Bạn đang đọc Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa – Chương 10: Tôi Muốn Từ Chức
Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 1: Không cẩn thận trở thành thần tiên
Chương 10: Tôi muốn từ chức
***
Ngón tay Phạm Lam đỡ lấy trán, dùng tạo hình thâm thù đại hận để giấu đi vẻ mặt đang nhịn cười của mình.
Dung Mộc ngồi ở sau bàn làm việc, hai tay nhét vào trong túi kangaroo hoodie của anh ta, hai bên má sưng cao lên hai cục u, một bên cps bốn đường móng vuốt, một bên có ba vết móng vuốt, đau đến mức phải hít sâu một ngụm khí lạnh.
Giáp Dịch dùng tăm bông chọt vào một bình chất lỏng màu đỏ thẫm bôi lên vết thương, làm cho hai má của anh ta đỏ đỏ hồng hồng, thoạt nhìn vô cùng… nõn nà…
Phạm Lam đổi một tay che mặt, cố ép mình không được cười ra tiếng.
“Tôi xin lỗi! Xã Công đại nhân! Chúng tôi sai rồi!” Một nhà ba người gấu trúc yêu ngồi xổm trên mặt đất làm ra bộ dạng phản tỉnh.
“Không sao đâu.” Dung Mộc cực lực duy trì tạo hình cao quý của một vị thần Thổ Địa, cực kỳ xinh đẹp xua tay: “Tộc Gấu Trúc có công lao to lớn, chuyện nhỏ như vậy, không đáng nhắc đến.”
“Tộc Gấu Trúc lập được công lao gì vậy?” Phạm Lam hỏi Đinh Tứ đứng bên cạnh.
Đinh Tứ lấy điện thoại di động ra, lướt ra một tin tức.
[Điền Ngạo Sâm được bình chọn làm đại sứ hữu nghị yêu tộc thế giới, sắp có chuyến thăm hữu nghị tới bốn nước Châu Âu, làm gương cho đại đoàn kết và hòa hợp yêu tộc trên toàn thế giới. ]
Phía dưới còn có hai tấm ảnh của “Điền Ngạo Sâm”, một là nguyên thân gấu trúc, Phạm Lam nhìn không ra có gì khác so với gấu trúc bình thường, bức kia là ảnh giấy tờ tùy thân hình người, cơ hồ chính là Điền Ngạo Nhu phiên bản nam.
“Cậu ta là anh họ của Điền Ngạo Nhu, đại biểu kiệt xuất của tộc Gấu Trúc.” Giáp Dịch xách rương thuốc đi tới thấp giọng nói.
Phạm Lam: Tôi hiểu rồi, quan chức cấp cao của bộ Ngoại giao.
Dung Mộc ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh Điền, chị Điền, cái gọi là con không dạy dỗ là lỗi của người cha, em Ngạo Nhu đây tuổi còn nhỏ, phải chậm rãi dạy dỗ đạo lý, không nên xúc động, không nên nóng nảy…”
“Xã Công đại nhân, ngài phải làm chủ cho con a!” Điền Ngạo Nhu ngao một tiếng khóc lớn. “Con muốn đi xem buổi biểu diễn của Sùng Mại, không cho con đi con nhất định sẽ chết, con thật sự sẽ chết đó!”
Ba Gấu Trúc: “Nha đầu chết tiệt, mày có thấy mất mặt hay không, chỉ là một ngôi sao nhân loại thôi mà một yêu quái như mày lại chết mê chết mệt thế này, điều này nói ra thì mặt của bộ tộc gấu trúc chúng ta phải đặt ở đâu hả!”
Mẹ Gấu Trúc: “Nhu nhu ngoan, chờ con trưởng thành, mẹ đưa con đến Đông Hải xem rồng được không?”
“Con không muốn xem rồng, con không thích Long tộc, con chỉ muốn đi xem concert của Sùng Mai, oa oa oa…” Quầng thâm của Điền Ngạo Nhu lại lần nữa xuất hiện.
Dung Mộc: “Chớ khóc, chớ khóc…”
Điền Ngạo Nhu: “Con muốn Sùng Mai, oa oa!”
Cha gấu trúc: “Đứa con chết tiệt, khóc một lần nữa tao cào chết mày!”
Dung Mộc: “Chớ nóng chớ nóng, vạn sự đều có hướng giải quyết…”
Mẹ Gấu Trúc: “Điền lão nhị, ông dám động đến một móng vuốt của con gái tôi thử xem!”
Dung Mộc: “Quân tử động khẩu không động thủ…”
Phạm Lam trầm mặc nhìn bộ phim cẩu huyết trước mắt… Giáp Dịch kéo người bố gấu trúc lúc này đã xé áo ra, Dung Mộc kéo mẹ gấu trúc đang bật móng vuốt sáng chói, Điền Ngạo Nhu lại đạp lên xà nhà, bị Đinh Tứ kéo xuống…
Phạm Lam: “…”
Phạm Lam: “…”
Phạm Lam cả người đều cảm không ổn chút nào.
Rối tung rối mù! Lung tung lộn xộn! Thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng!
Cô thực sự phải làm việc ở nơi như vậy cả đời sao?!
“Phanh!” Cửa văn phòng bị ai đó một cước đá văng ra, Kế Ngỗi xuất hiện ở cửa.
Trong phòng chợt im lặng, một nhà ba người gấu trúc nhanh chóng khôi phục lại hình người, an an phận phận đứng yên.
Chỉ thấy Kế Ngỗi khiêng ba cây trúc xanh mướt đi vào, từ trong ngăn kéo rút một cây rựa ra, rắc rắc đem trúc chặt thành từng đoạn nhỏ, lại đem đoạn trúc nhét vào máy ép trái cây, thêm nước, rầm rầm quay trong ba phút.
Ba ly nước ép lá trúc tươi đã được đưa đến ba con yêu nhà gấu trúc.
Kế Ngỗi: “Uống đi.”
“Cám ơn Trù Thần đại nhân!” Ba con gấu trúc nơm nớp lo sợ nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, trên mặt lộ ra biểu cảm vô cùng say mê: “A ~~~~~~”.
Dung Mộc thở phào nhẹ nhõm, xoay người ngồi xuống, sửa sang lại dung mạo một chút: “Cái gọi là gia đình hòa hợp thì vạn sự đều có thể thuận lợi, anh Điền, chị Điền, dạy dỗ con cái thì nên có kế hoạch lâu dài, đừng nên động một chút lại động thủ với nhau, thật sự là hành động không đứng đắn, không đẹp, không hài hòa!”
Điền Ngao Nhu dường như còn muốn nói cái gì đó nhưng đã bị Kế Ngỗi lạnh lùng trừng mắt một cái, cô nhóc lập tức im lặng.
Cha gấu trúc và mẹ gấu trúc: “Vâng, Xã Công đại nhân nói đúng.””
“Sau khi về nhà, chi bằng cứ ngồi lại nói chuyện bình tĩnh với nhau để cùng giải quyết khúc mắc, nếu có chỗ nào không rõ thì có thể đến tìm bổn thần để hỗ trợ.” Dung Mộc đức cao vọng trọng cười nói.
Gia đình ba người gấu trúc cảm ơn rồi rời đi.
Dung Mộc thở dài một hơi, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Giáp Dịch đột nhiên chạy tới: “Xã Công đại nhân, hôm nay Bà Thổ Địa mới nhậm chức Phạm Lam đã đến.”
“Dung mỗ đã nhìn thấy rồi.” Dung Mộc đứng dậy, cười tủm tỉm thi lễ: “Thiếu nữ dũng cảm…”
Phạm Lam: “Khụ!”
Dung Mộc: “Phạm tiên hữu, chúc mừng được Phong Thần, có thể làm thần cùng một đơn vị với cô, thực sự là vinh hạnh của Dung mỗ.”
Phạm Lam cười gượng: “Chào ngài.”
“Hôm nay Phạm tiên hữu vừa tới, đã nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn như thế, thật sự là hổ thẹn, hổ thẹn.”
“Cũng được.”
“Nếu như không chê, hôm nay sau khi tan làm, Dung mỗ sẽ thiết lễ đón gió tẩy trần cho Phạm tiên hữu.”
“Không cần đâu.”
“Kính xin Phạm tiên hữu chớ từ chối, đây là truyền thống của bản…”
“Xã Công đại nhân.” Phạm Lam ngắt lời Dung Mộc: “Nếu ngài không ngại, thì ngài có thể nói kiểu bạch thoại không?”
(*) bạch thoại là cách nói của người hiện đại tung của, dùng cách nói trực tiếp chứ không có vòng vo lễ nghĩa như người cổ đại.
Dung Mộc sửng sốt một chút: “Đương nhiên có thể.”
“Tôi có thể hỏi ngài một vài câu không?”
“Đương nhiên.”
“Xin hỏi, lương của tôi là bao nhiêu?”
Cả văn phòng chợt trở nên im lặng.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Phạm Lam hay không, cô hình như nhìn thấy khóe mắt Dung Mộc hơi co giật.
“Cái, cái này…” Anh ta nói: “Đương nhiên cái này có liên quan đến chức trách của Bà Thổ Địa nơi này.”
Phạm Lam: “Chức trách của tôi là gì?” “
“Đương nhiên là hỗ trợ Thổ Địa công và Trù Thần.”
“Cụ thể là gì?”
“Cụ, cụ thể a…” Dung Mộc nhìn về phía Kế Ngỗi.
Kế Ngỗi lại bắt đầu nghiên cứu quyển: “Chín ngàn năm tu tiên tu tiên của Dương Tiễn”.
“Vậy tôi sẽ nói cách khác”, Phạm Lam nói: “Xin hỏi chức trách của Thần Thổ Địa và Trù Thần là gì?”
“Cái này có.” Dung Mộc nói: “Đinh Tứ, nhanh lấy tới đây.”
Đinh Tứ giống như một luồng khói chạy nhanh ra ngoài, vài phút sau, khiêng vào hai cái rương gỗ lớn đặt trên mặt đất: “Đều ở bên trong này.”
Phạm Lam quét quét mạng nhện trên rương, mở ra xem, thiếu chút nữa thì ngất đi.
Bên trong thế mà lại là những thẻ trúc, không biết đã trải qua mấy ngàn năm, có cái thậm chí đều bị đứt dây ra, càng đáng sợ hơn đó là, chữ trên đó toàn bộ đều được viết bằng thể chữ Triện.
“Xã Công đại nhân, xin hỏi có phiên bản giản thể tiếng Trung hiện đại không?” Phạm Lam cắn răng hỏi.
“Có phiên bản điện tử.” Kế Ngỗi nói: “Trong Thần Tín Thiên Đình.”
Lúc này Phạm Lam mới nhớ tới trong điện thoại còn có một APP, mở ra xem, trên trang chủ có thêm một dấu chấm than màu đỏ.
[Phạm Lam chưa thông qua kiểm toán báo cáo!]
“Ý là gì?” Phạm Lam hỏi.
“Ai da, ta quên mất, sau khi Bà Thổ Địa báo danh, phải cần được Xã Công đại nhân tự mình xem xét xác nhận!” Giáp Dễ kêu to.
Dung Mộc: “Quy định khi nào, Dung mỗ vì sao không biết?!”
Giáp Dịch: “Quy định mới 20 năm trước, trong miếu chúng ta không phải 28 năm không có Bà Thổ Địa sao, cho nên nhất thời quên mất.”
Phạm Lam: Mẹ kiếp.
“Chớ gấp chớ gấp, Dung mỗ lập tức đi xác nhận.” Dung Mộc lấy điện thoại di động ra, chọt chọt chọt trên màn hình.
[Xác nhận quá thời gian chờ, xác nhận thất bại. ]
[Xác nhận quá thời gian chờ, xác nhận thất bại. ]
[Xác nhận quá thời gian chờ, xác nhận thất bại. ]
Kế Ngỗi tiến lại gần nhìn thoáng qua: “Mộc ca, xem email.”
Dung Mộc: “Chỗ nào?”
“Chỗ này.”
Điện thoại di động của Dung Mộc, Kế Ngỗi và Phạm Lam đồng thời vang lên một tiếng.
Phạm Lam nhìn thấy một bức thư vàng rực rỡ mở ra trên màn hình.
[Thông báo…… miếu Thổ Đa khu Thanh Long, Xuân Thành: Bà Thổ Địa Phạm Lam xác nhận nhậm chức quá thời hạn, xác nhận thất bại, mời trong vòng ba canh giờ từ trụ sở chính của Thần Thổ Địa đến văn phòng chứng nhận của cục quản lý tài nguyên Thần chức Tam Giới làm thủ tục xác nhận lại. ]
Chúng thần: “…”
“Ba canh giờ, không kịp rồi!” Giáp Dịch kêu to: “Cục quản lý tài nguyên Thần chức Tam Giới nằm ở tận Nhị Thập Nhị Trọng Thiên, xa quá!”
Kế Ngỗi: “Xuất phát từ đại sảnh chính vụ Thiên Đình là nhanh nhất, có thể ngồi thang mây.”
Dung Mộc: “Đại sảnh chính vụ Thiên Đình tháng này cửa vào đặt ở Ma Đô.”
Giáp Dịch: “Chuyến bay rẻ nhất đến Ma Đô là 3698 đồng một chiều!”
Dung Mộc: “Đắt quá!”
Kế Ngỗi: “Đắt quá.”
Đinh Tứ: “Quá đắt.”
Phạm Lam: “…”
“Các ngươi chờ một chút! Huyệt thái dương Phạm Lam đột nhiên nhảy loạn: “Các ngươi không phải thần tiên sao? Chẳng lẽ không có kỹ thuật đằng vân cưỡi mây cơ bản sao?”
Mấy vị thần đối diện đột nhiên trầm mặc.
Dung Mộc rũ mắt, Kế Ngỗi nhíu mày, Giáp Dịch, Đinh Tứ khổ sổ vạn phần.
Thật lâu sau, Dung Mộc giương mắt: “Chỉ có thể như thế rồi!”
Kế Ngỗi: “Mộc ca!”
Giáp Dịch: “Xã Công đại nhân!”
“Vì tương lai của miếu Thổ Địa khu Thanh Long, nhất định phải như thế!” Dung Mộc thẳng lưng, dung mạo nghiêm trang, đi về phía sau bình phong.
Mọi người thần sắc nghiêm túc, không chút tiếng động đuổi theo sau.
Phạm Lam bị mấy người này làm cho có chút căng thẳng, cũng đuổi theo sau.
Phía sau bình phong là hai cánh cửa trống rỗng, trên cửa treo tấm biển viết hai chữ “Khôn Cảnh”, Dung Mộc hai tay đẩy cánh cửa vào, trước mắt Phạm Lam sáng ngời, gió mát phả vào mặt.
Ngoài cửa là một hồ nước, nước hồ trong vắt như ngọc, trên bầu trời xanh thẳm trăng sáng treo cao, xa xa mạch núi tựa như nét mực vẽ bằng than, sân thượng màu đỏ thẫm từ cửa kéo dài đến giữa hồ, kỳ hoa dị thảo vây quanh hai bên sân thượng, hình thành một bức bình chướng tự nhiên. Nước hồ trong vắt, đá cuội trắng trải đầy đáy hồ, cá nhỏ màu bạc, đỏ, xanh lá cây, cam, xanh dương bơi qua bơi lại trong nước, vảy lấp lánh, tựa như đá quý đang còn sống.
Phạm Lam choáng váng.
Cảnh tượng trước mắt xinh đẹp như thế, kinh người như thế, nhưng cô lại cảm giác rất quen thuộc… tựa như cảnh tượng này từ lâu đã khắc vào trong linh hồn cô vậy.
Gió thổi qua mái tóc của Dung Mộc, lộ ra cái trán trơn bóng của anh ta, anh ta nhìn lên bầu trời, lông mi ở trong gió hơi rung động, con ngươi của anh ta phản chiếu dưới mặt hồ lấp lánh.
Anh ta giơ điện thoại di động lên, vỏ điện thoại di động màu xanh băng xẹt qua một tia ánh sáng màu lam trên không trung.
“Vân tỏa…”
Thanh âm của anh ta theo gió bay ra ngoài, ở trên bầu trời đêm nhấc lên một tầng sóng bầu, giữa những sóng gió bay tới một tia ánh sáng… ánh sáng… ánh sáng…
Ánh sáng biến thành một đám mây, đột nhiên phun ra khói, một xóc ba nảy rơi xuống bên chân Dung Mộc.
[Tường Vân 007 xin hết lòng phục vụ bạn]
Âm thanh vang lên là giọng của một ông già, còn mang theo tạp âm răng rắc răng rắc.
Phạm Lam: “…”
Đây chẳng lẽ là máy kéo trong các loại Tường Vân?!
“A Ngỗi, anh còn có bao nhiêu hộc pháp lực?” Dung Mộc hỏi.
Kế: “450 hộc.””
“Cho tôi mượn 200 đi.”
Kế Ngỗi không nói gì, bình tĩnh nhìn Dung Mộc.
Dung Mộc run rẩy khóe miệng nở nụ cười tươi.
Kế Ngỗi thở dài.
[Nhận được pháp lực chuyển khoản 200 hộc từ Kế Ngỗi]
Dung Mộc trèo lên Tường Vân ngồi xuống, cắm điện thoại di động vào đầu mây.
[Điểm đến, Nhị Thập Nhị Trọng Thiên cục quản lý tài nguyên Thần chức Tam Giới, cần 500 hộc pháp lực, xin xác nhận. ]
Dung Mộc: “Xác nhận.”
[Xin hãy duy trì tư thế Đằng Vân chính xác, sắp khởi hành.]
Dung Mộc hai tay đặt thẳng bụng trước, ưỡn ngực, nhìn về phía mọi người gật gật đầu.
“Phạm tiên hữu, hãy yên tâm, Dung mỗ nhất định không phụ sự tin tưởng.”
Mọi người: “Xã Công đại nhân lên đường bảo trọng.”
Phạm Lam: “Tạm biệt.”
Tường Vân đột nhiên phun ra khói mây, lắc lắc lư lư lơ lửng lên không trung, đột nhiên, run rẩy một cái, đám mây kia liền nghiêng một góc 45 độ, Dung Mộc thiếu chút nữa thì từ trên mây rơi xuống, sợ tới mức anh ta phải túm lấy đầu mây.
“Giáp Dịch, đợi ngân sách dư dả, thì có thể đưa Tường Vân đi bảo trì… a a a a a a!”
Tường Vân chợt tăng tốc, hóa thành một đạo ánh sáng trắng lượn lờ xông về phía chân trời, lưu lại vệt khói mây hình chữ “Z”.
“Anh ta sẽ không bay lên được một nửa rồi từ trên mây rơi xuống đó chứ…” Phạm Lam thì thầm.
Sáu đôi mắt của Kế Ngỗi, Giáp Dịch, Đinh Tứ đồng loạt bắn tới phía cô.
Phạm Lam lui về phía sau một bước: “Tôi chỉ tùy tiện nói thôi…”
Giáp Dịch: “Xã Công đại nhân trước kia thật sự đã từng bị ngã xuống rồi!”
Phạm Lam: “Ấy?”
Đinh Tứ: “Thần quang hộ thể vỡ vụn ba tầng.”
Phạm Lam: “Hả?”
Kế Ngỗi: “Tôi quên thiết lập GPS cho Mộc ca rồi.”
Không khí chợt ngưng trệ trong hai giây.
Kế Ngỗi: “Hỏng rồi.”
Đinh Tứ: “Thảm rồi.”
Giáp Dịch: “Xã Công đại nhân aaaaaaaaaaaaaa!”
Phạm Lam: “…”
Tôi muốn từ chức!
*
Nếu như tổng kết công việc ngày đầu tiên của Phạm Lam, có thể tổng kết trong tám chữ: lung tung lộn xộn, rối tung rối mù.
Nếu cho Phạm Lam một bản tóm tắt tâm trạng của ngày hôm nay, thì cũng là tám chữ: thăng trầm nổi trôi, thân tâm mệt mỏi.
Khoảnh khắc Phạm Lam chui vào ổ chăn, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra.
Chăn bông và ga trải giường vuốt ve làn da cô, loại cảm giác mềm mại này, sự thoải mái này, sự vui vẻ hài lòng này, cơ hồ làm cho người ta vui mừng muốn khóc.
Đây chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong ngày hôm nay rồi!
Phạm Lam nằm trên gối, nước mắt lưng tròng mở khoảnh khắc(*) trong wechat.
(*)Khoảnh khắc hay còn gọi là vòng bạn bè của wechat, cũng giống như phần Nhật Ký trong Zalo vậy á, để đăng bài và chỉ có ai kết bạn với mình thì mới có thể thấy được.
Những bài quảng cáo bình thường cô vô cùng chán ghét bây giờ thoạt nhìn vô cùng thân thiết, những câu từ quảng cáo phóng đại khoa trương, hình ảnh bị photoshop đến biến dạng, bây giờ lại cảm thấy vô cùng gần gũi, vô cùng có cảm giác thuộc về nhân loại.
Dường như chỉ có vào giờ khắc này, Phạm Lam mới tìm được con người thật sự của mình.
Còn cái cô Phạm Lam sống lại kia, cô Phạm Lam tham gia Sính Thần Đại Diển kia, cô Phạm Lam tắm rửa thần quang kia, cô Phạm Lam trở thành Bà Thổ Địa kia, liệu có phải đều chỉ là một giấc mộng hoang đường chưa tỉnh?
Có lẽ, ngày mai vừa tỉnh lại, cô vẫn là một người bình thường, vẫn là một người vì cuộc sống mà bôn ba.
Phạm Lam quấn chặt chăn, thở dài.
Nói thật, khoảnh khắc khi vừa được phong thần, Phạm Lam cũng có chút kích động, dù sao thì phi thăng thành thần cũng là giấc mộng của vô số người từ xưa đến nay.
Tuy nhiên, giấc mơ và thực tế luôn là hai thái cực cách nhau rất xa vời..
Mặc dù đã trở thành một vị thần, Phạm Lam lại cảm thấy cô và con người ban đầu không khác nhau bao nhiêu.
Không ăn cơm sẽ đói, không uống nước sẽ khát, không ngủ sẽ buồn ngủ, không đi vệ sinh sẽ khó chịu, không có pháp lực, không có thiên lý nhãn thuận phong nhĩ, không thể ẩn thân không thể đi xuyên tường, càng không thể đằng mây cưỡi gió…
Phạm Lam nhớ tới quá trình Dung Mộc đằng mây, kiên định đem hạng mục “đằng mây cưỡi gió” trừ ra.
Sau một ngày làm việc, Phạm Lam không còn bất kỳ hi vọng nào về thân phận “thần thánh” này của mình nữa..
Mục tiêu cả đời của Phạm Lam rất đơn giản.
Nằm ăn, chờ chết.
Nhưng bây giờ: “chết” thì không thể “chết”, bi kịch hơn nữa, là bị Thiên Đình bắt đi làm khổ sai, cho nên việc “nằm” bây giờ cũng trở thành hi vọng xa vời luôn rồi.
Cái miếu Thổ Địa kia, chưa nói tới việc nghèo kiết xác, mấy vị thần bên trong còn không được thông minh, điều này mới là vô cùng trí mạng.
Bất kể là cơ quan, đơn vị, bộ phận nào, nền tảng của sự phát triển chính là “nguồn nhân lực”, đặc biệt là cán bộ lãnh đạo, càng phải đóng vai trò tiên phong gương mẫu mới được..
Nhưng cái miếu Thổ Địa này thì sao?
Thần Thổ Địa Dung Mộc, chỉ số thông minh không rõ, EQ không thấy đâu, cách làm việc lại như bùn nhão, tuy rằng dáng vẻ cũng không tệ lắm.
Trù Thần Kế Ngỗi, khả năng giao tiếp cực vì có vấn đề, tám phần là thành phần tự kỷ sợ xã hội, hình như còn có khuynh hướng bạo lực, dáng vẻ cũng được.
Giáp Dịch, nói nhiều, dáng vẻ không được lắm.
Đinh Tứ, dáng người rất tốt.
Ngoài ra, còn có thù lao…
Phạm Lam trợn trắng mắt, khóa điện thoại di động lại.
Không nghĩ nữa, càng nghĩ càng sầu não.
Ngủ một giấc thật ngon, chuyện ngày mai để ngày mai tính.
Biết đâu nếu hôm nay Dung Mộc xác nhận thất bại, thì cô lại có thể trở về với cuộc sống nhân loại thì sao.
Ôm niềm khát vọng tốt đẹp như vậy, Phạm Lam liền nhắm mắt lại.
“Cộc cộc, cộc cộc.”
Phạm Lam mở mắt ra, cô nghe thấy tiếng gõ cửa… không, không phải gõ cửa, mà là gõ cửa sổ.
Làm sao có thể, nơi này là lầu mười một đó.
“Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc.”
Phạm Lam Đằng ngồi dậy.
Đúng là có ai đó đang gõ cửa sổ!
Trong nháy mắt, những bộ phim kinh dị như “Nửa đêm kinh hồn”, “Một sợi chỉ thêu”, “Chú oán”, “Tiếng chuông kinh hoàng lúc nửa đêm”, “Tiếng thét chói tai”, v.v… bùng nổ trong đầu.
Phạm Lam gắt gao trừng mắt nhìn cửa sổ, đèn xe trên đường phía sau rèm cửa sổ nhanh chóng hiện lên, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái bóng treo lơ lửng ở phía trên.
Quỷ?
Thật lố bịch!
Bây giờ tôi là bà Thổ Địa! Một vị Thần chính hiệu, ngay cả Hắc Bạch Vô Thường cũng đã từng gặp qua rồi, có thứ quỷ gì dám tới tìm tôi gây phiền toái cơ chứ!
Phạm Lam nhảy xuống giường, xắn tay áo, kéo rèm cửa sổ ra.
Một khuôn mặt được in trên mặt kính, với hai cái răng nanh màu xanh lá cây.
“A a a a a!” Phạm Lam ngã ngồi trên mặt đất.
Khuôn mặt chậm rãi rời khỏi thủy tinh, hai con mắt lóe ra lục quang quỷ dị. Nó mở miệng ra.
“Phạm tiên hữu, mở cửa sổ một chút.”
Phạm Lam thấy rõ, khuôn mặt kia cũng không tệ lắm, lục quang là đến từ màn hình điện thoại di động.
Nửa đêm trèo cửa sổ không phải là quỷ, mà là một ông Thần Thổ Địa.
11.12.2021