Đọc truyện Sự Kì Diệu Của Tình Yêu (The Magic Of You) – Chương 15
Chút ánh trăng lấp ló qua những áng mây cũng đủ để soi rõ con đường, bởi vậy không mấy khó khăn để tránh những ổ gà cũng như vết lún của những bánh xe ngựa. Và mặt đường cũng rất khô ráo. Đã ba ngày nay trời không mưa, do vậy không cần phải lo bị trượt ngã trên con đường lầy lội nữa.
Nỗi lo duy nhất của Amy là sẽ bị gã đàn ông điên rồ đó bắt kịp, kẻ nhất quyết sẽ trút tâm trạng thất vọng của anh ta lên cơ thể cô – nhưng không phải theo cái cách mà cô muốn. Cô không thể để anh làm chuyện đó. Thể nào anh cũng sẽ hối hận sau đó, mặc dù cô nghĩ là cô sẽ ân hận nhiều hơn – ít nhất là cái mông của cô sẽ như thế.
Dù sao đi nữa, cô tin chắc rằng cô sẽ thắng trong cuộc đua này, đặc biệt kể từ lúc cô chẳng nghe thấy tiếng bước chân nào trên lối đi của cô, như trước đó. Nhưng Warren đã có đủ thời gian và nỗ lực để trở nên điềm tĩnh hơn, bởi anh chẳng hề tỏ ra vụng về chút nào trong việc bám theo cô lúc này.
Nhanh như chớp bàn tay anh đã túm được áo choàng của cô, làm cho cô chạy chậm lại, rồi sau đó nắm lấy cánh tay cô, xoay cô ngược lại 180 độ. Thật không may, cô bị vấp khi quay lại, ngay lập tức đẩy anh vào thế mất thăng bằng. Cô lạc mất hơi thở ngay khi cô ngã xuống, với cả thân hình anh phủ lên cô. Khi cơn đau dần lắng lại cô hầu như chắc chắn sẽ phát hiện một hoặc hai chiếc xương gẫy nếu anh không trực tiếp ép lên chúng thế này. Cô chắc chắn là cô cảm thấy chúng bị gẫy.
Và anh đã không buông cô ra. Anh bắt đầu tách ra, nhưng sau khi nhỏm người lên một chút, anh bắt gặp đôi mắt mở to của cô đang nhìn anh, làn môi hé mở và hơi thở dồn dập, và với một tiếng rên rỉ, anh cúi đầu mình xuống thay vào đó.
Chỉ một cái chạm ngọt ngào giữa môi anh và môi cô đã khiến Amy quên hết sự đau đớn khi bị ngã của cô. Váy cô không đủ rộng cho phép anh hoàn toàn nằm giữa hai chân cô, trừ khi nó bị kéo lên, song chiếc váy vẫn ở nguyên như thế. Dù vậy có thể điều chỉnh lại tư thế này với một chân, nên anh chèn một chân ngay vào đó. Và hành động đó đã khiến cô vòng tay xiết chặt lấy anh và kéo anh nằm xuống.
Thiên đường, giờ đây cô lạc trong đó khi cảm nhận được sức nặng của anh bên trên cô. Nó thực sự khác biệt so với những nụ hôn khác ngay khi cô cố ép sát vào anh hơn nhưng hoàn toàn không thể làm được. Đó là sự hòa hợp hoàn hảo, và không hề có một khoảng cách nào giữa họ, và như vậy vẫn còn chưa đủ. Cô muốn nhiều hơn nữa.
Cả hai tay anh đều đặt trên người cô, một tay đỡ lấy đầu cô, tay kia ôm ngang sườn cô. Không cầm theo một nhánh cây nào cả, mà cô cũng không còn tâm trạng đâu mà nghĩ đến nó lúc này. Và rồi anh trao cho cô một nụ hôn say đắm ngay khi một bàn tay di chuyển lên phía trước phủ lấy ngực cô.
Nụ hôn này, một lần nữa, không hề giống những nụ hôn trước đây, khi bàn tay của anh vuốt ve cô, nhưng nó vẫn đúng là những nụ hôn của anh. Bàn tay anh vần vò dữ dội, ép chặt vào ngực cô làm cho chúng nhức nhối vì ham muốn, hai núm vú săn lại và khao khát ngập tràn cả cơ thể cô. Cô biết rằng làm tình với người đàn ông này chắc chắn sẽ rất tuyệt, nhưng nhận thức này không phải có được từ những kinh nghiệm của cô. Ngay từ khúc dạo đầu anh đã làm cho cô hồi hộp, run rẩy chờ đợi những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Thật là kỳ lạ, cô không hiểu làm cách nào mà ngay lúc này anh có thể đốt cháy cô, đem đến cho cô một cảm giác tuyệt đến thế, ngược lại với cô, anh biết chính xác những gì cần phải làm. Lúc này, anh không còn cưỡng lại đam mê nữa.
Anh giải thoát đam mê mãnh liệt đã bị kiềm chế bấy lâu và khao khát của cô đã đợi ở đó để giao hòa cùng anh.
Anh lăn tròn, đặt cô nằm trên người anh để anh có thể vuốt ve cặp mông của cô. Cả hai cánh tay anh ôm chặt lấy cô, kiểm soát từng cử động của cô, ép chặt cô vào phần nam tính đang căng cứng của anh, và rồi điều khiển cô từ từ chuyển động cọ xát vào nó qua cái áo dài mỏng manh của cô mà hoàn toàn không hề có ý cưỡng lại khao khát đang cuốn lấy anh.
Những cử động chậm rãi đó làm cô phát điên lên vì ham muốn. Những ngón tay cô ghì chặt lấy mái tóc dài màu vàng sẫm của anh. Cô hôn lên quai hàm, hôn lên cổ, cắn nhẹ vào tai anh, trong khi anh giữ cô ép chặt hơn và trượt bên trên chỗ phồng lên của anh, sự ma sát này đã đem đến cho cô những cảm xúc thật mãnh liệt mà cô chưa bao giờ nghĩ là nó tồn tại.
Họ đang ở giữa đường. Họ có thể bị bắt gặp nếu có ai đi tới mà cả hai người đều không biết, điều đó dứt khoát có thể xảy ra, và ngay lập tức sẽ phá huỷ thanh danh của cả anh lẫn Amy. Nhưng cô chẳng quan tâm, và cô đánh cuộc bằng hai xu cuối cùng của mình rằng Warren cũng chẳng quan tâm đến nó.
Không may làm sao, một chiếc xe ngựa đã đi đến thật, và họ thực sự không nghe thấy, thậm chí cũng không nghe thấy khi nó dừng lại ngay sát họ. May là người đánh xe chú ý đến vật cản trên đường và cho xe dừng lại. Hành khách trong xe, một mệnh phụ nổi tiếng của xã hội thượng lưu, thò đầu ra ngoài cửa sổ để xem đó là chuyện gì, nhưng từ góc nhìn đó, bà ta không thể thực sự trông thấy Amy và Warren đang lồm cồm đứng dậy sau khi tiếng hét ầm ĩ của người đánh xe cuối cùng cũng làm họ chú ý.
Bà ta, dù sao đi nữa, cũng hỏi gặng, “Ồ, chuyện gì thế, John? Và nếu anh nói với tôi đó là một trong những phiền phức do bọn cướp đường mang lại, tôi sẽ sa thải anh – đó sẽ là việc đầu tiên tôi làm ngay sáng mai đấy.”
John, người đang vui thích cao độ bởi đôi tình nhân dại dột, không nói gì thêm nữa, và dĩ nhiên không phải do lời đe dọa của quý bà. Bà ta hăm dọa sẽ đuổi việc anh ta ít nhất một lần một tuần, tuy vậy anh ta vẫn làm thuê cho bà ta tính đến giờ là đã được hai mươi năm rồi. Nhưng khi nói đến những tên cướp đường đã khiến anh ta nghĩ đây có thể là một mánh lới của bọn cướp để làm cho anh phải dừng lại.
Một cách thận trọng, anh ta hét xuống phía dưới, “Tôi không biết chính xác có chuyện gì, quý bà Beecham.”
Amy rên lên, vì nhận ra cái tên đó. Abigail Beecham là quả phụ của bá tước, một quý bà già cỗi hay gắt gỏng, người có độc một công việc duy nhất trong những ngày này là đào bới những lời đồn đại mới nhất để cung cấp cho những câu chuyện ngồi lê đôi mách. Bà ta chắc chắn là người tệ nhất có thể đến vào lúc này, và nếu bà ta tình cờ nhận ra Amy, sau đó có lẽ là Amy phải ngay lập tức gói gém hành lý để đi Trung Quốc mất thôi, không chút nghi ngờ gì về chuyện đó. Cô cần phải chui vào một bụi rậm và trốn trong đó. Cô không cần phải nghe Warren kêu lên mừng rỡ với cơ hội này, bởi vì anh ấy đã thấy Abigail Beecham và chiếc xe ngựa của bà ta như sự cứu nguy cho anh lúc này.
“Đừng lo, ông bạn,” anh nói với người đánh xe tên John. “Chúng tôi vừa mới bị cướp nên…”
“Cái gì cơ? Cái gì cơ?” Abigail gọi với ra. “Lại gần đây để tôi có thể trông thấy hai người.”
Warren định làm thế thì Amy đã kéo anh lại với một lời rít lên điên tiết. “Bà ta sẽ nhận ra khi trông thấy em! Nếu anh không chắc nó có nghĩa là gì, làm ơn nhớ đến một cuộc hôn nhân ép buộc đã diễn ra giữa hai gia đình chúng ta.”
“Vớ vẩn,” anh giễu, rõ ràng rất thờ ơ vơi sự mạo hiểm đó. “Chỉ cần đội mũ trùm đầu của cô lên thôi.”
Amy nghi ngờ chuyện đó. Anh chàng chết tiệt này hình như không chút lo lâu đến sự nghiêm trọng của hoàn cảnh vô cùng tai hại này. Anh ấy thực sự kéo cô về phía trước, ngay dưới ánh sáng của chiếc đèn trên xe ngựa, và dưới cái nhìn sắc bén của Abigail Beecham.
“Ai đang giấu mặt ở đây vậy, anh bạn trẻ?” Abigail rất muốn biết.
Warren nhìn thoáng qua vai để thấy rằng Amy quả thực đang ẩn mình thật, ngay sau anh, khuôn mặt cô hầu như nép hẳn vào lưng anh.
Bởi vì cuộc làm tình bị phá ngang, bị trái ý, và đơn giản là sự trả thù đang chiếm vị trí thứ nhất trong danh sách ưu tiên của anh lúc này, nên anh trả lời trắng trợn, “Nhân tình của tôi.”
“Anh chu cấp cho cô ta những bộ quần áo đẹp vô cùng.” giọng Abigail có vẻ nghi ngờ.
“Một người đàn ông sẽ dùng tiền của anh ta để làm vui lòng chính bản thân anh ta,” Warren trả lời với một nụ cười coi thường.
Vị phu nhân già lầm bẩm trong miệng, nhưng gạt bỏ lời trả miếng của anh lúc này. “Hai người trông như thể bị bỏ lại.”
“Phải,” Warren trả lời. “Bọn cướp đã lấy hết tiền và cả phương tiện đi lại của chúng tôi nữa.”
“Bọn cướp đường à?”
“Loại cướp ở thành phố,” anh thêm vào. “Chúng tôi bị đưa ra khỏi London.”
“Thật xấu xa! Ừm, hãy lên đây, và anh có thể kể cho tôi nghe về chuyện đó.”
“Quên đi,” Amy thì thầm sau lưng anh. “Em không thể chấp nhận cơ hội này.”
“Cô ta lẩm bẩm cái gì vậy?” Abigail hỏi.
Trước khi anh có thể trả lời, Amy báo cho anh thêm lần nữa. “Bà ta không tin anh. Bà ta muốn biết em là ai chết đi được, và bà ta sẽ tìm ra đấy.”
“Sự giúp đỡ của bà thật tuyệt,” là tất cả những gì anh nói khi anh mở cánh cửa của xe ngựa và đẩy mạnh cô vào bên trong.
Amy không thể tin nổi anh lại làm chuyện đó. Nhưng cô sẽ không làm thế đâu. Cô bước vào bên trong với cái đầu ngoảnh đi, nhưng cô đã bước ra ngoài qua cửa bên kia của xe ngựa.
Warren cũng làm y như vậy, dừng lại đủ lâu chỉ để nói với vị phu nhân đang sửng sốt, “Xin thứ lỗi, quý bà. Chỉ một lát thôi.”
Anh nắm lấy tay Amy chỉ sau vài yard ( 1 yard = 0,914m), bởi cô chỉ bước đi trong cơn tức giận, hơn là bỏ chạy. “Cô nghĩ cô đang làm cái quái gì thế?”
“Tôi á?” cô há hốc mồm vì điên tiết. “Hãy nói về anh ấy, bởi vì tôi biết chính xác những gì anh đang làm. Anh đã không bẻ cành cây của anh, vì thế anh nghĩ là anh sẽ trừng trị tôi theo cách này vì một chút phiền phức tôi đã gây ra cho anh. Ồ, giờ thì anh sẽ phải tìm cách khác để làm chuyện đó đấy.”
“Tôi sẽ không đi bộ về London khi quý bà đó có lòng tốt cho chúng ta đi nhờ.”
“Vậy thì anh cứ đi cùng xe với bà ta, nhưng anh sẽ làm chuyện đó mà không có tôi. Nếu anh không nghĩ đến thanh danh của tôi, thì cũng phải nghĩ tới thanh danh của anh chứ. Vị phu nhân đó sẽ kể lại tất cả mọi chuyện cộng thêm những chuyện khác mà anh đã thỏa thuận với tôi, và nếu anh nghĩ anh có thể thoát khỏi mớ bòng bong đó mà không mất mát gì, thì nghĩ lại đi. Và chuyện kết hôn sẽ diễn ra mà không phải là vì anh muốn tôi, Warren. Tôi muốn anh tự nguyện và hỏi cưới tôi kìa.”
Cô hầu như có thể nghe thấy răng anh nghiến ken két vào nhau. “Cô thắng, khốn kiếp. Chúng ta sẽ thỏa hiệp. Cô có thể ngồi lên trên kia cùng người đánh xe. Tôi tin rằng anh ta sẽ không nhận ra cô đúng không?”
“Vậy anh sẽ nói gì với quý bà Beecham?”
“Rằng cô không muốn vấy bẩn bà ta bằng sự mất nết của cô.”
Cô cảm thấy muốn đá anh một cái. Nhưng thay vào đó cô trao cho anh một nụ cười tươi rói và nói, “Anh có lẽ không phải một kẻ phóng đãng, Warren Anderson, nhưng anh dứt khoát là một tên vô lại.”