Đọc truyện Sự lây nhiễm | The Infectious – Chương 33: Ngài phó tổng thống
Vài phút cuối trước khi cuộc gọi giữa Josh và thanh tra Kleton kết thúc, một kẻ tự nhận làm việc cho George Kelly đã liên lạc đến sở cảnh sát Billrest bằng cách hack vào hệ thống và chiếm quyền kiểm soát của toàn bộ máy tính, động thái đầu tiên của hắn sau khi xâm nhập là gửi một tin nhắn đến tất các nhân viên trong sở qua loa thông báo trong phòng liên lạc khẩn cấp. Hắn ta cho biết sẽ không dừng lại cho đến khi nào được gặp và trò chuyện với Henry Westford. Sau khi rời khỏi bệnh viện, Josh và Henry đã nhanh chóng đến phòng điều hành, nơi mà có rất nhiều quan chức cấp cao của sở đang có mặt.
“Một trong hai cậu, ai là Henry Westford vậy?” – Khi cả hai vừa bước vào, một thanh tra trong phòng đã đứng lên và hỏi.
“Là tôi đây ạ.” – Henry trả lời một cách thẳng thắn.
“Vậy à, được rồi, cậu mau ngồi vào ghế đi, còn cậu, hãy chờ ở ngoài một chút đi.” – Vị thanh tra cho Henry vào và chặn Josh lại.
“Này, sao lại không cho tôi vào thế?”
“Nghi phạm muốn Henry chứ không phải là cậu, vì vậy nên làm ơn chờ ngoài này đi.”
“Nhưng…”
“Vào đi, hắn ta có lẽ đang rất nóng lòng muốn gặp cậu đấy.” – Nói rồi vị thanh tra kia đóng cửa lại và để Josh ở ngoài.
“Tôi sao ạ?”
“Phải, không biết vì lý do gì nhưng nếu cậu thật sự có dính dáng đến bọn khốn đó thì hãy giúp tôi một điều được không?”
“Điều gì vậy ạ?”
“Tới lúc đó thì hãy ngoan ngoãn mà tra tay vào còng nhé, nhà tù vẫn còn nhiều phòng lắm, nếu muốn tôi cũng có thể cho cậu đi luôn suất đặc biệt nữa đấy.”
“Vâng, tôi hiểu rồi ạ, sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu.”
“Chậc, làm gì mà lâu thế không biết, thanh tra trưởng à, ngài không cần phải quá bận tâm về chuyện này đâu, bọn này chẳng qua chỉ là lũ tội phạm vô danh muốn nổi tiếng nhờ vào cái tên sát nhân đó mà thôi.” – Vị thanh tra ngồi gần thanh tra trưởng lên tiếng.
“Phải đấy, chúng ta không nên phí thời gian vào bọn tội phạm như chúng nó làm gì đâu ạ.” – Những người khác cũng nói thêm vào.
“Xin lỗi, các ngài vừa nói gì thế ạ?” – Màn hình TV trong phòng đột nhiên sáng lên, trước màn hình lúc này xuất hiện một người đàn ông trung niên đeo kính với một bộ vest màu đen, rất giống với những gì mà mọi người đã từng miêu tả, ông ta đang ngồi trên bàn và hướng mặt về phía camera.
“Chà chà, vừa mới nhắc đã sống dậy rồi à, này thằng nhãi kia, mày có phải thằng vô công rồi nghề, rảnh rỗi lắm nên mới cả gan đụng đến bọn tao không hả? Đúng là bọn ranh chỉ muốn nổi tiếng-“
Một viên đạn bất ngờ bay thẳng vào phòng điều hành, phá vỡ cửa sổ và giết chết vị thanh tra nọ khiến những người khác sợ hãi và không dám rời đi dù chỉ là nửa bước.
“Ôi trời, đúng là phải thấy đổ máu mới biết đường im lặng mà, phải biết lịch sự trong một cuộc nói chuyện chứ các ngài thanh tra ưu tú, à còn nữa, nếu ai muốn chạy thì cứ việc, tôi sẽ không ngăn cản đâu, nhưng nói trước là tôi sẽ không đảm bảo tất các người còn thở sau khi rời khỏi căn phòng này đâu. Giờ thì, để cho ta được trò chuyện với Henry Westford một cách bình thường nhé.”
“Ông thật ra là cái thứ gì vậy hả” – Henry nói với một khuôn mặt tức giận.
“Thứ gì sao? Cái đó hơi xúc phạm đấy nhóc à, mà có vẻ cậu và mọi người ở đây đang rất thắc mắc về điều đó thì phải, được rồi, xin tự giới thiệu, ta đây chính là bàn tay phải của tên sát nhân mà các người vừa nhắc đến lúc nãy đấy.”
“Bàn tay phải sao, vậy ông là David Liming sao?”
“Đã thấy qua màn hình rồi mà vẫn không tin vào mắt mình nữa sao, cậu đa nghi quá đấy, cái tính đó đúng là chẳng khác gì với bố của cậu cả.”
“Ông vừa nói gì cơ?” – Henry đứng bật dậy với một vẻ mặt bàng hoàng.
“Thì ta chỉ muốn nói là cái tính đa nghi và cứng đầu đó của cậu chẳng khác gì em trai của ta cả.”
“Em trai à, tôi không hiểu gì hết, ông đang nói cái gì vậy?”
“Cậu không biết cũng phải thôi, khi ta bị đuổi cổ ra khỏi nhà cậu còn chưa có mặt trên cõi đời này cơ mà.”
“…”
“Nhân tiện, ta không phải là David Liming hay gì cả, tên của ta là Navern, và ta chính là người bác được xem là đã chết của cậu đấy, thưa cậu Henry Westford.” – Nói rồi Navern chầm chậm lấy kính của mình ra và dụi mắt.
“Cái gì, ông đang nói rằng ông là bác trai của tôi à?”
“Phải đấy cháu trai à, ta thật sự đã thay tên đổi họ lẫn cái khuôn mặt này kể từ sự kiện đó rồi, thật tiếc là buổi đoàn tụ hôm nay lại không được như trông đợi của ta.”
“Mục đích của ông là gì?”
“Mục đích à? Cậu đang nói gì vậy?”
“Mục đích của ông khi nói ra cái sự thật đó là gì?”
“Chà, cậu điềm tĩnh hơn là ta nghĩ đấy. Câu trả lời là chẳng có gì cả, ta không được bất kỳ lợi lộc gì khi nói ra nó hết, và ta cũng chẳng trông mong gì việc cậu sẽ trở mặt với cái “công lý” mà cậu đang thi hành kia để đầu quân cho bọn ta đâu.”
“Vậy ông nói ra sự thật đó để làm gì?”
“Còn làm gì nữa? Cậu không thấy ta chỉ đang muốn hội ngộ với người thân trong gia đình thôi sao, đừng quá lạnh nhạt với bác trai của mình như vậy chứ.”
“Vậy sự kiện đã khiến ông thay tên đổi họ là gì thế, có thể kể cho tôi không?”
“Nói thật là không chỉ cứng đầu và đa nghi đâu, cả cái tính tò mò ngu xuẩn đó cũng chẳng khác gì thằng em ngốc nghếch của ta ngày trước nữa. Được rồi, quay về quá khứ một chút trước khi vào việc chính cũng chẳng chết ai cả, cũng là cơ hội tốt để các ngài thanh tra ưu tú đang có mặt ở đây thu thập dữ liệu mà phân tích đấy chứ nhỉ.”
“…”
“Bắt đầu nhé, cậu có muốn biết lý do vì sao ta lại trở nên hư hỏng như vậy từ khi mới sinh không?”
“Không, lý do cho điều đó là gì vậy?”
“Thật ra bố cậu và ta cách nhau đến tận 11 tuổi đấy, trước khi bố cậu ra đời thì ta, Navern này đã chịu biết bao nhiêu chuyện cay đắng đấy.”
“Cay đắng sao, được sống trong một gia đình giàu có và đầy đủ như vậy mà gọi là cay đắng sao?”
“Có thể đối với người lớn thì việc có hàng tỷ đô trong túi là hạnh phúc, nhưng đối với một đứa trẻ thì nó chẳng có nghĩa lý gì hết nhóc à, dù được sống trong cuộc sống giàu sang đó nhưng niềm vui trẻ thơ mà ta đáng được có thì lại không, bố mẹ đã cướp đi niềm vui đó từ ta, cậu có biết họ sẵn sàng vứt ta trong nhà hơn hai tuần với mớ thức ăn hết hạn để tiện cho việc làm ăn bên ngoài không?”
“Nó không đúng, ông đang nói dối-“
“Nghe này, ta đã nói với cậu từ trước rồi, ta chẳng được bất kỳ một lợi lộc nào khi nói ra những sự thật này đâu Henry à, và với cách trả lời như vậy thì ta có thể rõ là cậu chẳng biết một tí gì về quá khứ của cái nhà Westford đó cả.”