào mặt đất hoảng loạn tìm kiếm.
“Dung Mộc? Kế Ngỗi? Dung Mộc! Kế Ngỗi! Dung Mộc… Kế Ngỗi…”
Dung Mộc biến mất rồi, Kế Ngỗi biến mất rồi, bọn họ không thấy đâu nữa rồi.
Phạm Lam lấy tay dụi mí mắt, tầm mắt cô gần trở nên đen tối, là năng lực thần phú thiên nhãn còn sót lại đang biến mất, cô dùng hết một chút sức mạnh cuối cùng tìm kiếm khắp trời đất, thế nhưng lại không thể tìm thấy được gì.
Trời đất mênh mông nhưng không có Dung Mộc, không có Kế Ngỗi, không có Ly Trạch, không có Hỗn Độn… Không có Càn Khôn Tam Tài đại trận, không có bất kỳ dấu vết nào còn sót lại của Thần tộc.
Phạm Lam quỳ trên mặt đất, cô cảm thấy cực kỳ mờ mịt.
Tất cả mọi thứ trước mắt không thực tế giống như một cơn ác mộng.
Đó là một giấc mơ! Đó chắc chắn là một giấc mơ!
Phạm Lam hung hăng nhắm mắt lại, toàn thân không kìm được bắt đầu run rẩy.
Chỉ cần mở mắt ra thì cô sẽ tỉnh khỏi giấc mơ, vừa mở mắt ra cô sẽ được trở về miếu Thổ Địa. Dung Mộc ngồi trên chiếc ghế dài uống trà, Kế Ngỗi nghiên cứu cuốn “Chín ngàn năm tu tiên của Dương Tiễn”, Đào Khôi và An An trên bệ cửa sổ chơi cờ, Ly Trạch và Hỗn Độn đánh nhau vị đồ ăn vặt, Giáp Dịch và Ất Nhĩ ôm một đống văn kiện chờ phê duyệt đi qua, Đinh Tứ cầm chổi quét lá rụng trong sân, Bính Thiện lại đến trộm sô cô la của cô, Cơ Đan lái xe kéo đuôi Tường Vân đè đứt cành cây Bạch Quả, Tường Vân 007 vui vẻ chạy đến trộm khói mây, Bạch Huyên và Hắc Diệp nhảy ra từ trong hố đen thứ nguyên cảnh, miệng la hét tối nay muốn ăn thịt nướng…
“Đáng tiếc, chỉ thiếu một chút nữa thôi, bọn họ có thể sẽ phải thành ma rồi.”
Một âm thanh sấm chớp vang lên bên tai đập nát giấc mơ của Phạm Lam.
Phạm Lam mở to hai mắt, trước mắt chỉ có cơn mưa lớn vô biên vô hạn, làm lan đi oán khí thiên địa, và sự tuyệt vọng như một cơn ác mộng.
Nước mắt của cô tuôn ra, trái tim dồn dập co rút, cô không thể hô hấp, bàn tay lan ra đốm đen, làn da giống như tro tàn bắt đầu lột ra.
“Chị, chị phải cố lên.” Có một người ngồi bên cạnh Phạm Lam.
Phạm Lam chậm rãi quay đầu nhìn người bên cạnh.
Cậu ta mặc bộ áo quần thể thao đơn giản, mỉm cười với Phạm Lam. Nước mưa rơi đến trên đỉnh đầu cậu ta thì tự né tránh, hình thành một màn nước hình tròn, bao lấy cậu ta và Phạm Lam ở giữa.
Phạm Lam cắn răng: “Cậu… vì sao…”
Thiện Văn Thành: “Chị muốn hỏi vì sao Thần tộc đều biến mất mà tôi vẫn còn sao?”
“…… Cút!”
“Bởi vì sức mạnh của tôi xuất phát từ oán khí, mà nguồn sức của Thần tộc là từ tín ngưỡng.” Thiện Văn Thành cười rơi nước mắt: “Bởi vì vì thế giới này sớm đã không còn tín ngưỡng nữa rồi.”
8.4.2022
Dừng ở đây tối nằm mơ chắc luôn, nhưng mà đau tay quá rồi, mọi người đọc xong ngủ…ừm, ngon nhé…..