Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 119: Nhà Tôi Bị Chiếm Rồi


Bạn đang đọc Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa – Chương 119: Nhà Tôi Bị Chiếm Rồi


Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Phần 6: Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi

Chương 119: Nhà tôi bị chiếm rồi

***

Đầu Phạm Lam ong lên một tiếng, cô nhìn mặt ngoài chiếc bánh bao thịt kia mở ra một cái miệng rồi phun ra mấy hạt gạo.

Đó là Hỗn Độn! Và nó đã ăn vụng cháo hải sản của cô!

Bồi bàn cởi mũ, khẩu trang, lộ ra một đôi mắt phượng tình ý miên man: “Tiểu Lam Lam, cô đi tìm người đàn ông khác sau lưng chúng tôi, tôi đau lòng quá!”

Là Cơ Đan!

Phạm Lam cứng ngắc, lông tơ sau lưng cô dựng đứng lên, sóng nhiệt vọt từ bốn phương tám hướng tới, là hơi nóng từ lửa.

Dương Thời càng cứng ngắc hơn cả cô, anh ta ngây ngốc nhìn Cơ Đan: “Anh, anh anh là ai?”

Phạm Lam nắm lấy cánh tay Dương Thời đề nghị: “Dương tiên sinh, hôm nay không tiện lắm, ngày khác chúng ta lại nói chuyện …”

“Vù…” Một thanh dao thái lướt qua mặt Dương Thời, rắc một tiếng cắm sâu vào mặt bàn nửa tấc.

Dương Thời thét chói tai đặt mông ngồi trở về.

“Ngày khác? Ngày nào?”

Kế Ngỗi chân đạp lửa mang theo gió bay tới, thần quang màu đỏ rực hội tụ trên đỉnh đầu, hình thành bốn chữ to sáng chói “Lửa bốc ba trượng”.

Phạm Lam nuốt nước miếng, yên lặng ngồi trở về lại.

Dương Thời ngửa đầu nhìn chằm chằm Kế Ngỗi một lúc lâu, đột nhiên anh ta trở nên kích động như được chích máu gà vậy.

“Phạm tiểu thư, bọn họ có phải là bạn trai cũ của cô không? Đến đây để phá hoại buổi xem mắt của chúng ta sao? Lần đầu tiên tôi gặp phải tình tiết thế này này đấy, hưng phấn ghê! Cô Phạm, bạn trai cũ của cô đẹp trai quá, tôi muốn mời họ làm nam chính trong tiểu thuyết của tôi có được không?”

Phạm Lam: “Hả?!”

“Phạm tiểu thư!” Dương Thời cầm tay Phạm Lam: “Tôi dự định viết về tình anh em xã hội chủ nghĩa, tôi cảm thấy hai người bạn trai cũ của anh cực kỳ thích hợp với nam chính và nam phụ…”

“Bốp!” Một bàn tay thon dài trắng nõn nắm lấy cổ tay Dương Thời, Dương Thời la hét thảm thiết rụt tay về, cổ tay anh tra bị xanh một mảng.

Ánh mắt Phạm Lam di chuyển theo bàn tay nhìn lên trên, thì thấy một ống tay áo hoodie thật dài, chiếc trắng nõn, gương mặt không tỳ vết như ngọc của Dung Mộc, và có đôi mắt đen nhánh như biển đêm của anh.

Cơ Đan hít một ngụm khí lạnh: “Lão Mộc sao anh lại tới đây? Ai đã nói với anh ta? Anh ta làm gì vậy? Anh ta không phải sợ độ cao sao?”

Kế Ngỗi nhìn lướt qua phía sau, hai cái đầu nhỏ rụt lại, đó là Ly Trạch và An An.

Dung Mộc lạnh lùng nhìn Dương Thời.

Cả người Dương Thời giống như bị pháo kích nổ, cả người đều bị ngây ra.

Dung Mộc lại nhìn Cơ Đan và Kế Ngỗi, Cơ Đan sờ sờ mũi, Kế Ngỗi quay đầu nhìn phong cảnh.

Sau đó, ánh mắt Dung Mộc di chuyển đến trên người Phạm Lam, anh cắn răng hàm sau.


Phạm Lam rụt cổ.

Dung Mộc hai tay đút vào ống tay áo, ngồi ngay ngắn bên cạnh Phạm Lam, mặt mày nặng nề nhìn Dương Thời đang ngồi đối diện.

Khí thế kia, thực sự không kém tí nào sao với lúc quyết đấu với Dung Lăng.

Dương Thời cuối cùng từ trong bầu không khí mê ngốc tỉnh táo lại, anh run rẩy ngón tay đẩy kính lên: “Chẳng lẽ, đây cũng là bạn trai cũ của cô Phạm sao?”

Dung Mộc đột nhiên híp mắt lại, đĩa cơm bằng thép không gỉ trên bàn chớp mắt đã phủ một tầng sương băng, rắc một tiếng trở thành bã.

Dương Thời hét một tiếng co rút người lại.

“Lão Mộc, hãy nghĩ đến những điều lệ bảo hộ nhân tộc Tam Giới, đừng xúc động đừng xúc động!” Cơ Đan vội vàng ngồi đến bên cạnh Dung Mộc vỗ lưng anh thuận khí, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, túm lấy Dương Thời ném ra khỏi phòng ăn, ngoài cửa sổ sáng bừng lên, là hiệu ứng ánh sáng của Quy Nguyên chú.

Hai giây sau, Kế Ngỗi trở lại đặt mông ngồi đối diện Phạm Lam, khoanh tay lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Không khí trong phòng nhất thời nặng nề đến cực điểm.

Phạm Lam căn bản không dám ngẩng đầu, Dung Mộc ngồi bên cạnh, cả người tỏa ra khí lạnh, Kế Ngỗi đối diện cả người bốc hỏa khí, cô ngồi ngày giữa thực sự là không có thì thảm bằng.

Cô cũng đâu làm chuyện gì đáng giận, vì sao lại cảm thấy chột dạ thế này?

Không, cô phải sẽ giải thích rõ ràng.

“Dung Mộc, Kế Ngỗi, tôi đi gặp mặt thực ra là gì …”

“Vì sao không nói cho tôi biết?” Dung Mộc đột nhiên nói.

Phạm Lam: “Hả?”

Dung Mộc cau mày: “Cô đi xem mắt, vì sao không nói cho tôi biết?”

“Vâng…” Phạm Lam nháy mắt: “Sự việc xảy ra hơi đột ngột…”

“Vì sao cô chỉ nói cho Đào Khôi?”

“Hả…”

“Chẳng lẽ cô tín nhiệm Đào Khôi hơn chúng tôi?” Kế Ngỗi bổ thêm một đao: “Không hổ là độ thân mật xếp hạng A+.”

“Đào Khôi là tôi nói lỡ miệng…” Phạm Lam cảm thấy mình có cảm giác nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tội: “Huống chi tôi đến đây cũng không phải…”

“Vì sao cô phải xem mắt?” Dung Mộc lại hỏi, anh dùng đôi mắt to sâu không thấy đáy nhìn cô, lông mi dài còn dính khói mây ướt sũng, khóe mắt và khóe miệng đều ngạnh ra, rõ ràng là biểu cảm tức giận, nhưng Phạm Lam lại cảm thấy anh giống như đang tủi thân vậy.

“Là tôi…” Dung Mộc rũ mi mắt: “Chúng tôi không đủ tốt sao?”

Cơ Đan: “Phụt!”

Kế Ngỗi lạnh mắt đảo qua, Cơ Đan che miệng lại.

Phạm Lam trợn mắt há hốc mồm nhìn Dung Mộc một lúc lâu, không nhịn được bật cười.

Dung Mộc trợn to hai mắt. Kế Ngỗi: “Này!”

Phạm Lam cười suốt một phút đồng hồ, mắt thấy Dung Mộc và Kế Ngỗi sắp xù lông mới ngừng cười, lấy ra cuốn “Tiểu kiều thê được sủng ái nhất” vứt lên bàn.

“Tôi đến đây là bởi vì quyển sách này.”

*

Năm vị thần hai con thú vây quanh chiếc bàn, nhìn chằm chằm vào một cuốn tiểu thuyết ngôn tình sủng ngọt, đầu đầy dấu chấm hỏi.


Ly Trạch hít hít mũi: “Có mùi gì lạ lắm.”

Hỗn Độn nhảy lên cuốn sách, kêu một tiếng lại nhảy trở lại trên đầu Ly Trạch, kêu chi chi chi không ngừng, da bánh bao của anh lại bị thiêu cháy một khối nhỏ.

Cơ Đan sờ sờ bìa sách, hít vào một ngụm khí lạnh: “Không khoa học, nhiệt đột như này thì cuốn sách hẳn là phải bị đốt cháy rồ.”

“Dung Mộc, Kế Ngỗi, hai người cảm thấy thế nào?” Phạm Lam hỏi.

Kế Ngỗi tỏa ra thần quang lướt qua da sách, nhìn Phạm Lam hừ một tiếng, dường như cuối cùng cũng đã nguôi giận.

Dung Mộc trầm mặc một lúc lâu: “Quả thực là có hơi kỳ quái…”

“Chị Phạm Lam, quyển sách này rất nổi tiếng trên mạng đó.” An An lướt điện thoại nói: “Bình luận hơn mười vạn, chỉ là đánh giá lại rất kém.”

Phạm Lam lướt xem bình luận, quả nhiên như An An nói, gần như hai phần ba độc giả đưa ra đều là đánh giá kém, ví dụ như văn phong ngây thơ, nhân vật chả có gì, tình tiết sơ hở rất nhiều, vân vân, còn có người cười nhạo nói “loại sách như này cũng có thể xuất bản, quả thực là sỉ nhục của giới xuất bản”, mà lời khen ngợi thì tương đối đơn điệu, ước chừng đều là “thú vị”, “vui vẻ”, “ha ha ha”.

Phạm Lam lướt đến mấy chương cuối cùng, phát hiện ra toàn bộ đã bị khóa, còn dán thẻ vàng cảnh cáo nói bởi vì trong văn bản có nội dung vi phạm, cần khóa chương để kiểm tra.

“Hay là sách đưa đến cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới kiểm tra đi?” Phạm Lam hỏi.

Kế Ngỗi gật đầu, dùng thủ phù thu hồi cuốn sách lại.

Cơ Đan thở dài: “Mẹ ơi, đăng mây cưỡi gió mấy tiếng đồng hồ mệt muốn chết, phục vụ đâu, cho gọi món!”

Nhân viên phục vụ chạy vào hỏi: “Vị tiên sinh này, hôm nay chúng tôi có đủ các loại hải sản tươi sống.”

Ly Trạch, An An và Hỗn Độn nhất thời trở nên kích động, kéo Kế Ngỗi và Cơ Đan chạy đến khu hải sản để chọn thức ăn. Trong phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Phạm Lam nghiêng đầu, nhìn chằm chằm gương mặt Dung Mộc.

Dung Mộc quay đầu.

Phạm Lam chọc chọt vào tay Dung Mộc.

Dung Mộc rụt tay về.

Phạm Lam: “Còn giận sao?”

Dung Mộc: “Không có.”

“Vậy anh cười một cái đi.”

Dung Mộc đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn Phạm Lam, hai má phồng lên.

Phạm Lam nhịn cười.

Lỗ tai Dung Mộc đỏ lên.

“Chỉ cần xã công đại nhân không giận, thì bổn bà Thổ Địa đây nguyện lên núi đao xuống biển lửa cũng không tiếc.” Phạm Lam nói.

Dung Mộc chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, anh đảo mắt nhìn xung quanh, đột nhiên ném ra giới chú bao trùm cả gian phòng lại.

Phạm Lam giật mình: “Anh làm gì vậy?”

Dung Mộc hít sâu một hơi, thân thể nghiêng về phía trước, khẽ đến gần Phạm Lam.

Phạm Lam nhìn lông mi của anh khẽ rung động, nhìn gò má anh ửng đỏ, nhìn yết hầu của anh lăn qua lăn lại.

“Dung mỗ nghĩ… nghĩ…”

Tim Phạm Lam nhảy dựng lên, cô nhìn chằm chằm vào khuôn miệng khép lại mở ra của Dung Mộc.


“Cùng cô… cùng nhau…”

Thanh âm ôn nhu giống như chiếc khăn mặt mềm mại quấn lấy Phạm Lam bên trong, Phạm Lam Cảm cả người đều trở nên ấm áp.

Sau đó cô nghe Dung Mộc nói: “Cùng nhau… về nhà ăn Tết.”

Phạm Lam: “…”

Phạm Lam: “…”

Chỉ thế này thôi sao?!

*

Phạm Lam ngồi trên sô-pha trong phòng khách, ôm Hỗn Độn đang ngủ say, cảm thấy nhà cô giống như đã bị chiếm mất.

Mợ lơn, dì ba, dì tư, mợ hai vẻ mỉm cười vây thành một vòng quanh người Dung Mộc. Thần Thổ Địa đại nhân hơn tám vạn tuổi ngồi trên băng ghế nhỏ, thắt lưng thẳng tắp, hai tay nắm chặt tay đặt trên đầu gối, chớp chớp đôi mắt to, vành tai đỏ đến sắp chín.

Bác gái: “Công việc của chủ nhiệm ủy ban cư trú chắc chắn rất mệt mỏi lắm phải không?”

Dung Mộc: “Cũng được.”

Dì Tư: “Đứa bé này gầy quá. Đừng khách khí, ăn nhiều một chút đi.”

Dung Mộc: “Được.”

Dì Ba: “Ôi chao, đứa bé này lớn lên vừa tuấn tú vừa khiến người ta thương.”

Dung Mộc: “Quá khen.”

Mợ hai: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi, vẫn còn độc thân chứ?”

Dung Mộc rũ mi: “7… 27, chưa cưới vợ.”

Bốn nữ trưởng bối vui vẻ không thôi.

Trên bàn mạt chược bên kia, Cơ Đan solo với cậu lớn, cậu hai, dì ba và dì tư đang ngồi một bên xem đánh bài, chậc chậc khen ngợi không thôi.

“Ai ôi, lại là thiên hồ, tiểu đản, cậu là bài thần sao!”

Cơ Đan: “Ha ha ha ha, quá khen.”

Trong phòng bếp, Kế Ngỗi một mình cầm muôi, ánh lửa bắn ra xung quanh, dầu chiên tỏa ra thơm phức, bố Phạm và anh họ lớn đứng ở cửa lớn sùng bái cực kỳ.

Bố Phạm: “Ngửi cái mùi này đi, tuyệt vời quá!”

Anh họ: “Anh bạn, anh tốt nghiệp Tân Phương Đông phải không?” “

Trong phong khách, chị ba và chị họ tư hoàn toàn bị sự đáng yêu của Ly Trạch và An An làm cho tan chảy.

“Ly Trạch, nào, ăn khoai tây chiên đi.”

“An An, uống sữa chua nào.”

“Ai nha, các nhóc đáng yêu quá đi thôi!”

Bàn trà cạnh ban công, dì họ và mẹ Phạm bốn mắt tỏa sáng, từ Dung Mộc quét đến Cơ Đan, lại từ Cơ Đan quét đến Kế Ngỗi, vui vẻ đến miệng cũng không khép lại được.

Dì họ: “Lúc trước con còn tưởng Lam Lam lấy ảnh minh tinh lừa gạt em, thực không nghĩ đến lại là người thật, Lam Lam rõ ràng là hoa đào nở rộ, còn bày ra xem mắt gì nữa chứ!”

Mẹ Phạm: “Chị cũng đâu có ngờ, đột nhiên lại đến đây, em nói có phải là ruộng để yên không có người canh tác, cày một cái lại có người tranh hay không?”

Dì họ: “Chị đang đắc ý chứ gì!”

Em họ nhỏ lặng lẽ tiến lại gần: “Chị ơi, đơn vị của chị thật sự chỉ là một ủy ban, không phải công ty quản lý ngôi sao đó chứ?”

Phạm Lam: “Là một ủy ban cực kỳ nghèo.”

“Chị chắc chứ?” Em họ nhỏ chỉ chỉ vào đống túi quà lớn lớn chất thành núi trước cửa, tất cả đều do Cơ Đan mang đến, người Phạm gia mồi người một phần, giá trị không nhỏ.

“Đó là đơn vị bên cạnh.” Phạm Lam liếc mắt nhìn Cơ Đan nói: “Anh ta là phú nhị đại.”


Em họ: “Trâu bò, họ đều đang theo đuổi chị sao?”

“… Em nghĩ nhiều rồi.”

“Em nghĩ là đúng đó.” Em họ nhỏ nói: “Em thấy anh phú nhị đại và anh đầu bếp thì không có ý đó, nhưng cái vị lãnh đạo kia…”

Dung Mộc dường như nghe được tiếng của em họ nhỏ, quay đầu nhìn thoáng qua nhẹ nhàng mỉm cười.

Mấy người mợ lớn lại hét lên một tiếng.

“Oa, em nói sao anh ấy lại có vẻ ngoài thế này, chữa lành quá đi.” Em họ nhỏ ôm ngực nói: “Cười một tiếng, trái tim em muốn tan chảy luôn.”

Phạm Lam: “Kiểm soát bản thân lại đi nhóc.”

“Chị , người chị thích là anh đó phải không.” Người anh em họ của bạn nói: “Ánh mắt chị nhìn anh ta như sói đói ấy, giống như muốn vồ lấy ăn anh ta liền luôn?”

Phạm Lam ngạc nhiên: “Rõ ràng vậy sao?”

Em họ nặng nề gật đầu.

Phạm Lam lấy điện thoại ra chụp ảnh, ước chừng trong phòng hơi nóng nên mặt cô đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh, quả thực có loại cảm giác dục cầu bất mãn.

Haiz, cô âm thầm thở dài, lúc này trong quán ăn cô thiếu chút nữa là nắm được Dung Mộc rồi… thế mà cái tên Kế Ngỗi kia lại đi vào phá hỏng, thực sự là tiếc nuối vô cùng.

“Chậc, con gái thật đáng sợ.” Em họ chà chà cánh tay.

Phạm Lam hung hăng trừng mắt nhìn cậu một cái.

Ba mươi phút sau, bữa cơm do Kế Ngỗi nấu được bày lên bàn, hai mươi món ăn lạnh, hai mươi món ăn nóng, mỗi món đều có thể được đưa vào di sản văn hóa phi vật thể, người nhà họ Phạm hoàn toàn bị chinh phục.

Phạm Lam có lý do chính đáng hoài nghi, bàn thức ăn hôm nay của Kế Ngỗi là để khoe khoang tài nghệ.

“Lão Kế rất vui khi gặp người nhà cô đó.” Cơ Đan nói.

Phạm Lam: “Thật sao?”

Cơ Đan: “Tất nhiên!”

Kế Ngỗi ngồi ở giữa bố Phạm và anh họ, chậm rãi giới thiệu tên của các món ăn, sắc mặt vẫn không chút thay đổi như cũ, vẫn là ngữ điệu không lên không xuống kia… hoàn toàn nhìn không ra anh ta phấn khởi chỗ nào.

Còn Dung Mộc, từ sau khi vào cửa nhà Phạm thì cả người đã trở nên rạng rỡ, toàn thân trên dưới đều viết hai chữ “Vui vẻ”, ánh mắt ôn nhu sáng người nhìn người nhà Phạm Lam.

“Ở đây rất tốt, rất thoải mái.” Dung Mộc nhẹ giọng nói.

Phạm Lam: “Hả?”

“Khắp nơi đều có thể cảm giác được hơi thở của cô.”

Phạm Lam ngây người.

Dung Mộc đỏ mặt cúi đầu uống canh.

Phạm Lam bối rối nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều vội vàng ăn uống, gần như không có ai chú ý tới bọn họ. Cô sờ sờ mặt, nhiệt độ nóng bỏng tay.

Mẹ ơi! Dung Mộc anh rốt cuộc có biết anh vừa nói cái gì không thế!

Thế này thì ai mà chịu cho được cơ chứ!

Phạm Lam bây giờ không khỏi cảm thấy nóng mặt, thậm chí đến cả ánh mắt cũng bắt đầu nóng lên… ách?

Cô dụi dụi mắt, cảm thấy có hơi không thích hợp.

Hốc mắt cô hơi xót, đồng tử nóng lên giống như bị lửa thiêu đốt.

Đột nhiên, tầm mắt cô xuất hiện hình ảnh màu đen trắng, giống như màn hình TV bị mất tín hiệu.

Dần dần, một dòng chữ đỏ xuất hiện trong những đốm đen trắng mảnh vụn.

[Mau đến đây, tôi chờ cô…]

30.3.2022

Sorry hơm qua không up bài nhá, qua đi cả ngày về đến ks là nằm rệp mạng luôn… chả muốn động tay chân gì, haizz


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.