Bạn đang đọc Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy) – Chương 2: Tình bạn có tồn tại???
“Cứu tớ với Godi, thằng điên đó bắt nạt tớ!!! :(“, con bé Madi ló đầu ra từ phía sau thằng khốn đó, nhìn tôi, mách lẻo một cách trắng trợn.
Hờ hờ, ai bắt nạt ai chứ? Con này muốn “chơi” tôi sao? Còn dám gọi tôi là “thằng điên” nữa!
Cơ bản là nếu ở cùng với 4 thằng bạn Ladykiller (ở đây là 3 nhưng lát sẽ bik vì sao nói là 4), Madi luôn được an toàn, Chưa bao giờ nó bị ăn đòn cả, dù nó có nổi khùng lên vì lờn thuốc nên muốn thử cảm giác mạnh cũng chả được. Tụi này có thể vì cái thứ tình bạn sến súa kinh tởm nào đó hoặc cái sĩ diện đàn ông này nọ mà xông vào bảo vệ con bé, dẫu cho “trăm thân này phơi ngoài bãi nội, nghìn xác này gói trong da ngựa, ta cũng cam lòng” (Trích Hịch tướng sĩ )
“Woa!! Tao có nhìn nhầm không Assa? Đường đường là một sát nhân bệnh hoạn mà lại đi bắt nạt một đứa con gái!!!”, thằng Godi vừa lắc đầu cười đểu vừa bảo tôi, cái giọng khinh bỉ chạy tới dương vô cùng.
Nhưng mà nó có nhầm không nhỉ? “Sát nhân bệnh hoạn” thì tất nhiên phải đi bắt nạt người ta rồi!
“No no no!”, tôi xua tay phản bác, “Ai bắt nạt nó chứ? Có cái điện thoại làm chứng, nãy nó ném bóng vào cái đầu bạc tỷ của tao!!!”
À mà nhắc tới cái đt, tôi mới nhớ ra là bà già kia đã ko gọi nữa. Haizzzzzz, tất cả là vì 1 con bé rắc rối đã phá hỏng cuộc đàm đạo của tôi.
“Hahahahaaaaaaaaa”, con bé đó phá lên cười sặc sụa, “Nổ vừa thôi cha nội!!!”
” Cậu bớt nói đi!”, thằng Godi lườm nàng ta một cái, hình như thằng này ko khoái ở cạnh một chú hề hay cười thì phải, khoanh tay dò hỏi Madi: “Cậu lang thang với trái bóng tới tận đây để làm gì hả?”
Hai thằng kia chỉ chờ có thế, cùng đồng thanh: “Tìm thằng Exdi phải không?????????”
(Exdi chính là thằng đầu tiên phát ngôn trong câu chuyện điên loạn này ấy, nếu bạn có trí nhớ siêu phàm. Nó tên Bảo Nguyên)
“Ko phải vậy!!!”, con bé gân cổ lên cãi, vẻ uất ức như con nít chính hiệu, “Tại các cậu ko thèm chơi với tớ nên tớ phải đi tự kỉ!!!”
“Tự kỉ kiểu gì lại đi dây vào loại người đó?”, thằng Godi chỉ vào tôi,” Nó ko làm gì cậu chứ?”
Yes, nó nghĩ tôi là quái vật hay dân biến thái mà cái mặt lộ vẻ kinh tởm thế kia? Chuyện hay đây!
“Vâng, tớ còn chưa chết, cảm ơn bạn hiền đã quan tâm!”, Madi nhảy sang một bên, ra vẻ bất cần nhìn thằng bạn.
Hai cái đứa này diễn trò sến thôi rồi. Lúc nào cũng vậy, cứ ở cạnh nhau là cãi nhau loạn xạ, mà vấn đề cũng do hoang tưởng mà ra, nhưng lần này là do thằng Exdi- thành viên mới của Badboy kiêm “kẻ phản bội” Ladykiller- mà ra. Thằng Exdi với Madi chơi thân lắm nên con bé vẫn cố níu kéo một tình bạn, trong khi thằng Godi ko chút tiếc nuối và 2 thằng còn lại máu dồn lên não hoặc lên tóc gì đấy. Mà tóm lại trong khi 2 anh chị này đốp qua độp lại thì tôi thành hơi nước, hoặc không khí, nếu không khí trong hơn và không ai nhìn ra hơn, ok?
“Ồn ào quá!”, tôi nhặt quả bóng rổ hồi nãy lại, đặt xuống gần chân rồi ngẩng lên bảo tụi nó “Đứng chém gió với mấy nhóc làm tốn thời gian của anh!”
Cơ bản là cần phải kết thúc cái trò nhạt nhẽo đàn bà này, và tôi nhắm cái đầu thằng Godi, đá một phát vào quả bóng…
“Bộp!!!”
Nếu trúng nó thì mừng vì level cờ hó của mình tăng thêm một bậc, nhưng nếu không trúng thì cũng ko mất cái gì. Thằng đó giỏi võ và phản xạ thì nhanh đừng hỏi, đại ca mà!
Quả bóng “xé gió” lao đi. Và ko ngoài dự đoán của tôi, thằng khốn kia đã cúi xuống né được. Nhưng ko dừng lại ở đó…
“BINH!”
Quả bóng cả gan va chạm thân mật vào lưng một kẻ xấu số vừa đi ra từ lớp 10 chuyên Tin đằng kia. Và kẻ đó chính là thầy giám thị iu dấu của chúng tôi. Một cú chụp ếch chuẩn men!!
Y như rằng một quy luật, tôi và 4 đứa kia cùng nhè cái lớp Lý của tôi mà chạy vào trốn, để lại một tiếng hét kinh thiên động địa có cả điều kiện cần và đủ để làm bầy chim đang đậu ngoài kia tan tác: “LÀ TRÒ NÀO OOOOOOOOOOOOOO ????”
Nhưng khi thầy mặt sặc mùi thuốc súng cộng với tên lửa hành trình tiến vào lớp tôi thì nhìn thấy một bầy học sinh đang ngoan ngoãn ngồi ôn bài, mặc dù đang là giờ ra chơi, mặt đứa nào đứa nấy tỉnh như ruồi. Tội lỗi!!!
Sau một hồi cố giữ bình tĩnh dò hỏi mà ko được gì, thầy đành ngậm ngùi đi ra không quên phán một câu hùng hồn: “Tôi nhất định sẽ tìm ra thủ phạm, đến lúc đó thì…trò đó sẽ chịu hình phạt thích đáng!”
Đợi cho trời yên biển lặng, bọn tôi mới phá ra cười (thật là ác ôn thất đức)
“Mày lại làm cái gì mà để cho thầy giận đến đỏ cả mặt vậy Assa? Có phải….”, thằng Exdi đang hỏi tôi chợt ngừng lại, khi mà trước mắt nó là 4 best friends của Ladykiller.
” Oh! Không ngờ lại gặp quân phản bội tởm lợm ở đây, phải về rửa mắt mới được!”, thằng Quang (Cradi), 1 trong 3 thằng Ladykiller làm ra vẻ kinh tởm khi nhìn thấy kẻ phản bội- Exdi.
“Haixxx, hôm nay ra đường giẫm phải phân chó, biết ngay là sẽ gặp điềm xui!”, thằng còn lại của nhóm đó, tên Bảo (biệt danh Baddi) cười nửa miệng, mặt lạnh như băng nghìn năm không gặp nắng.
Nhưng thằng Godi kia thì vẫn tỉnh bơ như con nai tơ.
“Bọn mày không muốn gặp tao thì có thể phắn khỏi đây mà, mời!!”, Exdi vẫn giữ vẻ bình thản, chìa tay đuổi khéo tụi đó.
Nó không để ý thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của con nhóc Madi – ánh mắt có chứa thứ gì lóng lánh như nước.
Và con Liên hay bốc đồng thì càng không quan tâm, tiến tới dùng hai tay đẩy hai thằng Quang và Bảo lui như khích tướng, không quên cảnh cáo : “Các cậu không có quyền mắng c.h.ử.i bạn của tụi này!”
Hê hê, con này luôn có máu anh hùng, máu liều thì đúng hơn. Giả dụ hôm nay mà xảy ra ẩu đả thì kiểu gì nó cũng là đứa khởi xướng.
Nhưng thằng Nodi – đại ca thì không có thích đánh nhau trong lớp, nên tôi đành tạm hoãn niềm đam mê “đẫm máu” của mình, can ngăn:
” Thôi nào các bạn trẻ, có gì chúng ta hãy thách đấu một cách công bằng!”
Mà khoan, thách đấu thì đâu phải là can ngăn, hô hô.
” Bọn tao không có rảnh chơi trò bệnh hoạn với tụi mày!”, thằng Godi cười (lại) đểu rồi nắm tay Madi kéo đi, “Về lớp thôi!”
Nhưng con bé này nổi loạn, vùng ra và chạy lại chụp cổ áo thằng Exdi, gào lên: “Cậu nói đi! Cậu ko phải kẻ phản bội đúng không???”
Cơ bản là nó với thằng này đã từng chơi với nhau rất thân, và lí do thằng Exdi tách nhóm cũng liên quan tới nó, có điều con bé đó còn lâu mới hiểu. Chậc, lại sến rồi.
” Tránh ra! Tớ là kẻ phản bội đấy! Thì đã sao?”, thằng Exdi gạt tay Madi ra, lạnh lùng nói, nhưng đây ko phải lời thật lòng.
Ladykiller đã từng thề thốt theo kiểu sặc mùi phim Khựa là sống chết có nhau bla bla…, thậm chí còn đặt biệt danh theo một kiểu. Nói sơ về mấy cái biệt danh rắc rối kia, đó là biệt danh được ghép từ chữ director, tức là đạo diễn, mơ ước của tụi nó, với những tính từ như good, mad, crazy, bad, excellent…Mà thôi, quan tâm làm gì? Cái chính là con bé Madi, tức Trịnh Hoàng Nguyên, đứa con gái mà tôi cho là dễ thương kia, đang òa lên khóc như một đứa con nít. Thật là thảm hại……….