Bạn đang đọc Sứ Mệnh Bất Diệt: Chương 38
Chap 38: TAI NẠN
– Alo ! Đại bàng gọi chim sẻ nghe rõ trả lời ! Alo Alo .
– Alo cái đầu em !
– Đầu em vẫn ở trên đầu , chưa rớt xuống và vẫn thuộc quyền sở hữu của em ! Alo alo ^^
– Thôi dừng dùm cái ! Bên đó sao rồi ?
– Hi hi ổn !
– Ok , bên này cũng ổn ! Tiếp tục hành động ! Cụp .
Ryno cúp máy ngang . Đó là toàn bộ cuộc đối thoại của anh em Ryno . An An bên này làm mặt quỷ với cái điện thoại , ngang xương , hứ !
Bên An An .
Nó đang cố lôi kéo Hàn Vũ Trấn Lôi đi ăn trưa :
– Ông ! Đi mà ông ! Đi với cháu !
Vừa nói nó vừa lay tay ông một cách mãnh liệt . Ông bị lắc qua lắc lại tới xây xẩm mặt mày , không đồng ý cũng không được rồi , vì nếu không ông sẽ bị lắc tới chết !
– Được rồi được rồi , vậy thì đi !
– Oh yeah ! Ông muôn năm ! Vậy trưa nay mình đi ăn thịt bò hầm đi, cả mì xào , à hay là ăn . . . – An An bắt đầu thao thao bất tuyệt về những món ăn mà nó thích .
Bên Ryno . Anh , bố và mẹ cũng đang trên đường tới nhà hàng .
– Bố ! Một ngày nào đó bố kể cho con nghe tuổi thơ của bố nhá !
– Có gì để kể đâu con !
– Thì kể về những gì bố phải làm khi còn trẻ ý !
– Hâzz , huấn luyện , huấn luyện và huấn luyện .
– Hả ? – Ryno há hốc . Kinh khủng thế sao trời ?
– Hi hi – Hàn Vũ phong cười vui vẻ . Xoa đầu con trai , ông híp mắt :
– Có gì đâu nhóc !
Ryno đẩy tay bố ra , ghét bỏ vuốt lại mái tóc , anh lè lưỡi :
– Thôi thôi ! Bố cứ giữ cái tuổi thơ dữ dội của bố đi , không thì đầu con bẹp hết !
– Điệu quá đi ông ! – Bà Hoài Ân cũng góp giọng để tạm thời gỡ bỏ sự hồi hộp xâm lấn .
Cả nhà cười tươi .
Nắng chang hòa tô lên những cánh lá một màu vàng tươi mát , nhưng phía xa , một đám mây xám tro bắt đầu kéo về . . . Màu xám tro của sự chết chóc ?
Hoài Ân nhìn trời , bà lắc đầu ngán ngẩm :
– Trời càng lúc càng khác , mới nắng đó mà đã lại sắp mưa rồi !
– Mưu ư ? – Ryno cũng nhìn trời , đám mây đến gần hơn nữa . A?! Ryno bỗng cảm thấy nhói ở tim .
Đến ngã tư .
– Ngoáp ! – An An ngáp dài , buồn ngủ quá đi !
Phía đối diện , Ryno đập vai bố , hấp tấp :
– Bố bố ông kìa !
– Hả . . . – Hàn Vũ Phong cứng người nhìn về phía xa , tim không tự chủ lại rung lên từng hồi . Sự hồi hộp đến lo sợ tràn về mỗi lúc một nhiều , bà Hoài Ân cũng thế , siết tạy tay chồng giữ độ ấm đang run như khích lệ . Nhưng cảm giác của ông lúc này là chạy trốn vào một góc nào đó , nhìn thấy Hàn Vũ Trấn Lôi là đủ rồi , tóm lại , ông muốn bỏ cuộc ! Đôi khi cong người ta tốn quá nhiều thời gian để do dự như thế !
Nhìn thấy sự chùng bước trong mắt bố , Ryno chám chặt tay ông không buông , kéo tay ông đi về phía trước . Đám mây trên kia vẫn lững thững trôi về phía trước .” A “! – Ryno khuỵ xuống quỳ trên đường , tim anh lại nhói lên từng hồi . Vì sao ? Anh
không biết !
– Sao vậy Huy ? – mẹ và bố quan tâm lo lắng đỡ Ryno dậy . Anh nhăn mày , ngước lên cười giả lả :
– Con đùa ọi người bớt căng thẳng ý mà ! Hì
– Cái thằng này ! – bà Hoài Ân cốc yêu Ryno nhưng đầu anh vẫn u một cục hoành tráng ! ^^
Bên kia đường , An An vẫn theo sát ông cho tới khi tầm mắt nó bị hấp dẫn bởi một bông hoa cánh màu đen tuyền lạ lùng mọc lên bên đường hồi nào chẳng ai hay . Bông hoa có sự mê hoặc lạ thường , khi . . . ngắt được , An An vui vẻ định khoe với ông
thì trước mắt vang lên một tiếng hét thật quen thuộc của Ryno:
– Bố !!! . . . Bịch . Hàn Vũ Phong và Hàn Vũ Trấn Lôi cùng lăn tròn trên đất . Một chiếc ô tô lúc nãy lao thẳng vào Trấn Lôi , nó đi với vận tốc xé gió . Theo bản năng , Hàn Vũ Phong lao người ra chắn , vậy là . . . ông ngất đi trong sự đau đớn bủa trùm . Hàn Vũ Trấn Lôi sau cú xốc đột ngột cũng phục hồi ý thức , nhìn khuôn mặt thân quen gần trong gang tấc , ông giật rồi đau lòng nhìn khuông mặt ấy nằm trong vũng máu , chính lúc ấy thứ tình cảm nói rằng đã mất bỗng ở đâu trào về thành dòng nhựa sống khiến Hàn Vũ Trấn Lôi vô thức kêu lên một cái tên ” Vũ Phong ” ! Con trai !
Ryno luống cuống gọi cứu thương , ba người rời đi trong tiếng còi khẩn cấp ưu tiên .
Còn An An ? Nó đâu ? Nó vẫn đứng chôn chân tại chỗ . Bông hoa trên tay tan theo gió mà nó cũng chả hay . Mọi việc xảy ra với một tốc độ quá nhanh khiến nó không kịp thích ứng .
Nhưng điều khiến nó hoảng sợ nhất đó là . . . người tông ông, cô ta …không có ký ức của con người ! Ký ức mà An An nhìn thấy là những vòng xoáy đen vô tận ? Sao có thế ? An An cảm thấy không ổn mà chẳng hay chiếc xe đã rời khỏi hiện trường
.
Bầu trời bỗng quang mây trở lại .
Đọc tiếp Sứ Mệnh Bất Diệt – Chương 39