Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Chương 35: Người lạ nơi cuối con đường. (2)


Bạn đang đọc Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy) – Chương 35: Người lạ nơi cuối con đường. (2)

-Hư sớm quá đấy hai nhóc! -Thằng Godi có vẻ tiếc rẻ, mắt quét qua hai chúng tôi, có dấu hiệu nguy hiểm khi nhìn cái vẻ lúng túng của Madi. Hình như nàng muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời.
Tôi cười ranh mãnh:
-Có một sự ghen nhẹ.
Thằng này chai mặt thật đấy, quanh năm suốt tháng chưa bao giờ thấy nó tức giận hay mất bình tĩnh. Nó định đi nhưng nghe tôi nói vậy thì khựng lại, quay lui, nhếch môi cười đầy hứng thú:
-Muốn chơi không?
-Trò gì? -Chuyện hay, lâu lắm mới thấy thằng này “trẻ lại”.
Nó chuyển ánh mắt từ tôi sang Madi, rồi hỏi nàng như Diêm Vương chuẩn bị phán quyết:
-Nè nhóc, cậu có thằng này rồi thì không cần tớ nữa phải không?
What the lợn? Chào mừng qúy vị đến với một màn cải lương đặc sắc giữa đêm!
-Đâu có! Ha ha, đừng đùa chứ! -Madi hơi shock, cười khổ sở.
Hai đứa Ladykiller thân nhất nhóm đứng nhìn nhau mấy chục giây. Đến lúc rồi, anh sắp tan thành không khí rồi đây này! Hai đứa này kì cục vậy. Đừng có nói là ngay bây giờ, bọn nó sẽ diễn tiếp màn kịch “Anh và người ấy, em chọn ai?” à xem.
-Vậy được. -Thằng Godi cười rất đểu, vỗ vai tôi một cái như thân quen lắm, hỏi Madi tiếp -Chọn đi, với cậu thì giữa tớ và nó, ai quan trọng hơn?
Tuyệt.
Nó lên cơn rồi.
Mà khoan, câu này tôi cũng muốn hỏi. Thực ra thì quan điểm của nó có còn như hồi trước không, đại loại là bạn với bồ, ai quan trọng hơn? Sến kinh dị.
Đây cũng là điều khó trả lời dành cho bất cứ ai, dù ít ai được hỏi như thế.
-Không, đừng có đùa, tớ không thích! -Madi cười gượng gạo cố vớt vát lại điều gì đó.
-Chọn đại đi! -Giờ tới lượt tôi bảo nó, nửa đùa nửa thật-Nhắm mắt làm một phát là xong ấy mà!
-Không! -Nó lắc đầu nguầy nguậy.

-Tớ không đùa đâu nhóc, -Thằng Godi làm ra vẻ nghiêm túc, nhìn Madi tuyên bố xanh rờn-Nói đi, bọn tớ và BadBoy, cậu chọn bên nào ?
Thằng này chơi ác quá, con người ta còn chưa lớn, chỉ biết ham chơi mà đã bị ép tới giữa hai ngả rẽ rồi. Điều quan trọng là một khi đã chọn đi về một ngả, sẽ không còn cơ hội quay lại ngả kia. Đó là luật bất thành văn.
-…
Đáp lại thằng cờ hó là một sự im lặng kinh dị.
Dĩ nhiên rồi, nếu bắt tôi chọn giữa Madi và BadBoy cũng khó lắm, vì chọn bên nào cũng là con đường…chết.
Trong ánh sáng nhạt nhòa, tôi không đoán được trong mắt Madi chứa cái gì nữa.
-Cho cậu ba giây, nếu không nói thì giữa chúng ta chẳng còn bạn bè gì ráo! -Thằng Godi hồn nhiên như anh điên phán quyết- Một!
-Sến quá mày!-Tôi chịu hết nổi bảo nó-Đâu cần tới mức đó?
-Tao thích! -Nó chảnh choẹ nói rồi đếm tiếp-Hai!
-…- Madi vẫn im lặng.
Không biết Madi nghĩ gì, nhưng nó có vẻ không quá đấu tranh suy nghĩ, chỉ đứng bất động nhìn hai thằng thôi.
-Ba!
Ê, chọn đi chứ, chẳng vui gì cả.
-Không chọn bên nào hết. -Lúc tưởng chừng nó sẽ im cho tới cùng thì Madi lại nói nhanh, dứt khoát-Xin lỗi, nhưng nếu bắt tớ chọn một trong hai, thà tớ không có gì cả còn hơn. Tớ biết mình vẫn còn nhỏ, suy nghĩ chưa đúng đắn, nhưng với tớ thì hai người, cũng như Ladykiller và BadBoy, là quan trọng như nhau. Tớ không thể vì bên này mà bỏ bên kia được. Chịu thôi! -Nó nhún vai, cười bất cần- Nếu chúng ta không thể vui vẻ với nhau thì đừng quan tâm nữa!
Chết chưa, nó giận rồi kìa, thằng cờ hó này điên quá mà, không dưng đi hỏi một câu tối kị.
Nhưng mà, nó thực sự không chọn ai sao? Nghe cứ giả tạo thế nào, giống như phim ấy.
-Tớ mệt rồi, về ngủ đây! -Madi quay lưng bỏ đi, đưa tay lên vẫy chào tạm biệt, vẫn không có cảm xúc gì đáng nói, cứ lặng lẽ chuồn . Có lẽ nó chưa chuẩn bị tinh thần khi chuyện lựa chọn này lại xảy ra quá sớm. Đang còn vui vẻ, tự dưng bùm một phát bắt phải chọn lựa.
-Đứng lại! -Tuyệt, thằng Godi vẫn không chịu buông tha, gọi giật nó lại.

Madi dừng chân nhưng không quay lại, chỉ đứng yên. Thằng này muốn gì nữa? Ca cải lương xong chuyển sang chuyện tình Lan và Điệp hả?
-Chọn rồi thì đừng hối hận! Chúng ta đường ai nấy đi.-Xpít tiếp lời.
Ê, chuyện này ngày càng phức tạp. Không phải nãy giờ là đùa hả? Định cắt đứt tình bạn, cắt luôn quan hệ với nó à? Ăn không được đạp đổ?
Im lặng.
Tiếng bước chân xa dần. Thằng Godi bỏ đi, ung dung như vừa vứt bỏ một món hàng, một thứ không đáng giá. Lại một lần nữa, tôi thấy level nguy hiểm của nó tăng vùn vụt
Madi vẫn đứng yên. Đùa chứ, BadBoy và nó mới thân nhau cchưa lâu, làm sao bằng mấy thằng cờ hó đã chơi với nó từ nhỏ tới lớn được? Xét cho cùng, dù có thích nhau đến bao nhiêu, tình cảm đó cũng chưa đủ lớn để đánh đổi mười mấy năm bạn bè thân thiết, okay? Tình iêu của con nít ấy mà, mong manh và dễ vỡ lắm.
-E hèm, -Tôi lên tiếng, tự dưng thấy mình rộng lượng đến vô biên-Đi theo nó đi, trước khi quá muộn, tớ không nghĩ gì đâu!
Nó không chần chừ, quay lại và chạy vội về phía thằng bạn vừa bỏ đi, ném lại cho tôi một câu không có mở đầu:
-Sorry nhé!
Có lẽ lần này mày đã thắng, Godi ạ, mày diễn cực giỏi. Nhưng không phải vì thế đâu, chẳng qua tao không thích phá bọn mày như những lần trước. Có lẽ nên đóng vai lương thiện một lần, để trò chơi được kéo dài thêm một chút.
Và để xem xem, là ai phản bội ai?
———-
Người xưa có một câu rất chí lí: Nam vô tửu như kỵ vô phong, tạm dịch là:” Đàn ông có rượu vào thì như con kì đà mắc phong”, cho nên trò lố của những đứa con hoang đàng đêm nay vẫn chưa hết. Đám mấy thằng chơi thân nhất hội, bao gồm đại ca, thằng Thuận, con Liên, thằng Cường, Hùng, Nam, tôi và 15 thằng nữa cùng trèo lên nóc nhà nằm bàn chuyện đại sự, chỉ có Exdi là không có mặt vì không muốn làm gai mắt đại ca và chính mình. Dạo này thằng Exdi phớt đời lắm, không thèm quan tâm thiên hạ, chỉ lâu lâu ngứa mồm phán vài câu nguy hiểm thôi.
-Cho tao số của em mà mày nói chất đi, Assa! -Con Liên mở màn cho cuộc đàm đạo bằng một niềm đam mê truyền thống không thể xóa nhòa của hội: mê gái.
Nó có hứng với bé quân sư của “thằng nhóc” bên HHT hả?
-Làm quen hả? -Tôi quay tít con dao trên tay, mắt vẫn nhìn lên những chấm sáng trên bầu trời đêm lồng lộn, à không, lồng lộng. Tự dưng tôi cũng muốn gặp bé quân sư đó quá.
-Ừ, để xem nó có dễ thương bằng Madi không.

Con Liên vừa dứt lời thì cả lũ kia cũng giơ tay giơ chân:
-Cho tao nữa!
Cho bằng niềm tin hả? Anh không có số điện thoại của quân sư pro , chỉ có của thằng bê đê kia thôi, lấy không?
-Không có. -Tôi đáp gọn, cũng chả muốn chọc tụi nó làm gì, buồn ngủ quá.
Thằng đại ca bỗng dưng ngồi dậy, cười hỏi tôi:
-Cần bọn tao dẫn nó về đây ày không?
Nghe hay đấy, đại ca, mày trở nên tốt từ bao giờ vậy? Đây là truyền thống của du học sinh Campuchia phải không?
-Đi liền đi! -Con Liên đứng dậy vỗ tay cái bốp, khí thế ngất trời. Com này không mê gái tới mức đó chứ?
-Giỡn mày? -thằng Thuận nghi ngờ hỏi con Liên. Thằng này luôn tỉnh táo trong những chuyện mang tính học sinh nghiêm túc như thế này.
-Giỡn cái gì? -Tôi đứng dậy, cho dao vào túi, cười man dại, chỉ tay về phía trường HHT -Bọn mày giỏi thì đi luôn bây giờ đi!
Lúc đó đã hơn hai giờ sáng.
Bọn nó hò nhau đi thật.
Còn lại một mình, trong cảnh gió mát trăng không thanh, không gian im ắng chốc chốc bị xé toạc ra bởi tiếng ré của đứa nào đó vì nghe kể chuyện ma, tôi bật nhạc nằm nhắm mắt nghe trong tình trạng phởn. Cái cảm giác lúc này thật thú vị, giống như mình là kẻ tự do nằm lắng nghe tâm sự của bầu trời, không phải tính toán bất cứ chuyện gì, tạm rời xa thế gian ngoài kia. Dù không bình yên nhưng như vậy có lẽ là đã đủ.
“Tự do như làn khói, như điếu thuốc chưa từng cháy
Thả mình về đại dương như dòng sông chưa từng chảy
Vùi mình trong bóng đêm như chưa từng có ánh trăng
Đôi bờ vai lại buông lơi như chưa từng có gánh nặng…”
Bài “Chưa bao giờ” của DSK repeat tới lần thứ hai thì tôi có cảm giác ai đó đang tới gần. Mở mắt ra, tôi hơi bất ngờ khi thấy cái mặt của “thằng nhóc” bê đê hồi tối.
Nó đứng đó, lò đầu vào che mất bầu trời đầy sao trước mắt tôi.
-Thoải mái quá nhỉ? -Thấy tôi đang ngó nó bằng ánh mắt dành cho đứa vượt trại, nó cười đểu nói. Cứ như thể bạn bè lâu năm lắm rồi.
-Chào em! Bạn của em sao rồi? -Tôi tắt nhạc trên điện thoại, cười lại với nó.

Từ từ, hai giờ sáng rồi đấy nhé, nó sang đây làm cái quái gì? Nửa đêm đói bụng muốn ăn đòn chắc? Hơn nữa sao nó biết tôi ở đây?
Tỉnh như ruồi, nó ngồi xuống bên cạnh tôi, tay chống cằm, hình như nhìn ra phía xa, nói bằng giọng lạnh tanh:
-Em cái con khỉ! Tao là dân les.-Đoạn nó quay sang nhìn tôi, cười thân thiện-Chúng ta đấu lại đi!
Đấu cái con cẩu! Thua rồi còn bày đặt. Mà “chúng ta” gì ở đây? Nổi cả da gà. Còn nữa, nó bị les thật à, sao trông không giống? Ý tôi là không phải cái ngoại hình, tôi cũng có vài người bạn les nhưng không cư xử kiểu này. “Thằng” này gay nghe hợp lý hơn đó.
-Đang hỏi bạn của em mà! -Tôi cố tình bơ đẹp yêu cầu của nó.
Nó hơi nhăn mặt vì bị gọi là em nhưng vẫn cười, cái điệu cười rất con gái:
-Mày có ý đồ gì với bạn tao à?
-Chuẩn rồi. -Tôi nhận luôn-Bạn ấy tên gì ấy nhỉ?
Tự dưng nó cười ha há như hết thuốc, mấy chục giây sau mới nói đầy mời mọc:
-Anh thích chú rồi đấy, thẳng thắn gớm! Chúng ta làm một cuộc trao đổi, okay?
-Đổi gì? -Tôi có cảm giác nó sắp đề nghị một trò bỉ ổi..
-Đổi bạn của tao…-Nó không thèm giấu sự thích thú trong giọng nói, miệng vẫn cười-…lấy con bồ của mày!
Giờ thì tới phiên tôi cười lăn bò.
Bệnh, thằng này bệnh thôi rồi. Vui quá đi mất!
-Nghe buồn cười lắm hả? -Nó không quá shock, đứng dậy, tay đút vào túi, ung dung phán như vua-Bây giờ là vậy, nhưng sau này mày sẽ nghĩ khác!
Nó không đợi tôi dứt cơn đã điềm nhiên bỏ đi, được một lát thì quay đầu lại làm phát tự sướng:
-Nhớ nhé, tên của tao là AK!
_End chap 31_
Uầy, ảo lòi -_-!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.