Sự lây nhiễm | The Infectious

Chương 36: Họp báo


Đọc truyện Sự lây nhiễm | The Infectious – Chương 36: Họp báo

“Tiếp theo xin mời quý vị đến với bản tin thời sự về tình hình an ninh trong nước. Mở đầu cho bản tin ngày hôm nay là một vụ việc khó tin và kỳ lạ vừa diễn ra tại sở cảnh sát Billrest vào 16 giờ chiều hôm qua. Dù vụ việc vẫn đang trong quá trình điều tra nhưng một số nhân viên cho biết rằng hệ thống mạng và phần mềm của sở đã bị tổn thất rất nặng nề sau khi một nhóm tin tặc tấn công vào và làm tê liệt toàn bộ hệ thống máy tính tại đây.””Hành động tấn công này được xác định là xuất phát từ một tổ chức khủng bố đã từng làm lây lan căn bệnh truyền nhiễm tại Kingheat ba năm về trước. Căn bệnh dại gây ra bởi loại virus bí ẩn đã phá hủy nền kinh tế và xóa sổ hầu hết người dân tại Kingheat đến thời điểm hiện tại vẫn còn là một dấu chấm hỏi lớn đối với thế giới, kể từ sau khi loại virus này xuất hiện trở lại tại nhà tù quốc tế Better Future vài tháng trước, chính phủ các nước đã kết hợp lại với nhau và chia sẻ thông tin một cách minh bạch hơn nhằm tìm ra nguồn lây chính của virus. Các thanh tra cho biết vụ tấn công mạng nhằm vào sở cảnh sát Billrest lần này là một sự đe dọa và tuyên chiến rõ ràng đến từ phía tổ chức khủng bố kia đối với giới cầm quyền nói chung và cảnh sát nói riêng.””Nhằm tránh tin vào những tin đồn không đúng sự thật về căn bệnh bí ẩn tại Kingheat, kính mong quý vị hãy theo dõi tin tức từ những nguồn đã được xác thực để tránh xảy ra những hậu quả đáng tiếc, hãy nhớ rằng tính mạng của toàn thể quý vị đều phụ thuộc vào sự minh mẫn và suy nghĩ đúng đắn của quý vị trước khi quyết định bất cứ điều gì. Bản tin thời sự đến đây xin được phép kết thúc, chân thành cảm ơn quý vị đã theo dõi, xin chào tạm biệt và hẹn gặp lại quý vị vào những bản tin lần sau.”Tòa nhà quốc hội tọa lạc tại trung tâm quận Highland, Cộng hòa dân chủ nhân dân Gensan.Phòng họp ứng phó tình huống khẩn cấp.19 giờ tối.”Xin mời giám đốc Houston Mackerly hãy đứng lên và phát biểu ý kiến của mình.””Trước tiên tôi xin cảm ơn tất cả các ngài đã bỏ chút thời gian để có mặt vào tối nay. Tôi rất mong là tất cả các ngài sẽ giúp đỡ phía cảnh sát chúng tôi trong việc ngăn chặn nguy cơ khủng bố sắp sửa nổ ra.” – Người đứng đầu sở cảnh sát Billrest đứng dậy khỏi bàn của mình và nói.”Có phải ý anh là vụ tấn công mạng nhằm vào sở cảnh sát vài ngày trước không ?” – Một nghị sĩ trong phòng đặt câu hỏi cho anh ta.”Vâng thưa ngài.””Trước khi đi đến kết luận đó thì các anh có điều tra ra được thiết bị nào đã đánh sập hệ thống an ninh của mình chưa ?””Chưa thưa ngài, hiện tại bộ phận cảnh sát mạng cho biết họ đã dò ra được khá nhiều địa chỉ IP, nhưng vì phần lớn trong số chúng đều có tín hiệu trùng khớp với thiết bị nhiễu sóng tại sở nên chúng tôi vẫn chưa thể xác định được.””Và điều đó có nghĩa là ?””Chỉ có một thiết bị gây nhiễu sóng được tìm thấy nhưng lại có quá nhiều địa chỉ IP trùng khớp với nó, nếu không xác định được địa chỉ nào đã phát đi tín hiệu đến thiết bị này thì chúng tôi sẽ không thể biết được nó đến từ nơi nào cả.””Nếu mọi thứ vẫn chưa rõ ràng như vậy thì sao anh có thể khẳng định rằng vụ tấn công mạng lần này có liên quan đến Kingheat chứ ?””Dựa vào báo cáo điều tra từ những nhân chứng có mặt tại sở vào ngày hôm đó thì chúng tôi có thể liên kết vụ tin tặc lần này với vụ án chưa có lời giải tại Kingheat thưa ngài.””Vậy báo cáo điều tra từ những nhân chứng đó đã cho ta những thông tin hữu ích nào thế ?” – Một nghị sĩ khác cũng đặt câu hỏi.”Họ nói rằng kẻ tấn công chúng tôi ngày hôm đó không phải là người lạ thưa ngài.””Ý anh là sao ?””Kẻ tấn công đó chính là người giữ chức phó tổng thống tại Kingheat có tên là David Liming, người đàn ông này dường như có quan hệ mật thiết với một người nào đó tại sở cảnh sát của chúng tôi.””Có quan hệ mật thiết sao, vậy cụ thể nó là loại quan hệ gì vậy anh Houston ?””Xin thứ lỗi vì điều này nhưng nếu tôi cố gắng giải thích tất cả bằng lời nói thì nó sẽ rất khó hiểu, các ngài có thể kiểm tra và hiểu rõ hơn thông qua chiếc thẻ nhớ này.” – Nói rồi Houston lấy ra một chiếc thẻ nhớ nhỏ màu đen trong vali và đặt lên bàn.”Nghe này anh Houston, chúng tôi không có thời gian để kiểm tra chiếc thẻ nhớ vớ vẩn này đâu, hãy giải thích tình hình cho rõ ràng đi.” – Một nghị sĩ tỏ vẻ khó chịu và nói.”Đó là Henry Westford thưa ngài.””Henry Westford, được rồi, vậy chúng ta biết gì về người này ?””Henry là một cai ngục đến từ nhà tù Better Future, kể từ khi vụ bùng phát tại nhà tù diễn ra, anh ta được xem như là một mắt xích cực kỳ quan trọng do có liên quan đến David Liming cũng như bọn khủng bố tại Kingheat.””Một nhân chứng bình thường thì không thể nào lại dính dáng nhiều đến vậy được, làm sao chúng tôi có thể tin vào điều đó đây ?””Nếu không tin thì các ngài có thể kiểm tra chiếc thẻ nhớ, tôi tin là mọi người sẽ hiểu nếu-“”Một lần nữa tôi đề nghị anh giải thích việc này một cách vắn tắt và rõ ràng nhất thưa anh Houston, chúng tôi không có thời gian-“”Vậy thì tôi cũng chẳng có thì giờ đâu thưa ngài, nhưng nếu muốn bắt được con cá to để lấp đầy cái bụng đói thì ta buộc phải đối mặt với sóng dữ mà thôi, điều đó chẳng phải đã quá rõ ràng sao ?””…””Lý do tôi và các ngài ở đây ngày hôm nay có lẽ tôi cũng không cần phải nhắc lại nhỉ ?””…””Tất cả chúng ta đang nằm trong tình trạng nguy hiểm và cực kỳ đáng báo động đấy thưa các ngài.””…””Tôi biết rằng các ngài đang phải nhân nhượng bọn khốn đó để đổi lấy hòa bình cho Gensan và phần lớn quốc gia trong khu vực, nhưng các ngài sẽ trì hoãn cơn khát máu của bọn khốn đó được bao lâu nữa đây, những ngày tháng yên bình này liệu có tồn tại mãi mãi hay không, các ngài có bao giờ suy nghĩ đến điều đó chưa ?””Chúng tôi rất hiểu ý mà cậu muốn nói Houston à. Nhưng Gensan hiện đang là quốc gia duy nhất trên thế giới có chính sách nhân nhượng đối với các tổ chức khủng bố, dù xấu hổ nhưng thật sự mà nói thì chính sách này đã giúp đỡ chính phủ và người dân chúng tôi rất nhiều trong những cuộc chiến với khủng bố trước đây, chúng tôi dường như đã cộng sinh một cách hoàn toàn tự nhiên với bọn điên đó vậy.””Tôi hiểu chính sách của quốc gia này hơn ai hết mà, nhưng đó chỉ là chính sách mà các ngài dùng để đối phó với bè lũ khủng bố cảm tử và mấy tên cực đoan chứ không phải với bọn sát nhân điên loạn với mớ vũ khí sinh học trong tay.””…””Vụ tấn công mạng lần này đã khơi mào một cuộc chiến lớn giữa cảnh sát và bọn khủng bố, sau tất cả những gì đã xảy ra, tôi e rằng việc che mắt dư luận và quần chúng nhân dân sẽ không dễ dàng đâu, chính vì vậy mà tôi rất mong các ngài sẽ tán thành và trao cho tôi quyền quản lý toàn bộ lực lượng đặc nhiệm có mặt tại Gensen này, à mà còn một điều nữa mà tôi chưa nói đến.””Đó là gì vậy Houston ?””David Liming không phải là tên thật của ông ta.””Ý anh là sao ?””David Liming là cái tên đã được thay đổi nhiều năm về trước rồi, hiện tại thì chúng ta vẫn chưa biết được tên thật của ông ta là gì cả.””Bỏ cái tên đó qua một bên đi, nghe này giám đốc Houston, anh thật sự muốn châm ngòi cuộc chiến này đến vậy sao ?””Tôi không phải và sẽ không bao giờ là kẻ làm điều đó đâu thưa ngài.””Cuộc sống bây giờ không phải đã rất tuyệt rồi sao Houston ? Nếu đúng như lời anh nói thì có thể mọi thứ sẽ không còn được lâu dài như trước nữa, nhưng nhân nhượng với bọn chúng vẫn còn hơn là phát động chiến tranh mà phải không ?””Không phải vô cớ mà tôi lại làm vậy đâu thưa ngài, tôi chỉ nghĩ đây là lúc mà bản thân tôi phải kết thúc những gì mà chỉ huy Alex còn bỏ ngỏ thôi.””Anh đang nói gì vậy ? Có thật là anh muốn đối mặt với bọn ác nhân đó không Houston ? Anh sẽ kéo theo hàng ngàn thậm chí hàng trăm người cùng chết đấy.””Nếu chiến tranh nổ ra thì dù ít hay nhiều vẫn sẽ có thương vong mà thôi, nhưng đối với tôi thì không, vì bản thân tôi đáng ra đã không còn trên cõi đời này từ ba năm về trước rồi.””Chờ đã, tiểu đội 205 gồm 12 thành viên trước đây còn có thêm cả một người lính tình nguyện, người đã không được nhắc đến trong bản báo cáo của EVO ba năm về trước, người đó là cậu sao ?” – Một nghị sĩ nói với một vẻ mặt thất thần.”Phải, chúng đã buộc chỉ huy Alex phải tuân theo những mệnh lệnh kinh tởm đó, anh ấy đã nghĩ rằng mình là kẻ duy nhất sống sót rời khỏi khu căn cứ đó, cái chết của những người đồng đội đã khiến anh ấy phải dằn vặt chính bản thân mình ngày qua ngày, chúng đã bắt anh ấy phải tin rằng chính anh ấy là kẻ đã đẩy họ đến với cái chết. Giá như tôi có thể gặp lại chỉ huy một lần cuối và nói lời cảm ơn với anh ấy, khốn kiếp thật.””Houston à.””Bọn ác nhân đó sẽ phải trả giá cho những gì mà chúng đã làm đối với tôi, đồng đội của tôi và những con người vô tội tại Kingheat, kể từ giờ phút này, Houston tôi hứa sẽ cho chúng nếm mùi tro tàn, tôi sẽ là người kết thúc cuộc chiến này một lần và mãi mãi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.