Bạn đang đọc Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy) – Chương 51: Vỡ (2)
Chúng có nghĩ
“3,14
” lúc này là quá chóng vánh không nhỉ?
Thằng Nam bây giờ đã ngà ngà, vỗ đùi cười hô hố:
-Bọn mày nghĩ chia tay thì Madi có đi tự tử không?
-Nói bậy mày! -Thằng Cường bóp cổ nó, lay lay – Mày nghĩ nó nhẫn tâm thế à?
-Nhẫn tâm quái gì? Do Madi chứ!-Thằng Nam vẫn cười man dại- Ai bảo nhiều chuyện?
Mấy thằng kia cười theo, không phải mỉa mai.
Riêng thằng Thuận ngồi yên nhìn tôi nãy giờ, xong mới đúc kết một cách nghiêm túc:
-Tùy mày thôi, nếu thấy không chấp nhận được nó nữa thì chia tay cho khoẻ. Có điều, chắc Madi sẽ sốc lắm á, dù sao nó cũng ày hết rồi!
-Và đại ca sẽ bị nhiều đứa ghét, em thề!-Nhóc Zim nói thêm- Nhưng em ủng hộ đại ca, ha ha…
Tôi cười với cả bọn, xong đứng lên, nói gọn:
-Tùy thôi!
Trả lại tự do cho Madi thôi nào! Game over.
Làm thêm một ly nữa, tôi xách xe phóng tới Sunny Bar. Giờ này có lẽ Madi đang ở đó.
…
Tôi đoán bừa vậy thôi, nhưng sự thật là nó đang ở đó. Và điều ngứa con mắt là nó không ở một mình.
Dưới ánh đèn màu mè ôn dịch của cái quán bar chết giẫm, tiếng nhạc sàn xập xình chả ra sao, tôi thấy trên cái bàn nhỏ trong tận góc mà nó thường dùng để ngồi học bài, Madi và thằng bạn qúy hóa của nó đang cụng ly.
Hay lắm em yêu, vậy mà tôi nghĩ nó đi tự kỉ một mình cơ đấy, ai dè lại ngồi uống với trai. Nhìn cái mặt nó kìa, có gì gọi là buồn hay bực không? Chính xác là không.
Mẹ kiếp, tự dưng thấy mình giống một thằng rảnh đi soi mói thiên hạ!
Nhưng mà giờ tôi mới nhận ra, không có tôi thì nó vẫn có thằng khác ở bên cạnh, nhiều nữa là đằng khác. Nó xinh, nó giàu, biết cách làm người khác vui, thằng nào chả thích?
Tôi kéo ghế ngồi ngon lành giữa cuộc tâm sự của hai đứa chúng nó, không quên cười chân thành:
-Cho anh tham gia được không hai bạn trẻ?
Nụ cười trên môi Madi tắt cái phụt, ồ, không thích bị cắt ngang sao? Cười nữa đi chứ, vui quá mà!
Nó không nói gì, mắt nhìn xuống cái cốc sóng sánh thứ rượu chết tiệt của nó. Nhưng nếu tôi không nhầm thì có một nỗi sợ hãi vừa thoáng qua trong mắt nó.
Thằng Godi cười với tôi, kiểu đểu giả đúng style cờ hó:
-Mày đến đây làm gì?
Lạ à nha, thằng này trở thành quản lí của tôi từ lúc nào thế? Ô, mày làm v.ú em riết rồi sinh bệnh nghề nghiệp à bạn trẻ? Tội nghiệp chưa.
-Chơi, mắt lé hay sao không thấy? -Tôi tiếp tục cười ngây thơ.
Không hiểu sao thằng này đâm hiền đột xuất, không thèm xoắn lại tôi mà chỉ nói:
-Chỗ này bây giờ không thích hợp để chơi.
Vậy để cho hai đứa mày hú hí chắc?
Tôi chả thèm quan tâm Xpít nữa, đứng lên, cầm lấy tay Madi, lôi nó đứng dậy theo:
-Chúng ta cần nói chuyện!
Nó đưa mắt nhìn tôi, ánh nhìn mông lung khiến tôi chả đoán được điều gì, bàn tay nó khẽ run. Kệ, tôi cứ thế lôi nó đi, ra tới bên ngoài.
Xpít không hề ngăn cản.
Đêm nay trời không lạnh, thời tiết đã ấm lên rất nhiều so với mấy hôm trước. Không mưa. Cũng không có sao. Tóm lại là không có cái khỉ gió gì đặc biệt cả.
Madi bất ngờ rút tay nó ra, đứng hẳn lại khi chúng tôi vừa ra đến bên ngoài. Nó vẫn im lặng, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt hồi nãy.
Nó sợ hả? Sợ cái gì? Đoán được tôi nghĩ gì sao?
-Rốt cuộc em đang làm cái trò gì vậy? -Ngó nó một lúc, tôi hỏi.
Mắt nó mở lớn hơn một chút, rồi nhanh chóng hướng xuống nhìn mặt đất.
Im lặng.
-Nói đi chứ, muốn cái quái gì? -Tôi hỏi lại.
Đừng có chơi trò xem ai kiên nhẫn hơn ở đây. Tôi không rảnh làm ma nơ canh cùng nó. Có gì thì phun toẹt ra đi, đừng có làm bộ nữa!
-…- Nó vẫn say sưa ngắm cái mặt đất như thể đời đếch có gì đẹp hơn.
-Hay là…-Tôi bắt đầu hỏi đểu, dụ nó mở miệng-… cho rằng anh không có tư cách nói chuyện với em?
Thế quái nào…
-Không, không phải vậy! -Câu đó có tác dụng ngoài ý muốn, Madi ngẩng đầu lên, mắt mở to nhìn tôi, vội vã nói.
Cái này gọi là
“có tật giật mình
” phải không? Well, tôi đang thắc mắc là cái tình cảm nó dành cho tôi có tẹo nào là thật không? Có vẻ như… Mà thôi, tôi nên trả lại tự do cho nó, bây giờ, tại đây. Và cho cả tôi nữa.
-Anh đừng giận em chuyện hồi chiều nhá, lúc đó…em không biết tại sao mình lại nổi cáu như vậy nữa, em…
-Không cần đâu! -Không đợi nó nói xong, tôi đã cắt ngang- Em có thấy là mình quá tham lam không?
Nó ngạc nhiên, ánh mắt sững lại nhìn tôi, giọng lạc hẳn đi:
-Ý anh là…
Chả hiểu sao trong mắt tôi lúc này, Madi không còn là một đứa đáng yêu hay hồn nhiên gì hết, chỉ là một đứa nhóc, à không, bây giờ nó thành đàn bà rồi, vừa rắc rối vừa mong manh, sợ đủ thứ. Nó nhận lỗi để làm gì, trong khi những điều nó nghĩ về tôi, về bạn bè của tôi toàn sai lệch hết?
-Em không thấy là…-Tôi ném ánh mắt ra ngoài đường, không nhìn bộ dạng đó của nó nữa-…em đã chọn một trong hai rồi sao?
Được rồi, tôi không muốn dồn nó vào đường cùng, nhưng nó không coi trọng tôi bằng đám bạn của nó đâu, thề đấy. Cho nên, đừng trách tôi, có trách hãy trách nó không biết điều.
-Anh…-Hình như nó đã hiểu ra điều gì, sự sợ hãi ngày càng rõ ràng trong giọng nói.
-Sao? Không đúng à?-Tôi nhìn lại nó, tự dưng thấy mình bình thản đến đáng sợ, mặc dù tôi đang cố diễn cho hợp cảnh một tí.
Madi nhìn xoáy sâu vào tôi, rồi nó chậm chạp lùi dần, lùi dần về phía sau. Cho đến lúc chạm vào bức tường của quán.
Nói gì đi chứ, cái biểu hiện đó để làm gì? Lúc chiều nó mạnh miệng lắm mà.
-Anh sai rồi, em không có ý đó! -Nó hít vào một hơi, rồi nói, giọng run run dù trời không lạnh.
Giỏi lắm, đến giờ mà vẫn bướng không chịu thừa nhận.
-Đừng chối nữa, thẳng thắn đi! -Tôi ra vẻ thất vọng lắm, bảo nó. Tự dưng thấy mình giống thằng Godi hôm nọ, cái hôm hội trại ấy. Thậm chí còn tởm hơn.
Nhưng kệ, điều tôi muốn lúc này là chấm dứt cái chuyện điên khùng này, vì Madi làm tôi phát chán với cái trò tôn thờ tình bạn chết rấp kia.
-Không! Anh đừng có quá đáng! -Nó gần như hét lên.
-Người quá đáng là em đấy, đừng có tham lam nữa! -Tôi nói đều đều.
-Em không tham lam!-Nó căm phẫn cãi lại, chỉ thiếu điều gào ầm lên cho thiên hạ nghe thấy.
Tốt lắm, gào lên đi! Chẳng thay đổi được gì đâu em ạ.
-Chúng ta dừng lại đi! -Tôi nhìn mắt nó, nói gọn.
Nói câu này với Madi dễ dàng hơn là tôi nghĩ. Không có gì đặc biệt cả. Lẽ ra chuyện này sẽ kéo dài hơn một chút nếu nó không ương bướng như thế này.
-Ý anh là…chia tay?-Nó bây giờ kinh ngạc thực sự, lắp bắp hỏi.
Chậc, không phải nó đoán được rồi sao? Sao lại biểu hiện như thế? Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ngu ngốc đó, tất cả đều do nó mà ra.
-Đó không phải điều em muốn sao?-Tôi thấy mình vu oan giá họa một cách trắng trợn, thậm chí không cảm thấy gì khi nó khổ sở như vậy.
Nó dường như không thèm nghe thêm nữa, người trượt dần, trượt dần xuống, tay cố bám vào tường như tìm điểm tựa, rồi nó ngồi hụp xuống trên đất, lưng tựa vào bức tường phía sau.
Cực kì thảm hại, Madi ấy. Thảm hại hơn tôi nghĩ. Lương tâm trỗi dậy đớp tôi một phát, khó chịu. Kể ra thật phũ phàng, nó đã cho tôi hết, mà giờ tôi không cần nó nữa. Nhưng tôi cũng chả quan tâm, trước sau gì chuyện này cũng phải xảy ra thôi. Vì nguyên nhân cơ bản chính là: tôi không yêu nó.
-Anh hết yêu em rồi, đúng không? -Nó nhìn xuống đất, giọng nói phức tạp nhiều cảm xúc, tôi không muốn hiểu.
Nó vẫn chưa biết là ngay từ đầu, tôi vốn dĩ không hề yêu nó. Nó mà biết, chắc sẽ giết tôi, sau đó đi nhảy cầu. Mà tôi chưa muốn cùng nó đi gặp ông vải, nên đừng cho nó biết thì hay hơn.
Tôi bước tới trước mặt nó, ngồi xuống, nắm lấy đôi vai đang run lên:
-Không phải, chúng ta không thể tiếp tục được. Chúng ta đã chọn sai rồi, chúng ta khác nhau.
-Không! -Nó gạt tay tôi ra, đưa hai tay lên bịt tai, lắc đầu lia lịa, giọng đầy đau khổ- Đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe! Tôi không muốn nghe gì hết! Đừng nói nữa!…
Nước mắt nó chảy ra, nhanh và liên tục, ướt đầm đìa trên đôi má. Nó khóc mà như không phải khóc, không giống như trước đây, vì không có tiếng nấc, chỉ có nước mắt tự động chảy. Như là mất kiểm soát. Đôi mắt đờ đẫn của nó nhìn vào một điểm hư vô nào đó. Như mất hồn.
Hai tay nó bây giờ ôm lấy đầu, như muốn chạy trốn khỏi mọi thứ, miệng lặp đi lặp lại một câu duy nhất:
-Tôi không muốn nghe!
Tôi có cảm giác như mình vừa một tay đẩy nó xuống vực.
Chưa bao giờ tôi thấy nó mất bình tĩnh như thế. Có lẽ, nó không dám tin chuyện này lại xảy ra chỉ vì nó nói vài câu không hay. Nhưng xin lỗi, nó sẽ quên được thôi, quên tôi như quên một người đã từng đi qua đời nó. Có trách thì hãy trách nó, đi yêu một thằng đểu.
Tôi bỏ mặc nó ngồi đó, lặng lẽ ra về. Dù gì thì nó cũng chả chết được đâu. Tôi đã trả cho nó tự do rồi đấy. Mọi chuyện chấm dứt tại đây.
Tôi khốn nạ.n, đúng không? Ừ, nhưng đời mà, thiếu gì người khốn nạ.n như tôi chứ? Tôi và Madi chẳng qua cũng chỉ là đang tham gia một ván bài, tôi chơi gian một chút để nó bị thiệt thòi.
Đêm đã khuya…
Tôi nhắn tin cho Xpít, bảo đem nó về đi, ứ cần biết thằng đó sẽ nghĩ gì. Tôi nhìn cái hình nền điện thoại, đó là hình tôi chụp chung với Madi. Không biết bao lâu nó mới cười lại nụ cười tươi như vậy nữa. Trò chơi kết thúc rồi, nhóc ạ.
Ngó cái điện thoại một lúc rồi đổi hình nền khác, tôi chợt nhớ ra, hai cái dây đeo điện thoại hình miếng ghép mà bé Hoàng Anh tặng hồi chiều. Madi không có cơ hội cầm lấy món quà đó rồi.
_End chap 41_