Bạn đang đọc Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy) – Chương 4: Người đàn bà đẹp nhất.
“Nhìn xem, cảm giác của mày là thế nào? Đứt từng khúc ruột chứ hả?”, con liên
toét miệng cười hô hố hừ hự, huých nhẹ tay thằng Exdi một cái như khích
tướng. Nhưng có vẻ như con này không sung sướng gì, thật tâm nó không thích
thấy thằng Exdi bị vỡ tim mà chết đâu. Kể cũng tội.
“Chỉ là dỗ thôi mà! Em í đang khóc kia kìa!”, tôi biện hộ, cố tình gieo vào đầu
thằng Exdi 1 cái gì đó sáng sủa hơn, nhỡ nó đi nhảy cầu thì khổ. Nhưng cam
đoan là không có tác dụng rồi, bởi vì mắt nó đang tối lại và mùi sát khí tỏa ra
nồng nặc. Nó đang tức giận. Và cũng có cảm giác bị ăn đạp, chắc vậy.
Không cần biết vì sao Madi lại tiếp tục khóc lúc này, cũng chả cần hiểu đó có
phải là bạn bè an ủi nhau không, tôi chỉ quan tâm 1 điều là cái mặt thằng Godi
rất đáng ăn đấm, ăn dao càng tốt! Hề, cơ bản là thằng này vừa ôm vừa vuốt
lưng con bé, ra vẻ thông cảm, dỗ dành nhưng, khốn kiếp, cái đầu nó không
nghĩ vậy đâu. Mà điều kinh dị hơn là Madi cũng ôm thằng đó ngon lành, có lẽ
con bé cần sự cảm thông thật.
“Mẹ kiếp! Gai mắt quá đê!”, mấy thằng lớp tôi nhao nhao lên, chùi chùi mắt như
thể thấy cảnh gì kinh dị như phim siêu nhân heo không bằng.
“Thường thôi!”, thằng Exdi cuối cùng cũng bộc lộ quan điểm cao quý của mình
rồi quay mặt đi chỗ khác, lẩm bẩm vu vơ cái gì đó. Haha, đau tim rồi phải
không mày? Chối kiểu gì cũng vậy thôi!
“Ô………Ô…Ô….Sao kì vậy? Nè, mày nói 1 tiếng là tao sẽ bay vào phá 2 anh chị
í cho!”, thằng Hùng, một thành viên tích cực khác của Badboy, với cái vẻ muốn
lãnh sẹo, đập vai Exdi mà hiến kế.
Phá hả? Tất nhiên, nhưng từ từ đã.
” Nhảm!”, thằng Nodi buông lời nhận xét với cái kế đó, giơ tay lên xem đồng hồ
như thể không quan tâm thật, “Bọn mày đừng rảnh thế! Về sớm đi kẻo ông bà
già nhớ mà sinh bệnh đấy!”
Và nó nén nỗi đau thầm kín vào trong mà cổng trường thẳng tiến thật, đúng là
cố tỏ ra nguy hiểm!
” Ây da! Có ai muốn làm người xấu không? Nói thật là tao đang rảnh”, tôi nhếch
môi cười, hất mặt về phía bọn Ladykiller và hỏi cả lũ badboy đang đứng làm
khán giả phim tâm lí tình cảm sến vô cùng tận đó.
Và giống như mọi lần, cái lũ này lại sướng phát rồ lên như thể sắp được chích
heroin đến nơi rồi, ủng hộ ngay và luôn: “Có! Phá đi! Phá đi! Hahaha”
Chậc, có cảm giác mình trở thành gia sư dạy môn “Sống bệnh hoạn, nghĩ biến
thái, yêu thương ít đi” cho lũ ngốc mới dậy thì này ấy!
Con Liên giật nhẹ tay áo tôi, định nói gì đó nhưng đành thôi, hình như nó còn
nhăn trán nữa ấy. Còn thằng Exdi thì im lặng, chắc nó cũng mong có ai phá cho
đỡ đau mắt.
“Ê! Xem kìa! Mấy anh chàng đó là Badboy đấy, nổi tiếng chọc phá từ hồi còn học
tiểu học cơ!”, một em nào đứng gần đó chém với bạn, giọng eo ** nghe chói tai
lắm.
“Uầy! Nghe nói mấy cậu đó đối đầu với ladykiller lâu rồi phải không? mèng
mèng, nhìn đẹp trai quá!”, em bạn kia xuýt xoa. Liền sau đó là những lời bàn tán
xì xào về 2 phe, đa phần là “tia”
cái ngoại hình thôi, nhảm!
Vâng, và lũ bệnh mà mấy em ngưỡng mộ là Badboy đang kéo nhau lại chỗ dãy
phòng thí nghiệm rồi bu quanh 4 đứa Ladykiller, nhìn soi mói như thấy đồ độc
đắt tiền.
“Lượn đi!”, thằng Bảo đưa ánh mắt lạnh như tiền thường thấy rẹt qua chúng tôi,
phun một câu gọn lỏn.
Câu đó là dành cho tôi trước tiên, vì cái mặt tôi lúc đó vui tươi phải biết, Hề hề.
” 2 người đang làm gì vậy? Thể hiện tình cảm hả?”, tôi bơ đểu thằng Bảo, tiến
tới gần sát thằng Godi, hỏi ngây thơ.
Bọn Badboy phía sau ồ lên hưởng ứng như thể phát hiện ra cái chân lí gì khó
khăn lắm.
Điều đó ngay lập tức có tác dụng, làm Madi giật mình rời ra, mắt đỏ hoe và
sưng húp nhưng đã thôi đẫm nước. Con bé nhăn nhó nhìn tôi, ngạc nhiên xen
lẫn lúng túng.
Hóa ra nãy giờ nàng này khóc xong rồi mà vẫn cứ dính chặt lấy cái thằng đó!
“Mắt mày dùng để làm cảnh hay sao mà còn hỏi thế?”, thằng Godi buông con bé
ra, nở 1 nụ cười đầy ẩn ý, hỏi tôi, trông như muốn nói mày- làm- tao- mất-
hứng -quá âý.
“Ô! Hóa ra nãy giờ Madi khóc hả?”, tôi tròn xoe mắt lên ngó con bé, tay gãi gãi
đầu ra vẻ tội lỗi vì lầm tưởng và xen vào không đúng lúc, “Tớ cứ tưởng hai cậu
thích nhau!”
“Gì? Điên hả?”, Madi phủ nhận ngay, “Thích cái gì mà thích? Mà liên quan quái
gì đến cậu?”
Chẹp, chưa bao giờ em này ăn nói đàng hoàng với tôi cả, mặc dù xem biểu hiện
lâu nay thì nó không ghét tôi như ai đó, càng không sợ tôi tẹo nào.
Mà làm cho 2 đứa này tách nhau ra đã đỡ chướng mắt lắm rồi, nhiệm vụ phá
hoại đã thành công bước đầu. Bạn thân cái khỉ gì chứ? Hai đứa này, tức Madi và
cái thằng Godi cáo già kia thực ra là thích nhau đấy. Nhưng có vẻ như cả 2 đều
ngu 1 cách dễ thương là không hề biết điều đó, vì đã chơi với nhau từ nhỏ, cùng
trải qua nhiều chuyện và xem nhau như bạn thân. Hơn nữa, phương châm sống
của Madi là xem trọng tình bạn tới mức tôn thờ, chả biết có giống con Liên điên
kia không.
Tôi đã có sẵn trong óc 1 trò vui, tức là chia rẽ 2 đứa này ra để xem cái chuyện
này sẽ đi đến đâu, biết đâu được em í sẽ thuộc về Badboy?
“Có muốn biết tại sao thằng Exdi rời khỏi nhóm của cậu không?”, tôi cúi xuống hỏi nhỏ, đủ cho Madi nghe.
Nhưng vì gần nó quá nên một mùi tóc thơm dìu dịu bay vào mũi tôi. DỄ CHỊU
kinh khủng. Khốn kiếp, tự dưng thấy trong người bắt đầu nóng lên.
“Hả? Tại sao?”, con bé mở to mắt nhìn tôi, hỏi gấp, mắt ánh lên 1 tia hy vọng
mơ hồ nào đó về cái tình bạn
đã chết chìm đời nảo đời nào giữa nó và thằng Exdi.
” Tránh ra! Mày đừng đầu độc con nhà lành!”, thằng Godi đẩy tôi ra một chút,
đồng thời nhảy vào giữa tôi và con bé.
Tất nhiên là với thằng đó, một kẻ kinh dị hợm như tôi không có tư cách đứng
sát báu vật của nó.
“Ey! Làm gì dữ vậy? Không cho nói thì thôi!”, tôi tỏ vẻ hiền lành làm ơn mắc oán
cau mày nhìn thằng đó. Chắc cái mặt tôi lúc này thuyết phục lắm hay sao mà lại
khiến Madi tin tin, sụt sịt dò hỏi:
“Vì sao vậy? Nói đi mà!”
“Cậu thấy đấy, tớ rất muốn cho cậu biết nhưng mà…”, tôi chỉ thằng Godi, nhún
vai cười như bó tay, “Cậu chỉ cần hiểu bạn của cậu có nỗi khổ tâm là được rồi!”
“Hey! Nỗi khổ tâm là sao?”, Madi thắc mắc hỏi với theo khi tôi quay lưng bỏ đi.
Yes, nó đã lọt vào trò chơi rồi. Nó đã tin là thằng Exdi đó bất đắc dĩ mới phải
phản bội…
“Không có nỗi khổ tâm khỉ gió nào hết á! Đi về!”, thằng Quang gắt lên và lôi con
bé đi, không cho nó hỏi thêm nữa.
“Nghĩ xem nó có phải một người bạn thích thay lòng một cách vô cớ không?”,
tôi quay lui, khoanh tay nói cho Madi kịp nghe.
“Điên!”, thằng Godi buông lại một câu khinh bỉ rồi đi theo hai đứa kia. Tên còn
lại là Bảo cũng phắn.
“Mày nói gì với Madi vậy?”, Exdi thúc tôi một cái, đầy thú vị. Ít ra là nó đã không
phai nhìn cảnh tởm lợm hồi nãy nữa.
” Bảo mày thích nó”, tôi đáp bừa kèm một nụ cười ranh ma quỷ quyệt.
“GÌ???”, con Liên như shock chết đến nơi, trợn mắt nhìn tôi như nhìn quái vật.
“Muốn tạo scandal sao mày???”, lũ thánh vật không chết kia cũng phát cuồng
lên.
” Có thể”, tôi vươn vai cười thỏa mãn, liếc cái mặt nghi hoặc của thằng Exdi một
cái rồi đi thẳng…
Chuyện vui còn nhiều lắm. Nhưng cái cảm giác hồi nãy là gì chứ? Đừng nói là
tôi cũng bắt đầu đâm đầu vào thích con bé đó chứ? Điên rồi!
Tốt nhất không nên mang cái gọi là tình cảm đi ột kẻ nào khác, ngoài
mẹ…nhất định thế!
…..
Trời Hà Nội vào đêm đầu thu mát dịu, từng đợt gió từ ngoài cửa sổ lùa vào làm
mấy cái chuông gió kêu leng keng như muốn nhắc nhở chủ nhân đừng ném
chúng vào sọt rác kẻo tội. Tôi ngồi cạnh cửa sổ, ngó cái cảnh góc phố lên đèn
nhộn nhịp cùng những bóng người đi làm về muộn vật vờ như thiếu thuốc.
“Cha hàng xóm đi nhậu về bị xe “hun” chết tại chỗ rồi!”, trong tôi chợt văng
vẳng giọng nói nửa đùa nửa thật của một người đàn bà trẻ xinh đẹp.
Và trong một khoảnh khắc tự kỉ đỉnh cao, tôi thấy mình dần bé lại, ngồi trong
một màn đêm tối om, chính xác là trong 1 cái tủ đựng đồ chật chội.
Người đàn bà đó vừa mở cánh cửa tủ ra, cười xòa nhìn đứa con nít là tôi, vừa kể
như vậy.
“Chết”, đứa nhóc cù lần là tôi lặp lại 1 từ như cái máy, mắt mở to nhìn qua một
lượt từ trên xuống dưới của mẹ, tức người phụ nữ trẻ đó.
Mẹ bế xốc tôi ra khỏi tủ, đặt tôi ngồi xuống chiếc giường trải ga màu đen sì hơi
nhàu cạnh đó, rồi bước tới kéo rèm che cửa sổ lên.
Tôi nhìn đăm đăm xuống tấm ga, lại bắt gặp những thứ kinh dị để lại sau một
vụ quan hệ thân xác. Hồi đó tôi không biết mấy cái thể loại đấy có tên gọi là gì
nhưng vẫn biết chúng chả tốt đẹp gì sất. Yes, đó không phải là những đồ vật,
chỉ là những dấu hiệu thôi…
“Phố lên đèn rồi này! Ra đây ngắm với mẹ đi!”, mẹ nhắm mắt hướng ra ngoài
cửa sổ, cảm nhận làn gió đêm mơn man trên da thịt.
“Ngày mai sẽ mưa…”, tôi vừa ngắm mẹ vừa thầm nghĩ, chả hiểu tại sao.
…
“Rù rù…rù rù…”, cái iphone rung lên như bị động kinh làm đứt phăng dòng kí
ức trẻ thơ của tôi. Tôi quay vào trong phòng, nhìn vào màn hình điện thoại.
“Quạ đen” is calling..
Haizzz…lại là con “quạ đen” phiền phức đó, gọi làm gì cơ chứ?
Kệ xác nó, tôi tiến tới ngồi phịch xuống giường, ngắm tấm hình đóng khung cỡ
lớn treo trên bức tường màu cam huyễn hoặc. Cô gái với đôi mắt đen láy ẩn
chứa một nỗi buồn ma mị và một sự ma mãnh đáng yêu, trên bả vai trần trắng
nõn nà là một hình xăm con rắn độc điệu nghệ nhìn tôi qua bức hình. Tôi phì
cười, thầm nghĩ “Mẹ yêu của con, không ai đẹp bằng mẹ :)”
cmt nhé các ty