Đọc truyện Sự lây nhiễm | The Infectious – Chương 10: Sự thật #1
Đã hơn hai năm kể từ khi xảy ra sự kiện bùng phát virus khiến hơn 70 triệu người thiệt mạng và hàng triệu người nhiễm bệnh tại Kingheat, sự kinh khủng và bí ẩn của virus đến nay vẫn còn là một đề tài nóng bỏng đối với những bản tin thời sự và các trang mạng xã hội trên toàn thế giới, có vô vàn thuyết âm mưu mà miệng đời dành cho con virus nhỏ bé này nhưng đối với chính phủ và các tổ chức có liên quan thì chẳng hề có bất kỳ sự phản hồi nào cả. Mặc dù đã bị nghiêm cấm nhưng giới báo chí vẫn cố gắng phơi bày sự thật về cơn đại dịch này, do đó một đoạn phim ghi hình trực tiếp đã bất ngờ được đài truyền hình NFU phát tán trong chương trình thời sự của họ ngay trước thềm hội nghị WWC sắp diễn ra
Nội dung của đoạn phim là cuộc trò chuyện kéo dài hơn 50 phút giữa các phóng viên và một người đàn ông bí ẩn, các nguồn tin không chính thức cho rằng người đàn ông này là một trong những vị giáo sư giỏi nhất từng làm việc cho tổ chức y tế EVO do những quan điểm y tế và hiểu biết của ông ta về căn bệnh cực kỳ chính xác, bản thân ông ta cũng đã thừa nhận mình là một trong những người đầu tiên được tiếp xúc với loại virus chết người này và đã có vô vàn nghiên cứu chuyên sâu về nó.
Một số thông tin cho rằng sau thời gian dài mất tích ông ta đã bất ngờ xuất hiện tại thành phố Heavening và may mắn được quân đội hộ tống đến một cơ sở cách ly an toàn nằm bên ngoài Kingheat trước khi nơi này chịu lệnh phong tỏa, những thông tin đầy đủ về căn bệnh đã lần đầu tiên được truyền đến người dân trên toàn thế giới, khác xa với những bản báo cáo mờ nhạt từ phía chính phủ suốt hai năm qua.
“Trước khi bắt đầu tôi xin gửi lời chào đến khán giả đang xem chương trình và cảm ơn mọi người đã để mắt đến buổi trò chuyện ngày hôm nay, xin chào giáo sư, hôm nay ông thế nào?” – Người phóng viên đặt xấp hồ sơ lên bàn và nói.
“Vâng cảm ơn anh, hôm nay tôi rất khỏe, chúng ta có thể bắt đầu ngay chứ?”
“À vâng phải rồi, sau đây tôi sẽ bắt đầu với câu hỏi đầu tiên của mình, theo ông thì căn bệnh chết người tại Kingheat có bất kỳ điểm tương đồng nào với các căn bệnh đã từng xảy ra trong quá khứ hay không?
“Mỗi năm có vô vàn con vi khuẩn, vi sinh vật và virus gây bệnh được tìm thấy trên khắp thế giới, trong đó đa số những virus được chúng ta tìm thấy thường rất là ít, hầu hết do cấu tạo yếu nên chúng chỉ có thể lây nhiễm cho thực vật và những động vật bậc thấp mà thôi, và cơ hội mà chúng nhiễm bệnh trên người là cực kỳ thấp, dựa trên những nghiên cứu của tôi thì điểm tương đồng giữa virus gây bệnh lần này khác xa so với những căn bệnh trong quá khứ.
Chủng virus này có một trình tự gen cực kỳ phức tạp và tách biệt hoàn toàn so với những virus khác, mặc dù được cho là dạng đột biến của bệnh dại nguyên thủy nhưng cơ chế lây bệnh của nó rất kỳ lạ và khó hiểu, sự biến đổi hình dạng và cấu trúc của nó còn tùy vào cơ thể của vật chủ nữa, và điều này thật sự là một hiểm họa khôn lường vì ta sẽ phải chế tạo vô số các loại vaccine khác nhau để có thể chế ngự nó, giống như căn bệnh thế kỉ HIV vậy.” – Nói xong vị giáo sư dừng lại, uống một ngụm nước rồi để tay lên bàn và chờ đợi câu hỏi tiếp theo.
“À vâng cảm ơn ông, vậy thì ông có suy nghĩ như thế nào về sự tàn phá của chủng virus này đối với Kingheat?” – Người phóng viên nhìn vào xấp tài liệu và hỏi.
“Đối với tôi đây là sự mất mát nặng nề nhất từng xảy ra tại Kingheat, bản thân tôi và gia đình cũng đã từng có quãng thời gian du lịch rất vui vẻ tại thành phố Yellowkey vào những năm 2000, quãng thời gian mà đất nước này vẫn còn đang trong thời kỳ phát triển, sự hưng thịnh cùng những thành tựu cao cả mà nhà nước Kingheat đạt được đến nay thật sự rất đáng khâm phục, thật không ngờ chỉ trong chớp mắt mà bệnh dịch lại phá hủy sự phồn vinh của đất nước này nhanh đến như vậy.”
“Vâng, quay trở lại với chủ đề xoay quanh căn bệnh bí ẩn này, ông có đánh giá thế nào về sức mạnh của những xác sống ăn thịt người–“
“Xin lỗi tôi phải cắt lời anh ở đây một chút vì cụm từ “xác sống” là không hề đúng với bản chất của những người nhiễm phải căn bệnh này.”
“Vì sao vậy thưa giáo sư?”
“Thay cho từ anh vừa sử dụng thì chúng tôi thường gọi họ là “người nhiễm bệnh”, đơn giản vì về mặt khoa học pháp lý họ thật sự vẫn còn là con người, virus chỉ chiếm lấy não bộ của họ chứ không hề chấm dứt hoàn toàn sự sống của họ, như anh thấy thì sau khi người nhiễm trải qua một số triệu chứng nhất định họ sẽ bắt đầu chìm vào giấc ngủ khá sâu, khi đó có thể anh nghĩ họ đã chết nhưng thực chất lại là không, đó chỉ là một quãng thời gian ngắn để virus có thể tiếp tục quá trình nhiễm bệnh của mình với mục tiêu chính là chiếm quyền kiểm soát bộ não.
Chính vì sự thật họ vẫn còn là người nên bất kỳ sự tấn công nào lên cơ thể cũng có thể gây thương tích cho họ. Việc chết vì mất máu vẫn sẽ diễn ra bình thường nhưng họ lại không cảm nhận được sự đau đớn đó, sát thương mà ta gây ra cho họ càng nhiều thì họ càng hung hăng hơn, từ đó sức mạnh và tốc độ của họ sẽ càng tăng thêm khiến ta buộc phải tấn công vào đầu để có thể tiêu diệt họ một cách triệt để nhất, và chúng ta chỉ sử dụng từ “xác sống” đối với những người chết đi sống lại mà thôi.” – Vừa nói ông ta vừa chỉ lên màn hình, nơi có những đoạn băng ghi hình về quá trình biến đổi của con người rồi giải thích.
“Vâng tôi hiểu rồi, đây quả thực là một thông tin rất hữu ích thưa giáo sư, tôi cũng như là tất cả mọi người đang xem chương trình này thật sự thắc mắc về một điều, trong suốt hai năm Kingheat bị phong tỏa, người dân ít nhiều cũng đã mất mạng hoặc là bị lây nhiễm rồi, và người dân cũng không còn trở thành con mồi của những người nhiễm bệnh nữa, vậy thì cơn thèm khát thịt người liệu có giết chết họ được hay không?
“Rất tiếc rằng câu trả lời là không thưa anh, vì virus này là một kẻ chuyên đi sao chép công việc của người khác và nó hoạt động theo cơ chế hệt như một loại ký sinh trùng, có nghĩa là sau khi tấn công toàn bộ cơ quan của vật chủ và chiếm được phần não, chỉ trong một vài phút ngắn ngủi nó sẽ trực tiếp phá hủy tất cả mọi thứ bên trong như gan, phổi, lá lách,….., biến cơ thể của người nhiễm thành một miếng thịt thối rữa trống rỗng cực kỳ ô uế chứa đầy tế bào gây bệnh và tiếp tục nhân bản. Virus vẫn sẽ tiếp tục bám lấy và không buông tha cho vật chủ dù cơ thể họ đã hoàn toàn suy kiệt, nếu như vật chủ bị giết virus sẽ bắt đầu thoát ra bên ngoài thông qua những vết thương lở loét hoặc những vết cắn và chờ đợi nạn nhân mới, nếu không tìm được nơi trú ngụ trong vòng 9 tiếng sau thì nó sẽ chết.”
“Những điều đó thật sự bất khả thi đấy thưa giáo sư, nhưng nếu như nó đã sinh sôi nảy nở rồi thì đâu cần đến thức ăn nữa?” – Người phóng viên ngạc nhiên hỏi.
“Thật sự giới khoa học chúng tôi cũng khó có thể nào mà hiểu hết được căn bệnh này, việc tàn phá những cơ quan nội tạng bên trong cơ thể của người bệnh là điều kiện cần thiết để virus có thể tiếp tục duy trì sự sống, việc chúng điều khiển người bệnh đi ăn thịt những vật thể sống khác là không vì một mục đích nào cả, chỉ đơn giản là nó muốn lây nhiễm cho càng nhiều người càng tốt mà thôi.” – Vị giáo sư trình bày lí luận của mình.
“Thật không thể tin được một căn bệnh quái dị như vậy lại có thể tồn tại được suốt hai năm nay.”