Đọc truyện Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng Kinh Tủng Thẳng Sính – Chương 98: Chơi Lớn
“Tiểu Dạ, em đang làm gì thế hả?”
Tần Hoài Chu rút quần áo từ ban công về, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Úc Dạ Bạc nên tò mò thò đầu qua hóng hớt.
Chàng trai vội vàng giấu chiếc điện thoại, đẩy đầu anh ra: “Không có gì, anh đi tắm đi.”
“Ừm.”
Người đàn ông không nghi ngờ lời cậu nói, nghe lời xách đồ đi tắm.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Tần Hoài Chu muốn nhảy lên giường đi ngủ, nhưng lần này lại bị Úc Dạ Bạc đá xuống sàn nhà.
“Không được lên giường.”
Úc Dạ Bạc còn chưa dễ tính đế độ ngủ chung giường với tên đàn ông mới tỏ tình với mình hồi sáng.
“Tiểu Dạ…”
Làm nũng cũng vô dụng.
“Câm miệng, tắt đèn, đi ngủ.”
Úc tồi làm mặt lạnh tanh tắt đèn, đoạn kéo chăn xoay người.
“Được rồi, chúc ngủ ngon.” Tần thảo mai ấm ức.
Úc Dạ Bạc nằm trên giường nhưng không sao ngủ được, cũng không biết là do ban ngày ngủ quá nhiều hay là vì chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến người ta cực kỳ khiếp sợ.
Trạng thái tinh thần của cậu vẫn còn high.
Phần thưởng đặc biệt cho việc sưu tập đủ mười bốn album kinh dị là thực hiện hóa một điều ước, đặc biệt còn lưu ý rằng có thể “thực hiện mong muốn ban đầu cũng như việc hủy ràng buộc với app”.
Bốn bỏ lên năm, điều này có nghĩa cậu có thể qua màn sớm hơn dự định.
Nếu như đặt vào thời điểm vừa mới tiếp xúc với Nhiệm vụ kinh dị thì Úc Dạ Bạc sẽ chẳng hề do dự mà lựa chọn hủy bỏ ràng buộc.
Mặc dù cậu thích phiêu lưu mạo hiểm, cũng thích chơi game kinh dị, nhưng cậu sẽ không đánh cược tính mạng vào một điều ước mà đến chính cả bản thân mình cũng không rõ.
Úc Dạ Bạc không phải kẻ điên.
Nhưng nếu… bây giờ cậu lựa chọn hủy bỏ ràng buộc khiến app biến mất khỏi điện thoại di động, vậy có phải Tần Hoài Chu cũng sẽ biến mất theo không?
Hơn nữa không chỉ có anh biến mất, rất có khả năng Úc Dạ Bạc sẽ mất đi tất cả ký ức về app, trở về cuộc sống yên bình vốn có.
……Như vậy không phải đúng sao? Cậu vốn là con sâu lười không có chí lớn, không cầu vinh hoa phú quý người đẹp siêu xe, làm một streamer game kinh dị ăn no chờ chết là kế hoạch cuộc đời cậu.
Nhưng nếu thật sự hủy bỏ… Thứ đầu tiên hiện lên trong đầu Úc Dạ Bạc là vẻ mặt mất mát của Tần Hoài Chu, sau đó một vài ký ức về mối quan hệ hàng ngày giữa họ ùa về.
Tần Hoài Chu sẽ đánh thức cậu, nấu cơm cho cậu ăn, sẽ làm nũng ăn vạ đòi ra ngoài chơi, sẽ ngồi xem cậu livestream, sẽ ép cậu ra ngoài đi dạo và xem phim.
Ngoài ra dịp Giáng sinh và Tết Nguyên Đán, đây là lần đầu tiên Úc Dạ Bạc trải qua loại lễ hội mà trước kia cậu vẫn thầm cho là vô bổ.
Cậu thực sự muốn cả hai hoàn toàn cắt đứt liên hệ sao?
Đệt mợ, cậu đang do dự cái gì? Chẳng lẽ sống không nổi chắc? Chết tiệt… Thanh niên trằn trọc lăn qua lăn lại, cậu vùi mặt vào trong chăn, nhưng làm thế nào cũng không thể nén được suy nghĩ lung tung, lòng rối như tơ vò.
Hơn nữa trừ bỏ Tần Hoài Chu thì cậu còn một vài điều băn khoăn khác, cơ hội thực hiện điều ước này quá quý giá, có lẽ có thể lợi dụng một chút…
“Tiểu Dạ, em sao vậy?”
Ống tay áo cậu bị người khác kéo, Úc Dạ Bạc quay đầu nhìn thoáng qua.
Tần Hoài Chu đang ngủ dưới đất ngồi dậy, nhìn cậu bằng ánh mắt quan tâm.
“Anh còn chưa đi ngủ à?” Úc Dạ Bạc có chút bất ngờ, cậu nằm ngẩn người trên giường nửa giờ, thế mà tên kia còn tỉnh.
“Anh tính chờ em ngủ rồi mới ngủ tiếp.” Người đàn ông hỏi: “Từ sau khi trở về em có vẻ khá bồn chồn lo lắng, có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“……”
“Có phải liên quan tới phần thưởng khen ngợi đặc thù không?” Tần Hoài Chu nhìn vẻ mặt của Úc Dạ Bạc liền biết mình đoán đúng, anh thử hỏi tiếp: “Có phải còn liên quan cả đến anh không?”
Chàng trai do dự chốc lát, khẽ cắn môi dưới, cầm điện thoại ừ nhẹ một tiếng: “Xem như thế đi.”
Tiếp đó nói cho Tần Hoài Chu nội dung phần thưởng đặc biệt.
Trong căn phòng tối, người đàn ông nghe vậy im lặng hồi lâu, con ngươi thâm thúy nhìn Úc Dạ Bạc.
Anh cất chất giọng trầm tháp, thong thả đáp: “Anh hiểu, Tiểu Dạ, em không cần băn khoăn về điều này, anh sẽ không biến mất được.”
“Chỉ là trở về không gian tối đen lần nữa mà thôi.”
“Nhưng…” Úc Dạ Bạc nhớ rất rõ Tần Hoài Chu không thích… Thậm chí là ghét không gian kia, anh đã từng nói với cậu rất nhiều lần.
“Không sao, ít ra lần này anh còn ký ức về em, sẽ không còn cảm thấy tuyệt vọng khi ngồi giữa không gian hư vô kia nữa.”
…Ở trong không gian tối tăm, một mình gặm nhấm những hồi ức đẹp, thẳng cho đến khi biến mất.
Ngón tay của Úc Dạ Bạc trong chăn vô thức siết chặt, cậu chỉ cảm thấy yết hầu phát nghẹn, giống như có một bàn tay bóp chặt lấy trái tim cậu.
Tần Hoài Chu đứng dậy cúi người xuống bên giường, môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào giữa hàng lông mày đang nhíu chặt của ai kia.
“Đừng cau mày.
Nếu như đã có cơ hội thì em phải cố gắng sống cho tốt, quên anh cũng không sao.”
Nụ hôn rơi giữa trán cậu cực kỳ dịu dàng.
Úc Dạ Bạc sững người, trong giây phút đó, đôi môi mỏng kia lại hôn lên môi, lên cằm, cuối cùng là hôn lên yết hầu cậu.
Còn phát ra tiếng chụt nhỏ.
Quá đã.
Một giây này, Úc Dạ Bạc nghe thấy rõ tiếng lòng của Tần Hoài Chu.
“Có lẽ là lần cuối cùng, phải hôn bù mấy cái mới được.”
???
Bù cái con mẹ nhà anh!
Lần thứ hai trong ngày Úc Dạ Bạc bị hôn đến ngu người, cũng là lần thứ hai cậu xù lông.
Cậu bật dậy từ trên giường, tức đến độ phá giọng x4, đạp một phát lên đùi anh: “Tần Hoài Chu! Anh cút ra ngay cho ông, con bà nó ai nói muốn giải trừ ràng buộc hả?”
Tần Hoài Chu ăn cú đạp mạnh, đau đến độ kêu thành tiếng, song giọng nói lại khó nén sự vui vẻ: “Tiểu Dạ, em không giải trừ ràng buộc sao?”
“Tôi nói muốn giải trừ lúc nào?” Úc Dạ Bạc chỉ vào điện thoại, cười lạnh nói: “Dựa vào cái gì nó bảo tôi giải trừ thì tôi phải giải trừ?”
Chẳng lẽ trụ cột trong khu game kinh dị như cậu không cần mặt mũi chắc?
“Tần Hoài Chu, anh vểnh tai nghe kỹ cho tôi.” Úc Dạ Bạc ngồi trên giường, hai mắt giữa màn đêm sáng đến kinh người, hùng hổ nói ra những lời cực shock: “Chỉ cần Úc Dạ Bạc tôi còn sống thì sẽ không phải để anh trở về không gian tối đen kia.”
“Hiểu chưa?”
“……”
Tại sao anh không nói gì? Úc Dạ Bạc đang cảm thấy hơi khó hiểu, bỗng nhiên nhìn thấy người đàn ông nửa quỳ dưới giường, hai tay rắn chắc ôm cậu vào ngực, bàn tay lạnh lẽo vội vàng vuốt sau lưng cậu, cứ như là không biết nên để tay ở chỗ nào cho phải, lại giống như không dám dùng sức.
Phảng phất như đang nâng niu bảo vật trân quý, khiến cho người ta si mê.
Tần Hoài Chu hạ thấp giọng, khẽ thì thầm bên tai cậu: “Tiểu Dạ, cám ơn em.”
Nhưng lời nói trong lòng lại là: Sao em ấy lại có thể đáng yêu đến vậy?
???
Úc Dạ Bạc bị làm mắc ói không chịu nổi, tai cậu đỏ bừng, dùng sức đẩy anh ra: “Cút ngay!”
Tên đàn ông chó má không biết xấu hổ, được voi đòi tiên!
Nếu đã thẳng thắn thì cả hai cũng dứt khoát không đi ngủ, ngồi dậy quyết định nên ước thế nào cho tốt.
Đã dâng tận miệng thì chắc chắn không thể phí phạm.
Nhưng ước gì mới được đây!
Ghi chú có nói rằng “không giới hạn ước nguyện”, dường như đồng nghĩa với việc điều ước không bị trói buộc trong phạm vi nhất định.
“Dựa theo lý thuyết mà nói…” Úc Dạ Bạc ngồi trên giường vuốt cằm suy tư: “Nếu muốn trường sinh bất lão, vĩnh viễn bất tử thì có thể không?”
Tần Hoài Chu học cậu dùng tay chống cằm, dựa vào mép giường nhìn Úc Dạ Bạc: “Chắc là có thể.”
“Nhưng như thế cũng không thú vui gì cả.” Úc Dạ Bạc đáp, vĩnh viễn cô đơn thì có nghĩa lý gì.
Cậu xem nhiều phim hoạt hình cũng như từng chơi qua rất nhiều game, phàm là nhân vật chính phụ có cuộc sống vĩnh hằng thì đều không có kết cục tốt đẹp.
“Đúng rồi Tần Hoài Chu.” Úc Dạ Bạc hỏi: “Anh có nguyện vọng gì không?”
Người đàn ông trả lời không chút đắn đo: “Muốn em.”
Mặt Úc Dạ Bạc lạnh tanh: “Đổi một cái khác coi nào.”
“Vậy…” Tần Hoài Chu bày ra dáng vẻ thất vọng, suy tư một lát, bỗng đánh cái bộp, anh đáp: “Ký ức của anh.
Anh muốn biết trước kia mình là ai.”
Không giống như Úc Dạ Bạc, ngay từ khi vừa mới bắt đầu anh đã biết mình không phải một đống số liệu lạnh lẽo do app Nhiệm vụ kinh dị tạo ra, bởi vì giữa bóng tối hư vô kia, thỉnh thoảng anh sẽ nhìn thấy một vài đoạn hồi ức ngắn ngủi.
Việc anh yêu Úc Dạ Bạc ngay từ cái nhìn đầu tiên chắc chắn không chỉ đơn giản là vì thấy sắc nổi lòng tham.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy cậu, cái cảm giác toàn bộ cơ thể như được sống lại vẫn làm anh nhớ như in.
Rất có khả năng trước kia anh từng quen cậu.
Buổi chiều Úc Dạ Bạc cũng mới nghĩ tới chuyện này, bây giờ nhắc qua… Vậy điều ước kia cậu tính để cho Tần Hoài Chu khôi phục ký ức sao?
Nhưng so với chuyện này.
“Để anh thoát luôn khỏi app không phải là tốt hơn à?”
Nếu thật sự trước kia Tần Hoài Chu từng là con người, biết đâu chừng có thể nhân cơ hội này giúp anh sống lại, bước ra khỏi app, trở thành một người hoàn toàn độc lập.
“Nhưng nếu thoát ly khỏi app thì anh sẽ không thể bảo vệ được em.”
Tần Hoài Chu có thể hành động cùng Úc Dạ Bạc cũng bởi anh là thẻ đạo cụ của cậu, một khi biến thành người bình thường, nói không chừng anh sẽ mất sạch kí ức về Nhiệm vụ kinh dị.
“Nếu thế anh thà ở trong app.”
“……Được rồi.” Úc Dạ Bạc cũng không nói năng thêm gì, chỉ thêm hai nguyện vọng này vào khả năng suy xét.
Cậu bắt đầu nghĩ đến những điều ước khác.
“Còn em thì sao? Tiểu Dạ, em muốn cái gì?” Tần Hoài Chu nhân cơ hội đứng lên, mặt dày nằm xuống bên cạnh Úc Dạ Bạc.
Trong lúc nhất thời chàng trai cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, còn nằm dịch vào bên trong nhường chỗ cho anh: “Anh cũng biết rằng tôi luôn cố gắng muốn phá giải app Nhiệm vụ kinh dị.”
“Ừm, thế có tiến triển gì không?” Tần Hoài Chu không hiểu chuyện này, nghiêng người chăm chú nhìn cậu thanh niên bên cạnh, bày ra dáng vẻ chuyên chú lắng nghe.
“Đúng thật là có tiến triển.
Thực tế app không khó làm, tôi có thể tạo ra một cái giống y như thế, nhưng vấn đề là…” Úc Dạ Bạc hơi khựng lại, sắp xếp tìm từ rồi nói tiếp: “Tôi không biết năng lực siêu nhiên của nó đến từ đâu và làm thế nào mới có thể đạt được.”
Viết mã gõ code là việc Úc Dạ Bạc làm dễ như ăn cháo, nhưng huyền học siêu nhiên nằm ngoài phạm vi của cậu, cậu cũng không phải là pháp sư trừ tà hay thầy bà gì.
Hơn nữa chuyện của app không thể nói cho người ngoài nhiệm vụ, muốn nhờ một vài chuyên gia giúp đỡ cũng không được, cho nên vấn đề vô cùng nan giải.
Mới đầu Úc Dạ Bạc làm loại chuyện này chỉ vì muốn thoát ly khỏi Nhiệm vụ kinh dị, nhưng mà bây giờ, những thứ và người cậu gặp suốt một năm qua đã khiến cậu nảy sinh ra một ý tưởng mới.
“Hóa ra không phải quỷ nào cũng là ác quỷ, phần lớn là quỷ có số phận hẩm hiu.”
Trong bảy nhiệm vụ cậu làm, từ đầu đến cuối có rất ít quỷ ác, hầu như đều là quỷ đáng thương bị hãm hại.
Giống như Thẩm Nguyệt Nguyệt ngay từ ban đầu đã đầu không muốn giết người, còn thả cho người làm nhiệm vụ một mạng.
Phương Vân Thư và Niếp Nhi cũng vốn không phải muốn giết người, bọn họ chỉ muốn tìm thấy cơ thể của mình.
Và quỷ hồn người vợ tài xế cậu gặp hôm nay đã cứu toàn bộ người ở trên xe.
“Con người cũng vậy.” Úc Dạ Bạc nhìn người đàn ông bên cạnh, chậm rãi nói: “Tuy rằng có vài người thật sự rất muốn thực hiện mong ước của mình.”
Ví dụ như Trác Lê, Uông Lôi hay Lý Thi Nhân.
“Nhưng số người không có nhận thức như vậy lại càng nhiều.
Chẳng qua cho dù là người trước hay sau thì đều bị app cưỡng bức ràng buộc khi chưa có sự đồng ý.”
“Cũng chính bởi vậy mà khiến cho hầu hết người chơi đều không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Ví dụ như Trác Lê, cậu nhóc vốn dĩ chỉ là một học sinh cấp ba bình thường mà đã bị ràng buộc với app khi chưa thành niên.
Sau khi thoát chết khỏi bốn lần làm nhiệm vụ nhưng mới chỉ đạt được 1/10 tổng giá trị tâm nguyện.”
Mặc dù cậu nhóc lăng xăng kia rất lạc quan, vận may cũng tốt không kém, nhưng đôi khi chỉ vận may thôi thì chưa đủ.
Khách quan mà nói, xác suất cậu nhóc sống đến cuối cùng là cực kỳ thấp.
Tần Hoài Chu hơi sững người, trong lòng như đoán ra được điều gì: “Chẳng lẽ… Tiểu Dạ, điều em muốn ước là để cho tất cả bọn họ hoàn thành nhiệm vụ sao?”
“Anh cảm thấy thế nào?”
“Anh thì thế nào cũng được.” Anh không có bất cứ dị nghĩ nào đối với quyết định của Úc Dạ Bạc: “Như vậy cũng rất tốt, dù sao ký ức của anh có thể khôi phục bằng cách thông qua nhiệm vụ Nuôi dưỡng, không cần lãng phí cơ hội này.”
Chỉ là tốc độ chậm hơn chút thôi, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh Úc Dạ Bạc, những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ cũng không còn trở nên quá quan trọng.
Úc Dạ Bạc lắc đầu: “Không, nó vẫn không giải quyết được vấn đề cơ bản.”
Cưỡng chế ràng buộc, giá trị tâm nguyện mông lung, tất cả phải dựa vào bản thân tự mò mẫm quy tắc.
Cho dù là cái chết của quỷ hồn hay người làm nhiệm vụ thì app cũng không mất mát gì cả, nó chỉ cần tìm người xui xẻo tiếp theo.
Nói không chừng người không có tâm nguyện như Úc Dạ Bạc cũng bị nó gom góp cho đủ số lượng.
Điều này không hề công bằng chút nào.
“Tôi không muốn bị con app rẻ rách này dắt mũi nữa.”
Dù là Nhiệm vụ kinh dị hay tần Hoài Chu, hay là những người làm nhiệm vụ khác.
…Trẻ con mới phải lựa chọn, còn cậu chọn tất.
Tần Hoài Chu giật mình, sau đó nhướng mày nhìn khuôn mặt thanh tú tái nhợt của chàng trai trong bóng tối.
Dưới hàng lông mi dài, đôi mắt màu trà rực sáng như ánh sao đêm.
Người ta hay nói kẻ có mắt sáng màu thường bạc tình.
Nhưng Úc Dạ Bạc thì khác, thoạt nhìn chủ nhân của đôi mắt này là người bình tĩnh điềm đạm hơn bất cứ ai, thực chất lại tốt đến mức giống như… một kẻ điên.
“Tần Hoài Chu, nếu đã muốn chơi chi bằng hai ta chơi vố lớn.”
“Anh rất sẵn lòng.”
Tần Hoài Chu vui vẻ nhận lời.
Úc Dạ Bạc ấn xuống nút kia, điền nguyện vọng của bản thân vào.
“Tôi muốn trở thành chủ nhân của app Nhiệm vụ kinh dị.”.