Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Chương 6: Nothing.


Bạn đang đọc Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy) – Chương 6: Nothing.

Bước vào trong căn phòng khách thân thuộc, tôi nhìn thấy bà già mẹ nuôi đang ngồi tiếp chuyện một ông khách người Nhật. Cha khách này nhìn có nét gì đó rất quen, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi… Ông ta có một đôi mắt thâm hiểm, tóc muối tiêu như đa số những thằng cha trung niên khác. Và cái vẻ lịch lãm kệch cỡm đó thì tôi thấy nhiều rồi. Bọn đạo đức giả.
“Quý ông đây có chuyện muốn nói với con!”, bà già mặt vô cảm ấy ngó tôi một hồi rồi nói bằng tông tiếng Anh quen thuộc, xong đi vào trong. Vâng, từ nhỏ tôi đã quen với việc xài tiếng Anh hoặc Nhật để nói chuyện với bà ta, vì bà ta là người Việt lai Nhật nhưng cực khoái xài hai thứ tiếng đó.
Tôi phun ra một tràng chào lịch sự đểu, cũng bằng tiếng Anh với ông ta rồi ngồi xuống chờ đợi. Tốt nhất là có gì cứ nói nhanh cho rồi, đừng làm mất thời gian quý báu nữa.
“Con thật sự rất giống mẹ đấy!”, ông ta nhìn tôi một cách săm soi và trong khi tôi tự hỏi cha này có bị xăng pha nhớt hay không thì nhận được một lời khen có vẻ thành thật với mớ tiếng Anh lai lai Pháp. Tôi có cảm giác ông ta đã đi rất nhiều nơi để tìm một người nào đó. Và bất chợt, một hình ảnh của quá khứ quét qua đầu tôi, một hình ảnh động không được hay ho cho lắm lúc tôi ngồi trong góc tủ bị khóa kín nhìn ra…….
“Cảm ơn, nhưng mẹ tôi chết rồi! Và tôi thì chả liên quan quái gì tới ông hết!”, tôi đứng dậy, buông giọng nhừa nhựa đều đều bảo ông ta, không quên mỉm cười như thể đây không phải chuyện của mình.
“Ta không tin!”, ông ta thốt lên, ánh mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối. Khốn kiếp! Tiếc cái con khọm già nhà ông ấy!
Trong tôi chợt có một sự ghê tởm xâm lấn khi vô tình nghĩ tới trường hợp mình là con của thằng cha vừa xấu vừa dở người này… Kể ra thật buồn cười! Mà chắc không đâu, tôi không thể là con lai Nhật Việt được, vì tôi tự thấy mình chả có cái gì giống người Nhật cả.
“Tùy ông thôi! Mẹ tôi chết lâu rồi, và ông không phải người duy nhất đến đây hỏi đâu! Tốt nhất là ông hãy về làm hòa với phu nhân đáng kính của ông đi! không hẹn gặp lại!”, tôi cười thêm cái nữa rồi gọi chị giúp việc lên tiễn khách. Thật là mất công, tưởng có chuyện gì hay ho chứ!

“Không thích người đó làm bố sao?”, bà già vô cảm đi vào phòng tôi, nở một nụ cười quan tâm đầy giả tạo.
Bà ta từng nói bà là bạn của mẹ tôi, vậy mà bà ta luôn tìm cách khiến tôi nhớ lại cái quá khứ nhiều sóng gió và đau đớn ấy, hòng làm bà ta vui sướng theo một kiểu điên rồ nào đó. Và một cách hay ho nhất là tìm những người từng lên giường với mẹ tôi để bảo tôi nhận làm bố, vâng, lão già vừa nãy là một ví dụ.
Nhưng bà ta không được toại nguyện đâu, cơ bản là vì tôi bị đứt luôn dây thần kinh đau đớn rồi, có thể nói như vậy cho dễ hình dung.

“Dạ không. Mẹ không tìm được ông nào đẹp hơn hay giàu hơn ạ? Lão đó có vẻ cù lần sao sao ấy.”, tôi cười thật “hiền lành”, để xem bà này sẽ giở tiếp trò gì.
“Mẹ rất tiếc!”, bà ta nói nhẹ như gió rít rồi quay lưng bước ra, khép nhẹ cánh cửa lại.
Tôi cười khẩy, chờ đợi một màn trở lại lợi hại vô biên của bà ta.
Khi bạn yêu một người nào đó, nhất là người đã sinh ra bạn, thì dù người đó có làm gì đi chăng nữa bạn vẫn dành trọn tình yêu cho người đó, tôi cũng vậy. Dù mẹ tôi không mang lại cho tôi một tuổi thơ bình thường như những đứa trẻ khác, dù vào một ngày mưa lênh láng, mẹ- khi chưa tròn 25 tuổi- đã chọn ình một lối đi riêng bằng hai cổ tay đầy những vết cứa và loang lổ máu…để lại cho tôi một khoảng không màu đỏ tĩnh lặng mang tên một-nỗi-đau-mơ-hồ.

Mẹ chưa bao giờ có sự lựa chọn. Tôi cũng thế, phải tự học cách chấp nhận và giờ đây tôi chả còn cảm nhận được nỗi đau nữa rồi. Quá tốt!
“Rù rù rù”
Lại cái iphone đáng ghét, sao lúc nào cũng khoái chen ngang vậy? Thấy cảm động sao?
Có tin nhắn mới, từ số vừa lạ vừa quen. Quen là vì cái số này tôi biết là của ai, còn lạ là vì cái đứa đó chưa bao giờ nhắn tin cho tôi.
Vâng, đứa đó là Madi mới hay chứ! Trăm phần trăm là có liên quan tới vụ thằng Exdi.
“Madi đây, sao giờ chưa tới? Biết mấy giờ rồi không, hay là sợ thua bổn đại ca? :)”, tin nhắn mang đầy tính khiêu chiến của con nít. Hề, hẹn tối nay 10 giờ tại “con đường tử thần” mà tôi lại mất hứng rồi…
“Tối nay bận đi mát-xa rồi, hẹn dịp khác”, tôi nhắn bừa lại, cố tình chọc cho nó tức. Không biết giờ này thằng Exdi và cái lũ điên kia có tới chưa. Cho bọn nó leo cây một bữa, chắc vui lắm!

“Đồ bệnh hoạn! Có tới không hả? >”
Biết ngay mà, chủ nghĩa tôn thờ tình bạn mù quáng một cách quá đáng là đây! Đã vậy tôi sẽ dụ nó tham gia trò chơi lựa-chọn cho vui.
“Mai sang lớp tớ chơi rồi tớ nói cho, ok men?”, tôi nhắn lại, cố ý thêm vào chữ “men” vì Madi thích làm con trai lắm, haha.
“Không được, Godi không cho tớ qua đó đâu”
Hừm, lại thằng khốn đó, hồi nãy khi ở trong bar tôi còn thấy nó ngồi cười nói lả lơi với một đám con gái kìa. Nó lấy tư cách gì để cấm đoán Madi chứ? Mà con nhóc này cũng ngu nữa, cứ đi nghe lời nó hoài.
“Cậu sợ hả?”, tôi khích Madi.

Nó nhất định sẽ bị dụ thôi. Thứ nhất, nó không muốn mất cái tình bạn sến kinh dị kia, thứ hai, nó xưa nay chưa từng biết sợ là gì, mặc dù thuộc dạng con gái dễ khóc.
“Ok thôi, ai sợ chứ?”, quả nhiên là nó đồng ý…
Coi như xong! Còn bây giờ thì tôi cần phải đi tìm lại bản chất bệnh hoạn thường ngày. Lướt nhẹ ngón tay trên màn hình iphone, tôi nhìn thấy một cái list dài ngoằng những cái tên “đồ chơi”, hay còn gọi là người tình sơ-cua. Tôi tiến tới gần cái tủ trưng bày bộ sưu tập bài đỏ đen gần đó, lôi ra một con xúc sắc và tung nhẹ lên rồi bắt lại. Nếu được mặt chẵn thì tối nay chơi tiếp, lẻ thì chia tay :)… Xòe bàn tay đang nắm gọn viên xúc xắc ra, tôi cười đầy tiếc nuối, là mặt 5 chấm, nghĩa là tối nay phải đá 5 em, thật là uổng, nhưng mang tính giải trí cao

Sự Lựa Chọn (Đời học sinh của BadBoy)


Bầu trời chiều nay trong sáng lạ sau một cơn mưa đầu thu mát kinh khủng. Ngôi trường màu đỏ to lớn nổi bật lên giữa khung trời xanh đẹp đó, khoe những đường nét cổ kính rêu phong đầy sức hấp dẫn làm bọn cấp 2 phải nuốt nước bọt thèm khát. Chưa tới giờ vào lớp nhưng lũ học sinh chăm ngoan đã tụ tập khắp đủ chỗ để đi tia giai thanh gái lịch hoặc vào thư viện làm con mọt sách. Nhưng bọn này không hiểu một chân lý rằng: khi thời tiết thay đổi thì xác suất để một người bình thường hóa điên bất ngờ là rất lớn, mà cái trường này thì không thiếu bọn có tiềm năng phát bệnh, cho nên các vụ chọc phá bệnh hoạn sẽ tăng theo cấp số nhân.
Và bây giờ thì tôi và thằng Exdi đang cầm hai cái chậu nhựa đầy nước, đứng lắc lư theo điệu bài rap “Chưa bao giờ” siêu hay của DSK và có em nào đi qua dưới tầng một thì bọn tôi hồn nhiên đổ nước xuống…
“AAAAAAAAAAAA….ĐỨA NÀO CHƠI ÁC THẾ?”, hai em bị lãnh đủ gào lên tức tưởi.
“Ôi tớ xin lỗi! Tớ vô ý quá! Trúng đầu hai cậu à?”, tôi làm ra vẻ tội lỗi, nhoài người ra ban công tầng 2 nói rối rít.
“ừ thật là vô ý quá! Bọn tớ tưởng ở dưới kia không có ai”, thằng Exdi cũng hùa theo, cái mặt biểu cảm kinh dị.
Hai nàng đó mở to mắt nhìn lên bọn tôi, định mắng một trận cho bõ tức nhưng lại bị bệnh hám trai đẹp che mờ lí trí, xua tay ra vẻ rộng lượng và thùy mị nết na: “Không sao đâu! không biết không có tội!”
“Vậy hả? cảm ơn nhiều nhé!”, tôi cười ma mãnh rồi đổ cái ụp hết cả chậu nước xuống, xong bỏ đi tỉnh như không.
Tội nghiệp thằng Exdi, phải đứng lại nhận lấy một tràng c.h.ử.i ghê rợn, nó gọi với theo tôi: “Ê mày, kịch bản không phải thế này mà!!!!!!!!!!!”
Tôi ngó lui nhìn cái bản mặt nhăn nhó phát tội vì bị lãnh đạn oan của nó mà không nhịn được cười, và ham thưởng thức vẻ mặt của nó mà bị một đứa nào đó đâm sầm vào.

“AAAA…thằng khùng nào thế?”, giọng lanh lảnh của một đứa con gái quen thuộc vang lên. Và tôi nhìn xuống thì thấy nàng Madi vừa lồm cồm bò dậy vừa càm ràm, có vẻ như nó tông mạnh quá nên bị dội lui.
“Ấy chết! Cậu không sao chứ?”, tôi cố kìm để không phá ra cười trước cái vẻ ngố ơi là ngố đó của nó, và lợi dụng cơ hội đỡ nó đứng lên.
“Què chân rồi! Đồ bệnh hoạn! Đi đứng không chịu nhìn gì hết vậy?”, nó gạt tay tôi ra, gào lên tức tối, chân cà nhắc trông có vẻ đau thật.

“Tớ bế cậu về lớp nhá! Chân đau thế kia!”, tôi giả vờ có lòng tốt, dụ nó, đồng thời tiến tới như thể sẽ làm thật. Biết đâu đấy!
“Không! Ai thèm chứ?”, nó nhảy lui dè chừng, từ chối thẳng thừng ngay. Và tôi nhận ra chân nó không bị què chút nào. Dám lừa tôi cơ đấy!
“Què rồi kìa! Đừng ngại!”, tôi tiếp tục giả điên chọc nó, cười gian tà, tiến tới cầm lấy tay nó.
“Không cần! Hì! hết rồi…”, nó cười cầu hòa, vội đánh trống lảng ngay, “Thật ra tớ sang lớp tìm cậu, chuyện tối qua ấy, tớ định nhờ cậu giúp tớ làm hòa với Exdi!”
Gì? Sao không dưng muốn làm hòa với Exdi? Chả phải cắt đứt tình bạn rồi sao? hay là có đứa nào lừa phỉnh nó?
“Bộ điên hả? Theo trí nhớ siêu phàm của tớ thì hai người đường ai nấy đi rồi mà?”, tôi khoanh tay hỏi, ra vẻ ngạc nhiên lắm lắm. Mà nghe cứ như một cặp tình nhân chia tay ấy, làm tôi nhớ lại cái vụ thác loạn tối qua…
“Ừ”, nó bỗng cười toe, mặt rạng rỡ, đôi mắt sexy càng hút hồn hơn, “Nhưng tối qua sau khi nhắn tin với cậu, tớ gặp Nodi, cậu ấy giải thích cho tớ biết nỗi khổ tâm đấy là gì rồi”
Quá hay! Thằng Nodi vào cuộc rồi sao? Nó đã quyết tâm dùng thằng Exdi để lôi kéo và gây thiện cảm với con bé. Mà thằng đó đã bịa ra cái thứ tởm lợm gì nhỉ? Tất nhiên không có vụ fall in love ở đây rồi.
“…cho nên tớ đến nhờ cậu giúp tớ nói với Exdi là tớ không giận nữa, cậu thân với cậu ấy như vậy mà”, con bé nói tiếp, cái giọng ngọt hơn cả đường phèn và mật ong trộn lại.
“Sao không nhờ thằng Nodi?”, tôi thắc mắc, chả hiểu thằng đại ca đang muốn làm cái khỉ gì.
“Ngại!”, nó gãi gãi đầu, trả lời ngắn gọn. Và trong một khoảnh khắc, tôi nhận ra ý kiến của nó về thằng Nodi kia đã thay đổi, chả biết vì lí do gì, nhưng là theo chiều hướng tốt. Sẽ thú vị lắm đây! Sẽ có một cuộc tình nhiều tay xảy ra trong tương lai gần, và mức độ sát thương sẽ rất sâu sắc…
next Chap 7


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.