Đọc truyện Sự Lột Xác Của Một Thiên Thần – Chương 39: yêu hay hận?
THÔNG BÁO NHỎ : mình- t/g bộ truyện- cần có thời gian nghỉ ngơi và ổn định lại tinh thần và mọi thứ. Dạo gần đây hình như tất cả mọi thứ đều đổ dồn lên mình, tâm trạng vô cùng bất ổn, nói thẳng ra là dạo này mình rất hay cáu gắt với mọi người nên các mối quan hệ hiện tại không được như trước. vì không muốn làm bộ truyện bị liên lụy chỉ vì những việc ngoài đời nên mình quyết định dừng lại chap ở chap 40 và mình sẽ ra phần 2 khi nào mình ổn định lại mọi việc. không phải là mình làm cái này vì mình không có ý tưởng nhưng thật sự mình nản và cảm thấy việc này thật vô nghĩa. bởi khi mình muốn ai đó đóng góp ý tưởng những lúc mình không có ý tưởng hay những lúc mình chỉ cần nghe câu nói:”cảm động quá” thì không hề được. mình biết truyện mình viết không hay nhưng mình vẫn muốn đưa cảm xúc vào trong từng nhân vật của mình mà… mình đã nghĩ được cái chap đau đớn nhất, bi thương nhất. vậy nên đừng nghĩ mình trốn việc, mình cũng không muốn cái thứ “tem” gì gì đó vì mình cũng chẳng hiểu nó…mình nói điều này là để nói ra nỗi lòng của mình còn nếu làm bạn nào không vui thì cho mình xin lỗi. phần 2 sẽ ra sau mong mọi người thông cảm.
vào truyện:
——————————————————————
anna mở mắt, đập vào mắt nhỏ là một nơi nào đó hoàn toàn xa lạ, chỉ toàn màu trắng. nhỏ đi vào khoảng không gian màu trắng kia, chợt nhỏ thấy bóng hình nào đó rất quen thuộc, mái tóc màu tím nhạt dài đến ngang người, trên người mặc chiếc váy màu đen, dài đến đùi, khuôn mặt quay về phía trước. anna thấy người này rất quen nên lên tiếng hỏi:
-“xin chào, cho hỏi ai vậy?” sau câu nói đó, người con gái kia nên tiếng
-“anna-sama! quên ta rồi sao?”
-“người là….nee-chan….là nee-chan phải không?”nhận ra giọng nói quen thuộc, anna nói, nước mắt dường như trực trào ra ngoài
-“em gái… tại sao em lại như vậy?” nee-chan (gọi là akira nha) lên tiếng
-“nee-chan nói vậy là sao?” anna nhíu mày khó hiểu
-“tại sao em lại đối xử với mọi người như thế?” akira chậm rãi nói
-“em làm gì sai sao? tại mọi người nói nee-chan là….”trong mắt ánh lên tia phức tạp, anna nói
-“ta là sát thủ, chẳng qua do sơ xuất mà ra…”akira quay người đối diện anna, đôi mắt vô hồn
-“vậy tại sao họ giấu em?” anna gần như hét lên
-“chính ta là người bắt họ phải giữ kín”akira nói
-” vậy nee-chan nói với em làm gì?” anna không bình tĩnh hỏi, nước mắt rơi xuống
-“không được khóc, em là đứa em ngoan, em sẽ nghe lời ta chứ?” akira đưa tay lau nước mắt nhưng lại không thể chạm vào, anna bất động. phải rồi nee-chan đã mất, ma và người không thể động vào nhau hoặc có thể là thiên thần nhưng không thể đâu, anna gật đầu chắc chắn và nói:
-“vâng”
-“trở về, bảo vệ những người em yêu thương” akira nở nụ cười nhàn nhạt, sâu trong đôi mắt đó là một nỗi buồn lớn.
-“khi em chết, em sẽ là quỷ?”anna lấy tay gạt đi nước mắt hỏi
-“sao em lại nghĩ vậy?” akira bất ngờ hỏi
-“thôi, em tự có đáp án, tạm biệt chị nee-chan”anna nói xong thì đi vào trong màn sương trắng. nhỏ mở mắt, là màu xanh quen thuộc, cười lạnh *trở về rồi sao?*
———————————————————————-
london-anh
trong một căn phòng làm việc, có người con trai đang nằm ngủ, có vẻ công việc quá nhiều mà làm cho người đó ngủ gục.
CẠCH…cánh cửa mở ra, một cô gái mang vẻ đẹp thiên thần nhưng lại chất chứa nỗi buồn khó tả, cô gái bước tới người con trai nằm ngủ,bàn tay đưa tới định chạm vào mái tóc nhưng lại hạ xuống. người con gái thì thầm:
-“kid, anh biết không? 10 năm anh yêu chị ấy thì 8 năm em yêu anh. em nhận ơn của cả 2, em cũng biết anh cái thứ tình cảm 10 năm trời rất khó để quên đi, em cũng vậy. cũng yêu anh, nhưng em nghĩ em rất ích kỉ, vì rất muốn độc chiếm anh làm của riêng em. nhưng em lại không muốn anh ở bên em là cái thân xác còn tâm hồn luôn đặt vào chị ấy. em cũng cảm thấy mình quá ngốc vì em đau vì một người, quan tâm một người, luôn cố gắng làm cho người đó vui, nhưng em nhận lại chỉ là “đau”và ” hụt hẫng” . mặc dù lúc đó em chỉ có thể tự mình gặm nhấm nỗi đau đó do anh vô tình ban tặng. anh yêu người ta trong bóng tối, nhưng chí ít anh cũng có thể đương đường chính chính quan tâm người ta. còn em, em chỉ có thể đứng 1 góc ánh tối, ngắm nhìn người con trai mình yêu vì một người con gái khác mà đau lòng. thật sự, em cũng là con người, là thứ có cảm xúc, có nỗi nhớ và có…tình yêu” hani nói một mạch, biết tại sao hani không khóc không? vì thứ cảm xúc đang đè nén kia, nó còn đau gấp trăm ngàn lần cái nỗi đau này. nhiều khi cảm thấy mình thật ngu ngốc, yêu người ta rất nhiều nhưng cũng không thể làm gì mà chỉ biết ôm lấy nỗi đau rồi tự mình nguôi ngoai. cầm bức ảnh lên, hani nở nụ cười, nụ cười nơi đáy vực.
trong ảnh là hình một nam và 2 nữ, người con trai chính là kid, người con gái là hani và nó-sarah. nó ngồi trên xích đu, đôi mắt xa xăm, kid đứng nhìn nó, môi nở nụ cười gượng ép,hani đang đứng dựa vào cây ngắm nhìn đường chân trời, nói là nhìn đường chân trời chứ thực chất là đang nhìn 2 người họ. một vài nỗi đau có thể không ảnh hưởng đến hani nhưng cứ một thêm một rồi lại thêm một thì làm sao hani có thể chịu đựng được. đau lắm khi yêu một người rất vô tâm….đặt khung ảnh xuống, hani bước ra ngoài, đem theo nỗi buồn sâu thẳm….
———————————————–
tặng chap này cho bạn BangHy1412 còn những bạn khác thì ở phần hai của truyện mình sẽ tặng chap sau nha. chân thành cảm ơn và cũng thật sự xin lỗi.