Sự lây nhiễm | The Infectious

Chương 31: Những kẻ biến chất


Đọc truyện Sự lây nhiễm | The Infectious – Chương 31: Những kẻ biến chất

“Chuyện gì vậy Josh?” – Thanh tra Kleton chạy đến và hỏi Josh.

“Là tiếng súng, nó phát ra từ phía của Henry.” – Josh nói với một vẻ mặt thất thần.

“Qua bên đó đi, nhanh lên nào.”

Cả hai nhanh chóng chạy về phía buồng giam nơi phát ra tiếng súng, khi đến nơi họ nhìn thấy Henry đang hướng súng vào một sĩ quan cảnh sát, cạnh đó là một phạm nhân bị thương với máu chảy ra từ bụng.

“Này Henry, anh đang làm gì vậy, bình tĩnh lại và bỏ súng xuống đi.” – Josh nói.

“Tôi không sao đâu, mau đưa còng tay cho tôi đi.” – Henry quay sang và nói.

“Nhưng mà-“

“ĐƯA CHO TÔI NHANH LÊN.”

“Được rồi…đây này.” – Nói rồi Josh lấy chiếc còng tay bên hông của mình ra và ném cho Henry.

“…”

“Ngồi xuống cho tao, thằng khốn kiếp.” – Henry còng tay sĩ quan kia lại và ra lệnh cho anh ta.

“Này anh bạn, anh có sao không vậy?” – Josh chạy đến đỡ phạm nhân bị thương kia lên, cầm máu cho anh ta và hỏi.

“Là Alex đấy, anh ta bị trúng đạn rồi, hãy gọi cứu thương đi, lặng lẽ thôi, đừng để bọn cảnh sát kia biết.”

“Alex à, nhưng mà làm thế nào?”

“Tôi cũng không rõ nữa, trước mắt hãy cố gắng cứu anh ta đã.”

“Được rồi.”

“Giữ tên này giúp tôi một chút thanh tra Kleton.”

“À, được thôi.”

“Mà Henry này, chuyện gì đã xảy ra vậy?” – Thanh tra Kleton hỏi.

“Tên sĩ quan đó đã bắn Alex.”


“Bắn Alex à, nhưng tại sao-“

“Tôi sẽ giải thích mọi chuyện sau, giờ ông hãy gọi thêm viện trợ ngay đi, chúng ta không thể tin tưởng ai ở đây đâu, súng của ông này.”

“Được, ta hiểu rồi.”

“Giờ ta nên làm gì đây Henry?” – Josh hỏi.

“Khi nào viện trợ đến chúng ta sẽ áp giải hắn ta về sở, sau đó tôi sẽ đích thân hỏi cung hắn.”

“Được rồi, vậy còn cô gái trong đó thì sao, cô ấy vẫn ổn chứ?” – Josh nói rồi chỉ tay vào phía buồng giam, nơi có một cô gái đang bất tỉnh.

“Tôi nghĩ là vậy, chúng ta cũng sẽ đưa cô ấy đi cùng luôn, về phòng nhân chứng rồi sẽ hỏi chuyện cô ấy sau.”

“Tôi hiểu rồi, NÀY MẤY NGƯỜI KIA, TRÁNH ĐƯỜNG NGAY CHO TÔI.” – Vừa nói Josh vừa dùng khẩu súng ngắn của mình hướng về phía những sĩ quan cảnh sát đang bao vây khu vực nhà giam.

“Chờ đã Josh, chúng ta không thể cứ vậy mà rời khỏi đây được đâu, hãy đợi viện trợ đến, khi đó chúng ta sẽ rời đi bằng trực thăng sau khi chuyển Alex đến bệnh viện, hiểu chứ.” – Thanh tra Kleton nói với Josh.

“Vâng.”

“JEFF KLETON, THẰNG KHỐN.”

“THANH TRA KLETON, COI CHỪNG.”

Thanh tra Frank bất ngờ xuất hiện với khẩu súng ngắn trên tay, hắn lập tức hướng về phía thanh tra Kleton và nổ súng, Henry nhanh chóng đẩy ông sang một bên và cả hai ngã xuống đất, với khẩu súng mà mình vừa đoạt được từ tay tên sĩ quan lúc nãy, Henry quay sang và nổ súng bắn trả. Những tên sĩ quan đồng lõa với thanh tra Frank cũng ngay lập tức lấy vũ khí ra và bắn về phía bọn họ, sự chống trả quyết liệt đó cho thấy chúng không hề quan tâm gì đến sự sống còn của tên sĩ quan đang bị Josh bắt giữ cả.

“CÁI QUÁI GÌ VẬY??” – Josh nói với giọng hoảng loạn.

“Hừ, tên khốn Frank đó muốn giết thanh tra Kleton đến vậy sao.” – Henry nói.

“KHỐN THẬT, chúng ta không thể nào địch nổi bọn chúng đâu, này thanh tra Kleton, khi nào thì tiếp viện đến vậy?” – Josh hỏi.

“Ta đã gửi vị trí rồi, họ sẽ gửi đơn vị đến đây sớm thôi.”

“Lâu quá, có khi nào họ cũng đồng lõa với bọn khốn này không vậy?”

“NÀO NÀO, MAU RA ĐÂY ĐI MẤY CON CHUỘT CHẾT TIỆT, CHÚNG MÀY KHÔNG THỂ TRỐN MÃI ĐƯỢC ĐÂU.” – Thanh tra Frank hét lên và cười một cách điên dại.

“Lần này chúng ta toi thật rồi Henry, thanh tra Kleton à.” – Josh buông súng xuống và nói.


“Cố lên, bắn trả chúng đi chứ.”

“Không nổi đâu, tôi hết đạn rồi.”

“Không thể nào…”

“…”

“Chờ đã, tiếng này có phải là?” – Từ nơi ẩn nấp, Henry quay sang và nhìn về phía cửa sổ.

“Đó là trực thăng cảnh sát, mọi người nhìn kìa.”

“TRÁNH XA CỬA SỔ RA ĐI JOSH.” – Thanh tra Kleton hét lớn.

Chiếc trực thăng viện trợ đã xuất hiện và bay gần sở cảnh sát Highland đến mức có thể thấy rõ cả người cầm lái ở bên trong, một toán lính đặc nhiệm được trang bị vũ khí đầy đủ nhanh chóng phá cửa và nhảy từ phía trực thăng vào trong, hai quả lựu gây choáng được ném xuống và chỉ trong chốc lát, mọi thứ dần trở nên trắng xóa và hoảng loạn.

“ĐỀ NGHỊ TẤT CẢ GIỮ NGUYÊN VỊ TRÍ VÀ BỎ VŨ KHÍ XUỐNG NGAY LẬP TỨC.” – Một tiếng nói phát ra từ chiếc trực thăng đang ra lệnh cho mọi người bên trong.

“BỌN KHỐN.” – Do đã che mắt lại nên thanh tra Frank chỉ chịu ảnh hưởng nhẹ từ lựu đạn choáng, ông ta vẫn còn đủ tỉnh táo để nói chuyện.

“BỎ SÚNG XUỐNG, NẾU KHÔNG CHÚNG TÔI SẼ NỔ SÚNG ĐẤY.”

“ĐỪNG HÒNG, KẾ HOẠCH CỦA BỌN TAO ĐANG RẤT HOÀN HẢO, KHÔNG THỂ DỪNG LẠI VÀO LÚC NÀY ĐƯỢC, TAO CHỈ CẦN GIẾT THẰNG KHỐN ĐÓ, CHỈ CẦN GIẾT THẰNG KHỐN KLETON ĐÓ THÔI.”

“BỎ SÚNG XUỐNG NGAY.”

“KHÔNG MỘT AI, KHÔNG MỘT AI CÓ QUYỀN CHỐNG LẠI GEORGE KELLY HẾT, KHÔNG AI HẾT!!” – Thanh tra Frank hét lên và hướng khẩu súng của mình về phía lính đặc nhiệm.

“NỔ SÚNG.”

Sau khi thuyết phục thất bại, lực lượng đặc nhiệm thuộc sở cảnh sát Billrest buộc phải nổ súng vào thanh tra Frank và kết liễu ông ta, người đứng đầu sở cảnh sát Highland sau đó đã gửi lực lượng của mình xuống và giải quyết vấn đề nội bộ, có tổng cộng 56 sĩ quan cảnh sát và nhân viên điều hành làm việc tại đây đã bị bắt do có liên quan đến vụ án.

Lời khai của họ đều chỉ ra rằng thanh tra Frank chính là người đã bí mật đề nghị họ hợp tác tham gia vào kế hoạch thủ tiêu ba nhân vật quan trọng tại sở cảnh sát Billrest, ông ta đã dùng một khoản tiền lớn để hối lộ họ, nguồn gốc của số tiền đó vẫn đang trong quá trình điều tra, và vì thanh tra Frank đã chết nên chi tiết về động cơ gây án vẫn chưa được giải thích một cách rõ ràng, cô gái từng làm việc cho đài truyền hình NFU mà Josh nhắc đến lúc trước có tên là Jennifer Erot, ba người bọn họ vẫn chưa thể tiếp tục điều tra do Jennifer đang trong tình trạng bất tỉnh sau vụ ám sát bất thành của tên sát thủ cải trang sĩ quan tại sở cảnh sát Highland.

Do mất máu quá nhiều sau khi đỡ hai phát đạn cho Jennifer Erot trong cuộc đột kích sở cảnh sát Highland, Alex Nicolson đã tử vong trên đường đến bệnh viện, anh ta đã thất bại trong việc giữ lời hứa của mình với Henry và mọi người về việc sẽ đồng hành cùng họ trên con đường bắt giữ George Kelly, có lẽ cái chết của Alex là sự trả giá cho những tội lỗi mà anh ta đã gây ra tại nhà tù Better Future và khu quân sự Goringmest. Ngoài Alex ra, có tổng cộng 11 người đã bị bắn chết trong cuộc đột kích sở cảnh sát Highland ngày hôm đó, bao gồm cả tên sát thủ cải trang sĩ quan.

Bệnh viện Dansion, Highland


10 giờ 52 phút

1 tuần sau sự kiện đột kích.

“Oh, chào Henry, anh đến sớm vậy.” – Josh ngồi trên băng ghế dưới khuôn viên của bệnh viện và gọi Henry.

“Chào anh, tôi cũng vừa đến thôi, cánh tay của anh sao rồi?” – Henry hỏi, Josh là người duy nhất bị trúng đạn trong cuộc đột kích, sau khi được đưa vào bệnh viện anh ta đã xin được ở cùng phòng bệnh với Jennifer để tiện cho quá trình điều tra.

“À, cũng đỡ hơn rồi, mà hôm nay đã là ngày thứ mấy rồi nhỉ?”

“Đã được một tuần rồi đấy.”

“Chà, cô nàng ấy bất tỉnh lâu thật.”

“Phải.”

“Mà anh có nghĩ ra được gì chưa thế?” – Josh hỏi.

“Ý anh là sao?”

“Ý tôi là anh định sẽ hỏi những gì sau khi cô ấy tỉnh lại?”

“À, tôi cũng chưa biết nữa, có thể là sẽ mở rộng câu hỏi thêm một chút, đúng là chunhs ta đang tìm kiếm thông tin về Zanish, nhưng để đề phòng thì chúng ta nên hỏi nhiều hơn nữa.”

“Đề phòng à, đề phòng điều gì vậy?”

“Anh biết đấy, chúng ta vẫn chưa rõ rằng liệu sau sự kiện ngày hôm đó ông ta có còn sống hay không mà.”

“À, tôi hiểu rồi, là biện pháp phòng hờ phải không.”

“Đúng vậy, anh hiểu nhanh đấy.”

“Thật là mệt mỏi quá.”

“Phải, nhưng nếu chúng ta không hành động thì tôi nghĩ vụ án này sẽ mãi chẳng có lời giải mất.”

“Tôi biết, tôi biết mà, chỉ là đôi khi áp lực từ công việc lại khiến tôi suy nghĩ tiêu cực thôi.”

“Vậy à, suy nghĩ đó là gì thế?”

“À thì, đại loại như là tại sao tôi phải bỏ thời gian và công sức ra nhiều đến vậy vì bọn tội phạm, có thể đối với anh thì sự thật về vụ việc lần này là cần thiết vì nó có liên quan đến cái chết của bố anh, nhưng đối với những thanh tra quèn bình thường như chúng tôi thì nó thật sự không phải là vấn đề.”

“Tôi hiểu, nhưng đó là bản chất của cái thế giới này mà, con người cần ai đó đủ dũng cảm và ngu ngốc để đứng lên che chắn và bảo vệ họ khỏi hiểm nguy, anh cũng biết con người là những sinh vật ích kỷ mà phải không?”

“Tôi biết, nhưng nó thật sự rất bất công đấy.”


“Ý anh là sao?”

“Thử nghĩ xem, chúng ta đánh đổi sinh mạng, đối mặt biết bao nguy hiểm để bảo vệ cho họ, bảo vệ cho cả những kẻ ăn không ngồi rồi nữa, và rồi thứ mà chúng ta nhận được là gì? Một khoản tiền lượng ít ỏi, thậm chí trong khi chúng ta đang phải đương đầu với biết bao khó khăn thì bọn tội phạm khốn kiếp như George lại xuất hiện, tôi chẳng biết phải nói gì hơn nữa.”

“Anh đang phàn nàn về chuyện lương bổng với tôi đấy à.” – Henry nói và cười khẩy.

“Không, không hẳn chỉ là chuyện đấy, đúng là sự chênh lệch giữa nó và mạng sống của chúng ta rất lớn nhưng đó chưa phải là thứ duy nhất mà tôi phàn nàn, chỉ là, tôi thấy công việc của những người như chúng ta cần được tôn trọng hơn thôi.”

“Vậy sao.”

“Phải, anh không thấy bọn nhãi ranh ngoài phố gọi cảnh sát và bác sĩ là gì sao, nào là lợn rồi lang băm…đủ loại hết.”

“Cái này thì tôi hiểu, khác với Frank, chúng ta có thể là những cảnh sát tốt, nhưng dân chúng thì lại không thấy vậy.”

“Vì sao?”

“Tôi cũng chả biết nữa, có thể số cảnh sát nhận hối lộ đang ngày càng tăng, thử nhìn vào trường hợp của thanh tra Frank là anh đủ hiểu rồi.”

“Ông ta có thể là một tên khốn nhưng chuyện tiền bạc thì tôi nghĩ ông ta không thiếu thốn đến mức đó đâu.”

“Áp lực từ công việc cũng có thể khiến cảnh sát tìm đến người dân để xả stress nữa đấy.”

“Anh nói phải, chán thật đấy, hay là sau này tôi đi làm cai ngục giống anh được không, có thể sẽ đỡ mệt hơn là bây giờ đấy.”

“Chà, tôi khuyên anh đừng nên làm vậy.”

“Nhưng mà-“

“Suỵt.”

“Có chuyện gì vậy.”

“Anh thấy cô y tá đó chứ?” – Nói rồi Henry chỉ tay về phía một nữ y tá có dấu hiệu khả nghi.

“Có, hướng đó à, hình như cô ấy đang đi lên phòng bệnh của Jennifer thì phải.”

“Đúng rồi, vừa nãy tôi trống thấy cô ta cầm theo một chiếc ống tiêm.”

“Ống tiêm à, chẳng phải đó là thuốc giảm đau bình thường à?”

“Tôi không nghĩ là vậy, lọ thuốc mà cô ta vừa bỏ vào túi áo trông rất lạ, có thể đó là thuốc độc đấy.”

“Vậy à, đúng là cô ta trông khả nghi thật đấy, chúng ta hãy quay lại phòng bệnh đi, theo dõi xem cô ta định làm gì.”

“Được rồi, ta đi nào.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.