Sự lây nhiễm | The Infectious

Chương 52: Khoa Học Không Thể Nói Dối


Đọc truyện Sự lây nhiễm | The Infectious – Chương 52: Khoa Học Không Thể Nói Dối


Sự kiện bùng phát bệnh dịch tại Kingheat đã trở thành chủ đề thảo luận cho hầu hết các kênh tin tức trên toàn thế giới trong suốt ba năm qua, nhưng phần lớn những chương trình đó chỉ là giả định và suy đoán đến từ phía các phóng viên, người dẫn chương trình và những bác sĩ không chuyên.

Và hôm nay cũng như bao ngày khác, chuyên mục sức khỏe và phòng chống bệnh tật của kênh tin tức Watch7 lại lên sóng, nhưng để tiếp tục hiểu sâu hơn về bệnh dịch tại Kingheat, người xem lần này sẽ được gặp gỡ một trong những người làm việc trong lĩnh vực virus học.

Đây là một phần quan trọng trong chiến dịch nâng cao tỉ suất người xem, và cũng để vực lại danh tiếng cho kênh Watch7, sau khi kênh tin tức này vô tình phát một đoạn video có nội dung bạo lực chưa qua kiểm duyệt đến khán giả.
“Chào mừng quý vị đã quay trở lại với Watch7, tôi là Rasver và tôi sẽ đồng hành với quý vị trong chuyên mục sức khỏe ngày hôm nay, nhưng lần này chúng tôi sẽ bắt đầu với phần phòng chống bệnh tật trước, vì sao lại như vậy ? Vì hôm nay quý vị sẽ được nghe giải đáp về căn bệnh nguy hiểm tại Kingheat, cùng cách thức hoạt động cũng như cách phòng chống chúng từ những người làm việc trong lĩnh vực virus học.

Và không để mất thời gian của quý vị nữa, xin giới thiệu nhà virus học * đến từ viện nghiên cứu *.”
“Vâng…xin cảm ơn anh Rasver.” – Máy quay nhanh chóng chuyển hướng sang phía ghế dành cho khách mời, nơi một vị giáo sư già đang gặp khó khăn trong việc đứng dậy.

Có vẻ như chứng bệnh đau khớp đã khiến ông mất khá nhiều thời gian trong việc chào khán giả trước ống kính.
“Đây, để tôi giúp một tay…Ừm, rất cảm ơn giáo sư vì đã nhận lời đến với chương trình của chúng tôi ngày hôm nay.”
“Ồ không không, tôi mới là người vinh dự khi được mời đến đây mới phải.”

“Vâng, xin mời giáo sư ngồi ạ.” – Rasver và vị giáo sư nọ sau đó ngồi xuống giữa trường quay, nơi có một chiếc bàn trò chuyện mà phía nhân viên đã chuẩn bị từ trước để tiếp tục buổi ghi hình.
“Hôm nay chuyên mục của chúng tôi sẽ phiền giáo sư giải đáp một số thắc mắc từ phía khán giả.

Ừm…trong số những câu hỏi mà tôi có ở đây phần lớn đều liên quan đến, giáo sư biết đấy…“ – Vừa nói người tên Rasver vừa lấy ra một danh sách đầy các câu hỏi và đặt xuống bàn.
“Là Kingheat phải không.”
“Vâng, là bệnh dịch tại Kingheat.

Ừm…tôi biết là trước đây đã từng có rất nhiều kênh tin tức, cũng như báo chí và diễn đàn nói về chủ đề này, nhưng không may là tất cả những thông tin mà họ mang lại không hoàn toàn giải đáp được thắc mắc của người dân.

Chung quy lại thì rất là mơ hồ, giáo sư hiểu ý tôi chứ ?”
“Vâng, tôi hiểu, nhưng thú thật là những thắc mắc mà người dân đặt ra xoay quanh căn bệnh tại Kingheat ấy…có lẽ phần lớn đều đến từ phim ảnh, tiểu thuyết và trí tưởng tượng mà thôi.”
“Ý giáo sư là sao cơ ?”
“Ý tôi là những câu hỏi đó đều rất chung chung, chúng hầu như rất dài dòng và không bao giờ đi vào ý chính, thế nên tôi nghĩ nếu bản thân tự đặt ra câu hỏi dưới góc nhìn của khoa học, và sau đó tự mình trả lời thì nó sẽ tốt hơn.”
“…À, vâng, vậy xin mời giáo sư bắt đầu ạ.”
“Được rồi…đầu tiên tôi muốn nói đến cách thức lây lan của bệnh dịch, hẳn là ai ai cũng đã biết về nó rồi, những vết cắn, vết thương hở…vân vân….Nhưng điều mà mọi người chưa biết đó là những vết thương hở sẽ trở thành đường trung gian gây bệnh, chỉ khi nào người bị thương tiếp xúc với xác của những cá nhân mang mầm bệnh mà thôi.”
“Hừm…vậy nếu như ta băng bó và che chắn kỹ càng thì nguy cơ nhiễm bệnh sẽ được loại bỏ phải không ạ ?”
“99% là ta sẽ không bị lây nhiễm nếu như đã che chắn kỹ càng, nhưng hãy nhớ là tế bào virus cực kỳ nhỏ, vì vậy phải hạn chế tối đa việc tiếp xúc với những cá nhân mang bệnh, và nếu tiếp xúc thì phải chắc chắn rằng bản thân đã được trang bị đầy đủ đồ bảo hộ y tế.”
“Vâng, tôi hiểu ý của giáo sư rồi.”
“Đội ngũ nghiên cứu của tôi đã trải qua rất nhiều thí nghiệm trên xác của những tù nhân nhiễm bệnh tại nhà tù quốc tế.

Chúng tôi cũng đã có vài bước đột phá trong nghiên cứu vài tuần trước, và nó thật sự rất thú vị.”
“Bước đột phá đó là gì vậy ạ ?”
“Chúng tôi biết được rằng loại virus này là nhân tạo.”

“…Điều đó…có nghĩa là sao vậy ạ ?”
“Đến thời điểm hiện tại thì chúng tôi vẫn chưa rõ về nguồn gốc của virus, nhưng có một điều mà tôi có thể chắc chắn, đó chính là con người đã góp phần tạo nên căn bệnh quái ác này.”
“Nhưng dựa vào đâu-“
“Các thí nghiệm chỉ ra rằng tế bào của virus đã trải qua rất nhiều quá trình tiến hóa do tác động từ bên ngoài, chứ không hề đến từ tiến hóa tự nhiên.

Việc kết hợp giữa virus dại nguyên thủy và gen của loài dơi, sau đó dùng thuốc an thần để vận chuyển cả hai vào trong cơ thể vật chủ đã gây ra sự đột biến kỳ lạ.

Điều này đã lý giải cho tốc độ nhanh nhẹn và đặc tính ưa bóng tối của những cá nhân nhiễm bệnh.” – Tài liệu về những nghiên cứu của vị giáo sư nọ bắt đầu hiện lên từ phía màn hình lớn trong trường quay.
“…”
“Hơn nữa virus này đôi khi còn dựa vào sức khỏe và gen của con người nữa.”
“Ý giáo sư là ?”
“Có nghĩa là số phận của virus phụ thuộc hết vào sức khỏe của vật chủ, nếu như chúng không may xâm nhập vào những người đã có sẵn bệnh tật, thì chúng sẽ ăn mòn chất dinh dưỡng và giết chết vật chủ, nhưng vì không được cung cấp đầy đủ nên cơ hội để chúng có thể điều khiển được cơ thể của người nhiễm sẽ bằng không, điều này cũng đồng nghĩa với việc chúng đã tự kết liễu bản thân mình.

Còn đối với những người khỏe mạnh bình thường thì chúng sẽ biến đổi họ thành những con quái vật, như anh đã thấy đấy.”
“Tôi hiểu, nhưng tại sao lại dùng thuốc an thần để vận chuyển virus vào vật chủ nhỉ ?”
“Tôi cũng chẳng thể hiểu nổi, nhưng chuyện này thật sự quá điên rồ.


Ai mà nghĩ sự kết hợp của những thứ chẳng liên quan gì lại tạo nên một loại virus hủy diệt đến thế cơ chứ.”
“Ai lại có thể làm nên tội ác như thế này chứ…”
“Chẳng thể biết được, có thể là một tên điên nào đó trên thế gian này, một tên điên với bộ não của Albert Einstein.

Vậy là giờ mọi người đã không còn tin rằng loại virus này thật sự đến từ thiên nhiên nữa rồi nhỉ ?” – Vị giáo sư lúc này cố lấy hết sức mình và đứng dậy, ông bước đến trước ống kính máy quay, mặt đối mặt với người xem và nói.

“Này giáo sư, chờ đã.”
“Tôi khuyến cáo mọi người hãy cẩn trọng trước tất cả mọi thứ, đây không phải phim ảnh cũng chẳng phải là tiểu thuyết, những thứ mà mọi người đang thấy trên màn hình, chúng là thật.

Thứ quái quỷ này không phải là tác phẩm từ trí tưởng tượng của ai đó, nó đang hiện diện xung quanh các bạn, dù là vô hình hay hữu hình thì nó cũng sẽ bóp chết bạn-“
CHƯƠNG TRÌNH TẠM THỜI BỊ GIÁN ĐOẠN, XIN CHỜ TRONG CHỐC LÁT…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.