Đọc truyện Sự lây nhiễm | The Infectious – Chương 40: Chúc Ngon Miệng Thưa Chủ Tịch
Một phòng ăn kín với đầy đủ các món ăn từ đắt tiền cho đến chẳng thể mua được này quả thật rất hợp với một người như chủ tịch George, thái độ ung dung và bình thản đó của hắn ta thật đáng ngưỡng mộ, nhưng có lẽ bữa ăn hôm nay sẽ ngon miệng hơn mọi lần khi hắn ta được ăn cùng với người trợ lý đắc lực của mình.
Ngồi xuống đi nào David, tôi đã bỏ ra một khoản khá nhiều để đãi cậu bữa hôm nay đấy.
Vâng, nếu vậy thì tôi sẽ không khách sáo đâu thưa chủ tịch.
Ừ, cứ ăn thoải mái đi nhé.
…
À, tôi có thể hỏi chủ tịch một vài chuyện được không ạ ?
Được chứ, cậu cứ tự nhiên đi David.
Lý do gì đã thúc đẩy chủ tịch phát triển loại virus chết người này vậy ạ, có phải là vì tiền không ?
Nghĩ lại thì trước đây cậu chưa từng hỏi tôi câu này bao giờ nhỉ, tôi làm tất cả những điều này có phải vì tiền không ấy hả ? Không, không phải đâu.
Vậy ạ, nhưng hẳn phải có một nguyên do nào đó đứng sau mọi nỗ lực mà chủ tịch đã bỏ ra suốt ba năm trời chứ ?
Nguyên do à, thật ra nó cũng không tới mức phức tạp đâu.
Cậu thấy đấy, trước khi trở thành phó tổng thống thì tôi là người đứng đầu một công ty dược phẩm rất thành công, và cậu biết điều gì khiến tôi thích thú nhất khi nhắc đến những vấn đề có liên quan đến y tế không ?
Là gì vậy ạ ?
Là những căn bệnh, những chủng virus đấy, phải nói là tôi thật sự cảm thấy rất phấn khích khi được tận mắt khám phá chúng, dù qua kính hiển vi chúng chỉ là những con vi khuẩn bé nhỏ vô hại, nhưng khi xâm nhập vào một tế bào sống thì chúng lại chẳng khác gì một quả bom nổ chậm, không ai biết chúng từ đâu đến cũng chẳng ai biết mục đích tồn tại của chúng là gì.
Có lẽ chúng tồn tại chỉ để hủy hoại sức khỏe của con người và động vật mà thôi.
…
Nghe được những lời đó của tôi, hẳn cậu đang thầm nghĩ tôi là một kẻ điên phải không ? Chà, suy nghĩ đó của cậu đúng rồi đấy, phó tổng thống Kingheat, ông chủ của công ty dược phẩm Benefits With Nature chính là một tên tâm thần.
…
Tôi đã quá chán nản với việc chế tạo ra những loại thuốc để cứu người rồi, việc đó đối với tôi thật quá lãng phí tài nguyên và nhân lực, những gì tôi làm là bán cho người khác những viên thuốc đầy màu sắc với giá cả phải chăng, tất cả chỉ để giúp họ thoát khỏi một căn bệnh nào đó trong một khoảng thời gian nhất định, rồi thì sao ? Những căn bệnh đó quay trở lại và họ lại đến tìm tôi, cứ như vậy ngày qua ngày.
…
Sự nhàm chán đó là lý do duy nhất khiến tôi không muốn tạo ra những viên thuốc để chữa bách bệnh nữa, thử nghĩ mà xem, nếu như tôi thích thú với việc khám phá và tìm hiểu virus đến vậy thì cớ gì tôi lại phải tạo ra những thứ tiêu diệt chúng chứ ?
…
Thoát khỏi vỏ bọc của một doanh nhân trong ngành dược phẩm và trở thành một phó tổng thống quả thật là một quyết định cực kỳ sáng suốt nhất trong cuộc đời của tôi, và cũng nhờ vào vụ bùng phát kỳ lạ ở cái khu quân sự đó mà tôi mới có thể thỏa mãn được mong ước của mình suốt bấy lâu nay, ông trời đúng là có mắt khi giao quyền kiểm soát loại virus đó lại cho George Kelly này.
Vâng, tôi hiểu rồi thưa chủ tịch, ước muốn của chủ tịch quả thật là rất vĩ đại và điên rồ đấy ạ.
Tôi biết chứ, nhưng nó cũng không kém phần thú vị phải không nào ?
Mà chủ tịch này, chủ tịch có còn nhớ cái ngày mà tôi bước chân vào cái công ty này không ?
Nhớ chứ, lúc nào tôi cũng nhớ về ngày đó cả, ngày ấy trông cậu thảm hại lắm, không được tươm tất như bây giờ đâu.
Vậy chủ tịch còn nhớ tôi đã nói gì ở lần đầu gặp mặt không ?
Cái này thì khá lâu rồi nên chắc là bộ óc già nua của tôi cũng chẳng thể nhớ nỗi đâu.
Chẳng phải tôi đã từng nói là sẽ trả ơn chủ tịch vào một ngày nào đó trong tương lai sao, không nhớ nỗi à ? Vậy chắc cái này sẽ giúp cho bộ óc già nua của chủ tịch hoạt động đấy nhỉ.
– Nói rồi David rút một khẩu súng ngắn từ hông ra hướng về phía chủ tịch George.
…Này, chờ đã David, cậu làm gì vậy ?
Nhìn đi, đây là ơn nghĩa mà tôi hứa sẽ đền đáp đấy, kể từ bây giờ chủ tịch không cần phải lo cho cái đế chế bẩn thỉu mà mình đã gầy dựng lên nữa đâu, vì đích thân tôi sẽ tiếp tục con đường mà chủ tịch đã mở ra, nhưng tiếp tục theo hướng nào trên con đường đó thì tôi mới là người quyết định.
Bình tĩnh lại nào David…cậu, cậu làm sao vậy, cậu muốn gì hả ?
Tôi không phải là David, và đã bảo rồi, đây là ơn nghĩa chứ tôi nào có muốn điều gì từ chủ tịch đâu, tôi còn tưởng là chúng ta có thể sát cánh cùng nhau trên con đường mà chủ tịch đã dựng lên nữa kìa, nhưng thật là tiếc quá, trong khi tôi muốn trở thành một kẻ độc tài thì ước muốn của chủ tịch lại chẳng khác gì một tên thảm hại.
Khám phá sao, thích thú với mấy con virus và than vản về cái công việc bán thuốc dở hơi của mình à ?
Tôi…tôi…
Thật là ngây thơ quá, chủ tịch biết không ? Chẳng qua chủ tịch cũng chỉ là một lão già muốn trở thành một tên có máu mắt ở cái tuổi xế chiều này mà thôi.
Cậu…rốt cuộc cậu là ai vậy ?
Tôi là ai à, tôi chỉ là Navern thôi.
…
Giờ thì, vĩnh biệt nhé, ngài chủ tịch tâm thần.
KHÔNG, CHỜ ĐÃ-
Khi chủ tịch George còn chưa dứt câu, David đã dùng khẩu súng ngắn của mình và bắn thẳng vào trán của hắn ta, viên đạn chí mạng đó không chỉ kết liễu cuộc đời hắn mà còn là tất cả mọi thứ hắn đã một tay gầy dựng nên trong suốt quãng đời của mình.
Cuộc vui và tất cả tham vọng của hắn đã chấm dứt mãi mãi từ đây, nhưng đế chế của hắn bây giờ đã chính thức rơi vào tay của người mà hắn đã từng cưu mang và xem như đồng chí, như người một nhà, người đó chính là tên trợ lý hắc ám với cái tên giả David Liming, một kẻ đầy toan tính với những âm mưu đầy bí hiểm còn hơn cả hắn.
.