Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 131: Bắt Buộc Phải Phân Loại Rác Nhé!


Bạn đang đọc Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa – Chương 131: Bắt Buộc Phải Phân Loại Rác Nhé!

Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 6: Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi

Chương 131: Bắt buộc phải phân loại rác nhé!

***

Cuồng phong lướt qua má Phạm Lam, giống như đao cắt.

Tốc độ đằng mây của Kế Ngỗi nhanh gần bằng với tốc độ âm thanh, nhưng lúc này đây, Dung Mộc vốn cực kỳ sợ độ cao đều không lên tiếng, ống tay áo của anh bị gió thổi kêu vù vù, giống như cất giấu thứ gì đó rất đáng sợ.

An An ôm Hỗn Độn và Ly Trạch ngồi ở đuôi mây, đào mộc kiếm khổng lồ của Đào Khôi theo sát, tất cả mọi người cực kỳ khác thường, tiếng chuông báo động từ thủ phù xẹt qua vết nứt thật dài trong gió.

[Yêu tộc yểm hóa mạnh ở khu Chu Tước phủ Xuân Thành, chúng thần miếu Thổ Địa khu Chu Tước nhanh đến đó! Khu Bạch Hổ, khu Huyền Vũ, khu Thanh Long nhanh chóng đến trợ giúp! Thành Hoàng Thuộc phủ Xuân Thành đến trợ giúp!]

Tường Vân 007 như mũi tên nhọn xuyên thấu tầng tầng mây mù, xẹt qua quần thể thương mại cao tầng phồn hoa ở phía nam Xuân Thành, đột nhiên, Kế Ngỗi phanh gấp lại, 007 lơ lửng trên tầng cao nhất của phủ Xuân Thành.

Cửa sổ thủy tinh trên tòa nhà cao cao tầng phản chiếu mây mù nồng đậm xám xịt, trên phố đi bộ phồn hoa dòng người chạy như điên giữa khe hở của kết giới Thần tộc… mấy ngàn nhân loại bình thường, có người bị chảy máu, có người đang thét chói tai, có người hôn mê bất tỉnh, hồn thể lung lay chực đổ.

Trong kết giới thần tộc, chú quang ngũ sắc va chạm với yêu quang rồi nổ tung, từng tiếng ầm ầm rầm rầm vang lên không ngớt, Thần tộc và Yêu tộc… không, Thần tộc và yêu yểm đang chiến đấu không cùng một kết giới, thế nhưng trong mỗi một kết giới đó đều là cảnh tượng đang chiến đấu.

Phạm Lam choáng váng.

Ly Trạch: “Yêu yểm? Con số này?”

Đào Khôi: “Chẳng lẽ tất cả yêu tộc ở khu Chu Tước đều biến thành yểm rồi sao?”

Hỗn Độn: “Chi!”

“Lam, làm sao bây giờ?” An An gần như muốn khóc.

“Đào Khôi trợ giúp hướng bảy giờ, Ly Trạch trợ giúp hướng mười giờ, Hỗn Độn trợ giúp hướng chín giờ, Phạm Lam trợ giúp hướng mười hai giờ, An An ở trên Tường Vân phụ trách quan sát tình hình chiến đấu, tùy thời báo cáo!” Dung Mộc vội nói: “A Ngỗi…”

“Ầm!” Cuối phố đi bộ nổi lên một luồng oán khí nồng đậm, mấy hình tam giác ngược bỗng dưng nổi lên, đâm thủng kết giới thần tộc, chiếc chùy băng màu đen thật lớn treo bên bờ sông Xuân Thủy, xa xa, Phạm Lam nhìn thấy bùa chú màu xanh của Cơ Đan bay lên trời, nhưng khi đụng phải túy thể, lập tức vỡ thành điểm sáng.

Kế Ngỗi rùng mình, giẫm lên cửa sổ thủy tinh của tòa nhà vọt tới.

Dung Mộc quay đầu lại nhìn Phạm Lam.

Phạm Lam: “Yên tâm.”

Dung Mộc gật đầu, gió thổi qua mái tóc anh, sườn mặt tuấn tú ở giữa hoàng hôn nhuộm lên thần sắc vừa ôn nhu vừa kiên nghị.

Phạm Lam đột nhiên cảm thấy toàn thân được nạp đầy, tung người nhảy khỏi mây cùng với Đào Khôi, Ly Trạch, Hỗn Độn,

Trong gió Yêu khí và oán khí xen lẫn nhau, đánh mạnh vào nhãn cầu của cô, Phạm Lam dùng mu bàn tay lau mí mắt, túy thể rơi xuống mặt đất từng đám một.

Mùi máu tươi đập vào mặt khiến cô gần như hít thở không thông, mọi người hét lên chạy tán loạn khắp nơi, khắp phố đều có dấu chân máu, túi mua sắm, túi xách, điện thoại, giày dép, chai nước giải khát vỡ vụn, xe đẩy rách nát… Rải rác trên vũng máu.

“Yêu quái, Yêu quái!”

“Yêu quái ăn thịt người!”

“Mẹ, mẹ ở đâu?!”

“Bố ơi, mau tới đây!”

“Cứu mạng!”

“Chạy đi! Chạy đi!”

“Phía sau có Godzilla!”

Một bóng đen khổng lồ bay lên che khuất nửa bầu trời, một con thằn lằn Yêu khổng lồ, đuôi dài của nó quét ngang trời, hơn mười nhân tộc bay ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết phá vỡ cả chân trời.

“Giới Chú Khai!” Phạm Lam nhún người xông về phía trước, thủ phù vẽ cử chỉ mở khóa hoa cả mắt: “Tự do bình đẳng công chính pháp trị! Kiến quốc hậu bất chuẩn thành tinh! Yêu nước kính nghiệp thành thực hài hòa!”


Kết giới trong suốt bỗng chốc nổi lên, chú bảo vệ hoàn mỹ bảo vệ đám nhân tộc bên dưới, chú quang màu vàng nở rộ trên không trung, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bao lấy con thằn lằn yêu. Thằn lằn yêu kêu la thảm thiết, oán khí màu đen chui ra khe hở chú, bị chú quang hóa thành vô hình. Mấy chú quang màu xanh lục nổ tung trên không trung, biến thành mấy trăm cái khăn mặt to, vù một cái bay ra ngoài, dán lên vết thương của tất cả mọi người.

“Thu!” Phạm Lam nắm tay lại: “Chú bất chuẩn thành tinh” kêu bùm bùm một tiếng, thằn lằn yêu biến trở lại nguyên hình… một con thằn lằn rơi xuống đất, thét chói tai rồi bỏ chạy.

Phạm Lam một gối đáp đất, quay đầu lại nhìn qua.

Tất cả nhân tộc đều sợ ngây người, bọn họ ngây ngốc tại chỗ, thậm chí phát hiện vết thương của mình đang được chữa trị trong ánh sáng màu lục kia.

Phạm Lam nhướng mày: “Không sao rồi, đi thôi.”

“A a a a a a! Nữ siêu nhân!”

“Ultraman!”

“Nữ chiến sĩ xinh đẹp!”

“Rắm á, rõ ràng là biệt đội siêu anh hùng!”

Phạm Lam nhướng mày, đứng thẳng dậy: “Là Bà Thổ Địa…”

Gió cuốn sương mù lướt qua bên tai, tiếng hoan hô của các nhân tộc trong chớp mắt đã bị hất lui sau. Phạm Lam nhìn thấy kết giới tràn ngập mối nguy, bề mặt trong suốt gần như nứt ra toàn bộ, giống như màng thép điện thoại bị vỡ.

“Võ triệu chú… khai!” Phạm Lam giơ thủ phù lên trước mắt, Tức Khâm màu hồng phấn từ trong điện thoại phóng ra, bảo vệ cô xông vào kết giới. Trong kết giới tràn đầy hắc khí nồng đậm xen lẫn với yêu quang, Phạm Lam nghe thấy tiếng nổ tung của bùa chú, nhưng lại không nhìn thấy thần tộc nào đang thi chú.

Phạm Lam lật tay: “Thu!”

Tức Khâm đột nhiên lớn lên gấp mấy lần, cồng kềnh dán ở bên trong kết giới, trong nhan sắc quỷ quái của con heo Peppa, chiếc thảm san hô tản ra ánh sáng trong suốt… biến thành một cái máy hút bụi thật lớn, hút hên hắc khí trong kết giới vào.

Trước mắt Phạm Lam dần dần sáng sủa, cô nhìn thấy tình hình chiến đấu bên trong kết giới.

Hơn mười thần tộc lui thủ bên bờ kết giới, giơ cao thủ phù lên trong trạng thái phòng thủ, thở hồng hộc, khóe miệng tràn máu, tất cả đều mặc đồng phục của Thành Hoàng thuộc, Phạm Lam còn nhìn thấy người quen cũ… Uy Linh Công, Thành Hoàng thuộc Hòa Uyên và văn thư thỏ yêu Thành Hoàng thuộc, Cáp Thu.

Đối diện với bọn họ là bảy con yểm yêu… toàn thân bị hắc khí và yêu quang hỗn tạp bao trùm, thậm chí không thể nào phân biệt được rốt cuộc là chủng loại gì.

Dường như cảm nhận được sự uy hiếp của Tức Khâm, những yêu yểm kia chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đen đồng loạt trừng mắt nhìn Phạm Lam.

Khoảnh khắc tiếp theo, yêu yểm biến mất.

Da đầu Phạm Lam tê dại, cô chỉ cảm thấy gió mạnh ập tới từ hai bên, theo phản xạ có điều kiện tung người né tránh, ném ra một câu chú bảo vệ “Tự do bình đẳng công chính pháp trị”.

Mấy luồng hắc quang đánh vào tấm chắn màu vàng, xẹt ra một chuỗi tia lửa màu đen, thân thể Phạm Lam không khống chế được rơi xuống đất, đầu gối bị rách một vết thật dài.

Mẹ nó!

Phạm Lam cứng rắn nuốt xuống một ngụm máu tanh.

“Phạm Lam! Phạm Lam!” Cáp Thu hét lớn.

“Bà Phạm Lam ở khu Thanh Long!

“Tức Khâm!”

“Tốt quá rồi!”

“Chúng ta được cứu rồi!”

Chúng thần của Thành Hoàng thuộc vui mừng khôn xiết, thân thể bọn họ không tự chủ được mà thả lỏng phần nào, tựa vào trên vách tường bên trong kết giới, thần quang lúc ẩn lúc hiện, hiển nhiên đã trải qua cực hạn. Sắc mặt Hòa Uyên vô cùng khó coi, nặng nề ngồi xuống trên mặt đất nôn ra một ngụm máu.

Phạm Lam cảm thấy không ổn lắm, chỉ có bảy con yêu yểm, vì sao hơn mười thần tộc đều không khống chế được?

“Bọn chúng là yêu gì?” Phạm Lam hét lớn.

Cáp Thu: “Không biết! Bọn chúng rất nhanh …”

Tốc độ của bọn chúng rất nhanh, nhanh hơn cả phong mạch, thần phú thiên nhãn của Phạm Lam thậm chí còn không bắt được tàn ảnh của bọn họ. Đỉnh đầu bọn chúng tràn ra hắc khí đứt quãng, lại bị Tức Khâm hút vào, thế nhưng lại có dấu hiệu gián đoạn.

Dạ dày Phạm Lam nổi lên một trận ghê tởm, sức mạnh tinh thần đã đạt đến gần cực hạn.

Thủ phù cho thấy: [Khí lực bản mệnh tiêu hao 11.000 hộc.]

Sao lại tốn sức thế?


Không đúng!

Phạm Lam híp mắt, nắm chặt tay.

Tức Khâm gào thét đè xuống, nhưng khi sắp bao lấy bảy con yểm kia thì bọn chúng đã biến mất.

“Phía sau!” Cáp Thu hét lớn.

Phạm Lam xoay người lại, thế nhưng đã muộn, mấy luồng phong mạch sắc bén nhanh chóng áp tới, đồng thời đánh nát thần quang hộ thể trên hai vai, ngực, bụng cô, cả người Phạm Lam bị đánh văng ra ngoài, nặng nề đụng vào trong Tức Khâm, phun ra một ngụm máu.

Buộc phải cắt đứt nguồn năng lượng của chúng!

Phạm Lam dùng tay áo lau đi vết máu, thân thể tỏa ra thần quang sáng ngời, Tức Khâm sau lưng bay lên che khuất bầu trời, áp lực gió mạnh mẽ làm chấn động cả kết giới, hắc khí trên đỉnh đầu yêu yểm biến thành một vạch đen thẳng tắp, sau đó bị Tức Khâm hút lấy.

Hắc khí bao trùm trên mặt ngoài yêu yểm dần tản ra, hiện ra đôi cánh thịt màu đen.

Cáp Thu: “Dơi Yêu?!”

“Không đúng.” Hòa Uyên hét lớn: “Nhìn tạo hình cánh, hẳn là quỷ hút máu ba trăm năm trước di dân tới đây!”

Một lời này giống như đụng phải điểm đau của Dơi Yêu, bọn chúng thét chói tai xoay một vòng đánh về phía Hòa Uyên.

Hòa Uyên giơ tay lên nghênh đón, thần quang của anh ta vô cùng yếu ớt, hiển nhiên tính toán đánh trực diện, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên một tiếng rít vang lên, một cái đầu chó cười nhếch mép màu cam nhảy ra.

Con dơi yêu đập mạnh đầu vào rồi bị văng ra xa.

Hòa Uyên choáng váng, Hà Thu và các thần tộc khác cũng đều choáng váng.

Dơi Yêu sửng sốt vài giây, rít lên một cái rồi tránh ra, đôi cánh thịt vỗ điên cuồng, lộ ra hàm răng bén nhọn, kêu chi chi không ngừng.

“Chỉ là một đám ma cà rồng dám càn quấy trên địa bàn của chúng tôi hả?”Phạm Lam cười lạnh vẽ bùa: “Đầu, Chó, Bảo, Mệnh!”

“Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp!” Hơn trăm đầu chó màu cam tranh nhau nhảy ra, chỉ trong khoảnh khắc đã chen chúc toàn bộ kết giới, đầu chó nhếch mép cười làm nổi bật bảy con dơi yêu bị ép thành bánh quy, cảnh tượng cực kỳ vi diệu.

Da mặt các vị thần ở miếu Thành Hoàng bắt đầu co giật.

Phạm Lam: “Tức Khâm… thu!”

Tức Khâm cực kỳ vui vẻ vọt tới, trong tiếng nổ tung của “bốp bốp bốp bốp bốp” của đầu chó, phủ chăn lên đám dơi yêu, chỉ vài giây sau đã nấc cục một cái thật dài, phun bảy con dơi đã biến thành nguyên hình ra, cực kỳ hài lòng bay trở về thủ phù.

Cáp Thu: “…”

Các vị thần: “…”

Hòa Uyên: “Cô, cô cô, cái đó…”

Phạm Lam cười: “Hòa Uyên thượng thần không cần cảm tạ.”

Mặt Hòa Uyên đen xì.

“Ầm ầm rắc rắc rắc rắc!”

Mặt đất chấn động dữ dội, Phạm Lam nghe được tiếng gầm rú vang lên từ dưới lòng đất. Cô trở tay rút đi kết giới giẫm lên tấm biển quảng cáo tung người bay lên lầu, chỉ thấy bên bờ sông Xuân Thủy, Tam Muội chân hỏa ngút trời, một thanh thủy kiếm màu lam băng ngược sáng lao xuống, tạo hình chiếc chùy băng cực lớn dung hợp thành hơi nước màu trắng.

“Dung Mộc đại nhân và Kế Ngỗi đại nhân quả nhiên lợi hại.” Đào Khôi ngự kiếm bay tới, đưa tay về phía Phạm Lam.

Phạm Lam cầm tay Đào Khôi nhảy lên Đào Mộc kiếm: “Có chuyện gì vậy?”

Đào Khôi cười: “Phái Mao Sơn chúng tôi hẳn là khắc tinh của yêu tộc.”

“Anh cứ huênh hoang đi.”

“Chị Phạm Lam!” An An điều khiển Tường Vân bay tới, trong ngực ôm Hỗn Độn đã ăn no, Ly Trạch hiện về nguyên hình bảo vệ đằng sau cô bé, ba cái đuôi hồ xinh đẹp đón gió lay động.

Kết giới trên mặt đất lần lượt giải trừ, cửa hàng hư hỏng, mặt đường, xe cộ dần dần khôi phục trong chú quang, quy nguyên chú màu xanh biếc và thần chú chữa bệnh gần như bao phủ toàn con phố đi bộ, đang rửa sạch ký ức của tất cả mọi người.

Đột nhiên, trong sông Xuân Thủy xuất hiện một tiếng kêu trầm đục, mấy con rồng nước màu đen xoay tròn bay lên, ngưng tự thành hình giữa không trung, tạo thành một khối hình trụ khổng lồ, đứng sừng sững trong thiên địa.


Gần như là đồng thời, Phạm Lam nhận được tin nhắn của Dung Mộc và Kế Ngỗi.

[Trù Thần]: Cho tôi mượn 5000 hộc!

[Thần Thổ Địa]: Cho tôi mượn 30.000 hộc!

Phạm Lam: Mẹ kiếp?!

“Đào Khôi, nhanh nhanh nhanh nhanh! Phạm Lam rống to, Đào Khôi ngự kiếm phá gió bay thẳng về phía sông Xuân Thủy, cơn gió thổi hắc khí đến làm Ly Trạch liên tục hắt hơi. Phạm Lam gần như không mở mắt ra được, miễn cưỡng lắm mới nhìn thấy số dư pháp lực của mình là 2.625 hộc.

Ông nội nó chứ!

Phạm Lam gọi điện thoại cho Kế Ngỗi: “Cơ Đan đâu? Hai người không đi cùng nhau sao?”

[Cơ Đan ngất rồi.]

“……”

[A lô?]

“Cho cậu mượn 50 hộc trước, đủ không?”

[……]

Trong lúc nói chuyện, kiếm đào mộc của Đào Khôi đã đi qua bầu trời sông Xuân Thủy, đến gần nhìn thì thấy thân hình trụ kia đã lớn đến đáng sợ, đã thế còn tản ra một mùi hôi thối khó ngửi, càng kinh khủng hơn là xung quanh thân thể dính dính túi nilon, chai nhựa đen ngòm, bọt biển bị ăn mòn, nửa chiếc dép lê, cùng với các loại rác rưởi nhìn không ra cái gì, tạo thành một tấm khiên rác rưởi quỷ quái.

Ly Trạch: “Hôi quá!”

An An: “Bãi rác này đã thành túy sao?”

Hỗn Độn: “Ọe ọe ọe!”

Công tác xử lý rác thải của sông Xuân Thủy hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn! Phạm Lam nghĩ.

Phạm Lam rất nhanh đã nhìn thấy Tường Vân của Cơ Đan, giống như một mảnh lá rụng rách nát trong gió, lúc lên lúc xuống, lúc trái lúc phải, xóc nảy điên cuồng, đột nhiên có một luồng hỏa quang từ phun ra từ đầu mây, giống như máy bắn mã lực đẩy mạnh Tường Vân ra, Tường Vân bị cơn gió mạnh thổi phất phơ, khói mây dường như đã bị quấy nát.

Kế Ngỗi đứng ở đầu mây, bóng lưng thẳng tắp, đặt đao ngang trước mắt làm ra tư thế phòng ngự, ngọn lửa trên Dung Đao kéo dài ra.

Không thấy Dung Mộc và Cơ Đan.

Phạm Lam vỗ vai Đào Khôi: “Đi!”

Đào Khôi ném bốn tấm bùa chú ra, trước sau trái phải bảo vệ kiếm đào mộc và 007, cực kỳ gian nan lướt gió bay đến cạnh Tường Vân, Phạm Lam nhảy lên Tường Vân, thiếu chút nữa thì bị vấp ngã, lúc này mới nhìn thấy Dung Mộc đang bám vào bên cạnh tường vân, sắc mặt trắng bệch, hô hấp yếu ớt.

“Dung Mộc, anh bị thương sao?” Phạm Lam vội vàng đỡ lấy Dung Mộc lên kêu to.

Dung Mộc: “Say mây, buồn nôn.”

Phạm Lam: “…”

Xem ra thứ hàng này không chỉ sợ độ cao, mà còn bị say mây nữa.

“Mau cứu Cơ Đan!” Kế Ngỗi hét lớn.

Ly Trạch và Hỗn Độn nhảy lên Tường Vân, bay lên nửa ngày cuối cùng cũng phát hiện ra một vạt áo sặc sỡ giữa Tường Vân, liên tục kéo, đào Cơ Đan ra.

Cơ Đan thoạt nhìn không được tốt lắm, mặt xanh, môi trắng, hoàn toàn mất ý thức.

Phạm Lam liên tiếp ném ra hai câu thần chú chữa bệnh “Yêu nước kính nghiệp thành tín thân thiện” đắp lên người Dung Mộc và Cơ Đan, sắc mặt Dung Mộc đỡ hơn một chút, Cơ Đan hừ hừ một tiếng.

“Anh Cơ Đan, tỉnh lại đi!” An An nhấn mạnh vào nhân trung của Cơ Đan hét lớn.

Cơ Đan chậm rãi mở mắt: “Hả?”

An An: “Anh Cơ Đan tỉnh rồi!”

Kế Ngỗi: “Cơ Đan, anh không sao chứ?!”

Hốc mắt Cơ Đan đỏ lên: “Không ngờ anh lại lo cho tôi như vậy…”

“Mau chuyển tôi 5.000 hộc, tôi sắp không đỡ nổi rồi!”

“……”

(Thề em định quay thuyền Kế Cơ luôn á, anh Ngỗi sát phong cảnh ghê)

Mắt Cơ Đan trợn một cái, vừa định ngất tiếp thì lại bị An An kéo mí mắt ra, thuần thục bấm vào Thiên Đình Thần Tín, chuyển cho Kế Ngỗi 6.000 hộc pháp lực.

[Dung Đao Giải Phong!]

Tam Muội Chân Hỏa cuồn cuộn bốc lên, ánh lửa thiêu rụi đám rác rưởi bên ngoài túy thế, tản ra mùi vị nhức mũi, thế nhưng mà vô dụng, tốc độ lốc xoáy vờn quanh túy thể càng nhanh hơn, không chỉ rác rưởi trong sông Xuân Thủy mà thậm chí là những thùng rác trên phố đi bộ, thùng rác ở khu vực kế bên cũng bị hút vào… đường kính của túy thể càng lúc càng lớn, giống như một chiếc trục khuấy khổng lồ đang xoay tròn rất nhanh.

“Sức công kích của Dung Đao yếu đi rồi?!” Phạm Lam hét lớn.


“Ảnh hưởng của Càn Khôn Tam Tài đại trận.” Dung Mộc loạng choạng đứng lên: “Pháp khí càng cao cấp thì càng suy yếu rõ ràng.”

Phạm Lam: “…”

Khó trách Tức Khâm vừa mới nuốt hắc khí thì phản ứng của thân thể lại càng không đúng.

Dung Mộc: “Cơ Đan, cho tôi mượn 20.000 hộc!”

An An nắm lấy tay Cơ Đan lướt một cái nói: “Được!”

Cơ Đan: “Này?”

Thương Kiếm ngưng tụ trong tay Dung Mộc, hung hăng xuyên thủng xuống, nhưng lúc này đây, lại chỉ chặt không đến một phần năm rác rưởi.

“Con túy thủy hệ này dung hợp với công kích của Thương Kiếm, Dung Đao thuộc hệ hỏa, thủy khắc hỏa.” Dung Mộc sắc mặt càng tái nhợt: “Phạm Lam, trung tâm của túy ở nơi nào?”

Phạm Lam bị gió làm chảy nước mắt: “Nhìn không thấy, hối quá!”

“Rác nhiều quá, không làm gì được!” Kế Ngỗi: “Thiên binh bộ vẫn chưa đến sao?”

Đào Khôi thử bắn bùa chú ra, thế nhưng toàn bộ đều bị quấy nát, lửa hồ ly của Ly Trạch giống như muối bỏ bể, Hỗn Độn càng tệ hơn, còn chưa kịp bay lên đã đã bị mùi hôi thối hun cho ngất xỉu.

Đào Khôi: “Không được, nếu không phá vỡ lớp vỏ rác bảo vệ này thì không thể đụng đến túy được.”

Phạm Lam nhảy dựng lên: “Cơ Đan, cho tôi mượn 10.000 hộc.”

An An: “Có ngay!”

Cơ Đan: “Chờ đã… này!”

[Cơ Đan chuyển 10.000 hộc vào tài khoản!]

“Kiến quốc hậu bất chuẩn thành tinh!” Câu thần chú bị một cơn lốc rác phá vỡ, căn bản không thể thi triển một cách ổn định, Phạm Lam cắn răng, ném ra đòn sát thủ: “Võ triệu chú… Khai!”

Tức Khâm gào thét giết ra, trướng lớn gấp trăm lần, nhưng mặc dù như vậy, so với túy thể khổng lồ kia thì nó chỉ lớn như một tám cao da chó thôi.

Càng tệ hơn là khi Tức Khâm nuốt vào, Phạm Lam cảm giác mình giống như đang nuốt rác vào bụng, nôn ọe không ngừng.

“Tránh ra hết đi, để tôi.”

Đột nhiên, trên không trung truyền đến một tiếng quát lớn, chỉ thấy mấy trăm quả cầu kim loại bán tới, nhìn giống như một đống thùng rác vàng rực rỡ.

“Pháp khí của tổ sư!” Đào Khôi hét lớn.

Mấy trăm quả cầu đồng thời mở miệng ra, lạch cạch xông về phía túy thể, chúng nó đang gặm cắn túy thể, hơn nữa còn gặm rất nhanh, mới chỉ hơn mười giây, đã gặm rác rưởi trên bề mặt túy thế thành một cái hố sâu, nhìn giống như một cây gậy mài răng bị chó gặm.

“Còn chờ gì nữa?!” Đào Cảnh đứng ở đầu mây kêu to, lông mày màu trắng bạc của ông ta điên cuồng nhảy múa giữa không trung giống như bốn con rắn lượn lờ.

Không còn vỏ rác bảo vệ, Phạm Lam cuối cùng cũng nhìn thấy được tâm của túy thế, đó là một vật đen nhánh, chỉ to bằng hạt đậu phộng, lúc ẩn lúc hiện dưới sự yểm hộ của túy thể khổng lồ.

“Hướng sáu giờ!” Phạm Lam hét lớn.

Thương Kiếm của Dung Mộc đâm thẳng xuống, ánh lửa trên Dung Đao quấn quanh vụt lên, Thương Kiếm trở nên đỏ thẫm, lưỡi kiếm tràn ra hơi nước bốc hơi, giống như một thanh kiếm khí nhiệt độ cao xuyên qua túy thể, con túy hiện ra bản thể… là một khối dinh dính màu trắng.

Kiếm quang chói mắt đâm về phía chân trời, túy, rác rưởi, hắc khí, toàn bộ lốc xoáy hóa thành vô hình, lộ ra bầu trời xanh thẳm.

Chúng thần thở dài một hơi, ngồi bệt xuống Tường Vân.

Chú quang màu vàng lóe lên rồi rơi xuống trước mặt Phạm Lam, bên trong bọc một vật thể màu trắng kỳ quái, giống như là nhận của túy thể vừa rồi.

Phạm Lam giơ tay chực lấy thì đã bị Đào Cảnh xông tới cướp đi.

“Đây là bảo vật nghiên cứu quý giá, tôi nhất định phải… mẹ kiếp!”

“Sư tổ, người làm sao vậy?!” Đào Khôi căng thẳng bay qua.

Mặt Đào Cảnh nhăn nhó, cầm cái vật thể màu trắng kia trong tay: “Sao lại là kẹo cao su, còn là kẹo đã nhai rồi nữa chứ.”

Đào Khôi: “…”

Ly Trạch: “Phụt ha ha ha ha ha!”

An An: “Ném kẹo cao su bừa bãi sẽ triệu oán khí đến! Bắt buộc phải phân loại rác!”

Hỗn Độn: “Ọe ọe ọe ọe”

Kế Ngỗi: “Mau ném đi! Gớm quá.”

Phạm Lam dở khóc dở cười nhìn Dung Mộc.

Dung Mộc giống như không nghe thấy gì, anh đứng ở đầu mây, lẳng lặng nhìn về phía miếu Thổ Địa khu Thanh Long, vẻ mặt hết sức đau khổ.

7.4.2022


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.