Sự Kiện Phòng 503

Chương 39: Bộc lộ rồi


Đọc truyện Sự Kiện Phòng 503 – Chương 39: Bộc lộ rồi

Hai nam sinh 20 tuổi mới nếm thử mùi vị là như thế nào? Ngụy Nhất Thần nhất định sẽ nói cho mọi người biết đơn giản chính là hai tầng lửa băng! Bởi vì mỗi ngày đều không nhịn được muốn kéo Cận Phi làm chút gì đó, mà mỗi lần sau khi hành hung thuận lợi, không tránh khỏi sẽ phải tu dưỡng thật tốt, bị Cận Phi đấm đá một trận rồi cấm dục vài ngày. Vì vậy, tháng ngày ăn được là hạnh phúc, tháng ngày không ăn được là bi thương, nhất là sáng sớm ngày hôm sau, khi vận động xong, nhìn người yêu mang theo ô mai mà chính mình gieo xuống nằm trong lòng ngực của mình, chỉ có thể nhìn không thể chạm, khiến Ngụy Nhất Thần sâu sắc cảm thán phúc lợi quá ít! Có điều cái này chỉ là Ngụy Nhất Thần cảm thấy, Cận Phi cũng không cảm thấy như vậy. Ở trong mắt Cận Phi, Ngụy Nhất Thần đã sắp tới trình độ cầm thú! Mặc dù mỗi lần anh đều cấm Ngụy Nhất Thần táy máy tay chân vài ngày, thế nhưng đến lúc cho phép Ngụy Nhất Thần táy máy tay chân tuyệt đối sẽ giày vò anh đến chết.

Điểm chết người chính là Ngụy Nhất Thần thích thử nghiệm các loại tư thế, thử xong còn hỏi cảm thụ của anh, Cận Phi thật sự có loại xúc động muốn một tát quất chết cậu. Về sau, Cận Phi rốt cuộc đối với quấy rối của Ngụy Nhất Thần không thể nhịn được nữa, dứt khoát chuyển về ký túc xá ở. Thế nhưng thực tế Cận Phi đã sơ xuất một chuyện là Ngụy Nhất Thần cũng ở phòng 503, cho nên ngoại trừ địa điểm thay đổi, bản chất lại một chút cũng không có thay đổi. Thời gian cứ như vậy chầm chậm trôi qua, không khí phấn hồng của hai tiểu tình nhân cũng càng ngày càng lớn mạnh, thường xuyên khiến cho lão Đại và lão Tam la to sáng mù mắt chó. Đoạn Nhiên cũng nói chuyện của bọn họ cho Từ Huy, kết quả phản ứng đầu tiên của Từ Huy là cái tai hoạ Cận Phi này cuối cùng cũng không còn gieo họa cho hắn nữa! Thời gian chớp mắt đã đến kỳ nghỉ hè, trải qua ôn tập cho nghỉ đông, kỳ thi thử cuối cùng trong kỳ nghỉ hè cũng tiến hành tương đối thuận lợi.

Sau khi Ngụy Nhất Thần tính toán ước chừng một hồi, cộng thêm điểm môn thể dục của mình, có lẽ cầm được giải vàng đặc biệt rồi. Nghĩ kỹ khoảng thời gian chung sống với Cận Phi, Ngụy Nhất Thần cảm thấy, đã đến lúc nói rõ với người trong nhà. Nên lúc Ngụy Nhất Thần gọi điện cho chị Phi thì Cận Phi cũng ở bên cạnh. Ngụy Nhất Thần mở loa ngoài, khi điện thoại vang lên, xưa nay Cận Phi đều không cảm thấy chờ điện thoại lại là một chuyện thống khổ đến như vậy. Bốn tiếng ‘tít tít’ vang lên chị Phi mới nhận điện thoại, không đợi Ngụy Nhất Thần mở miệng, chị Phi liền trực tiếp nói, sáng sớm ngày kia chúng ta bay về, con mang Cận Phi về biệt thự chờ chúng ta đi. Nói xong, cũng không đợi Ngụy Nhất Thần nói gì, đã cúp điện thoại. Ngụy Nhất Thần và Cận Phi hai mặt nhìn nhau, sau đó trong lòng thấp thỏm nói không nên lời.


Có điều dù sao Cận Phi cũng đã trải qua một lần, xoa xoa đầu Ngụy Nhất Thần đang ngồi bên cạnh, nói với Ngụy Nhất Thần “Chị Phi rất tốt, ít nhất không có tức giận, đi được tới đâu hay tới đó đi.”

“Đúng vậy, bây giờ có hối hận cũng không kịp rồi, may là có anh đi cùng với em!” Ngụy Nhất Thần bất đắc dĩ cười cười, sau đó cùng Cận Phi thu dọn đồ đạc, trước tiên về nhà mình dọn đồ, sau đó lái xe trở về biệt thự. Hai ngày này hai người ở đây đợi đến lúc chị Phi về cũng sắp ăn ngủ không yên, không ngừng tưởng tượng tất cả mọi chuyện có thể xảy ra và kết cục. Chẳng qua hai người lại chưa từng có kiên định tin tưởng lẫn nhau có thể cùng một chỗ như bây giờ. Buổi tối trước một ngày chị Phi trở về, Cận Phi và Ngụy Nhất Thần điên cuồng âu yếm một lần.

Ngụy Nhất Thần cho tới bây giờ chưa từng thấy Cận Phi chủ động như vậy, thậm chí những lần trước đều nhất định trình diễn tiết mục phản công nay lại không làm. Cận Phi dùng sức khiêu khích Ngụy Nhất Thần, nỗ lực nghênh hợp với Ngụy Nhất Thần, thậm chí buông thả theo cảm giác của bản thân mà lớn tiếng rên rỉ. Giọng của Cận Phi vang vọng khắp phòng Ngụy Nhất Thần, bên trong là bất an, là thấp thỏm, hơn nữa là nồng nặc tình yêu. Những thứ này Ngụy Nhất Thần cũng có thể cảm giác được, cho nên Ngụy Nhất Thần trái ngược với việc công thành đoạt đất trước kia, dịu dàng tột đỉnh, tựa như trấn an, tựa như đáp lại, hơn nữa là nói cho người mình yêu, mình cũng giống như anh, nhân định phải chăm sóc đối phương cả đời. Bởi vì biết máy bay của ba mẹ buổi tối mới đến, vì vậy mãi cho đến trời sắp sáng hai người mới chấm dứt, sau đó ôm nhau nặng nề ngủ.


Buổi trưa Ngụy Nhất Thần tỉnh trước tiên, tỉnh lại việc làm đầu tiên chính là nhìn đồng hồ, mới mười một giờ rưỡi. Kỳ thực Ngụy Nhất Thần cũng không biết vì sao, tuy rất mệt mỏi, nhưng mà vẫn không ngủ được, cảm thấy một luồng gió lạnh vù vù thổi trên người mình, nhìn Cận Phi còn đang ngủ bên cạnh, Ngụy Nhất Thần cuối cùng cũng coi như an tâm một chút. Cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán Cận Phi, trong mơ hồ Ngụy Nhất Thần dường như nghe thấy tiếng chó sủa. Chó sủa!! Nhà Ngụy Nhất Thần lúc chị Phi không có ở đây đều đặc biệt gởi honey cho người khác nuôi, chỉ có chị Phi trở về mới có thể mang honey về. Nếu honey đã trở về, vậy thì… “Cận Phi! Cận Phi! Chị Phi đã về!” Ngụy Nhất Thần cũng không cần biết Cận Phi mệt nhọc, nắm lấy bả vai Cận Phi mà bắt đầu lay, một giây sau Ngụy Nhất Thần đã bị đồng hồ báo thức mình đặt ở đầu giường đập ngay chính giữa, đầu lập tức xưng lên một cục.

Ngụy Nhất Thần “…” Đã quên Cận Phi khi thức dậy rất dễ tức giận… Ngụy Nhất Thần mất bò mới lo làm chuồng hai tay ôm cả người Cận Phi vào trong ngực, Cận Phi vùng vẫy cả buổi, cuối cùng cũng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, sau đó… “Bà mẹ nó! Không phải cậu nói chị Phi buổi tối mới đến sao!!! Làm sao bây giờ!!!” Cận Phi vội vàng dùng sức chà xát mặt, sau đó cơn buồn ngủ liền hoàn toàn bị hoảng sợ hù chạy mất. “Không có việc gì, cứ dựa theo kế hoạch lúc trước mà làm đi! Mặc dù hơi có vấn đề về thời gian.” Ngụy Nhất Thần thấy Cận Phi xù lông chính mình trái lại bình tĩnh. Đầu tiên là kéo Cận Phi thay lại quần áo sạch sẽ, sau đó cẩn thận rửa mặt, trước khi xuống lầu, hai người lại tổng kết các biện pháp come out trong tiểu thuyết để học tập, một hồi nữa nhất định phải nắm tay nhau xuất hiện, cùng nhau quỳ xuống, trước tiên nói xin lỗi, sau đó nói hai người muốn ở bên nhau, sau đó liền chuẩn bị sẵn sàng bị đánh.


Hít sâu một hơi, hai người nắm tay nhau cười cười, mặc kệ kết quả như thế nào, cuối cùng cũng đã nói rõ được tình cảm của chính mình. Hai người nghĩ như thế, mở cửa, sau đó, Ngụy Nhất Thần liền bị honey nhào tới. Cận Phi, Ngụy Nhất Thần “…” Ngụy Nhất Thần đẩy, Cận Phi ôm, thật vất vả lôi được honey từ trên người Ngụy Nhất Thần xuống, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy chị Phi và ba Ngụy đứng ở trước cửa nhìn hai người một chó bọn họ. Cận Phi và Ngụy Nhất Thần cùng ngây ngẩn cả người, sau đó nhìn thấy chị Phi vẻ mặt kinh ngạc nói “Lẽ nào hai đứa định chơi nhân thú?”

Cận Phi “…”

Ngụy Nhất Thần “…” Người này tuyệt đối không phải mẹ ruột của mình, người này thực ra là người ngoài hành tinh!


Ba Ngụy hiển nhiên sớm đã thành thói quen việc chị Phi thỉnh thoảng động kinh, vì vậy kéo vợ của mình qua, quay về phía Ngụy Nhất Thần và Cận Phi nói “Có phải hai đứa có lời muốn nói với chúng ta hay không?” Lúc này Ngụy Nhất Thần và Cận Phi mới phản ứng, vội vàng nắm tay nhau, cùng quỳ xuống, Ngụy Nhất Thần mới mở miệng.

“Ba, mẹ, con biết việc này hai người có lẽ đã sớm biết, nhưng con vẫn rất sợ, sợ hai đứa con không đủ thật lòng, sợ gặp phải trở ngại của hai người mà không thể kiên trì, cho nên trước khi hai người tức giận nghĩ không tốt về anh ấy còn không bằng thừa nhận trước tiên, nhìn kỹ rồi hãy nói. Giống như lúc trước con có gửi bưu kiện cho hai người, lúc động đất, Cận Phi hết thảy đều làm cho con cảm thấy, đời này con cũng sẽ không rời xa Cận Phi. Con biết tình yêu nam nam so với giữa nam nữ càng yếu ớt, nhưng mà có thể ở lúc sinh tử cứu mình, thì ngay cả tình yêu giữa nam nữ cũng sẽ không có mấy người làm được. Vừa nghĩ tới con có thể cứ như vậy mà mất đi Cận Phi, con liền cảm thấy cả người cũng đã chết một lần.

Thực ra con cũng không biết cuối cùng chúng con có thể đi đến cuối đường được hay không, nhưng con tin tưởng chúng con nhất định sẽ cùng nhau cố gắng, vì vậy xin lỗi ba mẹ, con không thể tìm con dâu cho hai người, muốn đánh hay không tùy hai người.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.