Đọc truyện Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng Kinh Tủng Thẳng Sính – Chương 23: Xin Lỗi Lần Sau Anh Dám Nữa
Giây tiếp theo, Tần Hoài Chu nhìn thấy thanh hảo cảm của Úc Dạ Bạc với mình nháy mắt giảm -0.222.
Trở về con số 0 tròn trĩnh.
?!
Anh cực khổ như cún vất vả mãi mới kiếm được 0.222 điểm, ấy vậy chỉ vì lý do lãng xẹt này mà biến mất sạch?!
Tần Hoàn Chu trợn tròn mắt, vội vàng sửa lời trước khi Úc Dạ Bạc lên cơn điên, một lần nữa cố gắng ngăn cơn bão sắp ập về: “Khụ, anh đùa chút thôi, anh có thể đi lấy cho em, nhưng sau này em phải tôn trọng tự do cá nhân của anh, được chứ?”
Lần này Úc Dạ Bạc không do dự lập tức trả lời: “Được.”
Úc Dạ Bạc là người hơi theo chủ nghĩa cá nhân, thường thường hay tự làm theo ý mình.
Đối với thẻ đạo cụ Tần Hoài Chu đột nhiên xuất hiện, có việc cậu mới gọi, không có việc cho ra chuồng gà chơi.
Cậu chưa hề để ý xem Tần Hoài Chu có đồng ý làm những việc đó hay không.
Ngẫm nghĩ một hồi, Úc Dạ Bạc cảm thấy bản thân hình như có hơi quá đáng thật.
Song cậu cũng bổ sung một câu: “Nhưng mà chờ khi nào mẹ tôi về thì anh phải vào điện thoại đấy.”
Cậu không muốn mẹ già nhà mình bị dọa ra bệnh tim.
Tần Hoài Chu: “Ừ.”
Nhìn độ hảo cảm một lần nữa nhảy lên +0,221, người đàn ông vô cùng đau lòng, tự đứng trong bóng tối kiểm điểm hành động ngu ngốc của bản thân.
Bút sa gà chết, anh sai rồi.
Lần sau anh dám nữa.
Giao dịch mập mờ thành công, Tần Hoài Chu không nói hai lời, dứt khoát xoay lưng nhặt ngón tay đứt lìa trên mặt đất.
May mà Úc Dạ Bạc không dẫm nó nét bét nên thuận lợi mở được mật khẩu.
Úc Dạ Bạc nhanh chóng mở album ảnh, bên trong có mười mấy đoạn video được quay gần hai tuần trước, có ngắn có dài, cái dài nhất gần một tiếng, cái ngắn thì chỉ có vài phút.
Click ấn mở video đầu tiên.
Xuất hiện trong video là một người đàn ông có quả đầu vàng chóe, tuổi không cách cậu là bao.
Ăn mặc rất hợp mốt, áo phông rộng huỳnh quang mua trên Taobao phối thêm chiếc quần jean rách, cách nói chuyện chẳng khác gì dân rap.
“Xin chào! Chào buổi tối tất cả các bạn thân mến! Chúng tôi là nhóm Anh Nghèo thuộc Đội thám hiểm Đô thị, và tôi là streamer Tóc Vàng.”
“Đây là nhiếp ảnh gia tiểu Lâm của chúng tôi.”
Màn hình xoay chuyển, một anh mập da ngăm đen vẫy tay: “Chào mọi người, tôi là nhiếp ảnh gia của nhóm Anh Nghèo thuộc Đội thám hiểm Đô thị.”
Anh Nghèo? Đúng là đủ nghèo, quay mấy video kiểu này thế mà lại dùng điện thoại di động quay, đoán chừng ánh sáng cũng là dùng đèn pin loại thường, đúng là chả ra làm sao.
“Hôm nay địa điểm thám hiểm của chúng ta chính là Trường Trung học Chí Tường bỏ hoang nhiều năm của thành phố Y.
Theo truyền thuyết kể lại thì trong trường đã từng có giáo viên chết, thầy giáo từng mơ…”
Tóc Vàng nói tất cả nội dung trong tập tài liệu, Úc Dạ Bạc bỏ qua.
Sau khi giới thiệu xong bối cảnh trường học, hai người đi vào trong trường.
Sau khi vào trường, hai người đi đến vài nơi như khu nhà dạy học, nhà ăn, ký túc xá, thư viện.
Lượng pin điện thoại có hạn, Úc Dạ Bạc quyết đoán nhảy tới video cuối cùng.
Hai người xuất hiện dưới lầu tòa nhà này, Tóc Vàng phấn khích nói: “Tìm được rồi, chính là chỗ này.”
Màn hình hướng lên trên, tên mập ngập ngừng nói: “Chỗ này? Mẹ nó, bầu không khí còn không có rùng rợn bằng WC đâu.”
Tóc Vàng vừa bước đến bên cửa vừa nói: “Tên mập thây chết bằm như mày thì biết cái khỉ gì.
Chỗ này là tòa nhà thực nghiệm được viết trong Quái đàm quỷ sự đó.
Mấy năm trước cũng có vài streamer đến trường quay video, mấy chỗ như WC, ký túc xá….nơi có thể quay đã bị quay hết mẹ nó rồi.
Chúng ta phải cố gắng học hỏi bọn họ, ví dụ như ngôi mộ quỷ kia, lần này chắc chắn có thể hot.”
Tên mập đuổi kịp bước chân hắn, điện thoại rung lắc mấy cái: “Được rồi, đừng có lải nhải nữa, tao còn đang quay video đây này, mày cứ ngồi dong dài như vậy đến lúc ngồi cắt nối video lại mệt chết ông mày.”
Tóc Vàng: “Đệt, mày cẩn thận chút coi, đừng có phá cái điện thoại mới mua của tao.”
Úc Dạ Bạc ấn tạm dừng, cậu chú ý lúc này trên mấy bức tường tòa nhà thực nghiệm chưa có mấy dòng chữ khủng bố kia.
Song giây tiếp theo, hình ảnh trong video bỗng ngừng trong nháy mắt, ngay khi Tóc Vàng và tên mập bước đến bên cửa tòa nhà thực nghiệm, vách tường phía sau đột nhiên xuất hiện những dòng chữ khủng bố đó.
“Có quỷ!”
“Người chết!”
“Chạy nhanh!”
Hơn nữa cửa kính nhỏ phía trên cửa đã vỡ nát.
Chân mày Úc Dạ Bạc nhăn lại.
Tóc Vàng nhìn thẳng vào điện thoại nói: “Như mọi người đã thấy, nơi đây chính là tòa nhà thực nghiệm….”
Hai người này giống như không phát hiện bầu không khí xung quanh biến hóa quỷ dị, mặt tươi cười nhỉn điện thoại tiếp tục nói chuyện.
Lúc này điện thoại phát thông báo dung lượng pin còn rất thấp, cột pin trên màn hình lập lòe vạch đỏ, Úc Dạ Bạc tua thẳng tới đoạn cuối.
Giọng nói lải nhải không ngớt của Tóc Vàng biến mất, ánh sáng đèn pin cũng không thấy tăm hơi, màn hinh đen xì.
Úc Dạ Bạc căng mắt nhìn cả buổi mới phát hiện điện thoại dường như đang quay một tấm kính.
Trên mặt kính có vết bẩn, hơn nữa do quá tối nên không thấy rõ lắm.
Chỗ này là chỗ nào?
Sau đó màn hỉnh chuyển hướng, ô cửa sổ từ từ được đẩy ra, nhưng quái lạ là hình như không có bất kỳ bàn tay nào đẩy nó.
Sau khi cánh cửa được mở ra, màn hình hơi rung một chút, Úc Dạ Bạc chú ý bên trong cách năm sáu mét có ánh sáng.
Kế đó màn hình từ từ quay vào bên trong phòng, từng bước một đi về phía có ánh sáng phát ra.
Càng quái lại từ nãy đến giờ không thấy Tóc Vàng xuất hiện trong màn hình tối này.
Chỉ có tiếng bước chân cộp cộp cộp… rất nhỏ mà thôi.
Tóc Vàng đã đi đâu? Vì sao tên mập không nói chuyện nữa?
Úc Dạ Bạc nheo mắt, đột nhiên một vài dự cảm bất thường ập đến.
Cậu ấn màn hình một cái, phát hiện giao diện thoát ra thế nhưng lại không phải của video, không những vậy, biểu tượng phần trăm pin góc phải cũng biến mất.
Người trong video tiếp tục đi về phía trước.
Tiếng bước chân ngày một nặng nề.
Từng bước từng bước tiến về nguồn sáng.
Người đứng trong nguồn sáng có bóng lưng cao gầy màu máu.
Khoảnh khắc thấy rõ quần áo mặc trên người người kia, lông tơ Úc Dạ Bạc dựng đứng hết lên, cậu đột ngột quay đầu.
Cùng lúc đó, bóng người trong điện thoại cũng xoay lại, khuôn mặt đó đúng là của Úc Dạ Bạc!
Hóa ra video là giả…!con quỷ kia đã đi tới sau lưng cậu.
Nhưng khi cậu xoay người, trong nháy mắt tiếng bước chân biến mất, ánh đèn pin chiếu qua, phía sau không một bóng người.
Cùng với đó là tiếng gió lạnh lẽo đánh úp từng cơn lên ô cửa sổ, Úc Dạ Bạc nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay bắt đầu mất khống chế run rẩy, trái tim đập thình thịch liên hồi, cơ bắp trên người căng cứng.
Con người sợ nhất chính là đồ vật mà mình không biết.
Nhà kho này quá lớn, khắp nơi đều là kệ để đồ, ngoài cửa sổ không có lấy một tia sáng, nơi nơi đều là bóng tối bao trùm mọi ngõ ngách.
Nhưng cậu biết, con quỷ kia đã vào trong, nó cũng đang ở trong cái nhà kho kín mít này.
Nó trốn chỗ nào?
Sau lưng kệ hàng bên trái? Sau cửa bên phải, hay là phía sau pho tượng đất đằng kia?
Úc Dạ Bạc cầm chặt đèn pin rọi khắp nơi, muốn tìm được nơi nó ẩn núp.
Chàng trai cẩn thận lui về sau, không thể không dán lưng lên cánh của máu me đầm đìa kia, tay trái cậu đã nắm lấy chốt cửa nhưng chậm chạp không dám mở ra.
Cậu đoán con quỷ kia không dám xông thẳng lên là vì cố kỵ Tần Hoài Chu, cho nên đang đợi cậu xoay người, trong nháy mắt lộ ra sơ hở sẽ ra tay đánh lén.
Mà quả thật cậu không có đủ thời gian chơi đùa với nó.
Nên làm gì bây giờ?
Trong lúc Úc Dạ Bạc do dự, điện thoại rung lên.
Tần Hoài Chu gửi mấy tin nhắn qua.
Úc Dạ Bạc liếc mắt nhìn lướt qua, không thấy rõ, nhưng lại được nhắc nhở.
Đúng rồi, điện thoại! Có thể thông qua cái điện thoại nhặt được kia để xác định vị trí của con quỷ.
Úc Dạ Bạc nhanh chóng cẩm cái điện thoại kia ra, khi thấy rõ hình ảnh bên trong, đồng tử màu trà của cậu rụt lại.
Cậu ngẩng phắt đầu lên.
Hóa ra con quỷ bò trên trần nhà, im lặng không một tiếng động tới gần.
Hai chân như cái vòi bạch tuộc dính chặt vào tường, khuôn mặt và đôi môi sưng phù, tròng mắt lòi ra, đầu lưỡi thè ra bên ngoài, ngực và bụng trương phình như quả bóng.
Thấy bị phát hiện, nó không thèm đánh lén nữa mà lao thẳng tới.
Cứ việc Úc Dạ Bạc phát hiện nó trước nhưng khoàng cách hai bên quá gần, căn bản không né kịp.
Thôi xong!
Nguy hiểm cận kề, Úc Dạ Bạc theo bản năng lấy tay che trước mặt.
Cậu nghe thấy tiếng gió vụt đến, một mùi vị khó ngửi xộc thẳng vào mũi.
Đi đời nhà ma rồi!
Nhưng đau đớn như trong tường tượng không xuất hiện, móng vuốt của quỷ mập trên đầu Úc Dạ Bạc như bị một bức tường trong suốt ngắn cản.
Úc Dạ Bạc nắm chặt cơ hội lập tức ném một tấm thẻ định thân, sau đó nhanh chóng xoay ngưởi mở cửa xông ra ngoài, ném cái điện thoại nhặt được từ cửa sổ trong hành lang lầu 3 ra ngoài.
Khi chạy đến lầu hai không có chạy một mạch xuống dưới để thoát ra ngoài mà tìm một căn phòng mở toang cửa chạy vào, trốn xuống dưới bục giảng lấy điện thoại ra.
Trong nhóm chat của app Nhiệm vụ Kinh dị, vài người @Úc Dạ Bạc.
Bên trong có người gửi ảnh chụp ngôi mộ, rõ ràng hơn nhiều so với tệp tài liệu kia.
Thoạt nhìn vô cùng đơn sơ, tuy có hình dáng của một ngôi mộ nhưng lại càng giống như có người tiện tay lấy một cục đá và một tấm ván gỗ dựng lên.
Tấm gỗ dùng làm bia mộ khắc dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Ngôi mộ của giáo viên không đầu.
“Anh đẹp giai, mau qua đây nhìn nè.”
“Sao chỗ này không có cái gì vậy.”
“Anh đẹp giai, bọn tôi dọn dẹp đống đá trên mộ rồi mà bên trong không thấy gì cả.”
Hiển nhiên bọn họ đã coi Úc Dạ Bạc như người dẫn đầu, chỉ cần không có cậu ở đó là cả đám sẽ không biết nên làm gì tiếp theo.
Nhưng bây giờ Úc Dạ Bạc không rảnh để ý tới bọn họ, cậu tìm được nick Uông Lôi trong nhóm chat, gửi tim nhắn riêng cho cô: “Mấy người còn đứng ở cửa không? Tôi có một yêu cầu muốn mọi người phối hợp một chút.”
Uông Lôi lập tức trả lời: “Vẫn ở, xảy ra chuyện gì vậy?”
Úc Dạ Bạc kể tóm tắt mọi chuyện xảy ra.
Uông Lôi: “Nói cách khác chỗ này chính là tòa nhà thực nghiệm viết trong tập tài liệu kia, là nơi thầy giáo nhảy lầu? Hai con quỷ kia vốn là streamer chuyên đi thám hiểm bị giết ở đây luôn?”
“Tôi có một suy đoán, phải về nhà kho trên lầu ba kiểm chứng một chút.”